Khoảng cách

Jeon Jungkook thức dậy với hai bọng mắt sưng húp, đầu đau nhức như có hàng cây đinh đang đóng vào. Cậu không biết hôm qua mình đã khóc đến bao nhiêu và về được nhà bằng cách nào. Thứ đọng lại duy nhất trong lòng cậu lúc này chỉ là sự  âm ỉ khó chịu nơi ngực trái.

Kim Taehyung trách Jungkook sao lúc ấy lại để cho Kang Seok Choo hôn lấy, còn Jeon Jungkook cũng trách Kim Taehyung cớ sao lại trả đũa mình theo cách như vậy, nếu không yêu nữa có thể nói ra mà, hoặc là chịu khó cùng ngồi lại nói chuyện một lát cũng được, cớ sao cứ phải dằn vặt nhau để rồi thứ nhận lại chỉ là đau lòng.

Jeon Jungkook từ trước đến nay luôn luôn được Kim Taehyung thương yêu hết lòng, chăm sóc cậu từng chút như một bảo vật được chưng cất trong tủ kính, chỉ một viết xước nhỏ nhoi cũng có thể làm hắn đau xót không thôi. Kim Taehyung không phải là người không biết suy nghĩ, hắn thậm chí còn rất cầu toàn về mọi chuyện, và đương nhiên Kim Taehyung rất tin tưởng cậu, hắn tin tưởng vào tình yêu của chính mình dành cho cậu. Nhưng mà, liệu Jungkook có thật sự còn dành tình cảm cho hắn nữa không? Thì Kim Taehyung cũng chẳng dám chắc chắn được gì.

Hắn biết, Jungkook được sinh ra trong vòng tay bảo bọc của bố mẹ, ông bà Jeon lại hết mực yêu thương cậu, đến khi lớn lên, ở cái độ tuổi mà người ta cho là đẹp nhất, rực rỡ nhất, cậu gặp phải hắn và bị trói buộc hoàn toàn trong mối quan hệ hôn nhân. Kim Taehyung lúc ấy cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, nói trẻ con thì không đúng mà bảo trưởng thành cũng không phải, nhưng đương nhiên hắn biết chuyện mình đang làm là gì và phải có trách nhiệm như thế nào. Vậy nên, dẫu biết là chưa đủ trưởng thành nhưng hắn vẫn muốn có một mối quan hệ chính thức với cậu.

Đến khi đã về cùng một nhà rồi, hắn luôn tự dặn bản thân một lòng với cậu, sẽ yêu thương và chăm sóc hết mực để bù đắp cho khoảng thanh xuân bị bỏ mặc lại. Mặc dù, cả hai học khác lớp nhưng hắn vẫn luôn tranh thủ giờ ra chơi vỏn vẹn năm phút để sang trò chuyện với cậu, dù cả ngày phải liên tục ở trên trường giúp thầy cô làm báo cáo hay là giải quyết những sai phạm của vài học sinh cá biệt mang lại thì hắn vẫn luôn cố gắng làm xong nhanh nhất có thể để được về nhà với cậu. Áp lực học tập, áp lực đời sống, áp lực cả việc không biết phải bù đắp như thế nào cho cuộc sống của cậu một cách đầy đủ và không làm Jungkook phải phiền lòng đã khiến hắn quên mất rằng. Kim Taehyung ở độ tuổi mười tám, cũng đã bỏ mặc bản thân như thế nào.

Jungkook không dám trách hắn một điều nào cả. Chỉ là cậu muốn một câu trả lời và một sự thật lòng duy nhất từ Kim Taehyung. Thà ngay lúc này Kim Taehyung thẳng thắn nói đã hết yêu cậu, còn hơn là cứ dằn vặt nhau theo cách này.

Jungkook một mình bước xuống lầu, mới còn hôm qua thôi, cậu và hắn vẫn còn thức dậy cùng một chiếc giường, cùng vệ sinh và cùng xuống lầu ăn sáng. Ấy thế mà chỉ mới qua một đêm, giữa hai người lại tạo ra một khoảng cách vô hình khó có thể phá vỡ như vậy.

Mẹ Kim có lẽ đã đi từ sớm, chi nhánh bên nước ngoài có một số chuyện, Kim Taehyung lại bận quản lý công ty bên này nên bố Kim phải đích thân sang giải quyết, bà với bổn phận là người vợ, thấy chồng mình cũng không còn khoẻ gì mấy so với trước kia đành đi theo còn tiện bề chăm sóc. Ngôi nhà rộng lớn thế này mà trong phút chốc chỉ còn mỗi cậu và Taeguk đang ngủ ngoan trên lầu.

Jungkook chỉ ăn một vài miếng rồi thôi, cậu cảm thấy cổ họng rất khó chịu, đến ăn cũng không cảm nhận được vị gì. Jeon Jungkook lấy chút nước nóng pha cho Taeguk một bình sữa để nguội rồi bản thân cũng loay hoay dọn dẹp lại nhà một chút.

"Ba nhớn ơi, ba nhỏ ơi." Sữa một bộ dạng ngái ngủ từ trên lầu đi xuống, bé em dụi mắt gọi lớn hai ba. Taeguk tuy còn nhỏ nhưng bé biết hôm nay là chủ nhật, nên đã không thèm ngủ nướng như mọi ngày mà dậy sớm để chơi với hai ba.

"Con trai, mau lại đây." Jungkook vắt khăn ấm lau mặt cho con, cậu nhấp môi thử bình sữa còn nóng nữa không mới đưa đến cho con trai nhỏ bữa sáng ngon lành.

"Ba ơi, ba...ba nhớn của em đâu ạ." Taeguk ngoan ngoãn để ba nhỏ ôm ngồi lên ghế, bé ngoe nguẩy bàn chân trắng mềm, miệng liên tục chúm chím mút lấy dòng sữa bột ngọt ngào được ba nhỏ pha cho.

"Sữa nhớ ba lớn sao? Xin lỗi con trai, nhưng mà hôm nay ba lớn có việc bận nên không thể ở nhà với con được. Taeguk của ba đừng buồn có được không?" Jungkook ngồi thấp xuống bằng con trai, xoa nhẹ bầu má mềm mịn của Sữa, hai mắt tự dưng đỏ hoe. Cậu cũng đã nhớ Kim Taehyung rất nhiều.

"Vâng ạ, Sữa sẽ ngoan." Bé em bĩu môi gật đầu, Sữa đã cố gắng thức sớm để có thể chơi cùng hai ba, bé rất háo hức chờ vào chủ nhật, bởi vì, cả tuần Jungkook và Taehyung đều rời khỏi nhà từ rất sớm.

"Taeguk có nhớ ông bà ngoại không? Chúng ta cùng về đó chơi một thời gian được không con?"

"Dạ vâng ạ, Sữa chơi với ông bà." Sữa vừa nghe đến việc được đến chơi với ông bà đã nhảy cẫng lên rồi quên béng luôn chuyện của ba lớn.

Jungkook xếp gọn một vài bộ quần áo vào cái cặp quai chéo của cậu. Đồ cậu bên ấy vẫn đang còn, trước vì được Kim Taehyung mua cho quá nhiều nên đành để bớt lại một chút, xem ra cũng không phải khó khăn gói ghém gì cho lắm. Chỉ cần mang theo đồ dùng cho Taeguk nhiều một chút là được.

Jeon Jungkook tay vừa ôm con vừa khệ nệ cầm theo một túi to túi nhỏ. Bé em Taeguk nghe được đưa đến ông bà ngoại chơi là đã híp mắt vui vẻ, đu trên người Jungkook hết lắc lư bên này đến bên khác, miệng còn ngân nga theo bài hát vừa mới được ba lớn tập cho cách đây hai ngày, tay mũm mĩm cầm một cây kẹo mút dâu được ba nhỏ khen thưởng vì ngoan ngoãn.

"Ba nhớn...Sữa chào ba nhớn mới về ạ."

Kim Taehyung mở cửa nhà bước vào, trông cái bộ dạng đầu tóc rối xù, quần áo cũng chẳng còn thẳng thớm là bao, lại gần mới ngửi thấy được thoang thoảng mùi rượu từ người hắn.

Sữa trượt từ tay ba nhỏ xuống, bé lạch bạch chạy đến gần ba lớn đang đứng xoa trán. Taehyung cúi người ôm con vào lòng, cằm lún phún râu chọc vào má mềm làm Taeguk phải khúc khích cười vì nhột.

"Con trai tính đi đâu sao?"

"Em..ừm, tôi sẽ dẫn Sữa về nhà bố mẹ một thời gian." Jeon Jungkook cúi gằm mặt không muốn nhìn hắn, cậu mím môi trả lời, đợi khi không thấy tiếng đáp nào mới dám ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung đang đứng đối diện, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, Jeon Jungkook lúng túng muốn đến ôm lấy con trai nhưng Kim Taehyung lại né tránh, hắn cúi người cầm luôn hai túi trên tay cậu, tay còn điểm lên đầu mũi bo tròn một cái nhẹ nhàng.

"Thơm anh một cái rồi giận tiếp được không?" Hắn giữ lấy bầu má mềm của cậu, nhìn đến hai bọng mắt sưng húp làm Taehyung không khỏi đau lòng, nhìn mi mắt người thương lại chuẩn bị ướt ướt làm hắn càng thêm khó chịu.

Jeon Jungkook không chần chừ, cậu rướn người hôn vào môi hắn một cái, lại cảm thấy chưa đủ mà đưa tay ôm lấy cả cổ hắn thơm liên tục mấy cái liền khi Taeguk hoàn toàn nằm bẹp trên vai của ba lớn.

"Em sẽ về nhà bố mẹ." Jeon Jungkook sau khi đã thoả mãn nhớ nhung lại quay về bộ mặt phụng phịu đang có, cậu áp tay lên má hắn một cái nhẹ hều, môi khẽ mếu máo nhìn bộ dạng lôi thôi chỉ sau một đêm của Taehyung

"Tùy em." Kim Taehyung trưng ra bộ mặt không quan tâm rồi ôm theo Taeguk ra gara lấy xe. Jeon Jungkook bĩu môi mếu máo, hai mắt đo đỏ nhìn ba lớn mới đó còn tỏ vẻ yêu thương với cậu mà bây giờ đã chuyển sang lanh nhạt.

Jeon Jungkook chạy theo sau hắn, cậu cúi người giật lấy hai túi đồ về tay mình rồi cũng ôm theo cả Taeguk chuẩn bị bỏ đi. Bé em bị hai ba kéo qua, kéo lại, trông bộ dạng ngơ ngác của em thật thương làm sao.

"Tôi tự bắt taxi được, không cần phiền anh."

"Vậy lát trả tiền xe đi." Kim Taehyung đút hai tay vào túi quần, hắn đạp mạnh cánh cửa xe làm Jungkook phải giật mình. Cậu đứng quay lưng lại với hắn, hai mắt cũng vì thế mà bõng lõng nước. Ba lớn kéo cả người cậu quay lại ôm vào lòng, hắn ôm lấy hai bầu má mềm mịn xoa nhẹ đi những giọt nước mắt. Môi ghé tai thủ thỉ nhẹ nhàng.

"Ghét anh cũng được, về nhà bố mẹ cũng được. Nhưng mà xin em, hãy về nhà sớm với anh được không? Ghét anh chở thì coi như là em đang bắt được taxi miễn phí đi. Đừng có mà khóc nhè rồi bỏ đi luôn đấy, anh sẽ không thể sống nếu thiếu hai người đâu."

______🐻🐰_______

Ngủ ngon❣️❣️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #taekook