"Consenescere"

Già đi cùng nhau.

Khuyến khích nghe bài "Chết trong em" khi đọc.
_____________________
Em bước đi, bước dần bước dần lên chiếc cầu thang dẫn đến sân thượng. Nơi gió lộng mát mẻ, nơi sẽ đưa em đến bến bờ hạnh phúc.

Cười khổ với bản thân, em tự sự.

"Jeon Jungkook, mày được giải thoát rồi. Mày không còn sống trong đau đớn nữa, hôm nay tự tay mày sẽ tiễn mày đi."

Bước tới gần với mép sân thượng, em nhìn xuống dưới, không một bóng người, sẽ thật yên tĩnh với em sau này.

Em hít thở không khí trong lành sặc mùi thuốc khử trùng.

Anh từ cổng bước vào, tay cầm hộp bánh su kem mà em thích. Anh đã xếp hàng ở một quán bán bánh cực ngon để dành phần cho em. Vừa đi vừa thầm nghĩ, em sẽ ăn một cách ngon lành.

Rồi nụ cười của anh chợt tắt, đôi chân khựng lại khi thấy có người ở trên sân thượng. Trong đêm tối, anh vẫn nhìn thấy em của anh.

"Jungkook, em...em làm gì vậy...đi xuống đi...jungkook..."

Anh run sợ la lên, tiếng hét của anh đánh động đến cả bệnh viện, kẻ điên người thường đều tỉnh dậy mà chạy ra.

Đám người điên la hét reo hò, bảo cậu nhảy xuống đi, vui lắm, họ bảo họ từng nhảy rồi, bác sĩ thì lại cầu xin em đi xuống, bọn người thường thì đứng im bất động, há hốc, có người còn lấy điện thoại ra quay.

Em vẫn đứng chôn chân ở mép sân thượng, chờ anh lên. Em muốn nói lời cuối cùng với anh.

Còn anh, anh mang một trái tim bị bóp nghẹt, chạy thật nhanh lên sân thượng,mở toang cánh cửa.

"Jungkookie của tôi, em...em đừng làm vậy chứ,em..."

Em mang một khuôn mặt vô cảm, bất động quay lại nhìn anh, chân lại lùi thêm bước nữa

"Jungkook, tôi xin em, xuống đi nhé...tôi xin em đấy,...tôi...tôi quỳ xuống xin em cũng được, em xuống đi..."

Anh quỳ xuống như anh đã nói. Em ngước nhìn lên bầu trời, chân tiến lên một bước về phía anh. Khuôn mặt sợ hãi của anh nở lên một nụ cười nhẹ.

"Em xuống nhé, tôi..đỡ em xuống nhé"

Anh tiến lại gần, gần thêm chút, gần thêm...một chút nữa...

"Em yêu anh. Đừng khóc."

"Em không khóc, anh không khóc, chúng ta không được khóc."

Lời em vừa nói,cơ thể em đã rơi một cách tự do xuống. Em nhắm chặt mặt, tận hưởng sự rơi xuống như một chú chim, một chú chim không bị gò bó và ép buộc bởi bất kì thứ gì.

Em đi đột ngột quá, anh không kịp định hình, chạy lại rồi nhìn xuống, em đã nằm trong vũng máu loang lỗ.

Nước mắt của người đàn ông rơi xuống

Em đi rồi?

Tại sao em lại đi?

Em đi rồi bỏ tôi ở đây à?

Em ơi?

Anh chạy xuống chỗ em, ôm lấy em thật chặt. Đám người điên xúm lại như kiến, kẻ cười đùa, kẻ thất vọng, kẻ buồn bã, hoá ra đây là cảm xúc của kẻ điên.

Đều là người điên, làm sao hiểu được trái tim bác sĩ như anh? Biết rằng người điên đều là con người, cũng sẽ hiểu được trái tim của người khác, nhưng lại theo cách của kẻ điên.

Giống như em, chàng trai nhỏ không khóc, hiểu được cảm xúc nhưng không hiểu nỗi lòng anh.

Đau lòng nhất là khi người mình thương ngay trước mắt, nhưng lại chẳng thể với tới được.

Anh khóc đến nghẹt thở, nước mắt theo tiếng sụt sịt chảy ra, rơi xuống hoà trộn với màu máu đỏ chót. Bác sĩ ai nấy thấy cảnh ấy vừa lo vừa sợ lại còn vừa đau. Tâm tư anh là thứ hỗn tạp, không có bất kì cái gì ổn định. Anh đau, anh xót, anh thương,anh nhớ người anh yêu. Thể xác lẫn tâm hồn anh như bị chia đôi.

Bộ quần áo đẹp đẽ được bà ngoại ủi phẳng phiu, nay nhăn nheo nhuốm máu đỏ tươi của em, một màu máu tanh đến tức tưởi.

Hôm mai táng của em, là ngày mà người ta sung sướng nhất. Hôm ấy là năm mới.

Em mất vào sinh nhật anh, ngày đáng lẽ anh sẽ vui. Em giỗ vào năm mới, ngày đáng lẽ anh sẽ mừng.

Đôi tay vuốt nhẹ quyển nhật kí của em, trong đó, em còn vẽ cả anh.

Ngày tháng năm

Hôm nay có ai đến làm quen với mình, trông sợ chết đi được.

Ngày tháng năm

Ồ, anh ta là Taehyung, học hành có vẻ nhanh nhẹn.

Ngày tháng năm

Hình như mình bị thích Taehyungie gòiiii, chếttt. Có lẽ anh ấy chả thích mình đâu, mình là người điên mà.

Ngày tháng năm

Aww, giọng Taehyung ấm quá trời, mê quá. Để mình thử vẽ anh xem nào.

....
Ngày tháng năm

Hôm nay Taehyungie bảo ở lại, để làm gì vậy ta?

À đúng gùi, bác sĩ Park bảo bệnh của mình đã đỡ, có khi sẽ được ra viện.

Ngày tháng năm

Mẹ mình mất rồi. Mình nhớ mẹ lắm. Và đau lòng hơn, bố mình đã xuống tay giết mẹ mình.

Anh cũng bỏ mình mà đi rồi.

Ngày tháng năm

Mình làm đám tang cho mẹ xong rồi.

Ngày tháng năm

Mình đến thăm bố, bố bảo rằng, mình phải sống thay phần bố và mẹ, nhưng làm sao có thể đây?

Ngày tháng năm

Mình mệt rồi,mình không ngờ được, người duy nhất ở bên cạnh mình, nay cũng đã đi rồi, mình không còn ai cả

Hôm nay anh về, mình vẫn còn yêu anh, nhưng mình mệt rồi.

Ngày tháng năm

....yêu anh.

Bức thư cuối cùng em viết cho anh, vẫn kết thúc bằng chữ yêu anh. Anh tàn nhẫn nắm lấy tóc mình, ôm đầu khóc đến đau khổ. Bác sĩ Park chỉ đứng đấy, không nói gì, không làm gì, để cho nam nhân ấy đau khổ.

Nhiều năm sau, anh cưới vợ, sinh con.

Anh vẫn đi làm, mặc dù không còn là bác sĩ tâm lí. Anh vẫn yêu vợ, thương con. Anh cất em vào một góc nhỏ trong tim mình, và chính người vợ của anh, cũng biết rằng, cô sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu trọn vẹn của anh.

Hôm nọ, anh ngồi với con trai nhỏ của mình,nó hỏi anh.

"Ba ơi, hôm trước con vào phòng ba có thấy một bức ảnh, bức ảnh ấy có hình hai người con trai. Con thấy có một người rất đẹp, đẹp như thiên sứ vậy, đấy là ai thế ba?" Đứa con nhỏ lấy bức ảnh được đóng khung đẹp đẽ, ở đó có hai chàng thanh niên tuổi thanh xuân đẹp đẽ.

Anh cười nhẹ, rồi xoa đầu đứa cháu của mình, đôi mắt lại lần nữa óng ánh nước.

"Là người ba thương và ba đấy, người mà khiến ba rơi nước mắt, người khiến ba không thể quên được."

"Người ba thương ạ? Thế ba thích người đó đúng không ạ?"

"Ừ, ba thích, thích đến yêu rồi đến thương. Cậu ấy là chàng trai tuổi thiếu niên, với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng bình minh, nhưng nụ cười ấy lại tắt vào một đêm tàn."

Người vợ đứng bên trong, nghe chồng mình và con trai nói chuyện. Cô đau xót nhắm mắt, giọt lệ rơi ra. Chồng cô vẫn yêu cô, nhưng đâu đó trong trái tim, trong tâm trí, chồng cô vẫn nhớ đến người con trai ngày ấy.

Anh ngồi trên ghế, nhìn ra nơi xa đến vô định.

"Con biết không, ngày ấy có người đã nói với ba câu này..."

"Câu gì ạ?"

"Em không khóc, anh không khóc, chúng ta không được khóc."

Đôi mắt ấy lại lần nữa rơi lệ.

Kết thúc cho một đời người, kết thúc cho một tình cảm. Kết thúc cho một câu chuyện. Kết thúc cho cả anh và em.

End.

_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip