Chương 37

Sáng mùng bốn, Kim Thái Hanh đến nhà họ Điền chúc tết, còn mang theo cái đuôi nhỏ -- Kim Vu Tư.

Sau khi mối quan hệ với Du Mỹ Hề hòa dịu lại, hắn và Kim Vu Tư cũng khá hơn nhiều. Kim Vu Tư nói nhớ Điền Chính Quốc, muốn đi theo. Kim Thái Hanh nghĩ Mai Nhĩ và Kim Vu Tư bằng tuổi, chắc có thể chơi chung, vậy thì Mai Nhĩ không theo sau Điền Chính Quốc nữa, hắn cũng có thể hôn nhẹ với Điền Chính Quốc, nên liền mang theo Kim Vu Tư.

Vào cửa, Kim Vu Tư ngoan ngoãn chúc Tết cha mẹ nhà họ Điền.

Mai Nhĩ nghe thấy tiếng động, từ trong phòng chạy ra. Nhưng lúc nhìn thấy Kim Vu Tư, bất chợt dừng bước.

"Nữ bá vương?!" Kim Vu Tư kêu lên sợ hãi.

Mai Nhĩ làm mặt "Cậu dám nhiều lời tui liền đánh chết cậu", nhíu mày đôi chút.

Điền Chính Quốc cũng kinh ngạc nhìn Mai Nhĩ, Kim Vu Tư thường nhắc với cậu về nữ bá vương chung bàn, chẳng lẽ là Mai Nhĩ?

Không thể nào? Em gái cậu rõ ràng đáng yêu thế mà!

"Hai đứa quen nhau?" Điền Sổ hỏi.

Kim Thái Hanh chọc lưng Kim Vu Tư một cái, bảo nó đừng nói lung tung.

Kim Vu Tư nhận được tinh thần của anh bé, lập tức nói: "Con và Mai Nhĩ là cùng bàn."

"Tình cờ thế à." Mai Mãn Chi cười nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi. Dì có nấu bo bo đậu đỏ, lát nữa tụi con đều ăn một chén nhé."

"Dạ." Kim Thái Hanh đáp, đổi dép xong, tiến vào phòng khách.

Mai Nhĩ thấy Kim Vu Tư coi như thành thật, liền chạy đến bên Điền Chính Quốc, không nói gì.

Điền Chính Quốc cũng không hỏi bé, chỉ gọi Kim Vu Tư sang hỏi xem bài tập.

Điền Sổ rót nước cho Kim Thái Hanh và Kim Vu Tư, hơi xấu hổ nói: "Nhà tụi con Tết tặng nhiều đồ Tết quá, còn đắt như vậy, chú dì cũng ngại."

Kim Thái Hanh cười nói: "Chú, chú đừng khách sáo, đều là nên mà. Nhà tụi con năm nào cũng đặt sớm, có thể rẻ hơn trên thị trường chút nữa."

Điền Sổ biết rõ trong lòng, có giảm nữa cũng sẽ không rẻ đến mức nào, "Nhà con năm nay ăn Tết có thăm người thân không?"

"Nhà con giờ không có thân thích gì, nhà bác cả không ở trong nước. Đời trước cũng không có ai, nên ăn Tết chỉ gặp mặt bạn bè, người quen cũ, trái lại cũng thong thả."

Nhà họ Kim buôn bán rất lớn, nhưng số người trong gia đình thật sự không nhiều. Ông bà Kim Thái Hanh vào khoảng Kim Thái Hanh một tuổi đã qua đời. Bên ông bà ngoại của Kim Thái Chiêu, sau khi mẹ Kim Thái Chiêu qua đời, thì cũng lục tục qua đời. Ông bà ngoại Kim Thái Hanh thì mất sau khi mẹ hắn tốt nghiệp đại học. Còn Du Mỹ Hề, từ nhỏ đã là cô nhi, được dì cô nuôi lớn. Sau đó dì của cô cũng qua đời, con cái của dì cô đi thành phố khác sống, nên bình thường đa số là điện thoại qua lại.

Ăn bo bo đậu đỏ xong, Kim Thái Hanh liền theo Điền Chính Quốc vào phòng học. Mai Nhĩ và Kim Vu Tư cũng bị gọi vào.

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế, kéo Mai Nhĩ đến trước người, nhỏ giọng nói: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

Cậu không muốn để cha mẹ biết chuyện này, tránh cho lo lắng.

Mai Nhĩ bẹp bẹp miệng, đôi mắt hơi đỏ, cầm lấy tay Điền Chính Quốc nói: "Họ bắt nạt anh, nếu em dữ hơn chút, họ sẽ không dám bắt nạt anh..."

Điền Chính Quốc chợt đỏ cả mắt, cậu chưa từng nghĩ cô em gái ngây thơ đáng yêu của cậu lại có tâm tư nhỏ nhắn đến vậy, muốn bảo vệ cậu đến thế.

Lúc đó người nhà bạn trai cũ của cậu quậy vào nhà, cãi lộn, dọa Mai Nhĩ khóc, khi đó Mai Nhĩ vẫn chỉ là một cô bé, bị dọa là rất bình thường. Nhưng không ngờ sau lần đó, lại khiến Mai Nhĩ thay đổi lớn như vậy.

Thấy dáng vẻ này của Điền Chính Quốc và Mai Nhĩ, Kim Thái Hanh cũng hiểu sơ được là chuyện gì xảy ra.

Đi tới ngồi xổm xuống, xoa tóc Mai Nhĩ, nói: "Em chồng dũng cảm thật đấy. Nhưng sau này em không cần lo, anh sẽ bảo vệ anh em, đảm bảo không để anh ấy bị bắt nạt."

"Thật không?" Cặp mắt to của Mai Nhĩ chứa đầy nước mắt nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cười nói: "Đương nhiên, không tin em hỏi anh em, ở trường có ai dám bắt nạt anh ấy không."

Mai Nhĩ nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cười nói: "Thật sự không có, anh Thái Hanh của em rất lợi hại, không ai đánh lại anh ấy hết."

Mai Nhĩ nghe thế, bỗng yên tâm. Kéo tay Kim Thái Hanh, nói: "Vậy anh phải bảo vệ anh em thật tốt đó."

"Ừm, anh đảm bảo." Kim Thái Hanh dịu dàng nói.

Mai Nhĩ nở nụ cười, tựa như tất cả khúc mắc đều buông xuống.

Kim Vu Tư mặc dù không biết rõ nguyên do, bé nghe đi nghe lại, chắc có ai bắt nạt anh Điền Chính Quốc, Mai Nhĩ muốn bảo vệ anh Điền Chính Quốc, nên mới dữ như thế. Nghĩ như vậy, bé vẫn có thể hiểu được, sau này bé sẽ không bao giờ gọi Mai Nhĩ là nữ bá vương nữa!

Kim Vu Tư bước tới, nói với Mai Nhĩ: "Cậu ở trường không có bạn tốt, sau này tớ làm bạn tốt với cậu đi!"

Mai Nhĩ gật đầu, "Nếu là bạn tốt, vậy cậu cho tớ chép bài tiếp đi nhé."

"..." Kim Vu Tư cảm thấy cứ như tất cả đều không có gì thay đổi! "Cậu không biết tự làm hả?!"

Hơn nữa thành tích thi còn tốt hơn bé.

"Biết thì biết, nhưng chép của cậu nhanh hơn, tớ có thể dùng những thời gian khác để xem phim hoạt hình." Mai Nhĩ dáng vẻ như đương nhiên.

Điền Chính Quốc có phần cạn lời, em gái của mình có phải là lớn lên hơi lệch hay không, sao có thể chép bài của bạn học chứ?

"Tớ cũng phải xem phim hoạt hình!" Kim Vu Tư tranh thủ quyền lợi cho mình.

"Cậu xem hoạt hình gì?"

"Tớ xem..."

Hai người cứ thế mà bàn về phim hoạt hình, chuyện bài tập liền bị vứt qua một bên.

Kim Thái Hanh nắm chặt tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cười với hắn, tỏ vẻ yên tâm.

Kim Thái Hanh rất muốn ôm Điền Chính Quốc, nhưng hai đứa bé ở đây thực sự bất tiện, nhưng lại không thể đuổi người, không thì ý đồ của mình cũng rõ ràng quá, nên chỉ có thể nhịn.

Nháy mắt, kỳ nghỉ Tết âm lịch trôi qua.

Tối một ngày trước khi đi làm, Kim Sĩ Nghĩa yêu cầu Kim Thái Hanh ngày mai nhất định phải đến công ty với ông một chuyến.

"Làm gì?" Kim Thái Hanh không rõ.

"Bảo con đi thì đi đi, chỉ một ngày mai thôi."

"Không có chuyện quan trọng, con không đi. Phải học."

"Quan trọng!"

Kim Thái Hanh vẫn không muốn đi, "Ba không thể giải quyết?"

"Không thể!"

Kim Thái Hanh suy nghĩ chút, "Được rồi, mai để Điền Chính Quốc đi chung với con nhé, chiếm phòng làm việc của ba đọc sách một lát."

"Được."

Vì thế hôm sau, Kim Sĩ Nghĩa liền dẫn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đến công ty.

Ông chủ dẫn theo cậu hai đến, nhân viên ở tầng văn phòng của ông chủ đều căng thẳng. Người khác có thể không biết, nhưng trong lòng họ rất rõ, cậu hai sau này có thể sẽ là ông chủ của họ.

Đến văn phòng, ghế sô pha còn ngồi chưa nóng, hai người đã bị Kim Sĩ Nghĩa đưa tới phòng họp. Hôm nay mặc dù không phải thời gian họp thường lệ mỗi tuần, nhưng quay về từ kỳ nghỉ Tết âm lịch, nên cuộc họp thường lệ này phải mở.

Kim Sĩ Nghĩa ngồi ở vị trí của mình, mở miệng nói: "Những chuyện khác cứ để xuống trước, tôi có chuyện quan trọng muốn nói."

Ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Kim Sĩ Nghĩa.

"Mọi người đều biết, Thái Hanh là con thứ hai của tôi, con ruột." Kim Sĩ Nghĩa mặt mày nghiêm túc, "Nhưng lại có người bắt đầu nói nó không phải con ruột của tôi, hơn nữa người nói như vậy còn không ít. Vì thế mọi người hãy suy nghĩ cho tôi, làm sao mới có thể xóa bỏ lời đồn này."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc lén cười, nhưng rất nhanh đã giả vờ ngáp, lấy tay che lại.

Rõ ràng là đề tài thảo luận vừa buồn cười vừa tẻ nhạt, nhưng không ngờ các công nhân viên lại hưởng ứng rất tích cực.

"Ông chủ, tôi cảm thấy có thể mở một buổi họp báo."

"Ông chủ, thật ra có thể đăng thông báo, ngăn chặn đồn đãi."

"Ông chủ, ngài có thể dẫn cậu hai đến trường hợp quan trọng nhiều hơn, như vậy lời đồn tất nhiên là tự sụp đổ rồi."

"Ông chủ, mình có thể tuyên truyền sẽ gửi thư luật sư cho người đồn đãi."

...

Kim Thái Hanh nghe mà đau đầu, nhưng vẫn cho cha mặt mũi, không nghênh ngang rời đi.

Mãi đến tận khi buổi họp kết thúc, đã tới giờ cơm trưa.

"Được rồi, tan họp. Liên quan đến vấn đề Thái Hanh là con ruột của tôi, bộ quan hệ xã hội, hãy lập kế hoạch đối phó cho tôi xem chút đi."

"Vâng ông chủ." Trưởng bộ quan hệ xã hội đáp.

Kim Thái Hanh thật sự không còn lời nào để nói, kéo Điền Chính Quốc ra khỏi phòng họp.

"Đây là chuyện gì chứ? Có mất mặt không đó?" Kim Thái Hanh phàn nàn. Hắn thật sự không thể hiểu được những bộ trưởng phó tổng giám đốc gì gì này, sao có thể thành thật cho ra nhiều cách như vậy chứ.

Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Đây không phải là chú coi trọng cậu à?"

"Nói thì nói thế, chuyện này thảo luận ở nhà không được à? Hay tớ không tới họ không thảo luận được?"

Điền Chính Quốc vừa đi với hắn vừa nói: "Chú bảo cậu tới, cũng vì muốn người khác biết, quan hệ của hai người rất tốt, để người ta không nghĩ nhiều."

Kim Thái Hanh thở dài, hắn không thể nói gì cha, nên chỉ cằn nhằn mấy câu với Điền Chính Quốc thôi.

Hai người vào văn phòng, trợ lý vào hỏi trưa họ muốn ăn gì, có thể đặt thức ăn giùm họ.

Kim Thái Hanh nói là dẫn Điền Chính Quốc ra ngoài ăn, không phiền các cô đặt.

Một lát sau Kim Sĩ Nghĩa cũng quay về, cười nói: "Đi, đi ăn cơm. Muốn ăn cái gì?"

Kim Thái Hanh cảm thấy cha mình lúc này tựa như một cái bóng đèn rất lớn...

Điền Chính Quốc trả lời: "Đều được ạ."

Kim Sĩ Nghĩa suy nghĩ chút, nói: "Gần đây có một quán đồ Thái, dẫn tụi con đi ăn thử nhé."

Kim Thái Hanh không phản đối, "Ăn cơm xong con sẽ về."

"Không được. Hôm nay ở đây một ngày cho ba." Kim Sĩ Nghĩa từ chối không tha.

Hôm nay ông đi để show con ruột, sao có thể cho Kim Thái Hanh về được.

Kim Thái Hanh không giành với ông, dù sao đem hết sách vở đến rồi, cũng được.

Sau khi ăn xong trở về, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc học ở trước bàn làm việc.

Kim Sĩ Nghĩa nhìn một lát, liền mở video họp. Trước khi đi còn đặc biệt giữ cửa mở ra một cái khe, để người đi qua đều biết con trai ông đang học ở trong, chỉ có con ruột mới có thể chiếm bàn của ông. Chút khe cửa này cũng không đến mức làm ồn hai người, thư ký trợ lý ở bên ngoài đều thả nhẹ động tác.

Học hai tiếng, hai người đều có hơi mệt mỏi, liền đứng dậy đi bộ tí, coi như nghỉ ngơi.

Kim Thái Hanh thấy trong phòng nghỉ của Kim Sĩ Nghĩa có một cây đàn ghi-ta, trông có vẻ rất mới, chắc là có người tặng ông. Nhưng Kim Sĩ Nghĩa không biết nhạc cụ, cũng không biết đối phương nghĩ gì nữa.

Kim Thái Hanh lấy đàn ghi-ta, đưa cho Điền Chính Quốc, "Hát bài nghe đi."

Điền Chính Quốc cười, nhận đàn ghi-ta, ra ghế sô pha bên ngoài ngồi xuống, thử âm xong, sau đó mới hát.

Lúc này, Kim Sĩ Nghĩa họp xong đang dẫn Lưu Chí Ngạn và một người đại diện tới văn phòng bàn bạc vài chuyện, đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng ca của Điền Chính Quốc.

Lưu Chí Ngạn dừng bước đầu tiên, đứng ở cửa, xuyên qua khe hở nhìn người bên trong, không ngờ lại là người ông biết.

Kim Sĩ Nghĩa cũng hơi kinh ngạc, ông biết Điền Chính Quốc biết nhạc cụ, nhưng trước giờ chưa từng nghe Điền Chính Quốc hát, không ngờ giọng hay như vậy.

Sau khi xong một bài, Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc thêm một bài nữa.

Lưu Chí Ngạn nói với Kim Sĩ Nghĩa: "Mầm non này mà không bồi dưỡng, cũng phí của trời quá đi?"

Kim Sĩ Nghĩa nghĩ thật sự có thể hỏi xem nguyện vọng của Điền Chính Quốc, đương nhiên, là dưới tiền đề không quấy rầy Điền Chính Quốc thi đại học mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip