Chương 87

Điền Chính Quốc nhìn bóng dáng cô ấy rời đi thì nhăn mũi, buồn bực liếc nhìn Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh nhíu mày, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y,"Làm sao vậy ?"

Điền Chính Quốc thở dài nói,"Em vốn nghĩ Viên Viên và Trịnh Hiệu Tích sẽ thành một đôi, cuối cùng lại không như vậy a !"

Kim Thái Hanh khẽ cười nói,"Là em tự mình nghĩ lung tung, đi thôi !"

"Chí Mân, tôi không sao."

Phác Chí Mân nhìn sắc mặt cậu vẫn tái nhợt như cũ, đang muốn lên tiếng Trịnh Hiệu Tích lại đột nhiên nói,"Sao cậu lại hung dữ với Viên Viên như vậy ?" Đây là vấn đề của anh nhưng Viên Viên không biết.

Phác Chí Mân biến sắc,"Cậu cảm thấy tôi xen vào việc của người khác sao ?"

Trịnh Hiệu Tích nhíu mày,"Cậu biết rõ tôi không phải có ý đó !"

"Được ! Sau này tôi sẽ mặc kệ, cậu thích làm gì thì làm !" Lạnh giọng nói xong liền xoay người bước đi.

Trịnh Hiệu Tích trong mắt có chút nghi hoặc, Chí Mân làm sao vậy ? Nhìn bóng dáng Phác Chí Mân rời đi, Trịnh Hiệu Tích có chút do dự, sau đó quay đầu tìm Viên Viên, tuy không biết Phác Chí Mân đang tức cái gì nhưng chờ cậu ấy hết khó chịu sẽ không sao nữa.

Phác Chí Mân nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, sắc mặt âm trầm. Danny · Rock đang bị Lena lải nhải muốn phá hủy người máy này thì đảo mắt thấy Phác Chí Mân sắc mặt âm trầm trở về, không khỏi tò mò hỏi,"Phác Chí Mân, cậu làm sao vậy ?"

Phác Chí Mân rống giận lại,"Liên quan gì anh !"

Danny · Rock chạm nhẹ mũi, cũng có chút tức giận. Mẫn Doãn Kỳ và Kim Ái Nhi cùng đi ra, đưa tay giữ chặt anh, âm thanh lạnh lùng,"Chí Mân bị tức đến hồ đồ rồi !" Cũng thật hiếm khi nhìn thấy Phác Chí Mân sắc mặt khó coi như vậy.

"Phác Chí Mân làm sao vậy ?" Thanh âm tò mò của Điền Chính Quốc truyền đến, anh ta không phải cùng Trịnh Hiệu Tích rời đi sao ? Sao trở về một mình mà biểu tình còn khủng bố như vậy !?

Mẫn Doãn Kỳ lắc đầu, anh cũng không biết sao lại thế này a !

Kim Thái Hanh lên tiếng,"Về phòng tắm trước đi !" Vì đi qua đường nhỏ lầy lội kia mà trên người hai người đều dính không ít bùn.

Điền Chính Quốc gật gật đầu theo anh trở về phòng. Lena nhìn thấy đầy đất bùn thì hét lớn,"Không ngờ các người trở nên bẩn như vậy !" Đương nhiên thanh âm của cô ta vẫn như cũ không hề phập phồng, trong lời nói hẳn là mang theo chút tức giận nhưng không có chút cảm xúc, chỉ là âm lượng cao hơn một ít.

Kim Ái Nhi vội vàng lôi kéo Mẫn Doãn Kỳ trốn đi, Danny · Rock cũng thông minh chuồn mất, anh cũng không muốn tiếp tục nghe người máy này lắm điều !

*****

"Ba"

Vỏ chai rượu trong tay rơi xuống đất, lăn lộn rồi từ từ dừng lại, Phác Chí Mân lại duỗi tay lấy một chai rượu khác.

Anh cũng không hiểu mình xảy ra chuyện gì, anh và Hiệu Tích là anh em, anh em tìm được một nửa anh không phải nên cao hứng sao ? Vì sao anh lại cảm thấy giống như mình bị đoạt đi gì đó vậy ?

Khi Trịnh Hiệu Tích mặc kệ anh để đi tìm Viên Viên, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót khiến anh trở tay không kịp, hoàn toàn không biết làm sao. Từ lúc cứu Trịnh Hiệu Tích trở về, bên cạnh luôn có một người, anh cũng đã quen với sự tồn tại của cậu ta nhưng cậu ta lại đột nhiên muốn đi, anh không cách nào thích ứng được.

Không có gì thay đổi, chỉ là vị trí bên cạnh chỉ còn là một khoảng không, ngay cả trong lòng cũng thấy trống rỗng, sao cũng không thể lấp đầy. Rất khó chịu !

Trịnh Hiệu Tích vừa mở cửa ra liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, nhíu mày, nhìn chai rượu đầy mặt đất liền oán giận,"Phác Chí Mân, sao cậu lại biến căn phòng trở nên như vậy ?!"

Đi qua liền đoạt lấy chai rượu trong tay anh,"Uống nhiều như vậy, cậu muốn say chết sao ?"

Phác Chí Mân lắc lắc đứng lên, muốn tìm lại rượu của anh nhưng một chân lại giẫm lên chai rượu trên mặt đất, Trịnh Hiệu Tích vội vàng giữ chặt anh "Phác Chí Mân, rốt cuộc cậu đang làm cái gì ?"

"Hiệu Tích... khó chịu..."

Trịnh Hiệu Tích xem thường "Uống nhiều như vậy không khó chịu mới là lạ !" Trịnh Hiệu Tích vừa kéo anh về phía giường vừa oán giận,"Người uống say quả nhiên nặng thật !"

"Ầm"

Hai người cùng ngã lên giường, Phác Chí Mân ôm chặt lấy Trịnh Hiệu Tích không buông. Trịnh Hiệu Tích thật vất vả giẫy một tay ra, đưa tay muốn lấy điện thoại, Phác Chí Mân lại như đặc biệt chống đối với anh, muốn đem tay anh kéo trở về. Trịnh Hiệu Tích không nói gì trừng mắt nhìn cậu ta,"Phác Chí Mân, cậu an phận một chút cho tôi, cẩn thận tôi đánh cho cậu tỉnh đó !"

Nhưng Phác Chí Mân vốn coi nhẹ lời anh nói, vẫn kéo tay áo của anh như cũ. Trịnh Hiệu Tích vẻ mặt bất đắc dĩ, anh sao không biết Phác Chí Mân cũng có lúc say khướt ? "Cậu nghiêm chỉnh một chút, tôi bảo Mẫn Doãn Kỳ tới xem cho cậu !" Uống nhiều như vậy, anh lo lắng cậu ta có trúng độc cồn hay không.

"Không cần... Không cần Mẫn Doãn Kỳ..."

Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, tay thế nào cũng không với tới chỗ điện thoại được, thấy bộ dáng Phác Chí Mân cũng giống như không trúng độc cồn nên do dự một chút liền rút tay về. Lúc này, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên, Trịnh Hiệu Tích lấy di động ra liền nghe,"Viên Viên..."

Phác Chí Mân hai tay căng thẳng, Trịnh Hiệu Tích lại dường như không phát hiện, tiếp tục nói điện thoại,"Đau đầu ? Em chờ một chút !" Tắt điện thoại liền tách tay Phác Chí Mân ra nhưng sao cũng không được, Trịnh Hiệu Tích nói thầm, "Hóa ra sau khi uống say khí lực vẫn còn mạnh như vậy !"

"Đừng đi..."

Trịnh Hiệu Tích dừng một chút, nhìn về phía cậu ta hai mắt nhắm chặt, nhíu mày, vẫn còn đang nhớ tới người phụ nữ kia sao ? Trịnh Hiệu Tích thở dài một tiếng, tiếp tục tách tay cậu ta ra, vốn tưởng rằng sẽ tốn chút sức không ngờ Phác Chí Mân lại tự mình buông lỏng.

Mơ hồ nghe tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, sau đó lại nghe thấy tiếng đóng cửa, Phác Chí Mân mở mắt ra nhìn xung quanh liền thấy đầu cháng váng, cảm giác cũng tê dại, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, ít nhất anh biết cậu ta lại bỏ anh mà đi tìm cô gái kia.

Trịnh Hiệu Tích đi vào phòng tắm trực tiếp gọi cho Mẫn Doãn Kỳ,"Mẫn Doãn Kỳ, Viên Viên nói đau đầu, cậu tới xem cô ấy có sao không !"

"Cậu không tự mình đi sao ?" Bên kia thanh âm lạnh như băng của Mẫn Doãn Kỳ truyền đến.

Trịnh Hiệu Tích xem thường,"Tôi cũng không phải bác sĩ, hơn nữa tôi có việc không đi được. Đừng quên cậu tới để làm gì, chúng ta có người đau đầu không tìm cậu thì tìm ai ? Lão đại không phải mang cậu đến ăn không ngồi rồi !"

Mẫn Doãn Kỳ trực tiếp tắt điện thoại của anh nhưng Trịnh Hiệu Tích biết, cậu ta sẽ đi xem.

"Ầm"

Nghe thanh âm được truyền ra từ phòng ngủ, Trịnh Hiệu Tích vội vàng đi ra ngoài, vừa đỡ Phác Chí Mân ngã trên mặt đất lên giường vừa nói,"Ở đâu cũng dám uống đến nỗi say như chết, không sợ Điện chủ U Minh Điện thật bắt xuống Địa Ngục mà !"

Trịnh Hiệu Tích đem khăn ướt đắp lên trán cậu ta, thở dài,"Tôi thật sự thiếu nợ cậu mà !"... Trên thực tế, anh vốn đã thiếu nợ cậu.

Phác Chí Mân mở to mắt lăng lăng nhìn anh, Trịnh Hiệu Tích liếc xem thường, tiếp tục nói,"Nếu cậu thật sự yêu cô gái kia vậy sau khi trở về tìm cô ta làm lành đi, tuy tôi không thích cô ta nhưng ai bảo cậu không có tiền đồ như vậy chứ ! Yên tâm, tôi là người tốt, sẽ không chê cười cậu... Cậu..."

Trịnh Hiệu Tích mở to đôi mắt tròn, đối với tình huống xảy ra bất ngờ không kịp phản ứng. Cảm giác được vật gì đó mềm mại tiến vào trong miệng, sắc mặt Trịnh Hiệu Tích tối sầm. Một tay đẩy Phác Chí Mân ra, tiện thể tặng kèm một quyền.

"Khụ khụ..." Khóe miệng Phác Chí Mân gợi lên một chút cười khổ.

Trịnh Hiệu Tích đưa tay xoa xoa miệng, sắc mặt tối đen, nhìn bộ dáng Phác Chí Mân lại giống như rất đau khổ, nhịn không được hỏi,"Không có việc gì chứ ?" Một quyền kia của anh cũng không có lưu tình. Được rồi ! Không nên so đo với người say !

Phác Chí Mân ho một trận thì không có động tĩnh gì nữa, giống như đã ngủ vậy. Trịnh Hiệu Tích nhẹ nhàng thở ra, kéo chăn qua đắp giúp anh rồi đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy Phác Chí Mân mới mở mắt ra, lăng lăng nhìn lên trần nhà, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng mơ hồ, rất nhanh liền thật sự thiếp đi.

Trịnh Hiệu Tích nhìn người trong gương, đưa tay sờ môi của mình lại đột nhiên rút mạnh tay về xoay mở vòi nước, hai tay hứng nước lạnh rồi tạt vào mặt mình vài cái. Khiến bản thân tỉnh táo một ít nhưng cảm giác quái dị trong lòng vẫn không ném đi được, sắc mặt khó coi trừng người trong gương, Phác Chí Mân nổi điên làm anh cũng không bình thường.

Sáng sớm ngày hôm sau, tám người tụ tập ở nhà ăn, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào trong ngực cho y ăn cháo. Kim Ái Nhi nhìn hai người lại nhìn Mẫn Doãn Kỳ, ai oán nói,"Tiểu Kỳ, vì sao anh không biết thú tính chứ ?"

"Khụ khụ..." Điền Chính Quốc thiếu chút nữa bị sặc, Ái Nhi thật sự không biết rụt rè là gì a, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể hòa tan ngọn núi băng sơn Mẫn Doãn Kỳ kia ! Kim Thái Hanh vội vàng vỗ lưng giúp y, mắt lạnh đảo qua Kim Ái Nhi.

Kim Ái Nhi lập tức ngồi ngay ngắn, dũng cảm thừa nhận sai lầm,"Điện chủ thứ tội, tôi không nên nói lung tung..."

Kim Thái Hanh vốn không có để ý tới cô, chỉ lo giúp Điền Chính Quốc lau miệng rồi tiếp tục đút.

Kim Ái Nhi không thú vị bĩu môi, lại ai oán nhìn về phía Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ âm thanh lạnh lùng,"Tôi và cô không quan hệ !"

Kim Ái Nhi hiếm khi không cự nự với anh, buồn bực không lên tiếng mà chỉ vùi đầu vào ăn. Mẫn Doãn Kỳ nhìn cô một cái, giật giật khóe miệng nhưng không nói gì, đảo mắt nhìn về phía Phác Chí Mân và Trịnh Hiệu Tích, có chút kỳ quái hỏi,"Hai cậu làm sao vậy ?" Hai người này vốn luôn khiến bầu không khí sinh động, sao có thể còn trầm mặc hơn so với anh ?

"Không có gì", đồng thanh trả lời nhưng sao có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi, hai người liếc nhau lại tự dời tầm mắt.

Đột nhiên phát hiện một ánh mắt mãnh liệt, Phác Chí Mân ngẩng đầu nhìn lại thì khóe miệng run run, thật cẩn thận hỏi,"Anh dâu nhỏ, làm sao vậy ?"

Điền Chính Quốc vô tội nháy mắt mấy cái,"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện hai người rất xứng !" Thật sự là thấy thế nào cũng có chút ám muội a !

"Phốc... Khụ khụ..." Trịnh Hiệu Tích ho không dứt, Phác Chí Mân thuận tay kéo khăn giấy đưa cho anh, Trịnh Hiệu Tích cũng thuận tay đón lấy, sau đó liền phát hiện ánh mắt Điền Chính Quốc càng thêm ái muội.

Điền Chính Quốc rúc vào lòng Kim Thái Hanh cười như tên trộm, thở dài,"Thật sự là càng nhìn càng có tướng vợ chồng a !"

Trịnh Hiệu Tích vẻ mặt hắc tuyến nhắc nhở, "Anh dâu nhỏ, còn có chính sự !"

Nói đến chính sự Điền Chính Quốc không trêu chọc bọn họ nữa, nhìn về phía Danny · Rock hỏi,"Danny, ngày hôm qua anh nói chuyện thế nào ?"

Nói đến đây Danny · Rock liền đen mặt,"Dựa vào cái gì mọi người đều đi dạo rồi bảo ta đi nói chuyện chứ ? Các người có biết người máy kia cứ lắm điều khiến người ta muốn điên tiết hay không ?"

Điền Chính Quốc thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái,"Kết quả !"

Danny · Rock càng thêm buồn bực,"Cái gì cũng không moi ra."

Điền Chính Quốc nhíu mày, cũng không bất ngờ lắm. Suy cho cùng muốn hỏi chuyện từ người máy quả thật có chút khó khăn, hơn nữa Lena cũng không chắc biết bao nhiêu.

Hết chương 87

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip