Chương 60: Thương
"Kim Thái Hanh...chúng ta có quan hệ gì chứ?"
Con dao găm này đến cuối cùng vẫn muốn cứa đứt tim cậu.
"Cậu là gì của tôi chứ..." Cả người Điền Chính Quốc đau đớn: "Ngay từ đâu không phải chỉ là chơi bời thôi sao...bây giờ tôi..." Lông mày nhíu chặt lại, ngọn lửa này đã thiêu rụi anh.
"Tôi chịu cậu đủ rồi...buông tôi ra..."
Chơi bời...
"Không bao giờ."
"Điền Chính Quốc, đời này của anh chỉ có thể có mình tôi, anh chỉ được có tôi thôi."
Tôi yêu anh như vậy, yêu đến mức không dám lại gần anh.
"Nhìn tôi." Kim Thái Hanh bóp mạnh cằm anh: "Mặc kệ anh nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta là gì, anh cũng là của Kim Thái Hanh này."
Nghe câu nói ấy, Điền Chính Quốc đang suy yếu tàn khốc cười lạnh: "A, có phải không..."
Bức tưởng đạo đức lung lay sắp đổ bị nụ cười này đập nát. Kim Thái Hanh điên cuồng hôn Điền Chính Quốc, giống như dã thú khát cầu máu tươi từ con mồi, theo bản năng muốn xé rách mọi thứ, muốn nuốt anh vào trong cơ thể, cùng cậu trở thành một khối.
Điền Chính Quốc chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng. Xương cốt bị thiêu rụi gần như hóa thành bụi tro trong vòng tay ôm ấp của Kim Thái Hanh.
Nếu như vậy thật thì tốt quá. Tốt nhất là anh có thể dung nhập vào làn da cậu, hòa tan trong máu cậu, như thế thì sẽ không cần giãy giụa nữa, ai cũng không thể phản kháng.
Môi lưỡi ướt nóng quấn quít triền miên câu lấy linh hồn của Điền Chính Quốc, nhưng lại bị tác dụng của thuốc hãm lại, lơ lửng giữa không trung. Mỗi lần Kim Thái Hanh tiến công đều mang theo ý muốn trả thù mãnh liệt. Sóng tình cuộn dâng sắp nhấn chìm anh, ở mỗi khe hở thở dốc, Điền Chính Quốc đều run rẩy gọi tên Kim Thái Hanh, hàm chứa trong đó là cả sức nóng và dục vọng.
"Thái Hanh...Thái Hanh..." Bàn tay vô lực của anh nắm chặt lấy ngực Kim Thái Hanh, muốn chạm vào làn da ấm áp của cậu, nhưng đầu ngón tay yếu ớt lại không thể sử dụng được. Kiểu gãi ngứa này thật sự nghiền nát con người, Kim Thái Hanh cau mày, vừa hôn, vừa bắt lấy bàn tay không ngoan của anh, ấn lên eo mình.
"Ôm tôi."
Cậu thở hổn hển hai tiếng, rồi cúi đầu hôn lên cổ Điền Chính Quốc, mỗi lần chạm vào đều giống như đang hôn với lửa.
Giờ phút này cậu đang đứng giữa thiên đường và địa ngục.
Nhảy xuống thôi, ôm nhau cùng chết.
"Nóng quá...Thái Hanh...Kim Thái Hanh..."
Tiếng kêu khàn khàn, nũng nịu này dồn nén tất cả kiềm chế của Kim Thái Hanh, cậu buộc phải nhét ngón trỏ và ngón giữa vào miệng Điền Chính Quốc.
Khoang miệng nóng bỏng và cái lưỡi mềm mại quấn lấy ngón tay cậu, bàn tay còn lại cởi áo sơ mi đã tán loạn từ lâu của anh ra. Làn da trắng nõn giờ đây đã bị tình dục hun đỏ, mọng nước, giống như một quả đào đã chín nẫu, chỉ cần chạm khẽ thôi, nước quả sẽ chảy ra.
Cậu cúi xuống, theo đường cổ dần xuống, tham lam liếm mút yết hầu đang nhấp nhô của anh, cạ răng, cắn lên xương quai xanh rồi ngậm lấy núm vú đỏ lựng trước ngực.
"Ưm..." Cảm giác kì lạ này khiến Điền Chính Quốc không thể phát ra một tiếng rên rỉ bình thường. Cơn kích thích mãnh liệt được phóng đại dưới tác dụng của thuốc làm anh run rẩy. Hai tay anh ôm lấy đầu của Kim Thái Hanh.
Vốn định ghì mạnh gáy cậu xuống, nhưng ngón tay lại mềm nhũn, biến thành đẩy đưa, làm nũng. "Hmm... ưm..."
Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên và rút ngón tay ra. Nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy ra, kéo dài xuống quai hàm xinh đẹp. Miệng Điền Chính Quốc vẫn chưa khép lại, bên trong là đầu lưỡi hồng hồng, tựa như quả anh đào được ngâm trong nước đường sáng bóng. Kim Thái Hanh chạm lên môi anh, để nước bọt thấm đẫm ngón tay cậu, rồi dùng bàn tay đó vuốt ve, vân vê núm vú anh.
"Ưm...hmm..." Khi nụ hôn của Kim Thái Hanh dần thả lỏng, Điền Chính Quốc mới có khoảng trống để thở dốc. Anh ôm cổ Kim Thái Hanh, cố nâng eo lên, để ngực mình kề sát khuôn mặt cậu, đôi chân dài theo phản xạ có điều kiện quặp lấy eo của Kim Thái Hanh.
"Tôi muốn làm...Kim Thái Hanh ..." Điền Chính Quốc không kiêng dè gì hôn liếm hai má Kim Thái Hanh, thân mật, quyến luyến. Giọng nói bị tình dục khoét rỗng, suy yếu cầu xin: "Đừng giày vò tôi nữa..."
Đến tột cùng là ai đang giày vò ai?
Kim Thái Hanh đưa đôi tay của Điền Chính Quốc vòng qua cổ mình: "Ôm lấy tôi." Còn hai tay cậu bao lấy đùi Điền Chính Quốc, cứ như vậy mà bế đứng anh lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên cũng không làm Điền Chính Quốc tỉnh lại khỏi sự gặm nhấm của tình dục. Anh cứ như vậy mà hôn hít, liếm láp cằm và cổ Kim Thái Hanh, thở gấp trong vòng tay của cậu. Cho tới khi bị Kim Thái Hanh ôm vào phòng tắm, bị cậu cởi quần áo ra, thả vào bồn tắm, anh cũng không hề tỉnh táo lại chút nào.
Nước ấm chảy ào ra khỏi bồn, cơ thể anh chìm xuống.
"Thái Hanh...Tôi rất khó chịu..." Lúc giúp anh cởi quần, Kim Thái Hanh mới phát hiện anh đã bắn một lần. Nhưng điều này cũng không giúp tình trạng cải thiện, mà ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Những gì Mẫn Doãn Kì nói đều là sự thật, loại thuốc này chuyên dùng cho những người chưa từng làm ở mặt sau, cưỡng bức trợ hứng.
Nhưng làm sao cậu có thể...
Đầu óc Kim Thái Hanh rối bời, hỗn độn. Cậu kéo ngăn tủ trong phòng tắm, lấy một cái chai màu tím mờ ám ra. Sau lần đầu tiên phóng đãng với Điền Chính Quốc, cậu đã lên mạng trau dồi bằng khóa học online cấp tốc. Cậu vẫn luôn mong muốn được làm tới bước này với anh. Cậu muốn làm cho anh thoải mái, muốn anh cảm thấy hài lòng, thỏa mãn, vì thế nên mới chuẩn bị rất đầy đủ, dù có thể những chuyện này sẽ chẳng xảy ra.
Cậu bóp một lượng lớn gel ra lòng bàn tay, rồi đi đến bên bồn tắm, vớt Điền Chính Quốc đang ướt sũng lên, ôm lấy mặt anh, để anh đối mặt với cậu. Kim Thái Hanh hôn lên bờ môi anh.
"Chính Quốc, tôi..." Bỗng nhiên, cậu do dự, ngập ngừng. Gel bôi trơn theo khẽ hở giữa các ngón tay chảy xuống. Cậu đang giãy giụa, nhưng dường như Điền Chính Quốc đã hoàn toàn bị ham muốn thao túng. Anh chỉ biết hôn cậu, dán chặt lên cậu để thể hiện khát cầu của bản thân.
Tận dụng cơ hội này mau, chỉ có lần này thôi.
Trong lòng Kim Thái Hanh khó chịu không thôi. Chưa có thời khắc nào khiến cậu bi ai như lúc này.
"Anh nhìn tôi đi, tôi là ai?"
Điền Chính Quốc nắm lấy dây thắt lưng của Kim Thái Hanh, tiếng vừa khẽ vừa vội: "Thái Hanh..."
"Anh..."
Anh có thích tôi không?
Vì anh thích tôi nên mới bằng lòng làm với tôi, đúng không?
Cậu cắn chặt răng, ôm lấy eo của Điền Chính Quốc, để ngực anh áp lên vai mình. Bàn tay dính đầy gel bôi trơn chạm đến "ô cửa phía sau", vừa mới chạm vào đã cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ của anh. Lý trí đã chết từ lâu của Điền Chính Quốc bỗng "đội mồ sống dậy".
"Không cần, buông ..." Điền Chính Quốc muốn đẩy ra nhưng không có sức lực, sợ hãi hòa vào máu, chảy ngược lên não bộ.
Ngay khi anh nói "không cần", Kim Thái Hanh đã muốn lùi bước.
"Được rồi..." Cậu vuốt ve lưng Điền Chính Quốc.
"Tôi biết rồi...tôi sẽ không làm...tôi sẽ không làm chuyện đó..."
Nghe được lời này, Điền Chính Quốc lại luống cuống. Anh khó chịu sắp chết rồi: "Sao cậu lại không làm...cậu không thể không làm gì hết được...tôi sẽ chết đó..."
"Nhưng anh..." Tay trái của Kim Thái Hanh đưa lê, xoa xoa ót anh:"Làm sao bây giờ, tôi cũng sắp điên rồi."
Sự dằn vặt của dục vọng vĩnh viễn là hai chiều.
Không ai hơn ai, kém ai.
Tác dụng của thuốc ra một cú đánh úp, cứ như sóng biển nhấn chìm Điền Chính Quốc. Anh ôm Kim Thái Hanh, chưa bao giờ muốn có được cậu như lúc này. Không biết tại sao, anh rất muốn nghe Kim Thái Hanh nói rằng cậu thích anh, giống như bao người trong quá khứ đã trao trái tim ra cho anh. Nếu Kim Thái Hanh cũng có thể trao trái tim của cậu cho anh, thì tốt biết bao.
Đại não bị kích thích đột nhiên tuôn ra rất nhiều hình ảnh kì lạ: ảnh đại diện Wechat của cậu là một bông hoa giấy trắng, bó hoa hồng giấy trên bàn ăn nhà cậu và cô gái mà cậu sẵn sàng nhận thua cũng không chịu nói ra.
Tất cả những manh mối vụn vặt xâu thành một chuỗi, cả người Điền Chính Quốc tê dại và trái tim vốn đã bất thường của anh bắt đầu nhói lên như bị kim châm.
"Cậu làm đi..." Anh nằm dựa lên vai Kim Thái Hanh thở dốc: "Cậu có thể đi vào...có thể...có thể làm tôi..."
Kim Thái Hanh sửng sốt đến ngây người.
"Nhưng mà..." Điền Chính Quốc không biết rốt cuộc bản thân đang làm sao nữa, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra, anh úp sấp lại, không muốn để Kim Thái Hanh phát hiện.
"Nhưng mà...cậu phải nhớ rõ, tôi là ai..."
Tôi là Điền Chính Quốc. Không phải bông hồng trắng được buộc trong trái tim Kim Thái Hanh.
Tôi có thể dâng hiến mình, nhưng tôi không thể trở thành đồ thay thế.
"Tôi biết, tôi biết." Kim Thái Hanh hôn làn da sau gáy anh, mỗi một nụ hôn lại kích hoạt một cơn run rẩy trong da thịt. Ngón tay cậu ấn vào điểm khít chặt phía sau của Điền Chính Quốc, còn bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh rồi men xuống chạm vào xương cụt, khiến anh run lên.
Cảm nhận được anh đang thả lỏng, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng thâm nhập, thăm dò. Điền Chính Quốc khó chịu muốn trút giận, chỉ có thể cắn vào vai cậu.
"Đừng sợ, Chính Quốc." Kim Thái Hanh nghiêng mặt sang và hôn lên tai anh: "Tôi ở đây mà."
Động tác của Kim Thái Hanh đúng thật rất dịu dàng. Đầu ngón tay thô ráp ma sát chỗ nhạy cảm. Cảm giác căng trướng, đau đớn ban đầu dần dần biến chất, lên men thành cơn khát cầu đầy hoảng loạn.
Anh rất muốn hợp thành một thể với Kim Thái Hanh, bằng cách nào cũng được, chỉ cần có được cậu.
Công cuộc mở rộng bắt đầu có hiệu quả, Kim Thái Hanh thử đưa vào một ngón tay nữa, chậm rãi rút ra, cắm vào. Tư thế này rất dễ bị cảm lạnh, cậu ôm Điền Chính Quốc, đặt anh vào làn nước ấm áp, để anh nằm ngửa trong bồn tắm lớn, đầu dựa vào thành bồn tắm.
Quần áo còn chưa cởi, Kim Thái Hanh đã quỳ thẳng vào trong lòng bồn, đôi chân dài gập lại, để lộ bộ phận riêng tư. Điền Chính Quốc cũng chẳng thấy có gì phải xấu hổ, giờ anh chỉ muốn ôm Kim Thái Hanh, vậy là vòng tay ra ôm lấy cậu.
Kim Thái Hanh hiểu ý anh, cậu cúi người xuống, hôn môi anh thật tỉ mỉ, tinh tế, tay phải cắm vào, thăm dò thêm lần nữa. Lần này êm đẹp hơn rất nhiều. Ở trong nước, tốc độ của cậu nhanh hơn.
"Hmm...ưm...nhanh quá...A..."
"Có đau không?" Kim Thái Hanh hôn vành tai của Điền Chính Quốc, phả hơi nóng vào lỗ tai anh.
"Không đau...khó chịu..." Điền Chính Quốc vươn tay muốn tìm dây thắt lưng của Kim Thái Hanh: "Không muốn tay đâu..."
Kim Thái Hanh hôn bờ môi anh, nuốt sạch những lời anh muốn nói bằng một nụ hôn nóng bỏng. Cậu tự mình mở khóa thắt lưng, dương vật to lớn, trướng căng, hung bạo bật ra, chọc vào vùng bụng mẫn cảm của Điền Chính Quốc, làm anh kích động kêu thành tiếng: "A..."
Những ngón tay nóng rẫy của anh bắt lấy vật thể của Kim Thái Hanh, tuốt vài cái theo quán tính. Kim Thái Hanh với tay lấy lọ gel bôi trơn trên thành bồn, bóp đầy ra lòng bàn tay Điền Chính Quốc: "Bôi lên đi."
Điền Chính Quốc ngẩng cổ lên, váng đầu hoa mắt. Ngón tay dính dớp mặc sức trượt lên trượt xuống, bụng ngón tay cái đè mạnh quy đầu ướt át, tiếng sùng sục vang lên đầy rung động.
"Vào đi..." Anh cầm "tiểu Kim" như thể muốn dẫn cậu tiến vào.
Kim Thái Hanh đã nhẫn nhìn đến cực hạn rồi. Cậu đỡ lấy "tiểu Kim", đâm từng chút từng chút một vào đáy chậu của Điền Chính Quốc. Tưởng chừng như sắp đâm được vào "hang sâu" thít chặt rồi thì lại bị trượt ra, cơ vòng bị cậu đâm phát đỏ.
"Mau lên nào...mau..." Điền Chính Quốc nắm lấy cánh tay đang chống lên thành bồn của Kim Thái Hanh.
"Cắm vào đi..."
Nghe được lời cầu khẩn của anh, Kim Thái Hanh cảm nhận được một sự thỏa mãn biến thái. Cậu xoa nắn mông Điền Chính Quốc, cúi đầu khuấy đảo môi lưỡi anh, nhân lúc anh đang đắm chìm trong nụ hôn ướt át, cậu thúc thật mạnh vào lỗ nhỏ phía sau.
"A! A....Aaa..." Điền Chính Quốc kêu khóc mơ hồ không rõ, giống như đang kêu cứu. Kim Thái Hanh buông bờ môi của anh ra, thấy mặt anh đang nhăn nhíu lại: "Đau ...đau ..."
Kim Thái Hanh đau lòng muốn chết, cử động một chút thôi cũng không dám, cuống cuồng hôn hai má anh không ngừng: "Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không tốt..."
"Nhẹ hơn chút..." Tuy rất đau, nhưng Điền Chính Quốc cũng không định kết thúc, anh đáp lại nụ hôn của Kim Thái Hanh: "Lớn quá..."
Không thể nghi ngờ, đây chính là sự cổ vũ tuyệt vời nhất. Kim Thái Hanh đè nặng lên cơ thể anh, ngăn chặn bờ môi anh, nắm lấy mắt cá chân phải của Điền Chính Quốc, để chân anh gập lại, vắt lên vai cậu, còn bàn chân trái trắng mịn thì giữ ở bên hông, cọ xát vào áo quần ướt đẫm.
Mới đầu cậu còn khá e ngại, không dám dùng lực, chỉ thong thả đẩy đưa ở trong "lối giữa" mềm mại. Nhưng loại trải nghiệm này đối với Điền Chính Quốc lại như trừng phạt. Anh thở dốc từng đợt, sắp bị sự dây dưa, dùng dằng giày vò tới chết.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên...a....A....Thái Hanh...khó chịu quá..."
Nghe thấy lời cầu xin của anh, eo Kim Thái Hanh căng lên, tốc độ rút ra đẩy vào càng lúc càng nhanh. Hết lần này đến lần khác không khống chế được độ mạnh yếu, eo lưng hung hãn tiến vào, chấn rung dữ dội. Từng thớ cơ bắp gồng lên, kéo theo cả quần áo xô lệch.
Điền Chính Quốc cắn chặt môi dưới của mình, cảm giác sảng khoái đến mức da đầu anh run lên. Môi dưới bị cắn chặt vì không muốn kêu ra tiếng bị Kim Thái Hanh nhìn thấy, cậu cúi người xuống hôn anh.
"Cắn tôi đi, đừng tự cắn mình." Cậu thấy sẽ đau lòng.
Điền Chính Quốc thả lỏng hàm răng rồi mút lấy bờ môi của Kim Thái Hanh. Mặc dù anh đã bị dục vọng lấn át, nhưng vẫn không nỡ cắn cậu. Anh thở nhẹ ra, mỗi lần hít vào đều mang theo chút run rẩy, khiến Kim Thái Hanh càng không thể cầm giữ được chính mình.
Cậu nhớ nhớ mong mong Điền Chính Quốc lâu như vậy, cuối cùng cũng được gắn kết thân mật, khăng khít với anh.
Anh càng kìm nén tiếng thở dốc và rên rỉ, Kim Thái Hanh càng muốn bất chấp, muốn "làm" anh mạnh bạo hơn nữa. Nước ấm trong bồn theo đường cậu đi cuốn vào bên trong. Nhìn thấy những giọt nước ầng ậc nhưng không thể trào ra trong hốc mắt anh, bụng Kim Thái Hanh co thắt lại.
"Kêu ra đi, Chính Quốc." Kim Thái Hanh đẩy vào thật sâu, sâu tới mức Điền Chính Quốc không thể chịu đựng nổi.
"A...đừng...sâu quá...A!" Tay Điền Chính Quốc quờ quạng phía trước, muốn ôm lấy cậu.
"Thái Hanh...ôm tôi..."
Cánh tay mạnh mẽ của Kim Thái Hanh nắm lấy chiếc eo mềm nhũn, áp anh vào lòng mình.
Dương vật của Điền Chính Quốc đang đứng thẳng dậy, cứng ngắc cọ vào áo sơ mi trước bụng Kim Thái Hanh, cách một lớp vải trong suốt, chọc vào cơ bụng cậu, kết hợp với kích thích bị xâm nhập từ phía sau, cùng nhau tra tấn anh.
Tiếng nước bí ẩn quẩn quanh phòng tắm. Nhiệt độ trong khí một lần nữa lại tăng cao, bọn họ giống như hai thanh socola sắp tan chảy. Động tác đẩy đưa ngày càng dữ dội không ngừng, khoái cảm khi da thịt va chạm mãnh liệt làm cho Điền Chính Quốc vô thức ngửa cổ ra phía sau. Kim Thái Hanh vừa thở gấp đưa đẩy, vừa cắn mút núm vú của anh, cảm nhận sự run rẩy của anh trong lòng mình.
"A! Muốn bắn...Aa...Thái Hanh...Thái Hanh! Thái Hanh!"
Giọng anh bỗng nhiên gấp gáp, hoảng loạn. Nhưng Kim Thái Hanh lại cố tình ngoan cố, bấm chặt lên eo Điền Chính Quốc, liều mạng thúc vào, làm cả người anh run rẩy, hét lên vài tiếng rồi bắn lên bụng cậu. Sau khi bắn xong, Điền Chính Quốc mềm nhũn ngả người ra sau. Kim Thái Hanh sợ đầu anh đập phải bồn tắm, nên đã nhanh chóng đỡ lấy, ôm anh vào lòng, để đầu anh tựa lên vai mình.
Dương vật vẫn còn cắm ở lỗ nhỏ phía sau. Kim Thái Hanh hơi chuyển động, muốn rút nó ra thì Điền Chính Quốc chợt kêu lên vài tiếng không rõ. Cũng không rõ anh muốn nói gì, chỉ cảm nhận được anh đang ôm lấy lưng cậu.
Cuối cùng Kim Thái Hanh vấn rút ra, bế anh lên phòng ngủ trên tầng hai, còn mình thì chật vật cởi quần áo ướt sũng ra, rồi trèo lên giường ôm lấy Điền Chính Quốc. Nhiệt độ trên người anh còn chưa tản đi, vừa chạm phải Kim Thái Hanh ở sau lưng thì chân đã quấn lên, cọ xát dương vật của mình vào túi tinh của Kim Thái Hanh.
"Muốn nữa...Thái Hanh..."
"Phía dưới của anh sẽ bị thương mất." Kim Thái Hanh tỉ mỉ hôn bờ môi anh: "Không vào nữa, được không..."
Điền Chính Quốc vừa hôn cậu vừa lắc đầu, ánh mắt đẫm lệ, không thể nói một câu đầy đủ, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ. Kim Thái Hanh phát điên mất. Cậu đẩy anh nằm ngửa ra rồi tiến vào.
"Aa~...thoải mái quá..."
Một chân của Điền Chính Quốc bị khuỷu tay của Kim Thái Hanh móc vào, lỗ tai bị cậu liếm mút, không hề chống cự mà để mặc cậu gia tốc cắm vào.
"Đừng...chịch chết mất...chết mất...Aa..."
Điền Chính Quốc kêu rên một cách vô thức, chính anh cũng không biết mình đang nói gì. Kim Thái Hanh ướt đẫm mồ hôi, dục vọng chiếm hữu càng lúc càng dâng cao. Cậu cắn vành tai của Điền Chính Quốc, eo điên cuồng đưa đẩy: "Bị tôi làm thoải mái, hay là làm người khác thì thoải mái?"
"A! Sâu quá... chỗ đó không được đâu...A!...Aaa..."
"Nói mau."
Điền Chính Quốc nghiêng đầu sang định hôn cậu: "Để cậu làm...thoải mái..."
Kim Thái Hanh cảm thấy mỹ mãn, đáp lại nụ hôn của anh. Bàn tay cậu men theo cổ lên khóa chặt cằm anh: "Anh chỉ có mình tôi thôi, biết chưa?"
Điền Chính Quốc bị cậu làm cho sắp hôn mê, lặp đi lặp lại những lời cậu nói như muốn cầu xin.
"Chỉ có...chỉ có mình cậu..."
Mồ hôi của lửa tình chảy vào trong mắt. Cặp mắt xinh đẹp giờ phút này chỉ còn sắc màu quyến rũ do tình dục chi phối.
"Thích được tôi làm chứ?" Kim Thái Hanh giống như một con dã thú mất kiểm soát. Cậu cắn mạnh tai Điền Chính Quốc, khiến anh kêu lớn hơn, trong tiếng kêu còn có âm thanh nức nở. Anh lại bắn ra lần nữa. Tinh dịch của lần này trong hơn lần trước, gần như chậm chậm chảy dọc theo dương vật của anh.
Kim Thái Hanh không vì anh đã xuất tinh mà chịu buông tha, trái lại còn xoay chuyển tư thế, để cơ thể mềm mại, ướt đẫm của anh nằm úp trên người cậu, nhân lúc cao trào mà điên cuồng xâm chiếm. Cổ họng của Điền Chính Quốc đã kêu đến khàn, không còn chút sức lực ghé lên người Kim Thái Hanh, tiếp nhận từng cơn thúc vào mãnh liệt không ngừng nghỉ.
"A...A..." Miệng anh kêu lung tung không rõ, cả người hoàn toàn mất đi ý thức. Kim Thái Hanh mãi vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Cậu bóp mạnh mông Điền Chính Quốc, hung bạo thúc lên, muốn cứ như vậy mà xuyên qua cơ thể anh.
Điền Chính Quốc đã không còn sức lực để đáp lại, nhưng anh rất muốn hôn Kim Thái Hanh. Anh chống đỡ một cách yếu ớt, trong cơn xóc nảy hôn lên cằm Kim Thái Hanh, sau đó lại tiến dần lên, tiến dần lên. Đáng lẽ anh đã chuẩn bị được chạm vào bờ môi cậu, nhưng lại bị Kim Thái Hanh thúc lên, khiến cơ thể nghiêng lắc, ngã xuống, áp lên tai cậu.
Chắc chắn anh đã chết rồi, chết trên người Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh bị tình dục xóa nhòa lí trí, chỉ mơ hồ nghe thấy Điền Chính Quốc nói gì đó.
"Anh nói gì cơ? Nói rõ ràng nào."
Điền Chính Quốc thở dốc từng hơi, giống như đang kéo dài hơi tàn trước lúc sắp ra đi.
"Thích...thích..." Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, anh đã cứ vậy mà thiếp đi, mềm nhũn nằm trên người Kim Thái Hanh.
Trong nháy mắt ấy, Kim Thái Hanh đã xuất tinh, quên mất phải kìm lại, quên mất phải rút ra, cậu bắn toàn bộ vào trong cơ thể anh.
Từ này thật đáng sợ.
Có thể nổ tung tất cả dây thần kinh.
Không biết đêm ấy bọn họ đã làm bao nhiêu lần. Mỗi lần Điền Chính Quốc mê mang tỉnh lại là một lần tiếp tục, cả căn phòng đều tràn ngập hương vị của tình dục. Khi trời sắp sáng, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng bị rút cạn trống rỗng. Kim Thái Hanh cứ như vậy mà ôm chặt anh, cậu sợ giây tiếp theo, người này sẽ biến mất ngay trước mắt mình.
Hóa ra cậu đã thương anh đến vậy.
Thương đến mức tràn đầy mặc cảm, thương đến mức mất đi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip