Chương 16: Đáng tiếc

Thái Hanh làm xong thủ tục, quay đầu lại gọi Chính Quốc: "Đi thôi."

Chính Quốc trầm mặc đi theo anh, vừa vào thang máy liền cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Hiện tại cậu không muốn lăn giường với Thái Hanh chút nào, cậu cảm thấy Thái Hanh hẳn cũng phải biết cậu không muốn.

Cậu cũng không muốn tỏ vẻ phản đối, vốn dĩ đã nói rõ là quan hệ bạn tình, có trách thì chỉ trách cậu đã đánh giá quá cao Thái Hanh rồi.

Thái Hanh căn bản chính một cái tờ trym biết đi.

Bộ dạng cậu bây giờ rất biệt nữu, bản thân 'tờ trum biết đi' lý nào lại không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng muốn giao tiếp cùng cậu bạn nhỏ ở cái độ tuổi này, phương thức ngu nhất chính là tỏ vẻ 'tôi hoàn toàn có thể nhìn thấu cậu'.

Thái Hanh giả đò cái gì cũng không biết hỏi cậu: "Vẫn không vui à?"

Quả nhiên nghe được cậu lạnh lùng cứng rắn đáp trả: "Nào dám không vui."

Thái Hanh vô cùng bất đắc dĩ nghĩ, thật là một đứa nhỏ vừa nhạy cảm vừa khó chiều.

Đến phòng, anh trước hết đi vào nhà vệ sinh.

Khách sạn cách âm không tốt lắm, âm thanh xuỵt xuỵt trong WC nghe rất chi là rõ.

Chính Quốc đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt chán ghét.

Chỉ cần nghe cái âm thanh kia, cũng khiến cho cậu nhớ lại cái ấy của Thái Hanh nhớn thế nào, nhớn đến độ làm người ta căm phẫn. =)))

Nhiệt độ trong phòng khoảng 26-27 độ C, cậu mặc áo khoác có chút nóng, bèn cởi ra rồi treo lên thanh móc cùng với cái cặp chéo.

Căn phòng này ở trên tầng 20, có cửa sổ sát đất, giường và sofa đều rất lớn, ba con sói với dầu bôi trơn được để ở một chỗ rất ư là dễ thấy ngay trên đầu giường.

Cả căn phòng đều toát lên cảm giác dâm đãng khiến cậu không thoải mái.

Thái Hanh từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy cậu đứng yên ở đó, tựa hồ là đang nhìn cửa sổ sát đất, thuận mồm nói: "Nhà ba ba cậu cách đây không xa, hướng về phía tây nam, nói không chừng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng của nó luôn đấy."

Chính Quốc không phân biệt nổi đông tây nam bắc, không biết đâu mới là phía tây nam.

Thái Hanh chỉ cho cậu, nói: "Mấy tòa đó đó, màu xám tro, nhìn thấy chưa?"

Chính Quốc chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi kéo nửa bên rèm vào, che cả người mình ở phía sau rèm cửa.

Thái Hanh buồn cười nói: "Cách xa như vậy, bọn họ không nhìn thấy chúng ta được đâu."

Chính Quốc đứng sau bóng râm rèm cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Không được đứng ở cửa sổ chịch tôi, tôi không thích."

Thái Hanh làm ra vẻ mặt bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: "Ra là vì chuyện này mà cậu vẫn không vui à? Ngày hôm nay tôi không muốn chịch cậu."

Chém gió.

Chính Quốc hoài nghi quay đầu nhìn anh.

Thái Hanh đi đến bên cạnh cậu, đứng ở chỗ không bị rèm cửa ngăn cách với khung cửa sổ, thành khẩn nói: "Cậu không muốn xem phim, thời tiết thì lại lạnh, chẳng có chỗ nào vui để chơi cả, cũng không thể ngồi lì trong xe chờ. Ai quy định đến khách sạn nhất định là phải làm tình?"

Chính Quốc không tin anh, nói: "Vậy anh đưa tôi về nhà đi."

Thái Hanh nói: "Đừng đùa, cậu đâu muốn về nhà."

Sự biệt nữu từ nãy đến giờ của Chính Quốc thoáng biến mất, cậu cúi đầu, đúng vậy, cậu không muốn về nhà.

Thái Hanh biết cậu quan hệ giữa cậu và hai ông bố nuôi không được hòa thuận cho lắm.

Giống như những người bạn học kia, Thái Hanh là vì cái tự tôn đáng thương này của cậu nên mới không vạch trần ra mà thôi.

Cậu nói: "Nam Tuấn ca ca có kể với anh chưa? Bọn họ vốn dĩ muốn nhận nuôi một cục cưng nhỏ."

Thái Hanh có chút bất ngờ, nói: "Từng nghe nó kể rồi."

Chính Quốc hạ mắt xuống, nói: "Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi lại không phải là thành viên mới mà bọn họ hy vọng, tôi luôn cảm thấy mình là dư thừa trong căn nhà ấy."

Thái Hanh nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, anh không nghĩ rằng Chính Quốc sẽ chủ động đề cập đến chuyện này với mình.

Anh suy nghĩ một chút, phiền muộn nói: "Thực ra tôi cũng không muốn về nhà."

Chính Quốc thoát khỏi tâm trạng của mình, kỳ quái hỏi: "Tại sao?"

Thái Hanh nói: "Bố mẹ tôi còn chưa đi, đại ca nghỉ việc để ở cùng bọn họ, em trai tôi là ca sĩ, dịp này cũng về nhà nghỉ ngơi."

Chính Quốc suy đoán nói: "Anh không thích trong nhà quá ồn ào à?"

Thái Hanh lắc đầu nói: "Ồn ào không phải vấn đề, vấn đề là ở chỗ bọn họ cả ngày đều chơi mạt chược."

Chính Quốc không hiểu vấn đề hỏi: "Cho nên?"

Thái Hanh thở dài nói: "Tôi không chơi, cũng nhìn không hiểu, bọn họ đều không để ý tôi, tôi cũng rất dư thừa."

Chính Quốc: "..."

Thái Hanh nói: "Cậu xem, tôi có thảm không cơ chứ."

Chính Quốc: "... Anh thiệt đáng ghét."

Thái Hanh cười lên, đưa tay tới trước mặt Chính Quốc, một lần nữa kéo nửa bên rèm cửa sổ ra.

Chính Quốc híp mắt lại, đầu xuân ánh mặt trời không chói mắt, nhưng cũng rất nắng.

Toàn bộ thế giới dường như đều đang phát sáng.

Chính Quốc nghĩ, cậu hình như có một chút thích Thái Hanh rồi, Thái Hanh thật sự quá hấp dẫn người ta mà.

Nếu như Thái Hanh không phải người bạc tình thì tốt rồi... đáng tiếc Thái Hanh lại là.

Hai người yên lặng phơi nắng một chút.

Thái Hanh đề nghị: "Muốn ngủ một lúc không? Nắng chiếu vào khiến tôi buồn ngủ quá."

Chính Quốc quay đầu nhìn cái giường, lại quay qua nhìn Thái Hanh.

Thái Hanh cười nói: "Không làm tình, chỉ ngủ thôi."

Chính Quốc nói: "Được."

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, từ trong ra đến ngoài đều ấm áp, nằm xuống không lâu, cậu liền ngủ.

Khi tỉnh lại trời đã tối mịt, đèn không bật, Thái Hanh nằm ở bên cạnh nghịch điện thoại, ánh sáng màn hình soi rọi gương mặt anh tuấn.

Chính Quốc ngắm anh một lúc, phát hiện lông mi anh rất dài.

"Mấy giờ rồi?" Chính Quốc hỏi: "Anh tỉnh rồi sao không đánh thức tôi?"

Thái Hanh vươn tay mở đèn ngủ lên, cười nói: "Vừa mới hơn 6h, tôi cũng mới dậy."

Chính Quốc ngửi thấy được trên người anh có mùi thuốc lá, lúc ngủ không có, trong phòng hiện tại cũng không có luôn, anh hẳn là đi ra ngoài hút xong mới trở về.

Mùi vị này ngược lại không đáng ghét.

Thái Hanh hỏi: "Nằm mơ thấy gì thế? Còn nói mớ nữa."

Chính Quốc hỏi: "Nói cái gì?"

Thái Hanh nói: "Không nghe rõ, nhưng là luôn gọi ca ca."

Chính Quốc lộ vẻ mặt lúng túng.

Thái Hanh đoán cậu đại khái mơ tới Nam Tuấn, nên không hỏi nữa, nói: "Có đói bụng không? Dậy đi ăn cơm nhé?"

Chính Quốc nói: "Được."

Thu dọn xong xuôi xuống lầu trả phòng, đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, Thái Hanh gọi chút đồ ăn dễ tiêu hóa và mấy món có dinh dưỡng cao giống như trưa nay.

Ăn cơm xong, hai người đi dạo hội đèn lồng.

Chính Quốc thấy cái gì cũng mới mẻ thú vị, mới đầu còn sợ Thái Hanh cười nhạo mình trẻ con, nên vẫn luôn giả bộ rất chi là người lớn.

Một lúc sau thật sự nhịn không nổi, đôi chân đứng im không nhúc nhích trước những cửa hàng bán rong rực rỡ muôn màu.

Thái Hanh hỏi: "Thích cái nào?"

Chính Quốc nhìn những chiếc đèn lồng xinh đẹp, lại nhìn mặt nạ rực rỡ sắc màu, còn có nhiều loại kẹo hồ lô, không quyết tâm chọn được.

Cuối cùng Thái Hanh mua cho cậu một chiếc đèn lồng cầm tay, lại mua thêm cái mặt nạ, nhưng không cho mua kẹo hồ lô, hiện giờ dạ dày cậu còn chưa hồi phục đến mức ăn được thứ ấy.

Một tay cậu bị Thái Hanh nắm, một tay khác nhấc theo đèn lồng, trên mặt đeo mặt nạ Cừu Vui Vẻ, chen trong đám người hi hi ha ha, cảm thấy mình có chút ngầu, còn chưa được năm phút đồng hồ, lại chỉ chỉ bên đường: "Cái đèn lồng kia thật là đẹp!"

Mới đi dạo nửa con phố, trong tay cậu đã xách đến 5-6 cái đèn lồng hình dáng muôn màu muốn vẻ, làm cho rất nhiều bé con qua đường đều nhìn cậu đầy ước ao.

Cậu hiện tại đã sớm quăng ấu trĩ hay không ấu trĩ qua một bên, lại bắt đầu hỏi Thái Hanh về đố đèn, Cừu Vui Vẻ bị cậu đeo lên đỉnh đầu, một đôi mắt xanh sáng lấp lánh nhìn Thái Hanh, hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ và tính tình trẻ con.

Thái Hanh nhìn cậu mà trong lòng ngưa ngứa, có chút xíu muốn đè cậu ra chịch.

Ôm cậu một cái hoặc là hôn hôn nhẹ một cái, như vậy thôi cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip