Chương 29: Có xấu không?

Chương 29: Có xấu không?

Thái Hanh còn đang đắm chìm trong câu nói "cuồng lắm luôn" kia của Chính Quốc, thử tưởng tượng trong tương lai Chính Quốc trở nên cơ bắp cuồn cuộn, cả người lập tức cảm thấy không khỏe.

Hơn nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy Chính Quốc ra khỏi nhà vệ sinh.

Thái Hanh gọi cậu một tiếng, hỏi: "Em khó chịu ở đâu à?"

Chính Quốc ở bên trong đáp: "Không ạ."

Cậu mở cửa nhà vệ sinh, từ trong đi ra.

Thái Hanh hỏi: "Sao vậy?"

Chính Quốc nói: "Không sao cả."

Cậu bò lên giường, nằm sát bên người Thái Hanh, ôm lấy một cánh tay anh.

Thái Hanh cảm thấy cậu không giống như là 'không sao cả', hỏi lại một lần nữa: "Có phải thấy khó chịu ở đâu không?"

Cậu lắc lắc đầu, nửa khuôn mặt dán vào cánh tay Thái Hanh, mím môi không nói lời nào.

Thái Hanh dùng tay kia sờ sờ mặt cậu, cười nói: "Thế tại sao không vui?"

Anh rất thích bộ dáng này của Chính Quốc, nhìn thế nào cũng giống một bé mèo Ragdoll nhỏ bị tủi thân.

Chính Quốc nói: "Em mệt, buồn ngủ."

Thái Hanh thấy cậu không muốn nói, biết tâm tư cậu luôn có chút nhạy cảm, không thể nào cưỡng ép được. Anh ôm cậu vào trong lồng ngực, rồi đi ngủ.

Chính Quốc không vui là thật, mệt cũng là thật, rất nhanh đã thiếp đi.

Nửa đêm, Thái Hanh bị thanh âm nghẹn ngào nức nở trong lồng ngực mình rung cho tỉnh cả ngủ, ban đầu còn không xác định được Chính Quốc đang mơ ngủ hay đã tỉnh, do dự chốc lát mới rút tay lại, nhẹ giọng gọi: "Chính Quốc, em sao vậy?"

Cơ thể Chính Quốc run bần bật một hồi, từ trong mơ gào khóc tỉnh lại.

Thái Hanh muốn bật đèn, lại bị cậu ôm lấy không cho động.

Thái Hanh không thể làm gì khác đành ôm lại cậu, hỏi: "Mơ thấy gì thế?"

Chính Quốc còn đang khóc thút thít, gục đầu xuống nói: "Có một đám người cưỡi ngựa đuổi theo em, còn dùng roi da đánh em nữa, bọn chúng có cả cung tên."

Thái Hanh: "... Trước khi ngủ vẫn không nên đọc tiểu thuyết võ hiệp."

Chính Quốc chỉ nói có một nửa.

Cậu mơ thấy Thạc Trân trở về, cậu rất vui vẻ tới sân bay đón anh, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở sân bay, Thạc Trân vạch trần sự thật cậu thầm mến Nam Tuấn. Mặc kệ cậu giải thích và xin lỗi thế nào, Thạc Trân trước sau đều không nghe, vứt bỏ cậu ở sân bay một mình rồi đi mất. Người xung quanh đều chỉ trỏ vào cậu mà bàn ra tán vào, trên mặt mọi người đều lộ vẻ căm ghét, cậu muốn chạy đi, nhưng không tìm được đường, cũng không về nhà được, khóc lóc gọi điện thoại cho Thái Hanh, thế rồi cũng không sao gọi được. Lại ngẩng đầu nhìn lên, sân bay đã biến thành chốn hoang vu không một bóng người, cậu rất sợ, một bên gọi điện cho Thái Hanh, một bên đứng tại chỗ hoang vu ấy khóc lớn, cuối cùng mới là xuất hiện một đám người quần áo kỳ quái cưỡi ngựa, xua đuổi cậu, đánh chửi cậu, đe dọa cậu.

Sau đó cậu được Thái Hanh đánh thức.

Giấc mộng hoang đường như thế, nhưng tâm trạng tuyệt vọng chân thực đến đáng sợ.

Cậu núp trong lồng ngực Thái Hanh, cơ thể còn có chút run rẩy.

Thái Hanh vỗ nhẹ lưng cậu, bàn tay đặc biệt ấm áp, cường độ không mạnh không nhẹ, vừa vặn có thể động viên tinh thần cậu bình phục hơn một chút.

Chính Quốc lại có chút muốn khóc, Thái Hanh biết việc ấy sao? Sẽ có cái nhìn không tốt về cậu sao?

Cậu do dự hồi lâu, mới thủ thỉ rằng: "Thái Hanh Hanh, em... em muốn hỏi anh một việc."

Thái Hanh thích muốn chết cái cách Chính Quốc gọi mình như thế, từ xương cụt tê dại đến đỉnh đầu, cười khẽ trả lời: "Chuyện gì?"

Chính Quốc khịt khịt mũi, nói: "Anh biết người em từng thích kia là ai, có đúng không?"

Thái Hanh ngu người.

Chính Quốc càng thêm khẳng định suy đoán, cậu lúng túng thả tay đang ôm Thái Hanh ra, hơi co người về phía sau: "Lúc các anh nói chuyện mà nhắc đến vấn đề này, có phải đều nghĩ rằng em xấu lắm không?"

Thái Hanh hiểu rõ cậu nhạy cảm lại hay nghĩ ngợi lung tung, nhất thời cũng không tiện mở miệng.

Chính Quốc nói: "Nhưng những gì em nói trước đây đều là thật, em hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi, em không hề nghĩ tới chuyện chen ngang vào bọn họ, một lần thôi cũng không."

Tốc độ nói của cậu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội vàng, cậu sợ Thái Hanh không tin mình.

Thái Hanh coi bộ đã đoán được tâm tư của cậu, bất đắc dĩ nói: "Anh biết."

Chính Quốc truy hỏi: "Anh tin em chứ?"

Thái Hanh: "Tin."

Chính Quốc vẫn không thể tin lại đơn giản như thế, hỏi: "Có thật không?"

Thái Hanh: "Thật mà, em không phải người như vậy."

Chính Quốc hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Thái Hanh nói tiếp: "Bọn họ cũng không phải người như vậy, họ không nói gì với anh, lại càng không kể cho người khác biết. Họ là chân thành đối tốt với em."

Trên mặt Chính Quốc có chút nóng: "Em biết."

Thái Hanh nói: "Không ai cảm thấy em xấu đâu, nếu như xấu thật đã chẳng bị anh tóm về nhà."

Chính Quốc: "... Hả?"

Thái Hanh cười rộ lên, nói: "Nếu anh mà xinh đẹp nhường này giống em, thích ai rồi thì mặc kệ hắn đã kết hôn hay chưa, có người yêu hay không, cứ quyến rũ trước rồi bàn tiếp. Em ngược lại rất tốt, trốn ở bên ngoài lén lút khóc, còn tập tành người lớn uống rượu, cũng may là bị anh nhặt được, nếu như gặp phải người xấu... quên đê, anh chính là kẻ xấu đó."

Chính Quốc nói: "Anh không có xấu, anh cực kỳ tốt luôn."

Thái Hanh nói: "Em cũng không có xấu."

Anh vỗ vỗ cái gối bên cạnh, nói: "Trốn xa vậy làm gì, lại đây nào."

Tất cả lo lắng của Chính Quốc hầu như đều buông xuống, cậu chậm rãi bò trở lại, cùng Thái Hanh mặt đối mặt đến rất gần.

Hô hấp đan xen, Chính Quốc nói: "Anh biết cách quyến rũ người, còn em thì không."

Thái Hanh cười nói: "Anh biết à? Anh cũng không biết đâu."

Chính Quốc nói: "Rõ ràng anh đang quyến rũ em đấy thôi."

Thái Hanh thật sự không hề cảm giác được là mình đang làm vậy, hỏi: "Có sao?"

Chính Quốc nói: "Vừa nãy tự anh nói đó, anh thích ai thì sẽ quyến rũ người ta."

Thái Hanh rất biết điều nói: "Anh thích em chứ ai."

Chính Quốc chính xác là muốn nghe được câu này, lập tức trở nên rất hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip