Chương 17: Chỉ có người là thanh sơn
Điền Chính Quốc không chắc là hắn có phải không cao hứng hay không, nhấp nhấp môi dưới nhìn hắn từ trong túi áo móc ra một xấp tờ chi phiếu, đặt trên hòm quyên tiền loạt xoạt viết vài con số, sau đó lại ký xuống tên mình, xé ra một tờ ném vào trong hòm.
Tất cả động tác này đều vô cùng dứt khoát, nước chảy mây trôi, một chút chần chừ đều không có.
Thời điểm hắn viết, Điền Chính Quốc yên lặng ở trong lòng đếm một chút, chờ hắn vứt vào mới phản ứng lại "Đàn anh, anh có phải là viết sai số rồi không?"
Số tiền này, e là thừa sức chữa trị cho Trương Miểu.
Kim Thái Hanh thu hồi xấp chi phiếu, xoa xoa đầu cậu thấp giọng nói: "Câu đàn anh kia của cậu, nên đáng giá nhiều như vậy. Được rồi, trở về đi đừng ở chỗ này chịu lạnh."
Điền Chính Quốc hơi có chút chần chừ, Dương Cần nói với cậu, Kim Thái Hanh là một kẻ vì lợi ích không từ thủ đoạn nào, làm việc nhẫn tâm không nể tình bất cứ ai. Là người chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Hắn làm như này, không tính là làm ăn lỗ vốn sao?
"Làm sao vậy? Không đủ?"
Điền Chính Quốc vội vã lắc đầu: "Không không, đủ rồi đủ rồi, chỉ là... Anh quyên nhiều quá."
"Cậu đã đích thân mở miệng, vậy số tiền này không coi là nhiều." Kim Thái Hanh không chờ cậu hiểu rõ câu này, lại xoa xoa đầu cậu nói: "Được rồi, trở về đi thôi. Tôi đến công ty, có gì thì gọi cho Ninh Lam."
Điền Chính Quốc gật đầu.
Chu Tố đưa mắt nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh, lúc này ý thức mới trở lại, đi tới lấy ra tấm chi phiếu Kim Thái Hanh viết xuống, cảm khái nói: "Điền Chính Quốc, chú của cậu cũng quá hào phóng rồi đi, mấy số không này, để tớ tính... Cái quái gì! Mẹ nó!! Kim Thái Hanh?"
Chu Tố kêu lên một tiếng sợ hãi nhìn Điền Chính Quốc, nắm lấy vai cậu lay lay, không dám tin tưởng nói: "Người vừa mới ở đây là Kim Thái Hanh?"
Điền Chính Quốc gật đầu.
"Chồng cậu?"
Điền Chính Quốc lại lần nữa gật đầu.
"Tớ còn thật sự cho rằng hắn là chú của cậu đó, còn đang đứng suy nghĩ sao người chú này này lại vừa sờ vừa ôm cậu, suýt chút nữa muốn xắn tay áo đánh hắn. Kết quả thế nào lại là lão công nhà cậu." Chu Tố nói nữa ngày bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Không đúng. Cậu nói hắn là chú cậu, hắn cũng không phủ nhận. Cái loại tình thú gì vậy chứ?"
Điền Chính Quốc khẽ mím môi, mắt liếc nhìn Kim Thái Hanh đang mở cửa xe ngồi vào, chạy đi một đoạn rồi mới thấp giọng nói: "Hắn không muốn bị người khác biết việc chúng tớ kết hôn, cậu có thể giữ bí mật được không?"
Chu Tố hoài nghi nhìn lướt qua ba chữ Kim Thái Hanh ác liệt cứng cáp kia, có phải thế không?
Hắn kí tên mình như vậy, có phải thật sự không muốn bị mọi người biết hay không?
Hẳn là đốt báo trên mộ để lừa gạt quỷ đi.*
*Đốt báo trên mộ lừa gạt quỷ: Theo mình hiểu thì đáng ra phải đốt giấy tiền nhưng lại là đốt báo nói chung có nghĩa là lừa gạt mọi người. Mà cụ thể ở đây là Kim tổng gạt Quốc Quốc mà lại công khai muốn để cho ai cũng biết. Đốt báo trên mộ chỉ lừa được quỷ mà thôi.
Buổi tối, Lý Chấn đến đón Điền Chính Quốc tan học, thời điểm đến cổng trường liền nhận được điện thoại của cậu nói không cần tới đón, muốn ở trường luyện khiêu vũ. Hơi muộn một chút sẽ tự đón xe về.
Lý Chấn đứng ở bên đường, sau khi cúp điện thoại liền nhìn Điền Chính Quốc vòng qua ngã tư, bắt một chiếc xe đi.
Nửa phút sau, Kim Thái Hanh cũng nhận được tin tức.
Hắn vừa mới tan họp, nhìn lướt qua tin nhắn, dừng một chút mới trả lời: "Đi theo, đừng để cậu ấy gặp nguy hiểm."
Hai ngày nay hắn cảm giác khẩu vị của Điền Chính Quốc không quá tốt, lại không giống như là sinh bệnh, có chút biểu hiện giống như trước kỳ động dục, cơ thể tự thay đổi để bảo đảm khoang sinh sản sạch sẽ.
Dựa theo thời kỳ động dục đầu tiên đến bây giờ, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Kim Thái Hanh chống tay lên bàn làm việc, suy nghĩ một lúc. Điền Chính Quốc vốn đã nhát gan bây giờ lại còn rất sợ hắn, huống chi hắn đã cam kết không chạm vào cậu cũng như không đánh dấu cậu.
Nếu như bây giờ muốn nuốt lời, e rằng Điền Chính Quốc sẽ khóc lóc nói hắn lật lọng.
Kim Thái Hanh khẽ cười, phỏng chừng cách cậu lên án hắn cũng sẽ mềm mại đến cực điểm, không có một chút uy hiếp nào. Nếu như ở trên giường, nói không chừng hắn còn muốn bắt nạt cậu hung ác hơn, làm cho cậu khóc đến lợi hại hơn.
**
Lý Chấn không nhanh không chậm đi theo đằng sau xe taxi, nhìn cậu tiến vào cửa hàng.
Điền Chính Quốc đi qua đi lại trong cửa hàng, ở trong lòng tính toán nên mua cái gì tặng sinh nhật Kim Thái Hanh. Hơn nữa, hắn còn quyên nhiều tiền như vậy cho Trương Miểu, cậu nên cảm ơn mói phải.
Cậu nhắn tin hỏi Chu Tố, nhưng Chu Tố cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, đối với việc tặng quà này một chữ cũng không biết, suy nghĩ hồi lâu cái gì cũng cảm thấy không thích hợp.
Âu phục của Kim Thái Hanh toàn bộ đều là hàng thủ công đặt làm riêng, huống chi cậu cũng không biết số đo. Chu Tố nói: "Bằng không cậu mua cho hắn bánh kem đi, tổ chức sinh nhật không phải đều ăn bánh kem sao?"
Điền Chính Quốc nhớ lại bộ dáng lúc Kim Thái Hanh ăn đồ ngọt "Hắn chắc là cũng không quá thích ăn đồ ngọt đi, tớ chưa từng thấy hắn ăn bữa sáng, dâu tây hắn cũng không thích ăn."
Điền Chính Quốc một bên vừa xem vừa đi, vừa vặn đi ngang qua một quầy chuyên bán bút máy, bỗng nhiên nhớ đến chiều hôm nay lúc hắn ký tên, chiếc bút đó thoạt nhìn cũng hơi cũ rồi.
"Tiên sinh xem bút máy sao?"
Điền Chính Quốc xuyên qua tấm kính xem một hồi, đưa ngón tay chỉ một chiếc bút máy thân đen kịt, mím môi không được tự nhiên nói với nữ nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô..."
Nữ nhân viên trong quầy bán hàng mỉm cười lấy bút máy ra, hai tay đưa cho cậu, lại giới thiệu: "Loại bút này của chúng tôi phần thân chỉ dùng để..." Nhân viên bán hàng tiếng nói ôn hòa mềm mại, tận lực tỉ mỉ giới thiệu, chào hàng cho Điền Chính Quốc.
Bút máy cầm trong tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, Điền Chính Quốc nhìn thân bút đen kịt thoáng suy nghĩ bộ dáng Kim Thái Hanh dùng đầu ngón tay nắm lấy nó, hô hấp đột nhiên loạn một cái.
Nữ nhân viên nhìn Điền Chính Quốc cả người đều là khí vị học sinh, dừng một chút mới hỏi: "Ngài là mua để dùng, hay là tặng người khác?"
Điền Chính Quốc nói: "Tặng, tặng người khác."
"Tặng cho người khác, chiếc bút này tương đối thích hợp với những người tinh anh nhân sĩ. Nếu như đối phương là học sinh giống ngài tôi đề cử dãy bút hơi hướng thanh xuân, ngài cầm trên tay cái này quá mức nghiêm chỉnh. Hơn nữa giá cả còn khá đắt."
Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Nữ nhân viên nói: "Ba vạn hai nghìn tám trăm nguyên."
Điền Chính Quốc bị cái giá này dọa sợ hết hồn, đắt như vậy?
Bút của cậu nhiều nhất cũng chỉ có mấy nghìn nguyên, không nghĩ tới còn có cái bút tận mấy vạn nguyên.
Nữ nhân viên liếc nhìn cậu, ôn hòa nói: "Bút này là bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười một chiếc, nếu như cái giá này ngài không thể tiếp thu, chúng tôi còn có những đề cử khác cho ngài."
Điền Chính Quốc nói: "Vậy... vậy lấy cái này."
Nữ nhân viên dẫn cậu đi trả tiền, đem hóa đơn cùng biên lai nhận tiền đưa cho cậu, lại để cậu chọn một cái ruy băng.
Điền Chính Quốc đứng ở quầy hàng nhìn nữ nhân viên ngón tay lưu loát bọc hộp quà. Cậu điêu khắc búp bê cùng diễn xuất khiêu vũ cộng vào tích lũy được hơn ba vạn một chút, mua xong cái bút này liền không còn dư lại mấy đồng.
Nhưng cậu vẫn muốn tặng Kim Thái Hanh cái này, mình ở nhà hắn, hơn nữa lúc kết hôn hắn còn đưa chú Phùng rất nhiều thứ. Cậu không có thứ gì, chỉ là gả đến cho hắn, cảm thấy chính mình cũng phải trả cho hắn một ít.
"Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc suy nghĩ đến thất thần, nghe thấy âm thanh vừa quay đầu lại liền thấy Kim Bình Ngôn, chần chừ một lúc mới gọi: "Đại ca."
Kim Bình Ngôn quan sát phía sau cậu một chút "Một mình em?"
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng gật đầu, Kim Bình Ngôn đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cậu, ôn hòa nở nụ cười nói: "Tự mình tới mua đồ hả, sao Thái Hanh không đi cùng em?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, vừa vặn nữ nhân viên đã gói xong đồ vật, hai tay đưa cho cậu: "Tiên sinh, quà của ngài đã gói xong, xin hãy giữ hóa đơn, đồ dùng có vấn đề gì cũng có thể đến đây sửa."
Điền Chính Quốc nhận bút, đúng lúc thảm của Kim Bình Ngôn rơi mất, cậu cúi người giúp nhặt lên, Kim Bình Ngôn liền duỗi tay đặt lên đầu cậu.
Đột nhiên bị đụng chạm, Điền Chính Quốc mạnh mẽ đứng lên, hoảng loạn lùi lại mấy bước.
"Đại ca, tôi.... Tôi phải về nhà, gặp lại sau."
Kim Bình Ngôn hơi gật đầu, mỉm cười nhìn cậu chạy trối chết, chậm rãi thu lại ý cười bên khóe miệng.
Nhát gan, thời điểm căng thẳng còn có thể phóng loạn tin tức tố. Ngoại trừ vẻ ngoài mềm mại kia, mỗi một đặc điểm đều kém xa Kim Thái Hanh.
Xem ra cuộc hôn nhân này, đúng là giao dịch.
Nữ nhân viên cung kính nói: "Ông chủ."
Kim Bình Ngôn "Ừ " một tiếng, nói: "Đi làm việc của cô đi."
Trên đường kẹt xe, Điền Chính Quốc về nhà cũng đã sắp tám giờ.
Trong phòng khách là một màu đen kịt. Cậu thử mở đèn, không thấy dấu hiệu Kim Thái Hanh trở về, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm rón rén đi vào thư phòng.
Kim Thái Hanh ngồi ở trong phòng, từ màn hình nhìn thấy cậu như kẻ trộm đánh giá xung quanh.
Màn hình điện thoại trên tay hắn vẫn sáng, trên đó có mấy tin nhắn cùng một tấm hình, Lý Chấn gửi tới nửa giờ trước.
Lý Chấn tìm chỗ đỗ xe rất lâu, thời điểm tiến vào cửa hàng chỉ kịp thấy Điền Chính Quốc cùng Kim Bình Ngôn đang nói chuyện. Mà bởi vì đưa lưng về phía này nên cũng chỉ nhìn thấy Kim Bình Ngôn mỉm cười gật đầu.
"Cậu ấy và đại thiếu gia ở trong cửa hàng nói chuyện xong rồi đi ra."
"Không có ai đi cùng, chỉ có hai người họ."
Kim Thái Hanh ngón tay siết thật chặt, ở trên mu bàn tay còn hiện ra rõ gân xanh. Tuy rằng sắc mặt vẫn như thường nhưng cả người lại bao trùm khí vị âm lãnh đi đôi với tin tức tố không áp chế được mà phóng ra xung quanh đều thể hiện rõ hắn đang tức giận, rất tức giận.
Trong hình Lý Chấn gửi tới, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn quỳ trước mặt Kim Bình Ngôn, Kim Bình Ngôn thì tay đang đặt trên đầu cậu.
Trong nội tâm tràn ngập sưng đau ê ẩm, Kim Thái Hanh nhìn bóng người nhỏ bé đang tìm kiếm đồ vật trong thư phòng, trả lời tin nhắn Lý Chấn.
——Đừng nhắc tới chuyện này trước mặt cậu ấy.
Lý Chấn hồi âm: Vâng.
Điền Chính Quốc căng thẳng từng li từng tí mở ngăn kéo thả hộp quà vào, nhỏ giọng tự nhủ hắn nhất định sẽ thích. Kết quả lại không cẩn thận va vào bàn làm rơi mấy cái văn kiện.
Cậu ngồi xổm xuống đất nhặt lên bàn, vừa định khép lại thì tầm mắt ngay lập tức bị hấp dẫn, tay vô thức lật xem.
Trên đó là tư liệu của một diễn viên khiêu vũ cậu cực kỳ yêu thích, mặt sau là hợp đồng đại diện của cô và Kim Thái Hanh, cùng với kế hoạch biểu diễn của cô.
Điền Chính Quốc xem đến mê mẩn, người phía sau camera sắc mặt ngày càng khó coi.
Ngón tay Kim Thái Hanh vừa thả lỏng lại lập tức siết chặt, năm đó hắn hoàn toàn tín nhiệm Mục Sương Lam - con cờ của Kim Bình Ngôn an bài tới, Mục Sương Lam lại tàn nhẫn cho hắn một dao. Nếu bây giờ vợ nhỏ của hắn...
Kim Thái Hanh không muốn oan uổng cậu, vì vậy cầm điện thoại lên gọi điện, tận lực kiên nhẫn chờ cậu nhận điện thoại.
"Quốc Quốc, về nhà chưa?"
Âm thanh trong điện thoại nghe rất mềm "Về nhà rồi, anh đêm nay không trở lại sao?"
Kim Thái Hanh không trả lời mà hỏi lại: "Hôm nay Lý Chấn tới đón cậu hẳn là muộn đi, cậu ấy nói hôm nay kẹt xe."
Điền Chính Quốc chần chừ một lúc nói: "Không có, rất đúng giờ."
Kim Thái Hanh ngón tay phút chốc dùng lực nắm chặt hơn, vẫn còn kiềm chế được bản thân, chỉ hỏi cậu: "Hôm nay có đi đâu không?"
"Không, không có." Điền Chính Quốc chưa tặng quà này cho hắn, hơn nữa cậu không biết Kim Thái Hanh có thể hay không sẽ chê cái bút này. Vì thế nên không dám nói, hơi hơi mím môi nói dối: "Nơi nào cũng không đi, tan học liền về nhà."
Kim Thái Hanh cúp điện thoại, lạnh lùng câu môi. Cấp dưới hắn từng tín nhiệm phản bội hắn.
Bây giờ người hắn cưới về cũng nói dối hắn.
Điền Chính Quốc nhận điện thoại xong liền vội vã khép lại văn kiện, chỉ lo Kim Thái Hanh trở về liền phát hiện cậu đang ở thư phòng. Vội vã đi ra, kết quả đi được một lúc lại đụng phải Kim Thái Hanh một mặt lạnh lẽo đến cực độ.
Hắn ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, ngẩng đầu nói: "Lại đây."
Điền Chính Quốc bước nhanh chân đi xuống, đứng trước mặt hắn muốn nói chuyện lại phát hiện sắc mặt hắn rất khó nhìn, theo bản năng siết lấy vạt áo lùi về phía sau vài bước nhỏ giọng nói: "Tâm tình anh không tốt sao?"
Kim Thái Hanh duỗi tay về phía cậu "Lại đây."
Điền Chính Quốc chần chừ nửa giây, ngoan ngoãn đi tới, lại bị hắn lập tức nắm chặt cổ tay lôi vào trong lồng ngực.
"Kim, Kim tiên sinh?"
"Tôi chưa nói với cậu, tôi ghét nhất người nào nói dối tôi sao?"
Điền Chính Quốc ngồi trên đùi hắn cứng ngắc không dám nhúc nhích, lại vì câu nói này của hắn mà chột dạ không nói nên lời.
"Cậu đến thư phòng làm gì?"
Điền Chính Quốc bị dọa đến run một cái, cậu xưa nay chưa từng thấy bộ dáng hung ác như vậy của Kim Thái Hanh, vành mắt lập tức đỏ lên "Xin, xin lỗi."
Xin lỗi.
Kim Thái Hanh chướng tai nhất chính là hai chữ này, cười lạnh nói: "Có lỗi với tôi cái gì?"
Điền Chính Quốc không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy, chỉ theo bản năng mà xin lỗi. Nghe đến giọng hắn chất vấn, nước mắt liền theo bản năng rớt xuống, mím chặt môi muốn dừng khóc, ngồi trên đùi hắn ngay cả ma sát cũng không dám ma sát.
"Không cho khóc."
Điền Chính Quốc lại bị dọa run lên, lông mi đen dài khẽ lay động, nước mắt không chỉ có ngừng lại mà còn rơi nhiều hơn, luống cuống tay chân đi lau "Tôi... xin không.... Tôi không khóc."
Kim Thái Hanh nắm chặt tay, phẫn nộ do bị người khác phản bội bắt đầu tràn tới, phải gắt gao khắc chế mới đảm bảo mình không làm dọa đến Điền Chính Quốc.
Mặc dù như thế, Điền Chính Quốc vẫn là bị hắn dọa đến thút thít.
Trên người Kim Thái Hanh tỏa ra cỗ tin tức tố không kiềm chế được rất mãnh liệt, như là bị nhấn chìm xuống mấy vạn mét dưới đáy biển. Bị Alpha áp chế làm cho cậu theo bản năng là run lên cầm cập.
"Đàn..."
Điền Chính Quốc càng căng thẳng càng khó nói đầy đủ, cậu trời sinh nhát gan. Hơn nữa Alpha rất có tính áp chế với Omega mà bọn họ lại có độ khớp đến 99%, cho nên Kim Thái Hanh giờ phút này đối với cậu mà nói hoàn toàn là kẻ chi phối.
Đôi mắt kia âm u như dưới đáy biển sâu, thời điểm gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc còn không mang theo một chút nhiệt độ nào.
Điền Chính Quốc bây giờ mới biết Kim Thái Hanh trong lời của Dương Cần nói là bộ dạng gì. Nội tâm sợ hãi cùng tin tức tố gợn sóng làm cậu không nhịn được nữa, ngay tại thời điểm Kim Thái Hanh nói ra câu tiếp theo liền "Oa " một tiêng khóc lớn lên.
Đồng thời, một luồng tin tức tố vị sữa cực đại cũng theo đó mà phóng ra.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Điềm văn, không ngược không ngược không ngược. Đối mặt với đứa nhỏ ngốc như vậy ai mà cam lòng được a, tin tưởng tui không ngược. Đương nhiên vẫn là Chúc Xuyên thảm, xe thể thao sắp không còn, Kim tổng hèn mọn vất vả mới làm cho Quốc Quốc không sợ hắn trong một giây lại trở lại điểm ban đầu...
Editor có lời: Chị em! Cầm dép lên đập Kim tổng đi!!!!!!
Lúc mình đọc chương này mình hơi sợ, nhưng mọingười ạ mình đã vượt qua! Qua trận này là kẹo đường ngập mồm. Cầu mọi người ném dép cho Kim tổng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip