1. Jeon JungKook
Seoul ngày xx tháng xx
Tại sân bay của Seoul, ở cổng D2 người ào ào đổ ra, chuyến bay từ Mĩ đến Seoul của hãng hàng không quốc tế vừa đáp xuống sân bay.
Giữa hàng vạn người lại xuất hiện một cậu con trai trông như một viên đá quý chói mắt, toả ánh sáng rực rỡ khiến mọi người xung quanh phải ngước nhìn.
Tóc đen cắt gọn, kính râm bản to che đi phân nửa khuôn mặt trắng ngần như sữa, dưới cái kính râm là đôi môi hồng hào càng thêm hấp dẫn. Trang phục đơn giản chỉ là một chiếc áo thun không quá sặc sỡ phối với một chiếc quần jeans rách bó làm tôn đôi chân dài thon nhỏ của cậu. Một bộ đồ đơn giản những vẫn toả ra sức hút khó có thể cưỡng lại được.
Có người đi ngang qua, nhịn không được lôi điện thoại ra chụp trộm một tấm ảnh.
Có một vài cô gái nhỏ tiếng bàn tán.
" Cậu ấy là ngôi sao có phải không? Sao lại có khí chất của một ngôi sao lớn thế nhỉ?"
" Hình như giống giống, chắc mới từ nước ngoài trở về."
" Không biết nữa. Nhưng mà trông cậu ấy đẹp thật."
Cậu là Jeon JungKook, con người có niềm tin và ý chí mãnh liệt. Gia đình cậu không khá giả, ba mẹ mất khi cậu vừa lên đại học. Cũng chẳng có gì để lại cho cậu ngoài căn nhà không quá lớn. Nén đau thương, cậu bán căn nhà để có thể tiếp tục theo học đại học. Ngày đêm chạy đôn chạy đáo đi làm thêm. Cố gắng học hành tử tế và giành được học bổng đi du học Mỹ, ngành diễn viên điện ảnh.
Tính cách của cậu cũng từ đó dần dần thay đổi. Cậu trưởng thành theo năm tháng, cậu mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, môi trường xung quanh khiến cậu thay đổi. Không còn là cậu bé ngây ngô như ngày nào khi còn ba mẹ bên cạnh.
Sang Mỹ, khó khăn chồng chất khó khăn. Sau cùng cậu gặp SeokJin - quản lý của cậu bây giờ, anh gần ba mươi tuổi, mặt mũi hiền hoà nhưng trên thực tế anh là một người khá nguy hiểm, lòng dạ khó đoán. SeokJin làm cái nghề quản lý này cũng có thâm niên khá lâu, quan hệ rộng. Nhưng hiện tại anh đã rời khỏi công ty cũ mà ra làm riêng. Anh thu thập cậu. Giúp cậu không ít chuyện. Dần dần cả hai trở nên thân thiết hơn.
Sau 4 năm lưu lạc đất khách quê người, cái ngày cậu rời khỏi đây, cậu đã từng nói với thành phố này rằng, cậu sớm muộn gì cũng có ngày trở về trở thành diễn viên điện ảnh nổi tiếng ai ai cũng biết.
————————
Trên một chiếc xe hạng trung không quá đắt đỏ, SeokJin hỏi Jungkook :
- Về nước rồi cảm thấy thế nào?
Jungkook mở cửa sổ xe, vươn tay ra ngoài bắt những tia nắng trong lành, vờ làm ra dáng vẻ say mê :
" Ở đâu cũng không bằng nơi mình sinh ra, thật thoải mái."
Gió lướt qua từng kẽ ngón tay, cảm giác tựa như nắm được, có thể tóm chặt làn gió trong tay.
Seokjin híp đôi mắt nhỏ hiện lên sự hưng phấn:
" Giờ em là tiểu bảo bối của anh, chỉ cần tin tưởng anh, anh sẽ giúp em hoàn thành ước nguyện."
Jungkook bỏ mắt kính, lộ ra đôi mắt quyến rũ mê người, đẹp không gì sánh nổi :
- Được, tuỳ ý anh sắp xếp.
Con đường phía trước có khó khăn hay không không quan trọng, cho dù có thế nào thì cậu cũng nhất định phải thành công.
Jungkook nhìn nhà cửa san sát bên ngoài khung cửa sổ, cong khoé môi cười cười.
Jeon JungKook trở lại rồi đây.
.......................
Seokjin sắp xếp cho JungKook ở một khu trong trung tâm thành phố, cũng không phải khu vực của những người phú quý trong thành phố này, nhưng những người sống ở đây đại đa số là thành phần tri thức cao cấp, rất an toàn
Căn hộ không rộng lắm, một phòng ngủ, phong cách trang trí cũng đơn giản, thanh nhã. Seokjin đang dốc hết lòng đầu tư cho Jungkook một phần vì anh coi cậu như một người em và vì cậu cũng là người duy nhất còn lại của anh, anh cũng tin cậu ấy rất có tố chất. Nhất định sẽ thành công.
" Đợi đến khi em nổi tiếng, anh sẽ đổi cho em căn hộ tốt hơn."
" Được, em cũng không kén chọn gì, ở đây đã là rất tốt."
Cậu cũng không đòi hỏi gì phòng ở hết, cậu sinh ra không phải con nhà giàu, chẳng phải quý tử gì cho cam. Một người phải cố gắng làm thêm kiếm tiền ăn qua ngày như cậu. Nơi đây đã là rất rất tốt
Hơn nữa cậu cũng biết, hiện tại cuộc sống của Seokjin thực ra cũng không tốt lắm. Anh ấy vừa rời khỏi công ty cũ, còn bị công ty cũ gây khó dễ, thứ trước mắt chỉ là bắt đầu thôi, đây đúng là thời điểm khó khăn.
Vậy mà anh còn bỏ ra 1 tháng hơn gần 1 triệu won để thuê cho cậu căn phòng này đã là quá tốt rồi.
Sau khi giúp Jungkook dọn đồ vào nơi ở mới. Cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, giúp cậu sắp xếp xong xuôi. Anh cũng ra về để cậu nghỉ ngơi. Seokjin ở Mỹ mấy năm nhưng ở Hàn anh vẫn còn có gia đình, không giống Jungkook là không có ai. Bây giờ anh là người thân duy nhất của cậu.
Sau khi trở về nhà, Seokjin liên lạc vài ba người, nhờ quan hệ khắp nơi, cuối cùng tìm cho Jungkook được hai bộ phim. Một bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh. Sau khi trò chuyện xong xuôi anh mới cúp máy bắt đầu nghỉ ngơi.
Hai ngày sau. Seokjin đến tìm Jungkook, dẫn cậu đi thử vai. Hai bộ phim trước đó anh đã nói sơ qua với Jungkook trong điện thoại. Lúc Seokjin đến nơi, Jungkook cũng đã sửa soạn xong hết, đi ra ngoài cùng anh.
Jungkook hôm nay nhìn tao nhã hơn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đóng thùng, khuôn mặt bẩm sinh đã rất đẹp, da dẻ hồng hào trông tràn đầy sức sống.
Trên xe đến nơi thử vai, Seokjin nói rõ thêm về bộ phim và người đạo diễn của bộ phim này :
" Kịch bản bộ phim này anh đã xem trước rồi, nhân vật nam thứ này là một cậu học sinh nhã nhặn, khá giống hình tượng thường ngày của em."
Thấy Jungkook im lặng Seokjin lại nói thêm :
" Chỉ cần em cầm chắc vai diễn này trong tay, tuyên truyền tốt, anh đảm bảo danh tiếng của em sẽ nhanh chóng được nhiều người biết đến."
" Còn nữa, đạo diễn phim này là Kim Min Kyung. Chính là cái vị nổi tiếng lợi hại trong giới điện ảnh đó. Mọi người ai ai cũng biết đạo diễn Kim là một người cực kì nghiêm khắc, em cẩn thận một chút."
" Em biết rồi."
Ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng cậu hiểu hơn ai hết việc này quan trọng đến mức nào. Vai diễn này, dù có thế nào cậu cũng phải có nó bằng được.
Thử vai lần một coi như thuận lợi, phó đạo diễn đưa cho Jungkook một đoạn kịch bản, để cậu diễn ngay tại chỗ. Đợi đến lúc diễn xong lại bảo cậu đi hoá trang, mặc thử trang phục.
Vai diễn của cậu là một học sinh cuối cấp, rất giống với hình tượng thường ngày của cậu. Chỉ là trong phim cậu là một cao phú suất. Trang phục cậu đang thử là tây trang casual, đi giày và đeo thêm đồng hồ, tất cả đều thăng cấp lên là đồ hiệu. Lúc mặc đồ và làm tóc xong, quan sát trên dưới Jungkook vài lần, người rất đẹp trai, thế nhưng hình như lại thiếu chút gì đó, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, đưa Jungkook một chiếc kính mạ vàng đeo lên mặt. Đúng là cảm giác này. Hài lòng mới dắt cậu ra ngoài.
Kim Min Kyung lại càng thêm kích động, phân đoạn vai học sinh cấp ba này tuy không phải vai nam chính, nhưng cũng rất quan trọng, cho nên ông không tìm người qua loa, tìm mãi vẫn không được người thích hợp. Bây giờ lại tìm được diễn viên phù hợp đến trăm phần trăm, đối với thân là đạo diễn như ông, quả thực chính là vui mừng lớn nhất.
Phó đạo diễn thấy thế, lên tiếng hỏi lại :
" Đạo diễn, vậy có cần thử vai tìm thêm người nữa hay không?"
Kim Min Kyung nhìn chằm chằm vào Jeon Jungkook, ánh mắt không giấu được sự nhiệt tình trả lời :
" Thử cái gì mà thử. Jungkook rất tốt, rất tốt rồi. Còn ai có thể hợp hơn sao. Những người khác đang đợi đằng sau. Cho họ về được rồi."
Jungkook cong môi cười khẽ trả lời lại :
" Cám ơn đạo diễn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nụ cười vừa rồi của cậu, chỉ cười nhẹ một cái, Kim MinKyung lại tưởng mùa xuân mới qua không lâu lại tới lần nữa.
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip