Chương 26: Bệnh thánh mẫu

Hồi lâu, Chính Quốc khóc mệt, đầu hơi choáng, cổ họng hơi đau, cậu khóc quá kinh khủng.

Cậu đem hết thảy ẩn nhẫn nhớ nhung và ấm ức trong một tuần xa cách này, giải tỏa ra ngoài bằng sạch.

Áo sơ mi của Thái Hanh bị cậu khóc cho ướt một mảng lớn, vải ẩm ướt dán sát vào mặt cậu, không quá thoải mái, nhưng cậu chẳng muốn động đậy chút nào.

Cậu duy trì tư thế vừa nãy, mặt chôn ở bả vai Thái Hanh, hai tay ôm cổ Thái Hanh.

Bọn họ dùng phương thức thân mật nhất kết hợp với nhau.

Là cậu chủ động đưa ra yêu cầu muốn làm tình, nhưng cậu cũng không phải thật sự muốn làm tình.

Cậu chỉ muốn có một lý do chính đáng để được ôm Thái Hanh, cũng có thể được Thái Hanh ôm.

Cậu nhớ Thái Hanh, không phải chỉ nhớ mỗi ciu của Thái Hanh.

Nhớ đến mức độ nào, chỉ có mình cậu biết.

Thái Hanh cũng nhớ cậu, cậu cảm nhận được. Như vậy... Thái Hanh yêu cậu sao?

Một tuần trước, cậu còn thấy đáp án của vấn đề này rất quan trọng với mình, nhưng bây giờ cậu lại không nghĩ như vậy nữa.

Có yêu hay không yêu thì có làm sao? Cậu thương Thái Hanh, riêng cái này đã đủ lắm rồi.

Thái Hanh sẽ không từ chối cậu, ít nhất là trước khi cậu già đi, chỉ cần cậu muốn, Thái Hanh sẽ cùng cậu duy trì mối quan hệ như hiện tại.

Hơn nữa mối quan hệ này có 'tính chất biệt lập', Thái Hanh không phải là của người khác, chỉ là của riêng cậu.

Thái Hanh ôn nhu săn sóc hay thành thục gợi cảm đều là của cậu, đều chỉ thuộc về riêng mình cậu.

Chính Quốc cọ cọ má vào bên cổ Thái Hanh.

Cho dù là dùng 'phép thắng lợi tinh thần AQ' để an ủi chính mình, cậu cũng cảm giác được hạnh phúc.

(AQ là tên nhân vật chính trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn. AQ mang một tính cách an phận, luôn bằng lòng với những gì mình có, dù có bất kỳ điều tồi tệ nào xảy ra cũng luôn tự thưởng cho mình "phép thắng lợi tinh thần")

Tuy rằng hạnh phúc này còn rất nhỏ bé, nhưng nó giống như một mồi lửa nhen nhóm lên trong lòng cậu, ấm áp và rực sáng.

Thái Hanh nghe thấy hô hấp của cậu dần dần vững vàng lại, mới hỏi: "Khóc xong rồi?"

Chính Quốc cảm thấy mất mặt lắm, ngại không muốn trả lời.

Thái Hanh lại hỏi: "Còn muốn làm không?"

Anh còn đang ở bên trong Chính Quốc, cậu đương nhiên là có thể cảm nhận được độ cứng và nhiệt độ của anh.

Chính Quốc thử ngồi xuống, vặn vẹo eo mãi cũng không động đậy được, chẳng còn cách nào khác đành lí nhí bảo: "Em không có sức đâu, anh tới đi."

Thái Hanh hôn lên mặt cậu một cái rồi mới nắm lấy eo cậu, chậm rãi nâng lên, từ dưới đâm vào cậu, từ chậm thành nhanh, càng ngày càng vào sâu, càng ngày càng kịch liệt.

Sofa không chịu nổi mà kêu kẹt kẹt, hòa với tiếng rên rỉ của Chính Quốc, chẳng khác nào một khúc nhạc dâm tình.

Lăn trên sofa một lần, rồi Thái Hanh cứ giữ nguyên tư thế này ôm cậu lên gác, mới đi được phân nửa đoạn cầu thang, ma sát lại khiến cho hai người tiếp tục bị kích thích.

Bọn họ đứng ở chỗ ngoặt, Chính Quốc bị ép sát vào bức tường có dán giấy hoa văn vàng nhạt, hai cánh tay của cậu ôm lấy cổ Thái Hanh, hai chân tách ra quấn quanh eo anh, dưới khoái cảm kịch liệt va chạm vào nhau, chân nhỏ nhẵn bóng không chịu nổi mà co quắp, mồ hôi phân tán trên nước da trắng nộn, óng ánh lại sắc tình.

Sau khi làm xong, hai người cùng nhau đi tắm, Thái Hanh trước tiên giúp cậu sấy khô tóc, sau đó mới tự mình sấy.

Cậu nghiêng người nằm trên giường, vẫn nhìn Thái Hanh mãi thôi.

Thái Hanh hong gần xong, tắt máy sấy đi, hỏi: "Nhìn gì thế?"

Chính Quốc giấu mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt: "Anh đẹp trai quá."

Thái Hanh cười nói: "Ừ, em cũng đẹp trai lắm."

Hai người họ đều biết mình 'nhan sắc hơn người', cũng đều cho rằng khuôn mặt của đối phương xứng đôi với mình.

Chính Quốc có chút vui vẻ, đem chăn kéo lên cao hơn, che luôn cả đầu.

Thái Hanh đi xuống lầu, dọn dẹp cầu thang với sofa, sau đó mới trở về giường ngủ.

Chính Quốc vẫn đang che đầu lại.

Thái Hanh biết cậu chưa ngủ, nói một câu: "Lúc ngủ đừng che đầu, không tốt cho sức khỏe đâu."

Chính Quốc liền ngó mặt ra, những chỗ khác vẫn che kín mít, như một cục cưng kén tằm.

Thái Hanh nằm xuống bên cạnh cậu.

Hai người đều chẳng nói gì, tâm tư khác nhau.

Một lát sau, Thái Hanh bảo: "Chia anh nửa cái chăn với."

Chính Quốc bèn chia cho anh.

Thái Hanh nhấc nửa cái chăn đắp lên người mình, ở trong chăn mò mò rồi nắm chặt lấy tay Chính Quốc.

Chính Quốc không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì, có chút tuyệt vọng lại có chút mong chờ nghĩ, Thái Hanh Hanh lại muốn quyến rũ cậu, người này thật không đơn giản.

Thái Hanh nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy sao lại khóc?"

Chính Quốc mím mím môi, không muốn trả lời.

Thái Hanh hỏi tiếp: "Tuần này tại sao không cho anh đến đón em?"

Trong lòng Chính Quốc nảy lên một cái, lại đổi chiêu rồi.

Thái Hanh nắm chặt tay cậu hơn một chút, nói: "Vấn đề tuần trước em hỏi anh, hiện tại còn muốn biết đáp án không?"

Chính Quốc ngây người.

Thái Hanh nghiêng đầu lại nhìn cậu.

Cậu không dám nhìn Thái Hanh, tim đập đến là nhanh, hai mắt nhìn đau đáu trần nhà chẳng chớp lấy một cái.

Tay còn lại của Thái Hanh vươn ra khỏi chăn, nắm cằm rồi xoay cậu mặt lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Chính Quốc đong đầy hơi nước, cậu không muốn như vậy, nhưng lại chẳng kìm nổi.

Thái Hanh cười cười, nếp nhăn nơi khóe mắt khiến anh càng thêm nhu hòa: "Không cho khóc, nếu không anh sẽ chẳng nói đâu."

Chính Quốc cố gắng trợn thật to, nhưng vẫn có giọt nước chảy ra từ khóe mắt.

Thái Hanh dùng ngón cái giúp cậu gạt đi, dịu dàng bảo: "Đã nói không cho khóc rồi mà."

Nước mắt của Chính Quốc trào ra mãnh liệt, nhưng không dám nói câu nào, cậu sợ mình sẽ nói sai, càng sợ mình hiểu sai ý Thái Hanh.

Thái Hanh có... ý đó sao?

Cậu chờ Thái Hanh mở miệng như chờ đợi tuyên án.

Thái Hanh nhìn cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thích."

Chính Quốc chầm chậm chầm chậm chớp mắt một cái.

Trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa nhỏ, phần phật một tiếng, chiếu sáng toàn bộ thế gian.

Sau chốc lát im lặng...

Cậu nhào tới, dùng sức ôm lấy cổ Thái Hanh.

Thái Hanh bị cậu đụng vào cằm, bất đắc dĩ cau mày cười rộ lên, cũng ôm lại cậu.

Chính Quốc có chút nghẹn ngào: "Thái Hanh Hanh, anh không được gạt em."

Thái Hanh vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Lừa em làm chó con."

Chính Quốc cảm thấy chưa đủ đô, đòi tăng giá: "Làm rùa đen khốn kiếp."

Thái Hanh không nhịn được cười thành tiếng, nói: "Ừ, rùa đen khốn kiếp."

Chính Quốc càng thêm ra sức ôm anh, hỏi tiếp: "Anh thích em ở điểm gì?"

Thái Hanh cố ý nói: "Chịch rất sướng."

Chính Quốc há mồm cắn cổ anh.

Thái Hanh giả vờ giả vịt kêu đau.

Chính Quốc chôn mặt vào một bên cổ anh, nhỏ giọng cười.

Thái Hanh sẽ không dễ dàng nói thích một ai đó. Cậu biết rõ.

Anh nhất định là cực kỳ cực kỳ thích cậu, cậu cũng vậy.

Chính Quốc ngủ trong lồng ngực Thái Hanh, lông mi tuy rằng vẫn ướt nhẹp, nhưng khóe miệng thì mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thái Hanh nhẹ tay nhẹ chân tắt đèn, nhưng anh không ngủ như Chính Quốc.

Anh thích Chính Quốc, so với ngày thường thì sự yêu thích tối nay càng tăng thêm gấp bội.

Anh không chỉ có ham muốn tình dục với Chính Quốc, anh còn muốn sở hữu cậu, chỉ nghĩ tới việc những người khác nhúng chàm Chính Quốc của mình, dẫu đối phương có là phường lưu manh xa lạ, hay là bất luận kẻ nào, cũng không được, anh không có cách nào chịu đựng được.

Chính Quốc quá nhỏ, cậu cần được bảo vệ, được cưng chiều, trước khi cậu lớn lên, Thái Hanh hi vọng chính anh sẽ là người bảo vệ cậu, cưng chiều cậu.

Thế nhưng tới một ngày nào đó Chính Quốc sẽ trưởng thành, trưởng thành đến độ không cần ỷ lại vào bất kỳ một ai, khi ấy sẽ chẳng giống như bây giờ —— bởi vì ỷ lại vào anh mà sinh ra cảm giác không muốn rời xa.

Mặc dù thế, anh vẫn nguyện ý làm một người quan trọng trong quá trình Chính Quốc trưởng thành —— người qua đường.

Anh nguyện ý cùng Chính Quốc đi hết một đoạn đường đời của cậu, đi tới khi nào anh không thể hấp dẫn được Chính Quốc nữa thì dừng lại.

Trong bóng tối, Thái Hanh ngắm nhìn đường nét của Chính Quốc, cười tự giễu.

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn mắc bệnh thánh mẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip