Chương 44: Đừng đi

Có lẽ do không dự đoán được Kim Thái Hanh sẽ hỏi như vậy, nên tay Điền Chính Quốc khẽ run rẩy, khiến một ít rượu sánh ra ngoài, đổ xuống đùi anh, thấm lên lớp vải của quần, tạo thành một vệt đậm màu.

Anh chỉ do dự trong chốc lát, sau đó liền uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, khóe miệng khẽ cong lên.

"Cậu chậm một bước rồi."

Kim Thái Hanh biết anh đang trốn tránh, nhưng cậu không có dũng khí tiếp tục truy hỏi, không, nếu nói là không có dũng khí, chi bằng nói rằng cậu sợ đáp án Điền Chính Quốc sẽ nói ra.

Thương Tư Duệ có vẻ không nghe thấy câu hỏi của Kim Thái Hanh, hắn nửa tỉnh nữa say giãy giụa ở bên cạnh: "Ai? Ai... Chơi tiếp..." Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, lung la lung lay xoay chai rượu.

"Cậu đúng là cố chấp..." Kim Thái Hanh lắc đầu bất đắc dĩ. Rõ ràng là say thành cái dạng này rồi, thế mà vẫn còn nhớ thương trò chơi.

Mà cũng quá tà môn, miệng chai lại một lần nữa nhắm ngay Điền Chính Quốc.

"Ai? Là Chính Quốc kìa~ " Thương Tư Duệ chỉ vào Điền Chính Quốc, cười ngốc.

Ý cười trên mặt Điền Chính Quốc khuyết một nửa, Kim Thái Hanh còn chưa kịp nói, đã nghe thấy anh thấp giọng, dùng giọng điệu gần như cảnh cáo nói với cậu: "Một câu cũng không cho hỏi."

Giống như con thú bị thương lủi về nơi ẩn nấp an toàn.

Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện kiểu này với cậu. Kim Thái Hanh nghẹn họng, chỉ có thể nhìn anh lại ngửa đầu lên, uống cạn một ly rượu mạnh. Cậu cau mày.

Thương Tư Duệ bây giờ mới phản ứng lại: "Em, em còn chưa hỏi câu nào đâu..."

"Muộn rồi." Điền Chính Quốc cười cười với hắn: "Rượu anh cũng uống rồi." Uống rượu quá nhanh khiến hơi thở cay nóng nghẹn lại, Điền Chính Quốc không nhịn được mà ho khan. Kim Thái Hanh theo bản năng muốn duỗi tay vỗ lưng cho anh, nhưng lại bị Điền Chính Quốc mẫn cảm né tránh.

Cậu có chút hối hận vì sự xúc động ban nãy của mình.

Kim Thái Hanh chậm chạp thu tay lại, không nói lời nào.

Thương Tư Duệ một lần nữa ngoan cường đỡ tay vịn sô pha để ngồi dậy. Hắn vừa mới vươn tay đến bàn trà, còn chưa chạm tới đã lập tức ngã bò ra bàn, say triệt để.

"Này, này..." Kim Thái Hanh vỗ vỗ tay Thương Tư Duệ, đối phương vẫn không hề nhúc nhích, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

"Đúng là phục luôn." Kim Thái Hanh đứng lên, vừa lôi vừa túm Thương Tư Duệ vứt lên giương, đắp chăn lên.

Thương Tư Duệ còn duỗi một cánh tay ra, miệng cứ hàm hàm hồ hồ nhắc mãi: "Chân đau lắm...không muốn nhảy đâu..."

Idol cũng thật đáng thương. Kim Thái Hanh thở dài, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp, có chút khác thường của Điền Chính Quốc ở phía sau.

"Tôi về đây."

Điền Chính Quốc cúi đầu, đỡ tay vịn của sô pha rồi đứng lên, anh tạm dừng trong chốc lát rồi đi thẳng tới cửa.

Quả nhiên là dẫm phải bãi mìn của anh rồi. Kim Thái Hanh cũng cúi thấp đầu xuống, đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì.

Chờ Điền Chính Quốc về phòng rồi cậu mới ra vậy.

Vốn tính toán như vậy, ai ngờ đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" từ huyền quan truyền đến.

Kim Thái Hanh bước nhanh tới, nhìn thấy Điền Chính Quốc đang quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía cậu, đôi tay chống xuống sàn nhà, thở hổn hển.

"Không sao chứ?" Kim Thái Hanh chạy nhanh đến, bắt lấy cánh tay của Điền Chính Quốc rồi đặt lên vai mình, định giúp anh đứng lên. Nhưng cả người Điền Chính Quốc không có tý sức lức nào, hai chân như đạp lên bông, còn hơi run rẩy.

Điền Chính Quốc không nói một lời. Kim Thái Hanh cố sức đỡ anh dậy, nghiêng mặt qua nhìn anh, phát hiện đôi mắt Điền Chính Quốc hơi híp lại, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng, từng mảng từng mảng đỏ nhuộm kín cổ anh. Hình như anh muốn nói chuyện, miệng hơi hé ra, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, nhưng lại không hề phát ra âm thanh.

Trạng thái lần này hoàn toàn không giống lần uống say trước của anh. Kim Thái Hanh lo lắng đỡ anh ra khỏi phòng Thương Tư Duệ, dùng chân đóng cửa phòng lại. May mà Điền Chính Quốc ở phòng đối diện, giảm đi rất nhiều phiền toái.

Tác dụng chậm của Vodka còn mạnh hơn cậu tưởng tượng. Kim Thái Hanh rõ ràng chỉ uống một lý mà giờ đã thấy hơi choáng váng. Ánh đèn hành lang trước mắt nhòe thành một vòng sáng, che chắn tầm mắt. Điền Chính Quốc ngã gục vào người cậu, toàn thân nóng lên.

Kim Thái Hanh còn phải mở cửa phòng của Điền Chính Quốc ra, nên cậu để anh dựa lưng vào cánh cửa, bàn tay đè lại bờ vai của anh, nhưng Điền Chính Quốc căn bản không đứng nổi. Kim Thái Hanh còn chưa thò được tay vào túi quần anh thì Điền Chính Quốc đã trượt đầu xuống theo cánh cửa, suýt chút nữa là ngồi sụp xuống đất. Kim Thái Hanh thở dài, bất đắc dĩ đỡ anh lên. Một bàn tay của cậu vòng qua cánh tay anh, mặt đối mặt, đỡ phía sau lưng anh. Một bàn tay khác thò vào trong túi quần, tìm kiếm thẻ phòng.

Điền Chính Quốc dường như còn một chút ý thức, anh cũng thò tay vào trong túi, cầm ngón trỏ của Kim Thái Hanh.

"Này..."

"Bắt được rồi." Điền Chính Quốc bỗng nhiên gục lên vai Kim Thái Hanh, cười si ngốc.

Kim Thái Hanh ngây ra, không biết có phải do bị nhiệt độ dị thường của người này truyền nhiễm không mà lỗ tai cậu cũng bắt đầu nóng lên.

Tìm được thẻ phòng rồi, cuối cùng cũng mở được cửa. Sợ Điền Chính Quốc dựa lưng vào cửa sẽ ngã ngửa về phía sau, Kim Thái Hanh nửa ôm anh, tư thế vô cùng khó xử mà dùng chân đá văng cửa phòng, rồi đưa cái tên say ngoắc cần câu này vào.

Cái tay vừa nãy còn nắm ngón trỏ của Kim Thái Hanh, giờ đã quấn quanh cổ cậu. Ngón tay anh nóng ran, dán chặt lên làn da trên cổ của cậu, không muốn buông tay, như muốn truyền toàn bộ sức nóng cho Kim Thái Hanh vô tội.

Kim Thái Hanh cố hết sức đặt Điền Chính Quốc xuống giường, chuẩn bị đối xử với anh như đối xử với Thương Tư Duệ say xỉn. Nhưng Điền Chính Quốc vừa được đặt xuống giường đã trở mình, định ngồi dậy.

"Anh muốn làm gì?"

"Đi... tắm..."Giọng nói của anh hoàn toàn thay đổi, giống như bị rượu mạnh làm bỏng rát vậy, từ gió nhẹ mây trôi biến thành dòng nước trong vắt dưới suối.

Kim Thái Hanh thấy anh bò dậy, rồi lại ngã xuống đất, không nhịn được bực lên: "Đã say thành như này rồi còn tắm tắm cái gì." Cậu đang định túm anh lên thì lại nghe thấy Điền Chính Quốc bướng bỉnh nói: "Tôi phải tắm cơ..."

Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì chứ! Kim Thái Hanh bất đắc dĩ đỡ Điền Chính Quốc dậy, đưa anh tới phòng tắm. Điền Chính Quốc giống như mèo con mắc bệnh vậy, leo lên người cậu không chịu buông ra, khiến lòng Kim Thái Hanh nóng nảy.

"Tắm đi." Cậu đặt Điền Chính Quốc lên sàn nhà tắm. Điền Chính Quốc cố gắng mở to hai mắt, như muốn xác nhận xung quanh thật sự là phòng tắm, sau đó bắt đầu cởi áo. Cồn làm tê mỏi tay chân anh, chỉ là một động tác đơn giản cũng trở nên trì độn, vụng về. Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, nhìn cái áo xanh xám của mình mắc kẹt trên đầu Điền Chính Quốc, cởi thế nào cũng không ra, cảm thấy anh vừa đáng thương vừa buồn cười.

Hóa ra cái người vừa xấu xa vừa giảo hoạt này cũng có thời điểm vụng về như vậy.

Thoát khỏi ý nghĩ không lành mạnh này, Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống, giống như chăm sóc trẻ nhỏ mà giúp anh cởi áo, ném ra sàn nhà bên ngoài.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu cởi quần áo cho người khác. Kim Thái Hanh cũng không dám nhìn anh, dù cả hai đều là đàn ông.

Cảm giác được trên người lành lạnh, lông mi Điền Chính Quốc chậm rãi giật giật, cúi đầu xuống nhìn thân trần của chính mính, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt vừa mê man lại nghi hoặc.

"Cậu...sao lại cởi quần áo của tôi..."

Người này chắc chắn có bệnh. Tiếng oán thán của Kim Thái Hanh vang vọng đến tận trời xanh.

"Tự anh ở đây chơi một mình đi. Tôi không thèm hầu hạ anh nữa." Đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bị Điền Chính Quốc túm chặt, không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi xuống đất.

"Lạnh quá ..." Điền Chính Quốc nhìn cậu bằng bộ dạng cực kỳ tủi thân.

Người này sinh ra đã có một gương mặt mong manh, yếu đuối của mỹ thiếu niên. Dáng vẻ bất cần đời, phong lưu lại bạc tình ngày thường đã che đi vẻ ngoài mềm mại của anh. Nhưng hiện tại, anh lại dùng khuôn mặt này làm ra biểu cảm yếu thế với Kim Thái Hanh.

Căn bản không có cách nào cự tuyệt, vậy chi bằng trực tiếp đầu hàng thôi.

"Thua anh rồi." Kim Thái Hanh duỗi cánh tay ra phía sau, đầu quay ra bên ngoài phòng tắm, định lấy chiếc áo anh vừa ném ra, vừa lấy vừa hỏi: "Không tắm nữa à?"

Không chờ được câu trả lời của Điền Chính Quốc, cậu bỗng cảm thấy có thứ gì đó chui vào vạt áo của mình, vừa hoảng sợ quay đầu lại đã thấy Điền Chính Quốc đang xốc áo cậu lên, chui đầu vào, hai tay nóng ran còn ôm lấy eo cậu.

"Này!" Kim Thái Hanh đỡ lấy eo anh rồi kéo ra, "Anh đừng có uống say rồi phát điên chứ."

Nhưng Điền Chính Quốc nhất quyết không ra. Kim Thái Hanh có thể cảm nhận được gương mặt nóng bỏng của anh áp chặt lên ngực cậu, làm nổi bật nhịp tim vốn đã bất thường của cậu.

"Lạnh quá ..." Điền Chính Quốc ôm chặt không chịu buông tay, ở trước ngực cậu phát ra một tiếng than thở.

Kim Thái Hanh thật sự không có biện pháp nào, cứ để như vậy cũng không phải cách. Ai có thể ngờ Điền Chính Quốc khi say lại có lắm chiêu như vậy chứ.

Cậu vốn định bế ngang Điền Chính Quốc lên, nhưng anh cứ ôm chặt lưng cậu như vậy thì không thể bế ngang được. Kim Thái Hanh chỉ có thể giữ nguyên tư thế giống như đang ôm con nít này, đặt cặp chân dài của anh lên eo mình, một bàn tay đỡ lưng Điền Chính Quốc, một tay cố định dưới đùi anh.

Điền Chính Quốc biến thành chú Koala thích chui vào trong quần áo của chủ nhân, bị chủ nhân bế ra khỏi phòng tắm, lần thứ hai trở lại giường. Vừa mới bị Kim Thái Hanh thả xuống, Điền Chính Quốc liền luống cuống, trời đất trước mắt anh bỗng quay cuồng, lần đầu không bắt được Kim Thái Hanh, lại cố bắt lại lần nữa, đúng lúc túm được dây thắt lưng của Kim Thái Hanh, liền cầm chặt không buông.

Kim Thái Hanh gần như bị Điền Chính Quốc bức tử. Vốn dĩ cũng không định đi, ai ngờ gia hỏa này bắt đầu tháo thắt lưng, thật sự muốn cởi quần của cậu ra. Kim Thái Hanh hoảng loạn bắt lấy tay Điền Chính Quốc, lúc này Điền Chính Quốc mới cảm giác được cậu chưa đi, đầu óc mê muội mà bò dậy, ôm lấy eo cậu.

"Không được đi..."

Lúc thì muốn tắm rửa, lúc thì sợ lạnh, giờ lại không cho người ta đi. Vấn đề là ôm eo thì thôi đi, tay còn để ở chỗ không tiện nói, khiến mặt Kim Thái Hanh lúc đỏ lúc trắng, đầu óc loạn cào cào, dứt khoát ngồi xuống giường, sau đó hơi dùng sức nắm lấy tay anh, muốn kéo Điền Chính Quốc ra: "Anh tỉnh táo lại đi."

Đừng nói đầu óc, giời đến mí mắt anh cũng nặng trĩu. Anh từ từ ngước mắt lên, lông mi run run, đôi mắt đẫm nước giống như đang nhìn cậu, lại giống như không nhìn cậu. Lỗ tai bị cồn nhuộm đỏ như màu môi, qua lột hồi lâu mới buông tay ra.

Thanh âm run rẩy.

"Không thể không đi sao... tôi không muốn ở một mình..." Điền Chính Quốc cúi đâu, dường như nói chuyện là một việc vô cùng gian nan, mỗi chữ đều đào kiệt sức lực của anh.

Kim Thái Hanh ngơ ngác nhìn anh. Trong im ắng, cậu nghe thấy tiếng giọt nước rơi, một giọt lại một giọt, rơi xuống tấm chăn trắng tinh đắp trên chân anh, vệt nước lan rộng rồi trở nên xám xịt.

"Anh, anh sao lại khóc?" Kim Thái Hanh lập tức hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới Điền Chính Quốc sẽ khóc. Cậu đưa tay ra đỡ lấy cằm Điền Chính Quốc, trong nháy mắt nâng cằm lên. Kim Thái Hanh thấy nước mắt của anh chảy giàn giụa, giống như một lớp tơ lụa mềm mại, đắt tiền, mỏng như cánh ve, phủ lên khuôn mặt anh.

Lông mi vương đầy nhưng giọt nước mắt nhỏ vụn. Dưới ánh đèn, trông chúng giống như mảnh sao vỡ, sáng lấp lánh.

Điền Chính Quốc ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, lặng lẽ khóc. Không biết tại sao, dù anh không phát ra một âm thanh nào, nhưng Kim Thái Hanh lại cảm giác được bờ vai của cậu đã đẫm nước mắt anh. Không nhịn được duỗi tay, ôm lấy lưng anh.

"Đừng khóc." Kim Thái Hanh vuốt nhẹ xương sống lưng nhô lên của anh, lại giơ tay xoa xoa cổ Điền Chính Quốc. Cậu là con út trong nhà, chưa từng có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể dựa vào cảm giác để vỗ về cảm xúc của Điền Chính Quốc.

Nói thật thì cậu đang rất hoảng. Cậu chưa từng gặp một Điền Chính Quốc như vậy.

Nước mắt của Điền Chính Quốc vẫn không dừng lại, âm thanh của anh mang theo giọng mũi, vừa mềm mại lại vừa dinh dính, giống như đứa trẻ.

"Tôi không muốn một mình ở lại nơi này..." Tay anh ôm chặt lưng Kim Thái Hanh, giống như dùng hết sức lực anh có, "Nơi này tối quá...tôi rất sợ..."

Lòng Kim Thái Hanh bị ninh đến đau. Phảng phất như thứ đôi tay Điền Chính Quốc bắt lấy không phải làn da sau lưng cậu, mà là trái tim.

"Không tối đâu, anh xem, nơi này có ánh sáng mà."

Điền Chính Quốc thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, cố chấp ôm cậu, ngữ khí vừa tùy hứng vừa khổ sở, "Không có! Nơi này không có ánh sáng... cũng không có người...tôi sắp chết...tôi bị nhốt lại..." Đột nhiên, anh bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, rồi thoát ra khỏi lồng ngực Kim Thái Hanh, cúi đầu bắt lấy tay phải của cậu, ấn lung tung lên sườn eo của mình.

"Chỗ này đau quá..." Điền Chính Quốc ngẩng mặt lên nhìn cậu, hốc mắt đỏ hoe đầy nước mắt.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua Kim Thái Hanh cảm thấy lòng khổ sở như vậy, cậu hoảng loạn nhìn nơi Điền Chính Quốc ấn tay cậu lên: "Đau ở đâu?"

Chờ đến khi dịch tay sang một chút, cậu cuối cùng cũng phát hiện, nơi đó có một vết sẹo lồi lên ở chỗ đó, không dài, nhưng thoạt nhìn rất sâu, trên làn da trắng nõn của anh, trông có vẻ đột ngột lại đáng sợ.

Điền Chính Quốc thống khổ hít từng ngụm khí, mái tóc đen bị nước mắt làm ướt dán lên mặt, đôi môi đỏ tươi ướt át, thoạt nhìn, anh giống như tiên cá diễm lệ đang cận kề cái chết.

"Cứu cứu với... không muốn chết..." Anh liều mạng hít không khí vào, "Nhiều máu quá... muốn tắm rửa... không muốn đi bệnh viện..."

Kim Thái Hanh cực kỳ hối hận. Tai sao cậu lại muốn hỏi vấn đề đó chứ? Nếu không phải lòng hiếu kỳ của cậu nhất thời quấy phá, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ không nhớ lại những việc này. Cậu cảm giác giống như đã lột sống lớp vảy của Điền Chính Quốc, giờ chỉ có thể nhìn miệng vết thương kia đổ máu, không có bất cứ cách nào có thể cứu chữa.

"Anh sẽ không chết." Kim Thái Hanh ôm chặt anh vào lồng ngực, "Tôi ở chỗ này rồi, anh sẽ không còn một mình nữa."

"Mẹ..."

Thanh âm của anh cực kỳ suy yếu, suy yếu đến mức Kim Thái Hanh thậm chí còn tưởng mình gặp ảo giác.

"Đừng nhốt con ở đây...cầu xin mẹ..." Điền Chính Quốc cầu xin đứt quãng, giống như đứa trẻ phạm sai lầm xin tha thứ.

"Con sẽ thật nghe lời...đừng giết con được không..."

Giết con...

Cậu đột nhiên nghĩ tới vết sẹo trên sườn eo anh.

Sao lại như thế được?!

Chỉ là vài câu nói này thôi, lòng Kim Thái Hanh đã cảm thấy run sợ. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi, thời thơ ấu của Điền Chính Quốc rốt cuộc đã phải trải qua những gì. Anh cứ như vậy mà không ngừng xin tha, không ngừng giải thích, khẩn cầu đừng nhốt anh lại, nói mình lạnh, nói mình sợ hãi, nói mình muốn ra ngoài.

Con mắt Kim Thái Hanh đỏ lên, ôm chặt anh, ở bên tai anh, lặp lại không ngừng những câu nói giống nhau.

"Đừng sợ, có tôi ở đây."

Cho đến khi nước mắt Điền Chính Quốc cuối cùng cũng cạn khô, cũng không còn sức lực cầu xin nữa, giống như đã chết, thiếp đi trong vòng tay cậu.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên thấy sợ hãi.

Hai mươi năm qua, chưa có lần nào cậu hoảng hốt như hiện tại. Thậm chí cậu còn thật sự dùng tay thăm dò hơi thở của Điền Chính Quốc, sau khi xác nhận anh đích xác chỉ là ngủ thôi, trái tim kinh hoàng mới dần dần khôi phục như bình thường.

Anh chỉ đang ngủ thôi.

Anh cuối cùng cũng ngủ rồi.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, nhìn anh cuộn tròn thân mình thành một cục trắng trẻo, mềm mại. Nhưng tay vẫn như cũ mà nắm chặt tay cậu, chỉ cần Kim Thái Hanh có ý định rút ra, mày anh liên cau lại.

Giờ phút này, Điền Chính Quốc cực kỳ giống một con mèo nhỏ đang hấp hối. Một đêm qua đi, có lẽ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bên tai cậu đến bây giờ vẫn còn văng vẳng tiếng cầu cứu mang theo sự nghẹn ngào, nức nở của Điền Chính Quốc.

"Đừng nhốt con một mình ở nơi này."

Kim Thái Hanh cuối cũng vẫn ở lại, nằm bên cạnh anh. Cậu gần như không thể chợp mắt, nên cứ như vậy nhìn Điền Chính Quốc đang cuộn tròn bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt tóc anh.

Khóc lâu làm đôi mắt sưng lên. Mí mắt trên gần như trong suốt, hơi phồng lên, có thể nhìn thấy nhưng mạch máu nhỏ. Hóa ra lông mi anh lại dài như vậy, so với những nữ diễn viên cậu hợp tác thì đều dài hơn, trong cơn mộng mị cũng khẽ run rẩy, giống hệt thời điểm anh thút thít khóc, một cảm giác yếu ớt không thể phớt lờ.

Bàn tay vén tóc anh không nhịn được đi xuống phía dưới, chạm vào đầu lông mi, chọc cho anh khe khẽ nhíu mày, giống như sắp tỉnh lại, nhưng lại chỉ chui vào lòng Kim Thái Hanh.

Khoảng cách chợt rút ngắn lại. Cánh tay cậu gần như có thể chạm vào làn da ấm nóng cả Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lại chìm vào giấc ngủ, hơi hơi ngẩng mặt lên, dường như làm vậy hô hấp có thể thông thuận hơn một chút. Tầm mắt Kim Thái Hanh không tự chủ được mà dừng lại trên mặt anh, chóp mũi vì khóc mà đỏ lên, khiến nốt ruồi nhỏ kia càng thêm đáng thương. Ngón trỏ Kim Thái Hanh lơ lửng giữa không, cuối cùng cũng chạm nhẹ vào chóp mũi Điền Chính Quốc.

Quá nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ có trái tim cậu gợn sóng. Sóng gợn càng lúc càng xa điểm nhộn nhạo vừa xong, chạm tới đầu dây thần kinh, cho đến khi cậu không thể không hạ môi xuống.

Cuối cùng, cậu cũng hôn lên chóp mũi lạnh lẽo kia, nốt ruồi nhỏ vô số lần câu dẫn cậu làm điều này. Cậu rốt cuộc cũng làm vậy, ở thời điểm Điền Chính Quốc không hay biết.

Thật kỳ diệu. Hình như, cậu đã trộm được nốt ruồi nho nhỏ này rồi, giấu kĩ nó ở một góc trong căn phòng bí mật nơi tâm nhĩ trái. Cảm giác thỏa mãn này cậu chưa bao giờ được trải nghiệm. Sung sướng cùng thống khổ xen lẫn vào nhau, nhưng có thể khiến người ta cứ mê mẩn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip