Chương 19: Đừng đi

Kim Thái Hanh bị ôm đến ngây ngẩn cả người.

Tình huống gì đây? Sao anh ta lại ôm mình thế này?

"Này...anh tỉnh táo lại đi..." Kim Thái Hanh vất vả đẩy tay Điền Chính Quốc ra.

Không đẩy còn đỡ, vừa đẩy, Điền Chính Quốc đang chôn đầu trong hõm cổ thở ra một hơi, hương vang đỏ hòa quyện với luồng khí ấm áp theo sườn cổ luồn vào trong tai Kim Thái Hanh, ngọn lửa bùng cháy, cả người cậu như bị thiêu bị đốt.

Trong nháy mắt, Kim Thái Hanh bừng tỉnh, tiếng chuông cảnh báo vang vọng trong đầu, không cách nào lờ đi.

"Này!"

Cậu nhanh chóng thoát khỏi cánh tay Điền Chính Quốc, cũng không rảnh mà lo cho đai an toàn của anh nữa, trực tiếp khởi động xe, lái đến khách sạn trong sự bàng hoàng.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng Kim Thái Hanh lại cảm thấy cả người không thanh tỉnh, đầu óc toàn ảo giác, giống hệt cảm giác vừa nãy trong đường hầm. Loại cảm giác này xa lạ mà cường thế, hung hăng xâm chiếm toàn bộ giác quan của Kim Thái Hanh, không để cậu kịp chống cự.

Trước khi xuống xe, Kim Thái Hanh đội mũ lên, sự hoảng loạn vừa rồi còn chưa hoàn toàn tiêu tán, hại câu khẩu trang cũng quên đeo, cứ như vậy đỡ Điền Chính Quốc vào khách sạn.

May là lúc trước có nghe Tưởng Nhân nói qua, sắp xếp khách sạn cho Điền Chính Quốc ngay cạnh khách sạn cậu ở, nếu không Kim Thái Hanh sẽ không biết Điền Chính Quốc ở chỗ nào.

Giờ đã là hai ba giờ sáng, nhân viên tại sảnh khách sạn cũng không nhiều, nhưng vẫn có một chàng trai nhiệt tình tiến đến giúp Kim Thái Hanh đỡ Điền Chính Quốc vào thang máy. Cửa thang máy vừa khép lại, Kim Thái Hanh liền ghét bỏ buông tay ra, để mặc nhân viên kia đỡ Điền Chính Quốc.

Bầu không khí trong thang máy bỗng an tĩnh.

Nhân viên nhìn Kim Thái Hanh vài lần, Kim Thái Hanh mới nhớ ra là mình không đeo khẩu trang.

A...bị nhận ra rồi sao?

Là fan? Vẫn đang nhìn mình kìa.

"Cái kia..." Anh nhân viên ngại ngùng nói, "Anh..."

Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười thương mại, "Ngại quá, chụp ảnh hay ký tên gì đó để lát lên rồi..."

"Không phải...Là thế này," nhân viên công tác đỡ Điền Chính Quốc sắp trượt xuống, xấu hổ mà ho khan một tiếng, vẻ mặt xin lỗi, mở miệng giải thích, "Thang máy của chúng tôi phải quét thẻ phòng mới có thể sử dụng, phiền anh quét thẻ được không?"

Giờ phút này Kim Thái Hanh hận không thể khiến cái thang máy này nổ tung.

Vốn tưởng nhận nhầm người khác thành fan mình đã đủ xấu hổi, không nghĩ tới còn có sự xấu hổ hơn đang chờ cậu.

Cậu lục khắp người Điền Chính Quốc thế nhưng không tìm được thẻ phòng của anh.

"Cái này...hình như bạn tôi không mang thẻ phòng trên người..." Da đầu Kim Thái Hanh tê dại, bên ngoài vẫn phải cố duy trì vẻ trấn định của một diễn viên nổi tiếng, "Không thì, giờ tôi đặt một phòng đi."

Hai mươi năm qua, Kim Thái Hanh có thể tính là thuận buồm xuôi gió, nhưng từ khi gặp Điền Chính Quốc, mọi thứ bắt đầu trở nên sai lầm, mất mặt thấy bà cố nội luôn.

Chị gái lễ tân so với anh nhân viên kia còn nhiệt tình hơn nhiều, đôi mắt gần như đóng đinh trên người Kim Thái Hanh, "Chào anh, xin hỏi có thể giúp gì được cho anh?"

"Còn phòng trống không?" Kim Thái Hanh cảm thấy hơi không thoải mái, cậu thấy một nhân viên trực ban khác đang chụp trộm mình, đành phải kéo cổ áo lên, lặng lẽ che khuất nửa non khuôn mặt.

"Xin hỏi anh cần mấy phòng?" Chị gái lễ tân mỉm cười ngọt ngào với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc phía sau, nhân viên đang anh đỡ ngồi xuống sô pha ở đại sảnh.

Đưa anh ta vào phòng rồi mình trở về khách sạn thôi, dù sao cũng cách đây rất gần.

Kim Thái Hanh quay đầu, nhìn chị gái lễ tân, "Một phòng thôi."

Chị gái lễ tân kiểm tra hệ thống, "Bên chúng tôi chỉ còn một căn phòng hạng sang có giường đôi, anh thấy có thể chứ?"

"Được." Dù sao cũng không phải cậu ngủ.

Anh giai kia giúp Kim Thái Hanh đỡ Điền Chính Quốc vào thang máy lần nữa, Kim Thái Hanh nhớ đau, tự giác quét thẻ phòng. Tuy Điền Chính Quốc trông rất gầy, nhưng tốt xấu gì cũng là thanh niên 1m8, Kim Thái Hanh và anh giai nhân viên phải mất không ít sức lực mới đưa được anh vào phòng.

Quả nhiên là phòng đôi hạng sang, hoàn toàn là giường kingsize. Kim Thái Hanh nhìn cách bày trí trong phòng, không khỏi trợn mắt, nhưng vẫn xoay qua cười cười với anh nhân viên, "Cảm ơn, anh vất vả rồi."

"Không có gì đâu." Không biết do mệt hay làm sao, mặt anh ta hồng hồng, "Không vất vả, không vất vả."

Kim Thái Hanh cười gượng, thấy anh giai này cũng không định đi, đợi nửa này mới mở miệng, "Vậy anh..."

Lúc này anh giai nhân viên mới nói ra lời từ đáy long, "A tôi, kỳ thật tôi rất thích cậu, phim nào cậu diễn tôi cũng xem, có thể ký tên cho tôi không, Thái Hanh?" Nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bút marker màu đen, hai tay như dâng báu vật đến trước mặt Kim Thái Hanh, sau đó cởi áo khoác đồng phục khách sạn ra, để lộ một cái áo thun, phấn khích quay người đi, "Có thể ký sau lưng không?"

Còn là cái áo giống hệt áo hôm Kim Thái Hanh mặt ở sân bay.

Kim Thái Hanh thật sự xấu hổ. Nếu người này không phải fan cậu, chuyện vừa rồi phát sinh cũng không có gì, dù sao qua hai ba ngày sẽ quên thôi, nhưng người này thế mà là fan!

Quá mất mặt, mất mặt ngay trước fan mình.

Kim Thái Hanh hậm hực cầm bút, nở một nụ cười thương mại với anh giai, ký tên xuống, "Cảm ơn anh đã ủng hộ."

Anh giai cao hứng quá mức, vừa cầm lại bút vừa nói, "Thái Hanh, cậu phải cố lên nha, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu." Đi ra ngoài cửa rồi vẫn còn cố nói với vào, "Chú ý sức khỏe đó, gần đây thời tiết thay đổi, cố lên."

"..." Kim Thái Hanh đi tới cửa, thay anh giai đang luyến tiếc không muốn đi này đóng cửa lại, còn cười cười với hắn, "Đừng đăng chuyện hôm nay lên Weibo nha."

"Được được, hẹn gặp lại, Thái Hanh."

Cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh.

Bị hắn nói qua nói lại một lúc, thiếu chút nữa Kim Thái Hanh đã quên, trên giường còn có một tên đại phiền toái chân chính. Cậu nghĩ xem sắp tới có cần đi xin một quẻ không, chứ gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi.

Đứng ở mép giường nhìn Điền Chính Quốc đang mê man, Kim Thái Hanh suy nghĩ có nên giúp anh lau mặt hay không, nhưng trước giờ cậu chưa từng chăm sóc người khác, không quen tay mà cũng không am hiểu.

Rối rắm một lúc, tay không có việc gì làm kéo lên kéo xuống khóa áo khoác.

Quên đi, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên.

Kim Thái Hanh đi vào phòng tắm, làm ướt khăn bông, lung ta lung tung mà lau mặt giúp Điền Chính Quốc. Da người này thật mịn, so với nhiều nữ minh tinh cậu đóng cùng trước kia đều đẹp hơn rất nhiều, động tác của Kim Thái Hanh không tự chủ được mà dịu nhẹ hơn.

Ngón tay cách lớp khăn bông, nhẹ nhàng lau mũi, tới chóp mũi thì dừng lại. Nốt ruồi nhỏ xinh kia giống như hạt mè xíu xiu, điểm lên chóp mũi, trông rất ngoan ngoãn.

Ngoan? Thôi bỏ đi, từ này với Điền Chính Quốc căn bản là không liên quan đến nhau. Kim Thái Hanh ngồi bên mép giường bỗng đứng lên, mang khăn bông trả về phòng tắm, rồi lại quay lại đắp chăn cho Điền Chính Quốc, chuẩn bị rời đi.

Chân phải vừa nhấc lên, cổ tay đã bị nắm chặt.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang mơ mơ màng màng bắt được tay cậu, miệng còn lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ nói cái gì.

Hình như bảo cậu đừng đi.

Tay anh hơi nóng. Kim Thái Hanh xoay người, nắm lấy lòng bàn tay của Điền Chính Quốc, đúng là rất nóng. Hôm nay Điền Chính Quốc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, buổi tối vừa uống rượu xong đã ra gió, chắc chắn là cảm lạnh rồi.

Lúc này, nếu người nằm trên giường uống say phát sốt không phải Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nhất định sẽ không chút do dự ở lại chăm sóc.

Nhưng cậu tránh Điền Chính Quốc còn không kịp. Bạn học Kim có ý thức đạo đức mạnh mẽ bắt đầu do dự..

Điền Chính Quốc lại lầm bầm một tiếng, mày hơi nhăn, cả người cuộn tròn lại, tay vẫn nắm chặt tay Kim Thái Hanh.

Có chút mềm lòng.

Không, không được mềm lòng!

Dù sao cũng chỉ là một đêm thôi, nhìn cũng không giống sốt cao, không chết được đâu, cậu đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Lấy cho mình một cái cớ hoàn mỹ, Kim Thái Hanh nhẫn tâm kéo tay Điền Chính Quốc ra, không chút do sự mở cửa phòng đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc suýt nữa tức chết.

Anh đã ám chỉ như vậy rồi, chỉ thiếu mỗi mượn rượu cưỡng hôn, thế mà đầu gỗ này vẫn không hiểu, chẳng lẽ đúng thật là trai thẳng? Anh phiền muộn mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà.

Rõ ràng cậu đã đưa anh lên phòng, còn lau mặt giúp anh, bước tiếp theo đâu? Cứ như vậy đã đi rồi?

Có đúng là trưởng thành rồi không đấy? Cả tâm lý lẫn sinh lý?

Còn đang mắng thầm Kim Thái Hanh, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh cửa bị kéo ra, vì thế nhanh nhạy nhắm mắt lại.

Không đi nữa? Điền Chính Quốc thì thầm trong lòng, tên nhóc này sao vậy, đi rồi lại quay lại.

Kim Thái Hanh không phải không muốn đi, cậu rất muốn đi, nhưng mấu chốt là, cậu vừa ra khỏi cửa liền phát hiện ra một chuyện quan trọng...cậu tìm nửa ngày không tìm được thẻ phòng khách sạn của mình. Vì thế, vốn định đóng cửa phòng Điền Chính Quốc lại, Kim Thái Hanh chỉ có thể hậm hực quay đầu, nghĩ thầm liệu có phải làm rơi trong phòng không.

"Rơi chỗ nào nhỉ? Đừng bảo là không mang theo..." Kim Thái Hanh vừa tìm vừa nhỏ giọng lầm bầm.

Điền Chính Quốc vui vẻ trong lòng, quá tuyệt, đến ông trời cũng giúp anh câu đàn ông.

Kim Thái Hanh tìm khắp phòng cũng không tìm thấy thẻ phòng mình, chắc là không mang theo rồi. Chỉ có thể ngồi xuống ghế sô pha, ủ rũ nhìn Điền Chính Quốc vẫn nằm trên giường không nhúc nhích. Trong lòng giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ ý niệm quay về khách sạn kia, cậu vỗ vỗ sô pha, rất mềm mại.

Miễn cưỡng một đêm vẫn được, dù sao trước đây đóng phim còn gặp nhiều hoàn cảnh gian nan hơn, huống hồ Điền Chính Quốc còn đang phát sốt, vạn nhất mà sốt chết thì ai chịu trách nhiệm đây.

Suy nghĩ rối tung rối mù, Kim Thái Hanh thở dài, vào phòng tắm rửa mặt qua lao, lúc đi ra lại đến mép giường nhìn Điền Chính Quốc bị cậu bọc kín trong chăn, mặt anh bị tóc che hờ, có cảm giác yếu ớt khó nói thành lời.

Kim Thái Hanh vươn tay, muốn sờ trán Điền Chính Quốc, nhưng không biết tại sao, cánh tay dừng lại giữa chừng.

Bóng của bàn tay in lên sườn mặt anh, dung hợp sắc điệu với những sợi tóc đen bung xõa, bóng đen mơ hồ theo bàn tay cậu rút về.

Chắc không sao đâu, vẫn nên đi ngủ thôi.

Kim Thái Hanh rời khỏi mép giường, tay vừa chạm vào công tắc đèn thì nghĩ tới dáng vẻ Điền Chính Quốc trong bóng tối, hơi dừng lại, cuối cùng chỉ tắt điện đèn trần, để lại chiếc đèn đầu giường.

Liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc đang cuộn tròn, đưa lưng về phía cậu, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng bước tới sô pha, cả đêm quay chương trình đã làm cậu mệt muốn chết, nằm một lát liền ngủ mất.

Điền Chính Quốc không biết mình nằm bao lâu, từ lúc Kim Thái Hanh nằm xuống, anh vẫn luôn mở mắt, biểu cảm bình tĩnh, phảng phất như đêm trăng mùa hè trên mặt biển.

Sau lưng là ánh đèn Kim Thái Hanh lưu lại cho anh, vầng sáng vàng ấm áp dường như xuyên qua tấm chăn dày, đánh thẳng vào sống mũi anh.

Kế hoạch vĩnh viễn chỉ là kế hoạch.

Vốn dĩ theo tính toán của anh, hôm này sẽ làm Kim Thái Hanh, dù không làm được thì cũng sẽ làm vài thứ khó nói gì đấy. Dù sao cũng đều là đàn ông, anh không tin không khơi dậy được dục vọng trong Kim Thái Hanh, cái tuổi hai mươi không chịu nổi nhất, chính là trêu trọc.

Kế hoạch ban đầu là vậy.

Vậy mà khi Kim Thái Hanh vì anh giữ lại ánh đèn này, lồng ngực như bị dội một quả bom khói, đoàng một tiếng nổ tung, sau đó là sương mây mù mịt bao trùm. Cảm xúc không thể nói thay chỗ cho dục niệm, chặn lối vào trái tim.

Làm lòng người khó chịu.

Điền Chính Quốc chán ghét cảm giác này, ghét tất cả những thứ làm anh trở nên đáng thương.

Quay qua quay lại, trằn trọc không ngủ được, Điền Chính Quốc ném chăn xuống dưới giường, đi tới cạnh sô pha. Vóc dáng Kim Thái Hanh quá cao, cả người vất vả nằm trên sô pha, cũng không có cái chăn nào.

Giống như một chú cún to xác.

Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, ánh mắt lười nhác quét lên người Kim Thái Hanh, gương mặt này hoàn toàn trùng khớp với thẩm mỹ của anh, anh đã phác họa trong đầu, lên giấy không biết bao nhiêu lần.

Kim Thái Hanh ngủ rất sâu, tiếng hít thở vững vàng lại thong thả, Điền Chính Quốc vươn một ngón tay, tưởng tượng nó là cọ vẽ, đầu ngón tay cách làn da không đến 1 cm, từ trán cậu nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới, đến hàng mi sắc sảo, sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại trên đôi môi tinh xảo.

Chậm rãi thu tay lại, Điền Chính Quốc nghiêng đầu về phía trước, dần dần kéo gần khoảng cách.

Gần hơn, gần hơn chút nữa.

Giống như cảnh tượng kinh điển trong điện ảnh.

Cho đến khi hơi thở ấm áp của cậu phải lên mặt Điền Chính Quốc, môi cùng môi chỉ cách vài mili mét. Khuôn mặt cậu bị chia cắt bởi ánh sáng và bóng tối, một bên là màu vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn giường, một bên chìm trong đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip