Chương 27: Hồ ly tinh
Tay cậu bị ai đó kéo lấy, một ít nước đã tràn vào khoang mũi làm cậu khó chịu, lồng ngực cũng tựa như bị cái gì đè nén...
Nhưng tay cậu trước sau vẫn không buông Kim Thái Hanh, cậu không biết vì sao cậu lại không từ bỏ hắn, dù trong quá hay là hiện tại thì Kim Thái Hanh vẫn là vướng bận của cậu.
Qua một lúc thì cậu ngoi lên mặt nước, điều đầu tiên cậu làm là kéo Kim Thái Hanh lên, thấy hắn đã trồi lên thì cậu mới có chút nhẹ nhõm, sau đó vì bị sặc nước mà ho không ngừng.
Cậu và hắn được kéo lên thuyền cứu hộ, Kim Thái Hanh từ khi trồi lên đến lúc lên thuyền cũng không phản ứng, Điền Chính Quốc tái mặt, cậu sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng lay hắn dậy, nhưng Kim Thái Hanh đến phản ứng cũng lười cho cậu, Điền Chính Quốc từ bối rối trở thành sợ hãi, cậu sợ hãi sự im lặng của Kim Thái Hanh, cậu sợ Kim Thái Hanh sẽ vì cậu mà sẽ xảy ra chuyện.
"Kim Thái Hanh! Anh tỉnh lại! Thái Hanh!" Điền Chính Quốc lay lay hắn, cậu không thấy hiệu quả thì nhanh tay ấn lồng ngực hắn, tay cậu run lên bần bật, chóp mũi cũng cay lên, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, chua xót, khó chịu. Cậu cũng không biết là do cậu bị sặc nước hay là do quá lo cho Kim Thái Hanh.
Sau vài lần ấn thì Kim Thái Hanh vẫn như cũ im thin thít, Điền Chính Quốc sợ hãi đến hốc mắt cũng đỏ lên.
"Kim Thái Hanh anh mở mắt ra cho tôi! Anh không được như vậy, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu nên anh không được...!" giọng nói Điền Chính Quốc chợt nghẹn lại.
Có lẽ đây là cảm giác của Kim Thái Hanh khi thấy cậu gọi hoài không tỉnh vào hai năm trước, thuyền cứu hộ sắp đến gần thuyền du lịch, mặt biển xanh thẳm kỳ bí, giờ phút này Điền Chính Quốc lại hoảng loạn không biết làm sao, cậu không biết nên làm gì cũng không biết cầu cứu ai, Kim Thái Hanh làm cậu cảm thấy mờ mịt và mất phương hướng.
Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, Điền Chính Quốc bóp mũi Kim Thái Hanh kề môi cậu lên đó, dung sức thổi hơi cho hắn, sau đó là nhấn ngực, rồi lại thổi hơi...
Cứ như vậy vài lần, thấy Kim Thái Hanh vẫn không tỉnh lại, Điền Chính Quốc bắt đầu hoảng loạn như muốn điên lên, Điền Chính Quốc vừa hô hấp nhân tạo vừa nức nở nói với Kim Thái Hanh.
"Thái Hanh cầu xin anh, đừng như vậy nữa, mở mắt ra!" Giọng Điền Chính Quốc có bao nhiêu cầu xin nghẹn ngào, cậu không muốn Kim Thái Hanh như vậy, mặt biển tạo cơn sóng nhỏ đánh vào mạn thuyền, khuôn mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh làm Điền Chính Quốc giật mình...
"Xin anh, tỉnh lại đi... Em sẽ tha thứ cho anh mà!"
Điền Chính Quốc lấy sức nhấn mạnh vào ngực hắn, tia sức lực cuối cùng của cậu chỉ còn có bấy nhiêu, cậu bây giờ chỉ nghĩ làm sao mới cứu được Kim Thái Hanh chứ cũng không nghĩ rằng tay cậu giờ đã bủn rủn không còn sức nữa.
"Khụ..khụ..." tiếng ho khan kéo tâm trí Điền Chính Quốc lại, Kim Thái Hanh ôm ngực ho ra nước biển, thuyền cũng đã cặp bến từ lúc nào, Kim Thái Hanh giờ phút này đầu óc choáng váng nhưng trong tiềm thức lại không ngừng vang vọng tiếng cầu xin đầu tuyệt vọng của Điền Chính Quốc lúc nãy.
Hắn không biết đó là do hắn tưởng tượng ra hay là do Điền Chính Quốc nói, hắn nhìn lên cậu, chỉ thấy gương mặt ướt nhem của Điền Chính Quốc vương đầy bọt nước, hốc mắt và chóp mũi cũng đã hồng hồng lên. Không phải ảo giác sao? Tiểu Quốc đau lòng vì hắn?
Niềm vui đầu tiên của Kim Thái Hanh không phải vì được cứu sống mà là vì một tia thương cảm của Điền Chính Quốc...
"Tiểu Quốc?" giọng nói Kim Thái Hanh khàn khàn, giờ này cất tiếng thì chỉ có đau rát khi sặc nước, nhưng hắn lại muốn thốt lên rất nhiều lời, hắn muốn nói với Điền Chính Quốc rất nhiều rất nhiều câu nói.
"Sao anh lại làm vậy?!" Điền Chính Quốc ôm lấy Kim Thái Hanh, hắn có chút ngây ngốc nhìn cậu ôm lấy hắn, từ trước đến giờ cậu chỉ im lặng hoặc không để ý hắn, nhưng bây giờ cậu lại chủ động ôm hắn, Kim Thái Hanh chậm chạp ôm lấy bả vai có chút run của cậu, định an ủi thiếu niên bé nhỏ thì cậu lại lên tiếng.
"Anh có biết làm vậy anh sẽ chết không? Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Ngu ngốc!" có lẽ lần này đã dọa sợ cậu không ít. Kim Thái Hanh cười nhẹ vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu nói.
"Dù anh có chết thì anh cũng sẽ bảo vệ em chu toàn!" hắn cảm giác được bả vai cậu run dữ dội hơn, mấy ai biết trong lòng hắn giờ này vui như thế nào, thật sự là cái khổ lần này rất đáng a.
"Ngu ngốc... Đồ ngu ngốc..."
"Khụ..." Lý Phong Thương ho khan, hai người không định lên tàu à?
"Lên tàu đi, ở đây gió lạnh, nhanh thay đồ nếu không em sẽ bị cảm đấy!" Kim Thái Hanh khuyên nhủ cậu, hắn biết Điền Chính Quốc rất nhẹ dạ, cũng rất dễ khóc, chính hắn đã làm cậu dựng lên vỏ bọc trưởng thành, làm Điền Chính Quốc ngày xưa biến mất, nhưng hôm nay nhìn cậu như vậy Kim Thái Hanh tin chắc rằng, Điền Chính Quốc ngày xưa sắp được tái sinh rồi.
Điền Chính Quốc đứng dậy, Kim Thái Hanh cũng nhanh chân ôm cậu lên bờ.
"Thả tôi ra, mấy người có cái quyền gì mà bắt tôi?!" Trên boong tàu Tưởng Dung bị hai người đàn ông giữ lấy, ả không ngưng thét lớn làm nhiều người chú ý đi lại đây, ả lúc nãy đã đẩy Điền Chính Quốc xuống biển, Kim Thái Hanh thấy thế, ý nghĩ đầu tiên trong hắn là cứu cậu nên không để ý cô gái nham hiểm này, Lý Phong Thương nghe động tĩnh cũng đi đến, thấy Tưởng Dung khuôn mặt thống khoái đến kì lạ không ngừng chửi rủa cậu, anh gọi bảo vệ giữ chân ả, còn mình thì nhảy xuống giúp Điền Chính Quốc bơi lên.
"Âyoo, cô ả này đúng là miệng mồm độc ác mà!" Tiểu Thanh thấy Lý Phong Thương đi lên thì nhanh chóng chạy lại anh, "Em không ngờ trên thế giới này lại có người có trình độ miệng lưỡi như vậy a!"
"Đừng nghe, bẩn tai em!" Lý Phong Thương sờ sờ vành tai Tiểu Thanh, nói khẽ.
"Lại là cô!" Kim Thái Hanh tức giận trừng mắt nhìn cô, lúc nãy hắn không để ý, bây giờ mới phát hiện cô ả này từ lúc nào đã lên tàu, còn âm thầm muốn giết tiểu Quốc của hắn!
"Điền Chính Quốc! Tao nhất định sẽ giết mày!" Tưởng Dung gào lên với Chính Quốc, Kim Thái Hanh sợ cô sẽ kích động gây hại cho cậu nên hắn nhanh chân đưa cậu đi, trước khi đi còn nói với bảo vệ "Trước tiên đưa ả cho cảnh sát đi!———"
"Khoan đã!" Điền Chính Quốc cắt lời Kim Thái Hanh, cậu đi đến trước mặt Tưởng Dung, Kim Thái Hanh thấy thế thì đi theo cậu, thái độ cảnh giác bảo vệ cậu bất cứ lúc nào.
"Cô thật sự vì sự ích kỷ của mình mà đi giết người sao?" Điền Chính Quốc tức giận trừng mắt. Cậu xưa nay ít khi tức giận ai, vốn dĩ cậu cũng không muốn dây dưa với Tưởng Dung nhưng lần này ả đã không nói lý, không màng tới pháp luật mà thẳng tay muốn giết cậu.
Nếu ả không đẩy cậu xuống thì Kim Thái Hanh cũng sẽ không mặc kệ tính mạng nhảy theo, cậu không biết vì sao cách yêu của Tưởng Dung lại nguy hiểm như vậy? Ả vì lòng ích kỷ mà không tiếc giết chết một người, thậm chí có thể là nhiều người!
Nếu lúc nãy cậu không cứu kịp thì Kim Thái Hanh sẽ ra sao? Hay lúc đó Kim Thái Hanh không truyền một ít không khí cho cậu thì cậu sẽ thế nào? Điền Chính Quốc không thể tưởng được, giận dữ nhìn Tưởng Dung.
"Đúng vậy! Người tao muốn giết là mày! Vì sao mày lại xuất hiện trước mắt Kim tổng? Tao bỏ ra nhiều công sức nhiều thời gian như vậy chỉ để được anh ấy chú ý, nhưng mày lại xuất hiện cướp đi sự chú ý của anh ấy! Mọi cố gắng của tao đều bị mày gạt bỏ, vì sao? Vì sao, mày là hồ ly tinh, hồ ly tinh!"
Tưởng Dung như phát điên giãy giụa không ngừng, hai bảo vệ cũng không ngờ ả lại mạnh như vậy, chật vật kiềm hãm.
Điền Chính Quốc cười nhạt, từ lúc nào cậu đã trở thành hồ ly tinh trong mắt người khác rồi? Thật buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip