Phiên ngoại 2
Cuộc sống đại học với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mà nói, có thể lấy bình thản để hình dung. Hai người không trọ ở trường, không cần tìm bạn trai bạn gái, càng không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, mỗi ngày đều trường học trong nhà, hai nơi một đường, đơn giản, cũng rất thoải mái.
Ngôi nhà nhỏ của hai người đang được sắm thêm đồ mới không ngừng, đổi màu rèm cửa sổ vỏ chăn, tăng thêm cảm giác tươi mới cho cuộc sống.
Còn với Kim Thái Hanh mà nói, kỹ năng buổi tối có thể đem ra khoe nhất có lẽ là nấu cơm.
Đúng, năm ba hắn bắt đầu học xuống bếp. Cũng để chuẩn bị cho sau này ra nước ngoài, ngày ngày ăn cơm Tây, ai cũng sẽ ngán. Lại nói, thể chất của người Châu Á vẫn nên ăn đồ luộc hấp thì khỏe mạnh hơn ít.
Bắt đầu đại học năm tư, phần lớn học sinh bắt đầu đi thực tập, cũng vì suy nghĩ cho công việc sau này.
Kim Thái Hanh đến công ty anh trai thực tập nửa năm, rồi bắt đầu tập trung chuẩn bị việc ra nước ngoài. Hắn và Điền Chính Quốc đã chọn trường xong, chỉ còn thiếu đệ trình đơn xin nhập học chính thức thôi.
Bạn lớp 12 của họ kỳ nghỉ đông nào cũng tổ chức họp lớp, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, tất cả mọi người đều sẽ có mặt đủ số.
Thầy Khuất vì dẫn dắt lớp 12 suốt, không phải lần nào cũng có thời gian, nên cũng không thể đến đủ mỗi lần được.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người bắt đầu tranh nhau chụp ảnh chung.
Lễ tốt nghiệp đại học C tổ chức vào hôm qua, Kim Thái Hanh có đi tham gia. Vì thế lễ tốt nghiệp đại học A hôm nay, Điền Chính Quốc đương nhiên cũng đến, còn đặc biệt mua một bó hoa nhỏ.
Sau khi giải tán, Điền Chính Quốc bước tới, cầm hoa trong tay đưa cho hắn, "Chúc mừng tốt nghiệp thuận lợi nhé."
Kim Thái Hanh cười kéo Điền Chính Quốc một cái, không hề trốn tránh người ngoài.
Bốn năm nay, Điền Chính Quốc đã cao hơn chút, eo nhỏ chân dài, hết sức đẹp mắt.
Mà Kim Thái Hanh cũng rắn chắc hơn trước đây không ít, sức lực bắp thịt không hề đột ngột, thật đúng là vóc người di động.
Trốn chụp ảnh chung với các bạn học, Kim Thái Hanh dắt tay Điền Chính Quốc, nói: "Đi, anh dẫn em đi dạo đại học A."
"Được."
Hai người cùng nhau bước chậm trong đại học A.
Thật ra bản thân Kim Thái Hanh cũng chưa từng đi dạo đại học A một cách đàng hoàng, thường xuyên đi nhất là lớp học, căn tin và khu ký túc xá. Đến khu ký túc xá còn là vì tìm bạn học, chỉ nhớ rõ lầu mà người quen ở.
Tuy Điền Chính Quốc thường đến đại học A đón Kim Thái Hanh, nhưng chỉ có khoảng cách từ cổng trường đến lớp học, không quá quen thuộc.
Giờ đang là thời gian học, học sinh năm tư đều đang bu quanh ở bên lầu dạy học và vườn hoa nhỏ để chụp hình, nên con đường bên đây chẳng có ai cả.
"Anh có thấy tiếc không?" Điền Chính Quốc cười hỏi.
Bình thường lúc tốt nghiệp, khó tránh sẽ xúc động. Hôm qua cậu cũng xúc động rất nhiều, nhưng nghĩ sau này vẫn phải tiếp tục học tập, lòng liền bình tĩnh lại.
"Này thì thật sự không có. Dù sao không chung trường với cậu, có tốt nữa cũng vô dụng." Kim Thái Hanh nói.
"Miệng ngọt như vậy?"
Kim Thái Hanh cười khẽ, "Anh thật lòng nghĩ thế đấy."
"Đi du học chưa chắc thoải mái bằng đại học, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đấy." Đối với cuộc sống không biết ở nước ngoài, Điền Chính Quốc ít nhiều vẫn có phần lo nghĩ.
"Ừ. Nhưng chúng ta cũng phải đi trải nghiệm xem cuộc sống cởi mở bên ấy, mới có lợi cho tương lai chúng ta hơn." Nếu không phải bên đó hợp pháp hôn nhân đồng tính, họ cũng sẽ không lựa chọn đi du học, dù sao ngoài đó sao có thể thoải mái bằng ở nhà chứ?
"Ừm." Với một người chưa từng đi nước ngoài, mọi thứ đối với Điền Chính Quốc đều là mới mẻ, biết đâu hoàn cảnh bên đấy sẽ cho cậu nhận thức hoàn toàn mới, cũng có thể sẽ thấy không có gì khác biệt, nhưng vẫn nên nhanh chân đi xem xem, lợi nhiều hơn hại.
Hai người đi hồi lâu trong sân trường, cuối cùng bị bọn Giả San San đến tìm họ gọi về, họ phải chụp ảnh chung, mới coi như là vẽ lên một vòng tròn viên mãn cho bức tranh chân trời của sinh viên đại học.
Tháng chín, hai người ngồi máy bay qua nước ngoài.
Bên ấy đã được sắp xếp xong hết, nhà là mua, không xa trường, gần đó có siêu thị có nhà hàng, trái lại rất tiện lợi.
Đến nơi ở, vì do lệch múi giờ, Điền Chính Quốc trực tiếp ngã lên ghế sô pha muốn ngủ.
Tinh thần của Kim Thái Hanh vẫn ổn, xoa xoa tóc Điền Chính Quốc, "Lên giường ngủ nhé?"
Điền Chính Quốc không trả lời hắn, hiển nhiên đã rất mệt.
Ghế sô pha ở đây khá nhỏ, không như cái ở nhà, có thể cho hai người ngủ.
Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là nâng đầu cậu dậy, nhét cái gối vào cho cậu, rồi đắp chăn giùm cậu, để cậu có thể ngủ ngon.
Dạo một vòng trên dưới nhà, mặc dù là hai tầng, nhưng chỗ ở khá nhỏ, hai tầng có lẽ chỉ bằng nóc nhà của họ ở trong nước. Chẳng qua thiết bị vật dụng lại rất đầy đủ, trong tủ lạnh có một ít rau dưa tươi mới, thịt và thức uống, những thứ này là Kim Mỹ Giai đem qua.
Đúng, đại học họ muốn học là ở thành phố mà bác cả nhà họ Kim di dân.
Khoảng một năm nay, Kim Mỹ Giai mang theo chồng đến đây sống, vì thế đúng lúc có thể chăm sóc Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh nhìn thời gian, vào bếp nấu một ấm nước, rồi tìm thịt ức gà ra chặt ướp xong, tính buổi tối làm cơm cà ri gà ăn.
Chuẩn bị xong, Kim Thái Hanh xách va li lên lầu bắt đầu dọn hành lý.
Lúc trước hành lý của họ đã gửi qua đây một chút, còn lại một vài thứ không tiện gửi qua bưu điện hoặc không tiện để Kim Mỹ Giai soạn đồ giùm họ, nên họ tự mang theo qua đây, dù sao cũng không có bao nhiêu, đa số là các loại sách, dọn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Tối hơn sáu giờ, Kim Thái Hanh bắt đầu nấu cà ri, Điền Chính Quốc cũng tỉnh dậy.
"Thái Hanh..." Điền Chính Quốc mơ màng gọi Kim Thái Hanh một tiếng.
Kim Thái Hanh từ phòng bếp đi ra, "Tỉnh rồi à?"
Nói, đưa nước vừa nãy đã để nguội cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc ngồi dậy, ôm ly nước từ từ uống, hỏi: "Anh không mệt à?"
"Vẫn ổn, gắng đến tối ngủ chung đi." Kim Thái Hanh ngồi cạnh Điền Chính Quốc.
"Ừm..." Điền Chính Quốc đặt ly nước xuống, nghiêng người, liền ngã xuống đùi Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cười vuốt tóc cậu, cúi đầu hôn một cái, "Đừng có vội điều chỉnh lệch múi giờ, cách ngày đi học còn một khoảng thời gian, hôm nào mình đi gặp giáo viên là được."
"Ừm." Thời gian học nghiên cứu sinh ở đây vẫn khá tự do, đa số là tiến hành nghiên cứu đầu đề, giáo viên mà Điền Chính Quốc chọn nổi tiếng là người ôn hòa, chỉ cần mình báo cáo, giao luận văn đúng hạn, không cần đến trước mặt thầy báo cáo mỗi ngày.
Giáo viên Kim Thái Hanh chọn thì khá nghiêm hơn chút, thứ hai đến thứ sáu, nhất định phải lộ mặt mỗi ngày, không có chuyện có thể vội vàng tự đi, nhưng trong chuyện tốt nghiệp, thì lại khá dễ chịu.
"Đúng rồi, anh gọi điện cho gia đình chưa?" Điền Chính Quốc hỏi.
"Gọi rồi." Chờ Điền Chính Quốc nhớ ra, có lẽ điện thoại của họ đã bị gọi nát rồi.
"Ừm. Mai gọi Ninh Phi qua nhà ăn cơm đi, em đã rất lâu chưa gặp cậu ấy." Điền Chính Quốc đề nghị.
Ninh Phi cũng đến đây học nghiên cứu sinh, nhưng không chung trường với họ, Ninh Phi muốn nghiên cứu tâm lý học tội phạm, nên đến trường có chuyên ngành liên quan mạnh hơn. Chỗ ở cách họ một khoảng, nhưng năng lực tự gánh vác của Ninh Phi rất mạnh, không cần Điền Chính Quốc lo lắng.
"Được, nhưng thức ăn trong nhà không đủ, mai mình đi siêu thị xem rồi mua thêm tí, lại để thêm chút chén đũa ly cốc gì đấy, mời người ta qua thì chắc chắn phải để người ta ăn được." Kim Thái Hanh nói.
Qua mấy năm ở chung, hắn đã tán thành người bạn Ninh Phi này. Cho nên nếu mời người ta qua dùng cơm, tất nhiên không thể keo kiệt, "Mua chai vang sủi bọt, mình cùng uống một một chút. Buổi tối để cậu ấy ở lại một đêm, không trễ nãi việc gì, còn an toàn nữa."
Bên này có một phòng cho khách, một phòng sách, còn lại là phòng ngủ chính. Hai người không muốn xin đổi phòng cho khách thành phòng sách, dù sao học xong họ vẫn phải về, không cần phí nhiều rắc rối, chờ họ đi, nhà cũng bán, sở dĩ mua căn nhà này, cũng là vì sợ ở một nửa lại phải dọn nhà vì chủ nhà, thế thì quá phiền toái.
"Được, vậy mai gọi điện cho Ninh Phi." Điền Chính Quốc nói.
Hôm sau, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dậy không tính muộn, đầu tiên là mỗi người đi gặp giáo viên, sau đó cùng đi siêu thị mua đồ, trong lúc đó còn gọi điện cho Ninh Phi.
Ninh Phi đồng ý rất vui vẻ.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, Ninh Phi đến, còn đem theo trái cây.
"Khách sáo vậy làm gì?" Điền Chính Quốc gọi cậu ngồi, lấy thức uống từ trong tủ lạnh ra rót hai ly.
Ninh Phi cởi áo khoác, cười nói: "Hôm qua tớ có mua một ít về, ăn rất ngon, nên tiện đường cũng mua một ít cho các cậu."
Kim Thái Hanh ló đầu ra từ bếp, bảo cậu cứ tùy ý, liền vào bếp bận tiếp.
Điền Chính Quốc và Ninh Phi ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
"Cậu ở bên đó thế nào?" Điền Chính Quốc hỏi.
"Rất tốt, tuy chưa bắt đầu vào học, nhưng các đàn anh đàn chị đều rất quan tâm tớ, để lại rất nhiều phương thức liên lạc cho tớ. Hơn nữa họ đều ở gần tớ, có một người còn ở trên lầu dưới lầu với tớ, tiện lắm." Ninh Phi cười nói.
Cậu đến sớm, đã khá quen thuộc với chỗ này. Đương nhiên, trong đấy không thể thiếu sự giúp đỡ của Kim Mỹ Giai, nhờ phúc của Kim Thái Hanh, Kim Mỹ Giai cũng hết sức chăm sóc cậu.
Trường họ có ký túc xá, nhưng khá ít chỗ ở, vì thế học nghiên cứu sinh như họ, đều phải ở bên ngoài. Để tiện cho qua lại, mọi người đều thuê ở gần trường, bởi vậy cách nhau rất gần. Điều kiện gia đình cậu không tệ, nên cũng không thuê chung với người khác, một mình ở một căn hai phòng, rất thoải mái.
"Vậy thì tốt." Điền Chính Quốc dặn: "Có chuyện gì nhất định phải gọi cho tớ và Thái Hanh. Không có việc hãy thường xuyên qua đây ngồi nhiều chút đi, đừng khách sáo."
"Tớ biết."
Trên bữa tối, Kim Thái Hanh khui chai vang sủi bọt.
Vang sủi bọt độ cồn rất thấp, nhưng với người chưa bao giờ uống rượu như Điền Chính Quốc và Ninh Phi mà nói, uống hơi nhiều chút, vẫn sẽ có cảm giác mơ màng. Không đến mức say, chỉ là thấy buồn ngủ.
Ninh Phi còn không chịu được rượu bằng Điền Chính Quốc, đã ngã lên ghế sô pha ngủ.
Điền Chính Quốc ôm Ninh Phi không động đậy, để Kim Thái Hanh ôm Ninh Phi lên lầu thì hình như không ổn lắm, nên chỉ có thể để Ninh Phi tạm thời ngủ một lát trên ghế sô pha, chờ tỉnh rồi lại bảo cậu lên lầu.
Phòng khách chỉ chừa một chiếc đèn tường mờ tối, Điền Chính Quốc dựa vào bên cửa sổ trong phòng bếp uống nước mật ong giải rượu.
Kim Thái Hanh đứng đối diện cậu, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, "Mệt thì lên lầu ngủ đi?"
"Vẫn được. Ăn hơi no, để tiêu lát rồi ngủ tiếp."
Kim Thái Hanh kéo tay Điền Chính Quốc, khẽ nắm lấy đốt ngón tay cậu.
Điền Chính Quốc cười nhìn hắn, hai người cứ lặng yên nhìn nhau như vậy, trong lòng lẫn nhau đều là ấm áp.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Kim Thái Hanh qua phòng khách nhìn, là điện thoại của Ninh Phi, Ninh Phi ngủ rất say, không bị đánh thức.
Kim Thái Hanh bèn nghe điện thoại giùm cậu, "Alo?"
Bên đấy dừng một giây, tiếng của một nam sinh truyền qua, "Anh là ai? Đây là điện thoại của Ninh Phi đúng không?"
"Đúng, tôi là bạn Ninh Phi, anh là?" Kim Thái Hanh hỏi ngược lại. Có thể gọi điện cho Ninh Phi, hẳn là bạn học hoặc bạn bè của Ninh Phi.
"Tôi là anh cậu ấy."
"Hả?" Lông mày Kim Thái Hanh nhíu lại, "Ninh Phi có anh hồi nào?"
Đối phương không trả lời hắn, mà là hỏi: "Ninh Phi đâu? Để cậu ấy nghe điện thoại."
Kim Thái Hanh: "Cậu ấy ngủ rồi."
"Sao lại ngủ?"
"Uống tí rượu..."
Còn chưa đợi Kim Thái Hanh nói hết, đối phương liền nói: "Nói địa chỉ cho tôi, tôi đi đón cậu ấy."
Kim Thái Hanh có phần khó chịu, hắn không biết đối phương là ai, dựa vào gì mà để người ta đến đón Ninh Phi?
"Hôm nay Ninh Phi ngủ lại đây, không mệt anh đến đón."
Giọng đối phương nhiều hơn mấy phần bất mãn, "Sao tôi biết Ninh Phi có an toàn hay không chứ? Nếu không có gì thì dựa vào đâu mà không cho tôi đến đón?"
Kim Thái Hanh cũng nổi giận, "Tôi không biết người như anh, còn nói là anh Ninh Phi, Ninh Phi nào có anh hả? Anh họ cũng không có được chưa?"
Đối phương chợt nghẹn lời.
Kim Thái Hanh tự thấy mình chiến thắng.
Lúc này, Ninh Phi tỉnh dậy.
Tuy vẫn còn buồn ngủ, nhưng đầu óc rất rõ ràng.
Điền Chính Quốc cầm lấy điện thoại trong tay Kim Thái Hanh, đưa cho Ninh Phi, "Điện thoại của cậu, vừa nãy cậu không tỉnh, Thái Hanh nghe giùm cậu."
"Ừm." Ninh Phi cũng không để ý, vươn tay cầm điện thoại, "Alo?"
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không biết đầu bên đấy nói gì.
Chỉ nghe Ninh Phi bên này nói: "Ừm, không cần đón đâu, tôi ở đây một đêm."
"Không có gì, đều là bạn thân của tôi."
"Ừm, lát nữa qua phòng cho khách ngủ."
"Được rồi, vậy sáng mai anh tới đi."
"Ừ, biết rồi, tạm biệt."
Nghe giọng của Ninh Phi, hình như rất quen thuộc với đối phương, nhưng lại như nhiều hơn một chút khách sáo.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh liếc nhìn nhau, trong lòng cùng nhảy ra ba chữ -- có tình huống!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip