Chương 16

Đọc sách tới trưa. Sau bữa trưa, Điền Chính Quốc giảng cho Kim Thái Hanh mấy chỗ không hiểu, sau đó để hắn bắt đầu làm đề ôn tập căn bản nhất.

Kim Thái Hanh không ngốc, còn học rất nhanh. Chỉ là ăn một miếng không thể thành người mập được, Điền Chính Quốc không muốn đả kích tính tích cực và sự tự tin của Kim Thái Hanh. Đề mà họ làm bây giờ cũng không phải chỉ một công thức có thể giải, chỉ có mấy đề lựa chọn là có một công thức để giải thôi. Vì thế Điền Chính Quốc cho Kim Thái Hanh làm đều là bài ôn tập nhằm vào mỗi một cách. Như vậy sẽ không quá khó cho Kim Thái Hanh, thứ hai cũng có thể củng cố chút kiến thức học được tới nay.

Điền Chính Quốc có sách ngoại khóa nhằm vào mỗi một cách làm, liền đưa cho Kim Thái Hanh, bảo hắn tìm giấy trắng chậm rãi làm. Cậu thì đi xuống lầu, không muốn quấy rầy Kim Thái Hanh, đợi tối chút xem Kim Thái Hanh làm được thế nào, rồi mới giảng giải là được.

Xuống lầu, Điền Chính Quốc liền thấy Kim Vu Tư nằm nhoài trước khay trà làm bài tập. Phòng khách lấy ánh sáng rất tốt, chiếu sáng Kim Vu Tư trở nên ấm áp.

Kim Vu Tư không ra ngoài với cha mẹ, cũng không lên lầu quấy rầy họ, có vẻ là một cậu bé rất yên tĩnh, ngay cả ăn trưa cũng không có tiếng động.

Hồi sáng Kim Thái Chiêu ra ngoài, lúc ăn trưa họ mới biết được.

Dì nấu cơm thấy Điền Chính Quốc xuống, mỉm cười hỏi: "Muốn ăn gì không?"

Điền Chính Quốc không quen sai ai làm việc, nhưng nhà họ Kim không giống nhà cậu, cậu cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.

"Con muốn uống nước." Điền Chính Quốc nói.

"Trong nhà có nước trái cây, nước ngọt, trà... Cậu muốn uống gì?"

"Nước lọc là được rồi ạ."

"Được." Dì gật đầu, vào nhà bếp rót nước.

Điền Chính Quốc ngồi lên ghế sofa, Kim Vu Tư ngẩng đầu nhìn cậu, gọi một tiếng "Anh".

Bởi nhìn thấy Kim Vu Tư luôn khiến cậu nhớ tới em gái mình, vì thế cũng bằng lòng nói chuyện với bé.

"Đây là bài tập trường cho à?" Điền Chính Quốc liếc nhìn sách bài tập kiểu chữ cho học sinh tiểu học, trên mặt lộn xộn, vừa nhìn liền biết đã dùng gôm bôi qua rất nhiều lần.

"Ừm..." Kim Vu Tư gãi tóc.

"Có biết làm không?" Điền Chính Quốc hỏi. Nhìn vở bôi thành như vậy, dù có biết làm thì cũng sẽ không thành thạo.

Kim Vu Tư rất thành thật, lắc đầu nói: "Không biết..."

Dì bưng nước ra cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc uống mấy miếng, cười khẽ hỏi: "Đi học không nghiêm túc nghe giảng?"

"Có nghe, nghe không hiểu."

Dù sao cậu cũng không có việc gì làm, tiện thể nói: "Không biết chỗ nào, anh dạy cho em."

"Thật không?" Bé không dám hỏi ba mẹ, sợ họ cảm thấy bé không ngoan. Lại không dám hỏi anh cả và anh hai, hai người đó có để ý bé không thì không nhất định.

"Ừm." Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Vu Tư vội lấy sách giáo khoa của mình ra, bắt đầu hỏi Điền Chính Quốc.

Kiến thức tiểu học không khó với Điền Chính Quốc, dạy Kim Vu Tư cũng rất có kiên nhẫn. Không qua bao lâu, Kim Vu Tư đã hiểu, sau đó để Điền Chính Quốc nhìn nó làm bài, tốc độ cũng nhanh hơn trước không ít.

Làm Toán xong, Kim Vu Tư chuẩn bị mai làm tiếp môn khác, dù sao vẫn còn được nghỉ mấy ngày.

"Anh hai đang làm gì vậy ạ?" Kim Vu Tư cẩn thận dẹp sách giáo khoa.

Điền Chính Quốc thân thiết với bé, bé thì cực ít khi có thể ở chung với các anh, thế nên có một người anh bằng lòng nói chuyện với bé, bé rất vui. Bạn cùng lớp mỗi lần nói về anh, đều có rất nhiều thứ để nói, mặc dù bé có hai người anh, nhưng chẳng có gì có thể nói cả. Bé rất thích hai người anh của bé, trước đây bé không hiểu vì sao anh hai lại lạnh nhạt với bé, anh cả cũng không thân thiết với bé, giờ thì bé đã hơi hiểu rồi, dù sao ở trường cũng có bạn học có mẹ kế, nghe nói quan hệ cũng không quá tốt, nên bé cũng dần hiểu được sự khác nhau trong đó.

Nhưng mẹ bé nói chỉ cần bé ngoan, thì các anh sẽ thích bé, nên bé luôn biểu hiện tốt một chút, hi vọng các anh có thể thân thiết với bé hơn chút.

"Đang làm bài." Điền Chính Quốc nói.

"Nghe ba nói thành tích của anh hai rất không tốt." Kim Vu Tư nói. Mỗi ngày bé đều về nhà ở, nên thường xuyên nghe ba lải nhải về thành tích của anh hai, nói anh hai không làm ba bớt lo như anh cả.

"Ừm. Nhưng giờ mới lớp 12, dành thời gian học thì vẫn không thành vấn đề." Điền Chính Quốc cảm thấy cần phải xây dựng hình tượng của Kim Thái Hanh trước mặt Kim Vu Tư.

Kim Vu Tư gật đầu. Bé không biết kiến thức cấp ba như thế nào, cũng không biết có khó không, dù sao Điền Chính Quốc nói không thành vấn đề, vậy bé cũng cảm thấy không thành vấn đề.

"Trường tụi em học có gấp không?" Điền Chính Quốc không hỏi Kim Vu Tư ở trường nào, dù sao cậu không nhất định sẽ biết, tiểu học trong thành phố cũng không nổi tiếng như trường cấp hai, cấp ba. Hơn nữa lấy dòng dõi nhà họ Kim, tám chín phần mười Kim Vu Tư sẽ học ở trường tư.

"Cũng được, bài tập ở trường đều có thể làm được." Về nhà, ba mẹ bé cũng sẽ không ép bé đọc sách, phần lớn thời gian bé vẫn khá thả lỏng.

"Bầu không khí trường học có tốt không? Có bạn tốt chứ?" Điền Chính Quốc cười hỏi.

"Có bạn tốt, bạn học cũng rất tốt nữa. Nhưng mà, lớp chúng em có một nữ bá vương!" Nói đến đây, Kim Vu Tư trông hơi mất hứng.

"Nữ bá vương?" Điền Chính Quốc cảm thấy rất thú vị, bình thường bá đạo gây chuyện trong lớp không phải đều là con trai à? Giống như Kim Thái Hanh vậy.

"Ừm!" Kim Vu Tư cau mũi một cái, "Siêu dữ luôn. Nhìn thì nho nhỏ, cũng rất đáng yêu, nhưng biết đánh nhau với nam sinh, còn đánh nam sinh khóc luôn nữa."

"Ghê gớm như vậy?" Điền Chính Quốc rất bất ngờ, con gái có thể đánh con trai khóc, thì thật sự lợi hại. Lại nói, con trai ở độ tuổi này của Kim Vu Tư, cũng không quá dễ khóc.

Kim Vu Tư gật đầu, "Bạn ấy cùng bàn với em, hôm nào em cũng muốn đổi bạn cùng bàn!"

Điền Chính Quốc bật cười ra tiếng, "Em không nói với giáo viên à?"

"Có nói, nhưng cô nói không thấy bạn ấy bắt nạt em, bảo em yêu mến bạn học."

"Vậy bạn ấy có bắt nạt em không?"

"Chuyện này thì thật sự không có, nhưng lại hay chép bài của em." Nói đến đây, Kim Vu Tư có hơi oan ức, "Em làm sai, bạn ấy cũng chép sai, liền lườm em."

Điền Chính Quốc ôn hòa nói: "Nếu thật sự không muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy, thì cứ để mẹ em nói với cô. Phải cố gắng trên việc học hơn nữa, không nhất định phải thi được một trăm điểm, nhưng thầy cô dạy thì phải học."

"Dạ, em biết rồi." Kim Vu Tư ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy ở cùng với Điền Chính Quốc rất thoải mái, cũng thích nói chuyện với cậu.

Kim Thái Hanh làm bài xong xuống lầu tìm Điền Chính Quốc, liền thấy Điền Chính Quốc và Kim Vu Tư đang trò chuyện vui vẻ.

-- Có gì để nói với thằng nhóc lùn này chứ?!

Kim Thái Hanh hơi khó chịu, nhưng cũng không muốn để Điền Chính Quốc cảm thấy hắn ngang ngạnh, nên chỉ mặt lạnh xuống lầu, chẳng nói gì cả.

Thấy Kim Thái Hanh xuống, Kim Vu Tư thu lại chút ý cười, gọi một tiếng "Anh hai".

Kim Thái Hanh liếc nhìn bé, cũng không nói chuyện.

"Làm xong rồi?" Điền Chính Quốc phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

"Ừ, không biết có đúng không, có mấy bài không biết làm, lát nữa cậu dạy cho tôi đi." Với Điền Chính Quốc, giọng nói của Kim Thái Hanh rõ ràng mềm mại hơn rất nhiều.

"Được." Điền Chính Quốc gật đầu.

Làm xong cơm tối, Kim Sĩ Nghĩa và Du Mỹ Hề cũng quay về.

Kim Vu Tư ra đón, "Ba, mẹ, hai người về rồi."

"Ừm," Kim Sĩ Nghĩa xoa tóc bé.

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế sofa, không biểu hiện gì cả, vẫn là Điền Chính Quốc chào hỏi hai người.

Du Mỹ Hề cười hỏi Kim Vu Tư hôm nay đã làm gì?

Kim Vu Tư trả lời: "Làm bài tập. Anh Điền Chính Quốc dạy con bài tập."

"Ồ?" Du Mỹ Hề nhìn về phía Điền Chính Quốc, mỉm cười nói: "Làm phiền con rồi, thành tích của Vu Tư luôn rất bình thường, hỏi nó có biết không thì nó đều nói là biết, thật ra cô rất không yên tâm. Con có thể dạy nó, cô cũng yên lòng."

Kim Thái Hanh lườm một cái ở trong lòng, chỉ biết nói lời hay, học bù không cần tiền à?! Cũng không nói đưa học phí, có biết thời gian của học bá đáng giá bao nhiêu không?

Nhưng Kim Thái Hanh hoàn toàn không nghĩ tới việc mình cũng không trả tiền...

"Cô khách sáo quá, không phải chuyện phiền phức gì cả, hơn nữa bé vừa dạy là hiểu, không phí công sức."

Kim Sĩ Nghĩa cười nói: "Thái Hanh làm phiền con, Vu Tư cũng làm phiền con, thực sự ngại quá."

"Không sao ạ, không phiền." Điền Chính Quốc đáp.

Kim Sĩ Nghĩa bảo dì buổi tối làm ly sữa bò hạch đào, bổ não cho Điền Chính Quốc.

Sau khi Kim Sĩ Nghĩa và Du Mỹ Hề lên lầu thay quần áo, cơm tối liền lên bàn.

Kim Thái Chiêu còn có việc, buổi tối không về ăn.

Trên bàn có tôm tít và cua đồng vô cùng màu mỡ trong mùa này, đều được vận chuyển bằng đường hàng không, cực kỳ tươi mới.

Điền Chính Quốc không giỏi việc lột da tôm tít, luôn bị trượt ra.

Kim Thái Hanh nhìn động tác ngốc nghếch của Điền Chính Quốc, vẻ mặt ghét bỏ lấy tôm tít từ trong tay cậu lột da giùm cậu, ngoài miệng nói: "Chân tay vụng về, ăn sườn hấp bột đi, tôi lột cho cậu."

"Ừm." Điền Chính Quốc cũng không thấy chuyện này có gì mà phải khách sáo, gắp một miếng sườn hấp chín mềm ngon miệng ăn.

Kim Thái Hanh lột da tôm tít xong ném vào trong chén Điền Chính Quốc, rồi cầm một con lột tiếp.

Kim Sĩ Nghĩa và Du Mỹ Hề không cảm thấy gì cả, quan hệ của hai người tốt, đó là tự nhiên.

Mà Điền Chính Quốc thì lại tập trung ăn cơm, cơm nhà họ Kim ăn ngon thật, thịt rau ăn cũng không ngấy mỡ, phối với cơm có thể ăn một chén lớn.

Tốc độ lột da tôm tít của Kim Thái Hanh rất nhanh, mới qua một lát, trong chén của Điền Chính Quốc đã có sáu, bảy con.

Điền Chính Quốc gắp hai con cho Kim Vu Tư ngồi cạnh bên khác của cậu.

Kim Vu Tư cũng không quá biết lột cái này, đang chờ mẹ ăn xong lột hai con cho bé, nhưng không ngờ mình cư nhiên được ăn cái mà anh hai lột.

"Cám ơn anh, cám ơn anh hai." Dù biết những con này là lột cho Điền Chính Quốc, nhưng mình có thể được chia phần, anh hai cũng không nói gì, bé vẫn rất vui.

Thật ra cũng không phải Kim Thái Hanh không muốn nói, tuy khó chịu, nhưng lại không muốn để Điền Chính Quốc cảm thấy hắn nhỏ mọn, ngay cả tôm tít lột da rồi cũng không muốn cho em trai ăn. Càng không muốn hắn vừa nổi nóng, bầu không khí trên bàn cơm sẽ trở nên lạnh lùng, Điền Chính Quốc sẽ ăn không ngon. Vì thế suy nghĩ, cứ theo cậu vậy. Dù sao hắn thấy Điền Chính Quốc ăn nhiều, lột thêm mấy con là được, cũng không phí sức.

Kim Sĩ Nghĩa và Du Mỹ Hề liếc nhìn nhau, đều lộ ra ý cười.

Bất kể là Kim Thái Hanh cảm thấy không đáng cũng được, không muốn nổi nóng trước mặt Điền Chính Quốc cũng được, cũng khiến cho bữa cơm này được ăn rất hài hòa. Giờ xem ra, Kim Thái Hanh bằng lòng thu lại chút ở trước mặt Điền Chính Quốc, đương nhiên là chuyện tốt, họ cũng hi vọng Kim Thái Hanh có thể quen bạn như Điền Chính Quốc nhiều hơn, vậy thì bầu không khí gia đình họ mới có thể trở nên hoà thuận, mới có dáng vẻ mà một gia đình nên có.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip