Chương 53: Tôi ở đây

Căn bản, Kim Thái Hanh không hề nghĩ tới Điền Chính Quốc sẽ đến.

Dù Phác Trí Mẫn đã thuyết phục rất nhiều lần, thì Kim Thái Hanh vẫn cảm thấy Điền Chính Quốc sẽ không thật sự vì cái gọi là giải thoát mà đến đây bóc trần vết sẹo. Rốt cuộc thì, với anh mà nói, thà sa vào sự tốt đẹp giả dối hiện tại, vui vẻ khống chế tình yêu của kẻ khác, còn hơn là vứt bỏ quá khứ đi để yêu thương chính mình.

Rạng sáng hôm đó, Kim Thái Hanh đã thức trắng. Thật ra, ngay sau khi nói những lời đó, cậu đã lập tức hối hận. Tuy nhiên, so với cảm giác xúc động mất khống chế ngôn từ, thì khiến cậu khổ sở hơn chính là, có thể Điền Chính Quốc sẽ chẳng để ý.

Không để ý cậu hợp tác với ai, không để ý người khác có thật sự hợp gu của cậu hay không.

Cho nên khoảnh khắc Điền Chính Quốc xuất hiện, nhịp tim của Kim Thái Hanh trở nên rối loạn.

Điền Chính Quốc đi về phía cậu, nhấc tay lên tháo buộc dây tóc, tóc anh xòa xuống hai bên má. Đôi mắt anh nhìn Kim Thái Hanh, nhưng khi đến trước mặt cậu thì lại quay mặt đi, đặt kịch bản vào tay Phác Trí Mẫn, không nhìn cậu nữa.

Từ Tử Hi đang đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, khi nhìn thấy Điền Chính Quốc thì bỗng có cảm giác khẩn trương khó tả, hắn hơi cong người, vươn tay ra: "Chào anh, em là Từ Tử Hi."

Trên mặt Điền Chính Quốc là một nụ cười vô cùng dịu dàng, nắm lại tay Từ Tử Hi: Điền Chính Quốc. Giọng nói anh mềm mại như mây trên trời: "Vừa rồi em diễn rất tốt."

Mây thì không thể nắm bắt được.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Anh mỉm cười rút tay về, từ đầu tới cuối không hề nhìn Kim Thái Hanh.

"Vậy Chính Quốc diễn thử một lần nhé?" Đạo diễn Côn lên tiếng, giọng điệu tràn đầy sự cổ vũ: "Đừng căng thẳng, chúng ta xem cảm giác thôi."

Mọi người đều biết Điền Chính Quốc không phải người học diễn xuất chuyên nghiệp, thậm chí còn không thể móc nối đến hai chữ diễn viên, vì thế giá trị kỳ vọng đương nhiên không quá cao.

Mặc dù cảm thấy anh rất hợp với nhân vật Giang Đồng, nhưng Côn Thành vẫn hiểu, hình tượng, khí chất là một chuyện, kỹ thuật diễn xuất lại là một chuyện khác.

Điền Chính Quốc không chuẩn bị gì, chỉ đi tới trước máy quay, nụ cười tươi đã thu lại, tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản, rõ ràng: "Chào mọi người, tôi là Điền Chính Quốc."

Giới thiệu xong, anh bước từng bước ra cửa, hít một hơi thật sâu, kéo cánh cửa phòng.

Nhìn cánh cửa đóng kín, đáy lòng Điền Chính Quốc bắt đầu có cảm giác khủng hoảng. Anh không hiểu tại sao bản thân lại muốn tới đây. Vì lòng tự trọng nực cười mà ép buộc chính mình phải nhớ lại những kí ức thống khổ đó, thật sự cần thiết sao?

Hồi ức là một thứ gì đó rất đáng sợ, chúng gần như có thể ăn mòn giác quan của Điền Chính Quốc trong nháy mắt. Chỉ cần anh không tránh né, chúng sẽ quang minh chính đại, không kiêng nể gì mà xuất hiện.

Điền Chính Quốc cảm thấy hai mắt anh bắt đầu mất đi tiêu cự, cánh cửa trước mắt giống như đang thay đổi hình dạng và màu sắc.

Nó đang dần biến thành cánh cửa phòng ngủ màu xanh nước biển hồi anh còn nhỏ. Anh thử dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay nắm cửa. Sâu trong nội tâm như bị rách ra một lỗ hổng, chất lỏng sền sệt màu đen đang rỉ ra từng chút một, bao vây chặt lấy trái tim, đè ép lên từng nhịp đập.

Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, Điền Chính Quốc rút tay lại, cố gắng thuyết phục bản thân.

Hiện giờ anh không hề bị nhốt trong căn phòng ấy.

Anh muốn đi vào trong cứu đứa bé kia.

Âm thanh đánh slate trong phòng truyền ra như một ám thị mãnh liệt. Tay Điền Chính Quốc bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, những hồi ức anh không dám nhớ lại theo máu đen từ trong tim tuôn ra ào ạt.

[Nếu mày không được sinh ra thì tốt rồi. Nếu tao không sinh mày ra, thì cuộc đời sẽ không biến thành như bây giờ.]

[Sao tao có thể sinh ra thằng con trai như mày chứ? Có phải mày cũng có bệnh tâm thần giống hệt mẹ mày không? Sao mày không chết luôn đi!]

Điền Chính Quốc nhấc tay lên, như một cái xác không hồn, gõ cửa hai lần. Bàn tay dừng lại giữa không trung, lại gõ thêm hai lần.

Nếu lúc trước có một người tới cứu anh thì tốt rồi.

Tay anh run rẩy. Để có thể tiếp tục, Điền Chính Quốc dùng tay trái đè lại cổ tay phải, gõ mạnh vào cánh cửa, càng lúc càng gấp, càng lúc càng nhanh.

Cho đến khi cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, Điền Chính Quốc hít một hơi, lồng ngực được ngụm khí khi nâng lên, bờ môi anh hơi mở ra, từ từ thở ra.

Anh cảm nhận được cả người mình đều đang run rẩy.

Anh không nhìn diễn viên đối diễn, ánh mắt anh lảng tránh, bước thật nhanh đến chỗ cô bé, ôm chặt lấy em rồi bảo vệ em trong lòng. Nam diễn viên dường như nghĩ rằng Điền Chính Quốc là diễn viên nghiệp dư, muốn giúp anh nhanh tiến vào trạng thái, cho nên còn rất phối hợp diễn với anh mà bất thình lình kéo cánh tay Điền Chính Quốc: "Mẹ nó, mày có bệnh à!"

Điền Chính Quốc không quay đầu lại, cánh tay né ra, bế diễn viên nhí còn đang ngẩn ngơ chạy ra khỏi cửa, một câu cũng không nói. Nam diễn viên đối diễn mới đầu sững sờ một chút vì cách diễn của lần thử vai này hoàn toàn khác với những lần trước đó. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh hai bước, tiến đến túm chặt cánh tay Điền Chính Quốc: "Mày làm gì đấy! Mau bỏ nó ra!"

Bị hắn túm mạnh, Điền Chính Quốc lảo đảo, lùi về sau vài bước, đưa tay lên che chở đầu của đứa bé, không nói một lời mà nhất quyết phải ra ngoài.

Chân anh hơi nhũn ra, run run, hàm răng cắn chặt, lôi lôi kéo kéo với ba của đứa bé một lúc lâu. Không biết có phải do ôm đứa bé lâu nên tay mỏi không, mọi người đều thấy cánh tay anh đang run.

Ba đứa bé mắng to vài câu, sau đó đứng lên túm lấy một cái ghế giơ cao, Điền Chính Quốc không kịp trốn, chỉ có thể ngồi xổm xuống, ôm chặt đứa bé.

Trái tim Kim Thái Hanh chợt ngừng lại, không kịp nghĩ ngợi đã vội lao đến. Vốn nam diễn viên còn cách một khoảng nữa mới phang xuống, nhưng Kim Thái Hanh quá nóng nảy, nên không nắm bắt khoảng cách hợp lý, lúc xông lên đứng quá gần, khiến cho cánh tay bị ghế đập trúng. Lông mày cậu nhíu chặt, đập không hề nhẹ.

Cậu sợ nam diễn viên sẽ dừng lại vì vết thương của cậu, nên phản ứng cực nhanh, đẩy hắn ra, duỗi tay kéo Điền Chính Quốc đi. Lần thứ nhất kéo không dậy, lần thứ hai mới kéo được anh đứng lên.

Điền Chính Quốc bị kéo dậy chỉ cúi đầu bế bé gái, đi được hai bước thì thả cô bé xuống.

Vừa nãy, lúc người ba khi quát mắng, Điền Chính Quốc dường như cảm thấy bị kéo về quá khứ, anh cảm nhận được cảm giác đau rát trên cơ thể, hình như là loại đau đớn do gậy golf nện xuống. Trong đầu không ngừng xuất hiện những cuộc cãi vã cuồng loạn của ba mẹ, anh ở trong căn phòng bị khóa trái gào khóc, đập cửa, đập đến mức lòng bàn tay sưng phù cả lên.

Không ai cứu anh. Không có người nào tới cứu anh.

Tầm mắt Điền Chính Quốc rơi xuống người bé gái, lông mi run rẩy, ánh mắt tan rã. Anh ngồi xổm xuống, đưa tay lên kéo vạt áo nhăn nhúm của cô bé, vuốt thẳng. Sau đó dịu dàng vén tóc tai lộn xộn của cô bé ra sau tai, nhẹ nhàng vuốt mặt em.

Anh định nở một nụ cười, nhưng khi nhếch khóe miệng lên, hàm răng vô thức cắm môi. Anh hít sâu một hơi, há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, mà kéo bàn tay cô bé, ngón tay trỏ viết từng nét từng nét vào lòng bàn tay của bé gái.

Không chỉ viết cho đứa nhỏ này, mà cũng là viết cho chính anh năm đó.

Nét chữ không nhiều, nhưng Điền Chính Quốc viết rất chậm. Ngón tay anh run rất mạnh, thế nên cứ viết xong một nét là lại phải tạm dừng một lúc, mỗi một nét chữ đều vô cùng khó khăn.

[Đừng sợ.]

Nét chữ cuối cùng cũng xong, anh chậm rãi khéo bàn tay nhỏ bé kia lại, thành một nắm tay nhỏ, bỏ vào trong túi áo khoác đỏ của cô bé, vỗ vỗ nhẹ cái túi nhỏ căng phồng.

Ngước mắt lên nhìn đứa trẻ này, mày bỗng nhăn lại.

Khuôn mặt của bé gái biến thành khuôn mặt bất lực của chính anh năm đó.

Nhỏ bé, cả người đều là thương tích, con ngươi đen tối tràn đầy hoang mang và tuyệt vọng.

Toàn thân bắt đầu run rẩyĐiền Chính Quốc không dám nhìn tiếp, anh khẽ cúi đầu, bỗng chốc trở nên khiếp đảm đến cực điểm, bờ vai không kiểm soát được run lên, dọa diễn viên nhí sợ không dám nói câu nào.

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa, cậu đã nhẫn nại tới cực hạn rồi. Không bận tâm kịch bản thế nào, Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống, nắm chặt bờ vai Điền Chính Quốc.

Rõ ràng, nới này yên tĩnh như vậy, nhưng Điền Chính Quốc có thể nghe được bản thân hồi nhỏ khóc đến đứt ruột đứt gan, âm thanh của sự cầu xin.

Cầu xin tha thứ, cầu được cứu giúp, khóc lóc nức nở, rồi im lặng. Sức lực dần dần cạn kiệt.

[Bên ngoài có người khôngcó thể mở cửa cho con được không]

[Tối quácon sợ lắm.]

Lâu rồi không gặp.

Hóa ra lúc ấy mày đã sợ hãi như vậy sao.

Điền Chính Quốc ngước mắt lên, lông mi run nhẹ. Anh cố gắng nhìn thẳng vào bé gái, hàm răng không khỏi cắn chặt, vươn tay lên ôm bé. Thân thể này nhỏ xíu như vậy, yếu ớt như vậy, Điền Chính Quốc không dám ôm mạnh, nhưng cánh tay anh run không có cách nào khống chế. Anh sợ mình sẽ làm cô bé đau, sợ anh không thể mang dũng khí đến cho cô bé.

Sợ cô bé vẫn sợ hãi như trước.

Cuối cùng, một giọt nước mắt không còn chỗ nào để giấu rời khỏi đồng tử, Điền Chính Quốc nhắm hai mắt lại.

Em đừng sợ.

Có lẽ tất cả đã đều qua rồi.

Cut!

Tiếng đánh slate như một cơ hội để mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đoạn diễn vừa rồi hoàn toàn khác với những người trước đó, không có lời thoại khéo lóe, cũng không có cảnh khóc bùng nổ, nhưng cảm xúc của mỗi người đều được gợi lên, trái tim treo lơ lửng, cực kì khó chịu.

Điền Chính Quốc mở to mắt, hít sâu mấy hơi rồi mới buông bé gái ra, cô bé vươn bàn tay nhỏ mềm mại lên lau mặt cho anh, giọng nói vừa non nớt vừa hồn nhiên.

"Anh ơi, đừng khóc."

Điền Chính Quốc bật cười.

Anh đang diễn thôi, không phải khóc thật đâu. Anh khẽ nhéo nhéo má diễn viên nhí: "Anh không đau lòng chút nào, em đau lòng sao?"

"Vâng... có chút chút."

Điền Chính Quốc cười, ôm diễn viên nhí đáng yêu, dịu dàng nói lại lời bé vừa nói: "Có chút chút nha"

Trong mắt Kim Thái Hanh, vẻ tươi cười trên mặt anh mỏng manh, giống như ánh sáng chói lóa của pha lê một giây trước khi tắt vụt.

Điền Chính Quốc thở phào một hơi dài, nghiêng người bắt lấy cánh tay của Kim Thái Hanh, vô tình đụng trúng chỗ cậu vừa bị ghế đập phải. Kim Thái Hanh bị ăn đau, kêu một tiếng.

Sự chuyên nghiệp của cậu đâu rồi? Giọng của Điền Chính Quốc rất lạnh, Kim Thái Hanh không nắm bắt được tâm trạng của anh lúc này.

Cậu chỉ muốn ôm anh, cực kì muốn ôm chặt lấy anh, nếu có cơ hội.

Điền Chính Quốc buông bàn tay đang nắm tay cậu ra rồi đứng dậy, nở một nụ cười tươi với đạo diễn Côn. Trên mặt đạo diễn Côn vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc, mừng rỡ, hắn đứng lên, đi tới cạnh Điền Chính Quốc.

Vừa rồi cậu phát huy ngang tiêu chuẩn của diễn viên chuyên nghiệp luôn. Hắn cười, mang theo vẻ không thể tin nổi: "Cậu thật sự chưa từng học diễn xuất?"

"Chưa hề. Nhân vật này có điểm chung với tôi, nên tự mình diễn ra thôi." Cảm xúc của Điền Chính Quốc ập tới quá nhanh, giờ vẫn chưa thể hoàn toàn rút lại, anh kéo khóe miệng, cố gắng duy trì nụ cười khéo léo: "Đạo diễn, xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi vào WC một lát."

Côn Thành gật đầu, nhìn Điền Chính Quốc rời khỏi phòng rồi mới xoay người trở lại chỗ ngồi. Nhà sản xuất ngồi cạnh mở miệng nói: "Anh cũng cảm thấy Điền Chính Quốc diễn tốt hơn đúng không? Giọt nước mắt cuối cùng của cậu ấy quá tuyệt vời. Cái này mà đặc tả trên màn ảnh rộng thì chắc chắn sẽ cực kì chấn động. Cậu ấy không cần khóc to hay kêu lớn mà vẫn có thể lấy được trái tim khán giả."

Nhà sản xuất như nhặt được báu vật, vô cùng nhập tâm phân tích kỹ xảo của Điền Chính Quốc. Nào là anh khống chế thời cơ rơi nước mắt thế nào, khống chế biên độ run rẩy thế nào, rồi góc độ thích hợp của khuôn mặt, càng nói càng kích động.

Mãi cho đến khi hắn nói xong câu cuối cùng, Côn Thành mới chậm rãi lắc đầu.

"Cậu ấy căn bản không hề diễn."

Côn Thành phát hiện, toàn bộ quá trình Điền Chính Quốc không hề liếc mắt nhìn nam diễn viên đóng vai ba một cái. Đó là sự lảng tránh xuất phát từ nỗi sợ trong bản năng. Anh sợ đến mức không dám nhìn, không dám phản kháng. Trên thực tế, một người mắc bệnh trầm cảm sẽ không kêu khóc lớn tiếng, có lẽ, Điền Chính Quốc càng có thể thấu hiểu tâm tình đó.

Đáng sợ nhất chính là, anh không dám nhìn cả diễn viên nhí mà mình vẫn luôn bảo vệ.

Màn biểu diễn xuất sắc này, thăng hoa nhất chính là khoảnh khắc cuối cùng, khi anh nhìn thẳng vào diễn viên nhí.

Điều này không phải diễn mà ra.

Phác Trí Mẫn nắm chặt kịch bản, vẫn luôn không nói gì. Kim Thái Hanh nói đúng, hắn thật sự quá tàn nhẫn. Khi chưa tận mắt nhìn thấy Điền Chính Quốc mổ xẻ bản thân ra, thì hắn vẫn đứng ở vị trí của người ngoài cuộc, tỉnh táo quan sát bằng góc nhìn của Thượng đế, vịn vào ước nguyện muốn trợ giúp mà ép anh phải nhớ lại những kí ức đáng sợ.

Hắn không khỏi có chút hối hận, bắt đầu tự hoài nghi.

Hắn không biết, rốt cuộc là mình đang giúp anh, hay hại anh.

-

Điền Chính Quốc rửa mặt, đôi tay chống lên bồn rửa tay. Anh cố gắng thoát ra khỏi cảm xúc vừa rồi, nhưng không hề dễ dàng.

"Anh không sao chứ?"

Là giọng của người mới kia.

Điền Chính Quốc mỉm cười trong nháy mắt, đứng dậy, rút hai tờ giấy, lau tay: "Vẫn tốt." Anh vo giấy thành một nhúm rồi ném vào sọt rác, án mắt dừng lại trên gương mặt thanh tú của Từ Tử Hi.

"Em..." Biểu cảm Từ Tử Hi hơi do dự: "Em muốn hỏi vì sao anh lại diễn như vậy? Ý em là, anh đã hình dung nó như thế nào? Bởi vì lúc em đọc kịch bản liền có cảm giác, cậu ấy cực kì muốn bảo vệ đứa bé kia, hơn nữa trong lòng cậu ấy cũng rất khổ sở"

Dù hắn diễn đạt không rõ ràng lắm, nhưng Điền Chính Quốc vẫn hiểu được ý hắn. Anh tiến lên một bước.

"Thật ra em diễn như vậy đã rất tốt rồi." Điền Chính Quốc vỗ vai Từ Tử Hi, rồi lại buông tay xuống, đút vào túi.

"Chính xác, cậu ấy muốn bảo vệ đứa bé đó, nhưng cậu ấy còn sợ hãi hơn. So với đứa bé kia, thì cậu ấy còn sợ hơn."

Trong mắt Từ Tử Hi tràn đầy nghi ngờ. Điền Chính Quốc chỉ cười khổ, giọng nói giống như hòn đá rơi xuống hồ, từ từ chìm xuống.

Không hiểu là chuyện tốt. Thời thơ ấu của em chắc chắn rất hạnh phúc.

Ngay lúc Điền Chính Quốc đang định ra khỏi WC, trước cửa WC bỗng xuất hiện thêm một người. Trong chớp mắt, ngực anh như bị bóp chặt.

Không biết vì sao, giờ phút này, anh có thể cười với bất kì ai, ngoài trừ Kim Thái Hanh. Anh chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Kim Thái Hanh, liền nghĩ đến chính mình đã tự xé rách, cho cậu thấy bộ mặt xấu xí, ghê tởm nhất của mình.

Tự mình cam chịu, không có nguyên nhân.

"Tử Hi, tôi muốn nói chuyện một mình với anh ấy một lát." Kim Thái Hanh đi đến, giọng điệu rất khách khí: "Nếu cậu tiện thì..."

Từ Tử Hi trả lời ngay lập tức, chuẩn bị ra ngoài: "Được, hai người nói chuyện đi. Anh Chính Quốc, cảm ơn anh. Em đi trước."

Điền Chính Quốc một câu cũng chưa nói, anh rũ mắt, dựa lưng vào bồn rửa tay. Kim Thái Hanh cũng không nói lời nào, nắm lấy cánh tay anh, kéo anh vào gian trong cùng của WC, rồi đóng cửa lại.

Ở trong không gian chật chội, cố hết sực kìm nén cảm xúc, Điền Chính Quốc cảm nhận được huyệt Thái Dương của anh giật giật. Anh cũng không biết mình bị làm sao, cứ nghĩ đến vừa rồi Kim Thái Hanh gọi người mới kia là Tử Hi, còn gọi anh bằng ngôi xưng thứ ba anh ấy, thì anh lại cảm thấy tức giận vô cớ.

Nhưng dáng vẻ buồn bực không đẹp đẽ chút nào.

Điền Chính Quốc liếm khóe miệng, tỏ vẻ thoải mái nhìn Kim Thái Hanh, giọng điệu đầy trào phúng: "Tôi không có tên sao?"

Kim Thái Hanh sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cậu cố gắng giải thích: "Tôi cảm thấy nếu gọi tên đầy đủ của cậu ấy thì nghiêm túc quá, sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm tiền bối là tôi đang tạo áp lực."

"Vậy thì sao?" Điền Chính Quốc nhìn vào mắt cậu, không chịu buông tha, nói từng câu từng chữ: "Tôi không có tên sao?"

Bị anh nhìn như vậy, Kim Thái Hanh chột dã không biết che giấu vào đâu. Cậu muốn gọi anh là Chính Quốc, thâm chí còn muốn xưng hô thân mật hơn, nhưng cậu không có lập trường thích hợp.

:Cậu kéo tôi vào đây, mà lại không nói lời nào." Điền Chính Quốc khoanh hai tay trước ngực, mí mắt ngả ngớn nhướng lên: "Chẳng lẽ, giờ cậu muốn 'làm?' " Anh cũng không biết lúc này nói lời chói tai cho ai nghe, anh căn bản không khống chế được bản thân.

Không có cách nào xua tan cảm xúc mất khống chế, chỉ còn cách dùng một loại cảm xúc khác để che giấu.

Điền Chính Quốc nâng cằm lên, cổ căng ra một đường cong yếu ớt đầy mỹ cảm.

Cậu thấy vừa nãy tôi diễn tốt chứ? Trên má anh còn dính bọt nước: "Tôi khóc đẹp không? Khiến cậu có cảm giác muốn bảo vệ sao?"

Nhưng câu hỏi tàn nhẫn liên tiếp bóp nghẹt trái tim Kim Thái Hanh.

Nhìn mày Kim Thái Hanh nhăn càng lúc càng chặt, bàn tay nắm đến trắng bệch, Điền Chính Quốc có cảm giác thành tựu không thể diễn tả thành lời, giống như chọc giận Kim Thái Hanh có thể mang đến cho anh khoái cảm to lớn.

Anh cười lạnh một tiếng, vài sợi tóc ướt dán lên khuôn mặt: "Cậu thương hại tôi sao? Thấy tôi đáng thương nên muốn làm với tôi?"

"Hay là hôn một cái trước nhé?" Điền Chính Quốc dựa sát vào cậu, đôi môi vừa bị cắn lúc này đang tỏa ra một màu sắc diễm lệ.

Rốt cuộc, Kim Thái Hanh không nhịn được nữa, đẩu mạnh anh vào tường.

Hòn đá rơi xuống hồ kia, xuống cùng cũng lặng yên dưới đáy hồ rét lạnh.

Điền Chính Quốc rũ mắt, ngược lại bị Kim Thái Hanh ôm chặt vào lòng.

Anh kinh ngạc nhíu mày, muốn đẩy Kim Thái Hanh ra thì lại bị cậu ôm chặt hơn.

'Bây giờ tôi đang rất tức giận." Giọng nói của Kim Thái Hanh hơi run, rõ ràng đang cố nén cảm xúc: "Nhưng tôi sẽ dịu xuống nhanh thôi."

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ, giọng nói anh chột dạ.

"Cậu tức giận sao còn ôm tôi?"

"Nếu không anh sẽ chạy trốn. Sau khi bình tĩnh lại, tôi sẽ hối hận. Tôi không muốn hối hận." Cánh tay Kim Thái Hanh siết càng chặt.

Có một khoảnh khắc lặng im, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau. Tay Kim Thái Hanh hơi buông lỏng, cậu hít một hơi thật sâu: "Giờ tôi không giận nữa rồi." Bàn tay chậm rãi di chuyển, vuốt ve đầu của Điền Chính Quốc, lòng bàn tay ấm áp đến kì lạ.

Ôm một đóa hồng đòi hỏi bạn phải có dũng khí và sự kiên nhẫn.

Tôi biết những cái gai sẽ đâm vào da, đâm vào máu. Nhưng không sao cả. Cho tôi một phút thôi, tôi sẽ rút chúng ra, cơn đau này sẽ thuyên giảm nhanh thôi.

Vì tôi vẫn muốn ôm đóa hồng kia.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh cũng nói ra lời mà cậu vẫn luôn muốn nói, dịu dàng hôn lên tóc anh.

"Đừng sợ, Chính Quốc."

"Tôi ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip