Chương 15

Hát xong một bài, Kim Thái Hanh yên lặng nhìn Điền Chính Quốc, lỗ tai hơi nóng, nghĩ thầm: Sao hát xong nhanh vậy chớ? Hát thêm bài khác đi!

Nhưng ngoài miệng vẫn rất bình tĩnh nói: "Hát không tệ."

Điền Chính Quốc cười ngại ngùng, để đàn ghi-ta qua một bên, "Lâu rồi không đàn, có hơi mới lạ."

Kim Thái Hanh gào thét trong lòng: Sao phải bỏ đàn ghi-ta xuống, nhanh thêm một bài đi!

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn không nghe thấy tiếng lòng của hắn, chỉ vuốt đàn ghi-ta nói: "Cây đàn này của cậu âm sắc tốt thật."

"Tạm được." Kim Thái Hanh giả bộ không để ý hỏi: "Cậu học đàn ghi-ta từ khi nào?"

"Hồi tiểu học. Trường tiểu học mà tôi học rất chú ý đến việc bồi dưỡng năng khiếu nghiệp dư cho học sinh. Thế nên mỗi buổi chiều sau khi học xong tiết hai, thì chính là thời gian cho lớp năng khiếu, mỗi học sinh nhất định phải đăng ký một lớp năng khiếu. Hồi nhỏ tôi đã bắt đầu học piano, với tôi thì học nhạc cụ có thể coi như là không có áp lực nhất, mấy thứ như thư pháp, vẽ vời thì tôi không học được, nên liền đăng ký lớp ghi-ta."

"Còn biết piano à?" Kim Thái Hanh cười nói, nhà hắn cũng có một chiếc piano, để trong phòng khách nhỏ, ban đầu là mua về cho hắn, vì lúc đó hắn học ghi-ta, cha hắn lại cảm thấy học piano thì tốt hơn, nhưng tiếc rằng một lần hắn cũng chưa từng đàn qua, không hề biết gì cả, hiện giờ Kim Vu Tư thỉnh thoảng cũng có đàn, ban đầu Du Mỹ Hề nghĩ nếu Kim Vu Tư thích, học chút cũng không sai. Nhưng rất tiếc, giáo viên dạy piano nói năng khiếu bẩm sinh của Kim Vu Tư không hợp để đàn piano, nếu bình thường chơi chút còn được, học chuyên nghiệp thì không hợp.

"Tôi cũng không thấy có piano và ghi-ta ở nhà cậu." Kim Thái Hanh nói.

"Sau này tôi không đàn piano nữa, Mai Nhĩ lại học, nên chuyển đàn sang phòng con bé." Nhà cậu không có nhiều chỗ đặt piano như vậy, may mà phòng ngủ coi như rộng rãi, đặt piano cũng được, "Ghi ta thì..."

Điền Chính Quốc cau mày suy nghĩ chút, "Tôi quên nó đi đâu rồi."

Kim Thái Hanh đoán cây đàn ghi-ta này không mang đến cho Điền Chính Quốc hồi ức tốt đẹp gì, nên mới bị quên đi, cũng không muốn để cậu nhớ nữa, liền nói: "Quên thì quên, cây này cho cậu đàn."

"Giờ cũng không có thời gian đàn, lúc qua nhà cậu chơi đàn chút là được." Điền Chính Quốc thích nhạc cụ, nhưng không hề cuồng nhiệt.

"Ừm." Trong lòng Kim Thái Hanh cũng có suy tính, chờ Điền Chính Quốc thi lên đại học, hắn sẽ tặng một cây đàn ghi-ta thật tốt cho Điền Chính Quốc làm quà.

Đương nhiên, nếu hắn có thể thi vào cùng một trường với Điền Chính Quốc thì càng tốt hơn, tốt nhất còn có thể chung phòng ngủ, thế mới có thể nghe Điền Chính Quốc hát mỗi ngày.

"Cậu muốn làm ca sĩ không?" Kim Thái Hanh hỏi.

Hắn cảm thấy Điền Chính Quốc hoàn toàn có tiềm lực này, thanh âm cũng có đặc điểm. Nhà hắn vốn làm về việc này, nếu Điền Chính Quốc muốn, hoàn toàn có thể ký với công ty nhà họ. Hơn nữa có hắn ở đây, chắc chắn có thể che chở Điền Chính Quốc chu toàn, nguồn tài nguyên hắn cũng có thể cướp giùm Điền Chính Quốc. Người ta không phục? Vậy thì nhịn đi!

"Không nghĩ tới." Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Tôi không quá thiện về việc ứng phó vớ người hay nói lời khách sáo, chỉ cần hát mấy bài lúc muốn hát là được."

"Cũng được." Kim Thái Hanh cảm thấy chỉ cần Điền Chính Quốc vui vẻ là tốt, nếu một ngày nào đó Điền Chính Quốc có suy nghĩ này, hắn có thể sắp xếp mọi lúc.

Chẳng qua, Kim Thái Hanh chợt nghĩ, nếu Điền Chính Quốc muốn làm ca sĩ, hắn sắp xếp thì có thể sắp xếp, nhưng có rất nhiều thứ hắn nói không được, còn phải bàn bạc điều kiện với cha, có lẽ sẽ không thể hoàn toàn căn cứ vào lợi ích Điền Chính Quốc để làm một bản hợp đồng riêng theo như suy nghĩ của hắn. Lỡ như Điền Chính Quốc ở công ty chịu ủy khuất thì sao bây giờ?

Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn để bản thân hắn làm sếp nâng Điền Chính Quốc thì tốt hơn, tự mình gây dựng sự nghiệp không phải không được, nhưng sẽ không thể nào cho Điền Chính Quốc nguồn tài nguyên tốt nhất trong thời gian đầu được, dù sao phát triển công ty cũng cần một quá trình. Cách tốt nhất là hắn nhận công ty giải trí của gia đình, vậy Điền Chính Quốc muốn thế nào thì sẽ được thế đó, mà hắn muốn Điền Chính Quốc làm gì thì Điền Chính Quốc cũng phải làm cho hắn cái đó. Nếu hắn muốn kế thừa công ty, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học, học một ngành liên quan, bằng không làm việc không tốt đóng cửa nửa đường, thế thì mất mặt.

Với chuyện chưa đâu vào đâu này, Kim Thái Hanh đã suy nghĩ đến mức có mắt có mũi rồi. Song cũng có chỗ tốt, chính là trong lòng hắn bình tĩnh kiên định phải học thật giỏi.

Điền Chính Quốc nhìn hắn, "Bây giờ cậu vui hơn chút chưa?"

"Hả?" Kim Thái Hanh hồi phục tinh thần từ trong mặc sức tưởng tượng.

"Vừa nãy lúc ăn sáng thấy cậu có vẻ không quá vui." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Cũng có thể do tôi nhìn lầm."

Kim Thái Hanh thật sự không ngờ Điền Chính Quốc có thể nhìn ra chút không vui đấy của hắn, thực sự mỗi lần tiếp xúc với người trong nhà, hắn không quá vui vẻ, vì hắn luôn khó tránh khỏi việc nghĩ bản thân có thể thật sự là người dư thừa nhất trong nhà.

"Bởi vậy mới hát cho tôi vui?" Kim Thái Hanh không hề nghĩ tới vụ này, nhưng cảm xúc thật sự đã trở nên tốt hơn.

Điền Chính Quốc cười xấu hổ, "Ừm."

Kim Thái Hanh nở nụ cười, xoa nhẹ tóc cậu một cái. Hắn không muốn nói lời cảm ơn cậu, có vài thứ cứ ghi nhớ ở trong lòng là được rồi.

Nhưng xét thấy tình huống này có thể sẽ thường xuyên xảy ra, vì để Điền Chính Quốc hiểu rõ hắn, Kim Thái Hanh nói tình huống trong nhà cho Điền Chính Quốc một lần.

"Ha, tôi đã nói sao mẹ kế của cậu lại trông quen như vậy rồi." Điền Chính Quốc chợt nói.

Kim Thái Hanh: "... Đây là điểm chính à?"

Điền Chính Quốc cười ngốc nói: "Mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc (*). Tôi đang nghĩ, tôi quên mất ba mẹ tôi, có phải cũng có chuyện khó nói nào không. Tôi cảm thấy ba cậu đối xử với cậu không tệ, mẹ kế cậu có vẻ cũng không có ý đụng chạm cậu, tôi không thể nói cô ấy không tốt được. Thật ra ruột thịt hay không, cậu đã có nghi vấn, thì sao lại không hỏi thẳng đi chứ?"

(*): Nghĩa là chuyện khó nói khó xử.

Cậu nhìn ra Kim Thái Hanh không quá bằng lòng nói về việc mẹ ngoại tình, nên cậu cũng không hỏi nhiều.

"Tôi cảm thấy cha tôi sẽ không nói thật với tôi." Đã nuôi nhiều năm như vậy rồi, thừa nhận bản thân nuôi con cho người khác, chẳng phải nói rõ cho người ta biết bản thân mình đã đội nón xanh còn giả bộ như không có gì à?

"Đúng hay không thì sao? Có rất nhiều lúc ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành. Dù cho cậu không phải con ruột của chú, chú đã nuôi cậu nhiều năm như vậy, sau này chú lớn tuổi rồi, cậu sẽ không phụng dưỡng chú ư?"

"Thế thì sẽ không, vẫn sẽ phụng dưỡng."

"Còn không phải ư? Những năm nay chú cũng không hề bạc đãi cậu đúng không?"

Kim Thái Hanh suy nghĩ chút, thật sự không có.

"Cậu không thích mẹ kế, em trai cậu gì đấy, thì cũng bình thường. Dù sao khác mẹ, khác cha, có thể ở chung tốt với nhau vẫn là ít. Nhưng nếu chú đã rất tốt với cậu, vậy cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Hai người làm cha con hơn mười năm, phần thân tình này sẽ không đứt được."

Kim Thái Hanh nghĩ lát, hình như cũng có lý.

Lúc này, cửa phòng sách bị gõ hai tiếng.

"Vào đi." Kim Thái Hanh nói.

Kim Sĩ Nghĩa đẩy cửa vào, "Thấy con sẵn lòng học tập, ba cảm thấy rất tốt. Nhưng con thiếu tiết cũng không ít, có cần tìm gia sư cho con học bù hay không? Hay đến lớp phụ đạo ở bên ngoài?"

Chuyện này lúc đầu ông cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ con thứ hai thích học, ông rất vui mừng. Mà được con lớn nhất nói, ông mới nhớ tới chuyện này.

"Tạm thời không cần trước." Kim Thái Hanh nói. Ít nhất chương trình học trên mạng hắn vẫn nghe hiểu.

Kim Sĩ Nghĩa gật đầu, "Vậy thì được, cần gì lúc nào cũng có thể nói với ba. Lát nữa ba với dì Du của con qua nhà bạn, trưa không về ăn cơm, con tiếp đãi Điền Chính Quốc cho tốt đấy nhé."

"Ừm, biết rồi." Kim Thái Hanh nhàn nhạt đáp.

Kim Sĩ Nghĩa liền nói với Điền Chính Quốc: "Cứ coi như là nhà mình đi, trưa muốn ăn gì thì bảo dì làm."

"Dạ được." Điền Chính Quốc gật gật đầu.

Thấy con trai cũng không có gì muốn nói với mình, Kim Sĩ Nghĩa liền chuẩn bị rời đi, nhưng mới xoay người, đã bị Điền Chính Quốc gọi lại.

"Sao thế?" Kim Sĩ Nghĩa hỏi.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một cái, nói với Kim Sĩ Nghĩa: "Chú, Kim Thái Hanh là con ruột của chú đúng không?"

"A?" Kim Sĩ Nghĩa ngạc nhiên nhìn cậu.

Kim Thái Hanh cũng làm mặt khiếp sợ -- thằng dưa ngốc này sao lại hỏi thẳng vậy chứ?!

Điền Chính Quốc cảm thấy nếu Kim Thái Hanh thật sự ngại hỏi, vậy cứ để cậu hỏi cho. Giải quyết chuyện này, mới có lợi cho Kim Thái Hanh tập trung tinh thần vào việc học.

"Kim Thái Hanh lo rằng cậu ấy không phải con ruột của chú." Điền Chính Quốc giải thích.

"Cái gì?" Kim Sĩ Nghĩa giơ tay vỗ một cái trên đầu Kim Thái Hanh, "Mày không phải con ruột của ông, chẳng lẽ văng ra từ khe đá? Mày nghĩ ông đây thích nuôi con cho người khác lắm hả?"

Nghe cha nói vậy, Kim Thái Hanh không chỉ không giận, trái lại cảm thấy chân thật.

Mắng xong, Kim Sĩ Nghĩa cũng phản ứng lại, "Có phải có ai nói xấu bên tai mày không? Ai? Mày nói cho ba!"

"Không... Không có ai..." Kim Thái Hanh thấp giọng nói.

Thật ra những lời nói bóng gió này hắn đều nghe được trên những lần tụ hội, người ta cũng không nhất định muốn nói cho hắn nghe, chỉ là hắn từng nghe thấy mấy lần. Nhưng muốn hắn chỉ ra một người cụ thể, thì bỗng chốc hắn thật sự không kéo ra được mấy ai.

Kim Sĩ Nghĩa thở dài, nói: "Sao mày không hỏi ba sớm chứ? Tuy hình dáng của mày giống mẹ mày nhiều hơn chút, nhưng lỗ tai, tay, đều giống như ba. Nếu mày không phải con ruột ba, chỉ với cái tính thối này của mày, thành tích còn nát, suốt ngày nói năng lạnh nhạt, mày nghĩ ba sẽ nhịn mày chắc?"

"Sau này nếu có thêm ai nói điều này với mày nữa, hoặc cho nghị luận sau lưng, mày cứ trực tiếp lên đánh nó. Không phải mày biết đánh nhau lắm à? Đánh cho tàn phế thì tiền thuốc ông này ra giùm mày. Đừng có mỗi ngày cứ nghĩ mấy thứ vô dụng. Nếu ba nghe mày nghi ngờ chuyện này tiếp nữa, là ba quất mày đó có tin không?"

Kim Thái Hanh hiếm khi giả làm chim cút, tuy giọng điệu của cha không tốt, bộ dáng cũng rất tức giận, nhưng hắn thật sự cảm nhận sự quan tâm của cha.

Kim Sĩ Nghĩa "chậc" một tiếng, "Nếu không nhờ Điền Chính Quốc nói thẳng với ba, ba còn không biết mỗi ngày mày đều nghĩ cái chuyện này. Được rồi, muốn làm gì thì làm đi."

Nói xong, Kim Sĩ Nghĩa liền rời đi.

Điền Chính Quốc cười nhìn hắn, "Cậu nhìn đi, hỏi thẳng không phải tốt lắm à?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu một lát, sau đó giơ tay bắn trên trán cậu một cái, mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Ý cười Điền Chính Quốc sâu hơn chút, ôm đàn ghi-ta, "Tôi hát thêm một bài cho cậu nhé, cho cậu cơ hội chọn bài đó."

Tâm tình Kim Thái Hanh nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, "Chọn gì cũng được?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Vậy thì 'Thanh mị hồ' đi."

"Đó là gì?" Điền Chính Quốc chưa từng nghe qua.

Kim Thái Hanh nghĩ, đổi một bài: "Thế hát 'Cái eo nhỏ' đi."

Điền Chính Quốc vẫn mặt mày mờ mịt.

Kim Thái Hanh giật khóe miệng một cái, " 'Uy phong đường đường' cũng biết chứ?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái.

Kim Thái Hanh: "..."

Lấy điện thoại di động qua, Kim Thái Hanh mở phần mềm âm nhạc, tìm ba bài hát, cắm tai nghe cho Điền Chính Quốc nghe.

Chỉ thấy mặt Điền Chính Quốc từ từ đỏ lên, cuối cùng ngay cả cổ cũng đỏ.

Kim Thái Hanh hài lòng -- Giọng của Điền Chính Quốc mà hát mấy bài như này, chắc chắn cực kỳ rung động!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip