Chương 26: Một giuộc các người-- giòi bọ cả.

Một tiếng sau khi lên hotsearch, hai vị đương sự đăng Weibo.

Kim Thái Hanh V:

Vì lí do sức khỏe cá nhân không tốt nên ở lại thành phố C một ngày, tình cờ gặp được @Điền Chính Quốc đến xem lễ hội ánh sáng, không ngờ rằng lại gây ra hiểu nhầm lớn như vậy, cảm ơn sự săn sóc của bạn nhỏ, lễ hội ánh sáng rất vui. [Ảnh chụp chung.jpg]

Điền Chính Quốc share bài viết ngay sau đó.

Điền Chính Quốc V: Lễ hội ánh sáng thành phố C rất đẹp, chúc anh Kim sớm khỏe lại. //Kim Thái Hanh V:

Hai post ghi rõ ràng sạch bách.

Fans Kim Thái Hanh vui mừng khôn xiết:

Nhìn đi—–

Chỉ là tình cờ!

Chỉ là bạn bè!

Antifans cười lớn haha, nhảy nhót loạn xạ:

[Điền-flop-Chính Quốc tha cho ảnh đế, đừng có dính chặt lấy mà lăng xê CP nữa!]

[Không lăng xê CP! Ai ai cũng đẹp hết! Con bitch bịa đặt này! Cút cmmđ!]

[Dọa tau hết cả hồn, xem bình luận cái nào cái nấy đều vẻ chuẩn nhà bà bảy lắm, tau đọc mà suýt tin sái cổ luôn á..]

[Quả thực là ở chung một phòng đấy, nhưng cũng chỉ là bạn bè chăm sóc nhau thôi, có thế này mà cũng suy diễn lên được, mấy mẹ fans CP bị ti*h trùng thượng não à?]

[Cái câu "bạn nhỏ" này của ảnh đế Kim đánh bồm bộp vào đầu tui luôn đó má?]

[Họ vậy mà lại là bạn tốt, cái tin này không phải càng chấn động hơn sao???]

[Có gì mà phải chấn động, cùng một đoàn phim lại còn diễn với nhau suốt, có quan hệ với nhau cũng không lạ mà.]

[Lưu Kỳ cũng cùng đoàn phim với Kim Thái Hanh đấy thôi, lại còn là tân binh đầu tiên được Kim Thái Hanh follow trong hai năm gần đây đó, nhưng mà đâu có thấy ảnh đế gọi người ta là "bạn nhỏ" đâu nà.]

Nhưng không cần biết náo loạn thế nào, các only fans đều đã tìm lại được niềm vui của mình.

Ai ai cũng hài lòng.

Điền Chính Quốc đăng Weibo xong thì cất điện thoại vào ba lô đen, đeo kín khẩu trang đen lên, cúi đầu đi theo đằng sau trợ lý của Kim Thái Hanh.

Không thể ở lại thành phố C nữa rồi, bọn họ mua vé máy bay đến nơi sát cạnh thành phố A, đến lúc đó mới lại lái xe về thành phố A sau.

Kim Thái Hanh đi đằng trước, thân thẳng như thước.

Từ lúc đăng Weibo đến giờ hai người không nói chuyện với nhau câu nào nữa, tựa như có một bức tường trong suốt dựng lên giữa bọn họ.

Chốc sau Điền Chính Quốc đã hiểu ngay, Kim Thái Hanh nghe thấy cuộc điện thoại của mình với Trương Bắc rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng không khác gì núi lửa trực chờ phun trào, vốn chẳng kiểm soát giọng nói.

Vừa thấp thỏm vừa túng quẫn.

Sự kích động khi đến thành phố C và niềm vui sướng khi đi xem lễ hội ánh sáng đã bị nỗi hối hận quét sạch sành sanh, Kim Thái Hanh không nói chuyện với cậu nữa, cậu cũng không dám chủ động bắt chuyện.

Cửa lớn và cửa sau của khách sạn đã bị paparazzi bao vây từ lâu, một hàng người lặng lẽ đi tới cửa ra dành cho staff theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác.

Mọi người sau khi đến sân bay liền bận rộn làm thủ tục, cho đến tận lúc lên máy bay rồi mà hai người vẫn yên tĩnh không tiếng động.

Kim Thái Hanh ghét bị lăng xê CP với người khác, cậu biết điều đó.

Kết quả thì sao, bản thân mình lại kéo theo anh ấy ầm ĩ đến mức lên cả hotsearch.

Điền Chính Quốc chán chường tựa lưng vào ghế.

Mi xem mi đã gây lên chuyện gì đi?

Trước khi cất cánh Điền Chính Quốc lại xem Weibo, tên cậu và Kim Thái Hanh lại leo lên hotsearch một lần nữa, là bài post làm sáng tỏ của hai người, độ hot vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

Bài post giải thích rất đàng hoàng, đàng hoàng đến mức không thể thản nhiên nói ra rằng cậu cố ý đến đây thăm anh.

Xa cách nhưng vẫn giữ lịch sự.

Kim Thái Hanh đã ngồi xuống ghế của mình, cô nàng tiếp viên hàng không mặt đỏ hây hây mang chăn tới, nhẹ nhàng đắp lên cánh tay bị thương của anh.

Người đàn ông ấy gật đầu cảm ơn, vừa galant vừa dịu dàng.

Điền Chính Quốc nghĩ rằng, cậu làm Kim Thái Hanh ghét mình rồi.

Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố A thì cũng đã là rạng sáng, xe đưa đón đã đợi bên ngoài từ lâu.

Cả đoàn người lên xe, hình như Kim Thái Hanh không dễ chịu lắm, anh ôm cánh tay trái ngồi ngủ ở hàng ghế sau, nương theo ánh sáng từ ven đường hắt vào có thể trông thấy hàng mày đang khẽ nhíu lại của anh.

Điền Chính Quốc ngồi ở hàng ghế trước anh, thỉnh thoảng lại lặng lẽ quay đầu nhìn anh một cái.

Có lòng mà lại chả làm được chuyện gì nên hồn chính là nói cậu chứ ai.

Thật ra Kim Thái Hanh vẫn chưa ngủ, sau khi nhắm hai mắt lại thì cảm quan về xung quanh càng nhạy hơn, anh có thể cảm giác rõ ràng có ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua nhìn anh chăm chú, nhưng anh vẫn không mở mắt ra.

Lúc về tới thành phố A đã là ba giờ sáng, vừa mệt mỏi vừa uể oải.

Điền Chính Quốc được đưa về chung cư của công ty trước, lúc xuống xe cậu muốn quay ra chào Kim Thái Hanh một cái, nhưng tiếng thở anh kéo dài ổn định, nghe chừng là đã ngủ say mất rồi.

Cậu không nỡ làm phiền anh, xoay người khẽ khàng xuống xe.

Hôm sau, Điền Chính Quốc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tiếng "ting ting" cộng với tiếng rung "ông ông" chấn động ngang tầm với việc có một trăm chiếc máy xúc đang tác nghiệp bên tai, rặt cái vẻ không đoạt mạng mày thì bố không thôi đấy.

Đêm qua choán cả đầu cậu toàn là tâm sự, chốc lại nghĩ về Kim Thái Hanh, chốc lại nghĩ về bài đăng Weibo làm sáng tỏ, chốc lại nghĩ mình mà viết bản kiểm điểm 100.000 từ thì liệu có xin được sự tha thứ của anh không, trằn trọc đến tận lúc trời sáng bảnh rồi mới hơi buồn ngủ.

Điền Chính Quốc với lấy điện thoại, đang nghĩ xem có nên ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông của người gọi đến không, nhìn thấy tên người gọi cái—– Á đù, đúng là phải hỏi thăm 18 đời tổ tông của tên này thật rồi.

"Điền Chính Quốc, lúc nào cậu mới về?" Cậu vừa nhấc máy, tiếng của Trương Bắc đã truyền tới.

Hôm qua hai người cãi nhau nổ lửa một trận rồi, ấy vậy mà giờ Trương Bắc vẫn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh mà gọi điện thoại cho cậu, Điền Chính Quốc cảm thấy mình hơi bội phục gã.

"Có chuyện gì?"

Trương Bắc nói: "Có công việc, cậu về rồi thì nhanh chóng đến công ty một chuyến đi."

Điền Chính Quốc siết chặt điện thoại, chút ngái ngủ còn sót ngay lập tức bị lòng cảnh giác đánh bay, "Đã làm rõ trên Weibo rồi, tôi và Kim Thái Hanh không có quan hệ gì hết, mấy người lại muốn làm gì nữa?"

Trương Bắc cũng đang chẳng dễ chịu gì cho cam, đến giải thích cũng lười: "《Sinh hoạt tốt đẹp》muốn mời cậu làm khách mời tập sau, cậu thích đến thì đến, kẻo lại trách là tôi không thông báo trước cho cậu."

Điền Chính Quốc như cá giãy nhảy dựng từ trên giường lên, không dám tin mà hỏi: "Ai cơ?"

"《Sinh hoạt tốt đẹp》"

"Mời ai?"

"Điền Chính Quốc." Trương Bắc bắt đầu nổi đóa: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Tận đến lúc cúp máy rồi mà Điền Chính Quốc vẫn chưa tỉnh hẳn.

Khi không lại có chuyện tốt không ngờ thế này thật sao?!

Quậy một trận với công ty xong là được buff sức mạnh hả??

Đột nhiên lại có công việc tử tế, Điền Chính Quốc vui mừng đến mức không biết nên làm gì giờ.

Cậu mở Wechat, theo bản năng mà chia sẻ với Kim Thái Hanh chuyện vui này, nhưng vừa gõ được vài chữ thì tay bỗng khựng lại—–

Có lẽ bây giờ Kim Thái Hanh không muốn thấy tin nhắn của mình đâu.

Cả đầu đang tràn đầy hưng phấn lại bị dội một xô nước lạnh cho bay hơi hết.

Điền Chính Quốc bực dọc nắm tóc mình, xoay người vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Lúc đến công ty cậu gọi cho Trương Bắc, đầu dây bên kia rất bất ngờ: "Về nhanh thế à?"

"Rạng sáng nay là về rồi."

"Đến phòng họp đợi đi, may Vệ Phong và Lưu Kỳ cũng có mặt ở đây, nếu cậu về rồi thì bàn cho xong việc này luôn."

Điền Chính Quốc nghe thấy tên thành viên nhóm cũ thì nhíu mày, nhưng cậu không hỏi lại, cúp máy rồi đi thẳng đến phòng họp.

Trên đường đến, Điền Chính Quốc lướt Weibo một lát, tag hotsearch có tên cậu và Kim Thái Hanh chỉ còn lại cái về bài đăng giải thích của hôm qua, hơn nữa còn tụt xuống dưới rồi.

Cậu tiện tay nhấp vào Weibo của Kim Thái Hanh, nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người mà cậu đã ngắm không biết bao nhiêu lần, từ tốn chọn lưu ảnh về máy.

Cửa phòng họp mở ra, ánh nhìn của hai người ngồi trong lia tới, Điền Chính Quốc không thèm nâng tầm mắt, tùy tay kéo một chiếc ghế gần đó ra rồi ngồi xuống, mặt đối mặt với hai người kia.

SYA vốn có năm thành viên, sau khi tan rã, main dancer đã xuất ngoại học chuyên sâu, một người nữa thì về quê thừa kế tài sản bạc triệu, chỉ còn ba người bọn họ là lăn lộn trong giới giải trí này.

Lưu Kỳ không kiêng dè gì mà nhìn chăm chăm người ngồi đối diện, hôm qua lúc Trương Bắc gọi Điền Chính Quốc hắn cũng đang ở đó, nội dung nói chuyện tất nhiên hắn cũng biết rõ ràng.

Kể từ lúc giải tán nhóm đến nay, hắn và Vệ Phong thu được nhóm fans khổng lồ, fans cũ lại càng trung thành không phải bàn cãi, hiện giờ độ hot trong nước của họ có thể nói là như mặt trời ban trưa, tình hình hiện tại của Điền Chính Quốc thật sự vốn chẳng uy hiếp được gì.

Nhưng mà, con người này như có thể chất câu dẫn người khác, hết lần này đến lần khác được Kim Thái Hanh ưu ái thiên vị nhiều lần.

Lưu Kỳ không cam lòng, hắn cảm thấy mình không thua Điền Chính Quốc chỗ nào cả.

Điền Chính Quốc cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, khẽ ngước mắt lên, nhưng không có ý định nói gì cả.

Không khí phòng họp cứ trong trạng thái giằng co như vậy cho đến khi Trương Bắc đi vào.

"Tập《Sinh hoạt tốt đẹp》tới có khá nhiều khách mời, theo như tôi biết, trừ các cậu ra thì còn ba người nữa."

Vệ Phong hỏi: "Còn những ai nữa?"

Trương Bắc vậy mà chuyển sang nhìn Điền Chính Quốc: "Còn có Mạnh Tinh Vũ, Hà Thần và Kim Vũ Hiền."

Điền Chính Quốc: ...

Cái giới giải trí này hết người rồi hả?

Không tính bản thân, năm vị khách mời còn lại, ba tên là kẻ thù ngứa mắt mình, hai đứa còn lại thì là anh em cùng chung hoạn nạn với mình.

Đây đúng kiểu gom góp đủ đấy, sao tổ chương trình không dứt khoát đổi tên thành "Sinh hoạt tốt đẹp" hay "Những năm ấy tôi và kẻ thù kẻ thù không đội trời chung chém giết nhau" hoặc "Anh em tốt cùng nhau tiến lên" luôn đi.

Cậu có chứng cứ để nghi ngờ đạo diễn của "Sinh hoạt tốt đẹp" bị đạo diễn của "Trò chơi trong phòng" đoạt hồn.

Trương Bắc vẫn luôn quan sát thái độ của ba người, vẻ mặt Vệ Phong vẫn coi như bình tĩnh, Lưu Kỳ thì suýt nữa là cười ra tiếng, còn Điền Chính Quốc ngoài cười mà trong không cười.

"Thế nhưng cuối cùng đi những ai thì vẫn chưa rõ, các cậu ai không muốn đi thì cứ nói."

Vệ Phong: "Tôi không vấn đề gì."

Lưu Kỳ cũng nói theo sau đó: "Tôi cũng không vấn đề, nhưng mà e rằng có vài người nào đó sợ không dám đi đâu."

Điền Chính Quốc đặt tài liệu xuống, cũng không thèm nhìn hai người trước mặt, tay phải vô thức sợ chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, gật đầu: "Đi chứ, sao lại không đi."

Trương Bắc ngồi thẳng lưng lên, đột nhiên nói: "Tập này còn có một khách mời đặc biệt nữa."

Gã lại nhìn Điền Chính Quốc một cái: "Nghe nói là Kim Thái Hanh."

Tay Điền Chính Quốc sững lại.

Kể cả Vệ Phong lẫn Lưu Kỳ cũng kinh ngạc đầy mặt.

Điền Chính Quốc dần hiểu ra, có vẻ là Trương Bắc đang đứng đợi cậu ở chỗ này đây.

Nói đi nói lại nói mãi một điều, gã này sống chết không tin cậu và Kim Thái Hanh là quan hệ trong sạch.

Quả nhiên đã nghe thấy Trương Bắc nói tiếp: "Tôi hi vọng cả ba đều đi, cùng một công ty giúp đỡ nhau, Lưu Kỳ với Điền Chính Quốc còn cùng đoàn phim lại càng có nhiều chủ đề hơn với Kim Thái Hanh, dẫn theo Vệ Phong đi cùng, mọi người cùng hưởng sái, chuyện tốt biết bao nhiêu."

Điền Chính Quốc nhắm mắt, dường như đang kiềm chế.

Trương Bắc thấy Điền Chính Quốc tuy tức giận nhưng không nổi đóa lên, bèn nói tiếp: "Chuyện của hai năm trước cũng đã qua từ lâu, Điền Chính Quốc, cậu cũng nên buông rồi, cứ cứng đầu như vậy cũng không ích gì cho cậu mà? Bây giờ quả thực cậu đang hot lên, nhưng cũng chẳng có thương hiệu nào tìm đến cậu cả thì hot có tác dụng gì? Cậu xem xem có công ty nào dám kí với cậu không?"

Không ai để ý thấy, lúc Điền Chính Quốc nghe đến đoạn "Chuyện của hai năm trước cũng đã qua từ lâu" ấy, môi cậu dần dần trắng bệch đi.

Tiếng nói chói tai kia vẫn đang tiếp tục: "Vả lại năm đó cậu cũng đâu có chịu phải tổn thất thực sự nào..."

"Ồ?" Điền Chính Quốc nhẹ giọng ngắt lời gã, chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt đỏ tươi, gân xanh trên thái dương nổi hết lên, trông cậu chẳng khác gì như vừa trèo khỏi từ chốn địa ngục ra. Cả người lẫn tim cậu đều lạnh khủng khiếp, rõ ràng tay đang run lẩy bẩy nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến khó tin: "Tôi tìm ba tên đàn ông đến cưỡng hiếp anh một lượt rồi phủi mông bảo không sao hết, anh có chịu được không?"

Không khí trong phòng lạnh đến mức sắp ngưng kết thành băng, trong phòng không một ai nói gì.

Trương Bắc ngậm miệng lại.

Mặt Lưu Kỳ và Vệ Phong bỗng nhiên đỏ bừng lên, dường như không dám tin Điền Chính Quốc lại có thể chủ động nhắc tới chuyện này.

Chuyện cũ dơ dáy, bí mật mà khiếp đảm ấy, sau hai năm cách biệt, bị người ta tát thẳng vào mặt lần thứ hai.

Điền Chính Quốc tựa như cảm thấy nực cười, toàn thân đều run hết lên: "Tôi thật sự không hiểu các người làm sao lại có thể nói hợp tình hợp lý đến thế, chẳng có tí ti áy náy hay xấu hổ nào mà mở mồm nôn ra những lời như thế với tôi."

Đầu ngón tay cậu không có chút hơi ấm nào giống với người sống—– không chỉ ngón tay, mà cả người cậu cũng chẳng khác nào đang bị ngâm trong nước biển lạnh băng. Điền Chính Quốc bình tĩnh xoa mắt mình mà nhìn thẳng: "Không sai, tôi không chịu phải tổn thất thực sự nào, cùng lắm là chịu tội thay cho đồng đội, báo cảnh sát nhưng lại bị rút hồ sơ, sự nghiệp tan tành, thanh danh thối nát, cũng chỉ thế mà thôi."

Cậu cười lạnh, nhìn xoáy vào từng con người một: "Các người còn muốn lấy từ tôi cái gì nữa đây? Kim Thái Hanh? Anh ấy không phải của tôi, các người lại muốn trèo lên đầu tôi mà đi, tìm lầm người rồi."

Trương Bắc nhìn nụ cười người kia dần nở rộ, khuôn mặt đẹp trai tươi tắn rạng ngời lại lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nói với nỗi hận thù: "Các người nên cảm thấy may mắn vì Kim Thái Hanh không phải tôi, nếu tôi mà là anh ấy, kể cả có chết thì tôi cũng sẽ không để cho các người gây ô nhiễm được chút nào hết."

Cậu nói: "Một giuộc các người—– giòi bọ cả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip