Chương 18: Chỉ có người là thanh sơn

Tay Kim Thái Hanh run lên bần bật, hắn bị luồng tin tức tố này kích thích, khuấy động dâng trào trong lòng, tim cũng phút chốc đập nhanh hơn, tinh lực từng cơn thi nhau trào lên tận cuống họng.

Hô hấp Điền Chính Quốc đuối dần, hai tay siết chặt run rẩy, đôi môi mím lại, cả phòng mỗi một tấc đều nồng nặc mùi tin tức tố vị sữa ngọt ngào, thơm ngậy.

Đứa nhỏ này, là trực tiếp bị dọa sao?

Khả năng kiềm chế của Kim Thái Hanh cũng không phải loại vừa nhưng giữa hai người có độ khớp tin tức tố lên đến 99% thì hô hấp vẫn là có hơi loạn.

Kim Thái Hanh phải cố lắm mới tạm coi như giữ được minh mẫn, đưa tay muốn nắm lấy tuyến thể của cậu kiểm tra xem có phải là do quá sợ nên kỳ động dục đến sớm hay không.

Ngón tay vừa mới đụng nhẹ gáy, Điền Chính Quốc liền co rúm lại, ngay sau đó là một luồng tin tức tố vị sữa càng ngày càng nồng trào ra liên tục.

Tuyến thể nóng bỏng hoàn toàn chín muồi, vỏ ngoài bóng loáng như trái anh đào, dường như chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái liền tràn ra mật ngọt tươi mới. Tin tức tố kia cuồn cuộn, bùng nổ, không ngừng xông vào mũi, lôi kéo lý trí Kim Thái Hanh.

Hắn chưa từng thấy người nào có thể phát tình mãnh liệt đến thế.

"Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc vẫn còn đang khóc, nước mắt lã chã lã chã không ngừng rơi trên mu bàn tay hắn. Kim Thái Hanh bị mùi tin tức tố cùng nước mắt của cậu làm bao tử cứ cuồn cuộn dậy sóng, nghiến răng tận lực vực dậy một tia lý trí cuối cùng.

"Không được khóc." Kim Thái Hanh nắm chặt vai Điền Chính Quốc, cưỡng ép cậu nhìn mình, tận lực bình tĩnh nói: "Khống chế tin tức tố một chút."

Điền Chính Quốc oa oa khóc dùng sức lắc đầu, vành mắt đỏ chót, nước mắt như những hạt châu một rơi xuống lũ lượt từng hạt từng hạt. Tiếng khóc nức nở tinh tế tràn từ cổ họng truyền đến bên tai hắn làm hắn tự nhiên hơi nóng máu.

Đứa nhỏ này ở trong thư phòng của hắn tùy tiện lật văn kiện, hắn còn chưa có kịp dạy bảo đã khóc thành như vậy, thật giống như cực kỳ oan ức.

Kim Thái Hanh tận lực dằn xuống cơn khô nóng cùng tức giận, khống chế mình không để bị tin tức tố của cậu hấp dẫn. Một khi hắn bị câu dẫn thì chắc chắn không thể kiểm soát được mình nữa, cứ thế theo bản năng nguyên thủy mà hành động.

Cổ họng Điền Chính Quốc không tốt lại có chút yếu ớt mong manh, vừa khóc một chút đã khàn đặc. Kim Thái Hanh chỉ trích có, la mắng có, tất nhiên không ít người sợ đến phát khóc nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người hắn chưa kịp làm gì đã ngồi trong lồng ngực hắn nghẹn ngào khóc thút thít, không khống chế nổi tin tức tố.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là thả lỏng âm thanh, đưa tay lau nước mắt cho cậu, thấp giọng nói: "Quốc Quốc, không cho khóc."

Điền Chính Quốc thực sự đang sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, dưới áp lực của hai luồng tin tức tố hoàn toàn không nghe thấy Kim Thái Hanh thấp giọng dỗ dành, liều mạng rơi nước mắt.

Kim Thái Hanh ôm cậu, phát hiện chóp mũi cùng cái trán nhẵn mịn bắt đầu đổ mồ hôi, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao, khóc đến mũi cũng nghẹt cả rồi, không thở được nên miệng cũng mở ra.

Tình huống không ổn.

Đứa nhỏ này chưa học được thế nào là khống chế tin tức tố, nếu tiếp tục như này, sớm muộn gì cũng hỏng mất. Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn lông mi cậu ướt nhẹp run rẩy, da dẻ bởi vì nhiệt độ đột ngột tăng cao mà đỏ bừng, vô cùng đáng thương.

Cho dù đứa nhỏ này nói dối để đi gặp Kim Bình Ngôn, lại còn dám ở thư phòng hắn lật văn kiện, hắn cũng không nhẫn tâm đến nỗi thấy chết mà không cứu, đưa tay ra nắm lấy tuyến thể nóng bỏng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát, một giây sau Điền Chính Quốc như đột nhiên phát giác cái gì liều mạng giằng co: "Không muốn, không muốn ký hiệu!"

Kim Thái Hanh nhất thời không kịp cản liền để cậu giãy giụa thoát ra, lảo đảo chạy đi, Điền Chính Quốc khẽ lẩm bẩm: "Không đánh dấu, không được đánh dấu."

Đại não Kim Thái Hanh trống rỗng, nhìn đứa nhỏ vành mắt đỏ chót lui về sau sợ đến liên tục lắc đầu, ánh mắt bỗng chìm xuống: "Là đánh dấu tạm thời không tính là đánh dấu, lại đây."

Điền Chính Quốc bị thanh âm lạnh lẽo, cứng rắn của hắn tát một cái, tìm về chút ý thức, một bên lắc đầu, một bên đỡ cầu thang chạy lên lầu, lưu lại một mình Kim Thái Hanh đang cau mày.

"Đưa thuốc ức chế đến đây." Kim Thái Hanh gọi Ninh Lam, lời ít ý nhiều mà phân phó.

Ninh Lam cả kinh, lập tức ngồi dậy: "Tôi đến ngay, ngài đang ở chỗ nào?"

Kim Thái Hanh nói: "Ở nhà, cho Điền Chính Quốc dùng, nhanh lên."

Ninh Lam cúp điện thoại nhanh chóng thay quần áo, đơn giản dùng dây thun túm tóc lên, đi ra ngoài mua thuốc ức chế rồi đến nhà Kim Thái Hanh. Tổng cộng chỉ mất nửa giờ.

Cô có chuẩn bị chìa khóa dự phòng, vừa đẩy cửa ra liền bị một luồng tin tức tố Omega nồng nặc cùng một tin tức tố ngột ngạt của Alpha ép đến chấn động, thiếu chút nữa quỳ thẳng xuống đất. Nắm lấy tay cầm lảo đảo hai bước mới đứng vững.

"Kim tổng?"

Không ai đáp lại. Ninh Lam đổi giày lên lầu, men theo khí vị tin tức tố tìm được phòng Điền Chính Quốc, chỉ thấy Kim Thái Hanh đang đứng bên giường, mà Điền Chính Quốc lại đang ôm đầu gối co lại một góc trên giường run rẩy.

Ninh Lam bị sợ hết hồn "Kim tổng, đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Thái Hanh không quay đầu lại đưa tay ra "Thuốc ức chế."

Ninh Lam vội vã từ trong túi lấy ra, đưa thuốc ức chế cùng ống tiêm cho hắn. Kim Thái Hanh tiếp nhận, đi tới bên giường, vừa mới đưa tay ra Điền Chính Quốc liền lui lại phía sau, hiển nhiên là bị dọa sợ.

"Kim tổng... Ngài làm gì cậu ấy?"

Thời kỳ động dục của Ninh Lam vừa qua khỏi, khả năng miễn dịch đối với tin tức tố cũng cao hơn một chút, có thể đảm bảo duy trì lý trí. Hơn nữa cô rất có cảm tình với Điền Chính Quốc, vừa nhìn cậu như thế liền có chút đau lòng.

Kim Thái Hanh nói: "Đi ra ngoài."

Ninh Lam còn muốn nói chuyện mà Kim Thái Hanh đã quay đầu lại liếc một cái "Còn muốn tôi tiễn cô?"

"Không, không cần."

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng đóng cửa, để thuốc ức chế và ống tiêm qua một bên, duỗi tay ôm Điền Chính Quốc vào trong ngực. Tại thời điểm cậu liều mạng giãy dụa liền thấp giọng quát lên: "Không muốn bị đánh dấu thì đừng có lộn xộn."

Điền Chính Quốc nhất thời không dám chuyển động, đôi mắt hồng hồng mở lớn, thút thít khóc nấc lên. Mà ngay khi nhìn thấy hắn cầm lên kim tiêm lại bắt đầu giằng co, "Không tiêm.... Tôi không muốn tiêm."

Kim Thái Hanh một lần nữa đè cậu lại, thả mềm âm thanh động viên: "Cái này là thuốc ức chế, tiêm một cái là tốt rồi, nghe lời."

Điền Chính Quốc chưa từng dùng thuốc ức chế, lúc này cũng nghe không lọt tai, lập tức từ chối. Kim Thái Hanh không có cách nào khác, như thế này mà cưỡng chế đâm vào chắc chắn sẽ bị thương. Kim Thái Hanh gác lại ống tiêm, cất giọng gọi: "Ninh Lam!"

Ninh Lam vừa mới xuống dưới lầu liền nghe thấy một tiếng gọi cực trầm, lại vội vã bò lại lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Kim Thái Hanh một mặt âm trầm "Sao, làm sao vậy?"

"Tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy."

"Ơ kìa?" Ninh Lam thốt lên một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật ra ngài chỉ cần cắn cậu ấy một miếng là được rồi, còn nhất định phải dùng thuốc ức chế, quá phiền toái. Ngài không phải là thuốc ức chế tự nhiên hay sao?"

Kim Thái Hanh lần đầu tiên mở miệng giải thích: "Tôi chưa đánh dấu cậu ấy đã sợ đến vậy, nếu đánh dấu rồi thật sự có thể khóc đến sang năm."

Ninh Lam vừa đi vừa hỏi: "Ngay cả thuốc ức chế cũng không để cho ngài tiêm?"

"Cô lảm nhảm gì mà nhiều thế?"

Ninh Lam ở trong lòng lườm một cái, lại nhìn Điền Chính Quốc ở trên giường, nghiêng đầu cẩn thận đề nghị: "Vậy ngài đi ra ngoài trước?"

Kim Thái Hanh dừng một chút, nói "Đừng làm cậu ấy bị thương" liền đi ra ngoài.

Ninh Lam lần này trực tiếp lườm một cái, "Hừ " một tiếng nói: "Tôi so với ngài thương hoa tiếc ngọc hơn nhiều. Không hiểu nổi ngài đã làm cái gì người ta, sợ đến nỗi biến thành bộ dạng này."

Ninh Lam không đi lấy ống tiêm trước mà trước tiên mở cửa sổ ra để tản bớt khí vị tin tức tố, sau đó mới phóng ra một ít tin tức tố của mình.

Đều là Omega, tin tức tố trên người Ninh Lam ôn hòa cực kỳ, Điền Chính Quốc dường như thoáng thư giãn một chút. Ninh Lam ngồi ở bên giường, thấp giọng nói: "Phu nhân, tôi là Ninh Lam, cậu nhìn tôi một chút."

Điền Chính Quốc khó khăn thở dốc, thời điểm ngẩng đầu lên trong đôi mặt còn hằn lên từng tia máu, mí mắt mỏng manh cũng sưng lên thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Ninh Lam thăm dò ấn lấy tay cậu, chậm rãi nói: "Tôi biết cậu rất sợ Kim tiên sinh, không muốn cho tiên sinh động vào. Nhưng cậu không dùng thuốc ức chế thì sẽ rất khó chịu, tôi có thể giúp cậu không?"

Điền Chính Quốc ý thức còn có chút mơ hồ, mất công tốn sức mới khẽ gật đầu. Ninh Lam trong lòng thở phào nhẹ nhõm, được rồi, còn có thể giao tiếp.

"Mặc dù bây giờ da cậu rất mẫn cảm, nhưng tiêm xong cái này đau đớn liền có thể biến mất luôn, tiêm xong cậu không cần phải khó chịu như bây giờ nữa, thử một lần không?"

Điền Chính Quốc nắm chặt lấy ga giường, mu bàn tay nổi lên gân xanh, theo bản năng muốn cự tuyệt, Ninh Lam lại nói: "Cậu không muốn bị đánh dấu, thuốc ức chế cũng không muốn tiêm, vậy cậu chọn cái gì?"

"Tiêm... thuốc ức chế." Điền Chính Quốc mở miệng, giọng nói khàn đến có thể coi như là tiếng muỗi kêu: "Không muốn, không muốn bị đánh dấu."

Ninh Lam mỉm cười "Được."

Kim Thái Hanh căn bản không đi đâu, đứng ở cửa phòng nghe thấy giọng Ninh Lam nhẹ nhàng dỗ dành Điền Chính Quốc. Cậu thậm chí còn có thể nói chuyện, tự mình chọn tiêm thuốc ức chế, nhưng thời điểm hắn ở bên cạnh cậu, đứa nhỏ này lại chỉ có khóc, còn trốn tránh hắn.

Đứa nhỏ này sợ hắn đến như vậy? Hay là chán ghét hắn? Có thể lắm...

Tiếng cửa vang lên, Ninh Lam đi ra, thấp giọng nói: "Xong rồi."

Kim Thái Hanh thuận theo khe cửa liếc mắt nhìn bên trong, Điền Chính Quốc đã nằm trên giường, nhưng vẫn là bất an nhìn ra bên ngoài, như là một con thỏ nhỏ không tìm được cảm giác an toàn.

"Bản thân cậu ấy sẽ sợ hãi đối với sự công kích của người khác. Không cần biết ngài ở phương diện nào, đối với cậu ấy mà nói đều áp chế được cả sinh lý lẫn tâm lý." Kim Thái Hanh thu mắt lại "Ừ."

Ninh Lam còn muốn nói gì đó mà lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, đành phải nuốt lời kia xuống, ra ngoài nhận điện thoại.

Kim Thái Hanh đẩy cửa đi vào, Điền Chính Quốc tiêm thuốc ức chế xong đã bình tĩnh lại, vẫn còn chút sợ sệt co lại trong chăn, chỉ chừa lai hai con mắt đẫm nước đang nhìn hắn.

Không khó để nhận ra rằng, đứa nhỏ này đang run rẩy.

Kim Thái Hanh ngồi bên giường, đưa tay chạm vào trán cậu, thấp giọng nói: "Nếu tôi đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ không đánh dấu cậu, yên tâm ngủ đi.."

Ninh Lam nhận điện thoại xong, sắc mặt nghiêm túc trở về, gõ cửa phòng, thanh âm trầm thấp có hơi lo lắng nói: "Kim tổng, xảy ra chuyện rồi."

Kim Thái Hanh ngón tay hơi ngừng lại, hướng về phía Ninh Lam: "Đi ra ngoài chờ tôi."

Kim Thái Hanh thay cậu kéo chăn xuống một chút, khom người vỗ nhẹ đầu cậu, nói: "Không cần sợ tôi như vậy, nếu đã làm rồi thì không cần sợ hãi cũng không cần hối hận."

Điền Chính Quốc cho là hắn đang nói chuyện bút máy, nhẹ nhàng gật đầu.

Kim Thái Hanh đứng dậy đi khỏi phòng, nghe thấy Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng cười khổ, hắn từ bao giờ lại muốn đi an ủi người bất cứ lúc nào cũng có thể bổ một đao vào tim hắn như thế này chứ.

Ninh Lam đứng ở cửa, chờ hắn đi ra liền hạ thấp giọng nói: "Ông chủ, Ngật Hoa chết rồi."

"Chết rồi?"

Ninh Lam ngắn gọn báo cáo: "Tôi mới vừa nhận được tin tức, Tôn Khang Hoa mới vừa từ tầng cao nhất của công ty bọn họ ngã xuống. Lực lượng cảnh sát mới đến hiện trường thu thập thi thể, tạm thời còn chưa biết là tự sát hay bị giết."

Kim Thái Hanh từ một khắc nghe thấy tin Tôn Khang Hoa chết, lông mày liền nhíu chặt "Người tiếc mạng như hắn, sẽ không tự sát."

Ninh Lam gật đầu "Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là tạm thời vẫn chưa có nhiều tin tức, tôi đã sai người đi nghe ngóng."

Tôn Khang Hoa năm đó làm thiên môn sinh ý*, hiện tại mới bắt đầu từ từ tẩy trắng. Dưới tay đến cùng vẫn là còn chút đồ vật không sạch sẽ, chỉ là coi như tuân thủ luật pháp đúng mực.

*Thiên môn sinh ý: Chỉ những nghề nghiệp thấp kém, vi phạm pháp luật, ví dụ như: buôn ma túy, buôn người, hacker,...

Lão có ân huệ với Kim Thái Hanh, hiện tại lại làm ăn đứng đắn, cho nên hằng năm Kim Thái Hanh đều sẽ cho hắn một ít hợp đồng. Mà thời điểm này Tôn Khang Hoa đột nhiên nhảy lầu, e là không đơn giản như vậy.

Ninh Lam theo chân hắn rất lâu, xem như là do một tay hắn dạy dỗ, từ lâu đã luyện được thói quen bình tĩnh trước mọi chuyện. Hiện tại lại sốt ruột như vậy xem ra không chỉ bởi vì chuyện của Tôn Khang Hoa.

"Hàng xảy ra vấn đề?"

Ninh Lam gật đầu "Lô hàng này ở hải quan tra ra có giấu... ma túy, nhưng Tôn Khang Hoa năm đó dù có làm thiên môn sinh ý cũng không sờ qua cái này, hiện tại đã tẩy trắng rồi lại càng không thể sờ đến nó. Lại nói đây là hàng của ngài, có người lén lút thả cái này, là hướng về ngài và Kim thị..."

Kim Thái Hanh nhăn chặt lông mày "Bên phía lực lượng cảnh sát tạm thời không cần đả động vội, trước tiên đến công ty, cái gì cũng có ngọn nguồn của nó. Tôn Khang Hoa vừa chết, mục tiêu kế tiếp rất rõ ràng, phí sức lực là muốn dùng cái này vu oan tôi, không cho tôi có cơ hội ngóc đầu dậy."

Ninh Lam đi hai bước, phát hiện Kim Thái Hanh không cùng đi, hỏi: "Ngài không đi sao?"

Kim Thái Hanh quay đầu liếc nhìn gian phòng nói: "Tôi chờ cậu ấy ngủ rồi đi."

_________________________

Tác giả có lời:

Kim - đại móng heo - Thái Hanh cuối cùng biết Điền Chính Quốc tiến vào thưphòng làm gì mới khóc ròng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip