Chap 26
Thái Hanh nhíu mày nhìn bản tấu chương trong thư phòng, thở dài ảo não hạ xuống khỏi đôi mắt đã mỏi nhừ , vương vai một cái rồi từ từ dựa vào ghế
Vừa lúc hắn bắt đầu mệt mỏi mà nhằm hờ mắt đột nhiên bên tai lại nghe tiếng bước chân thật nhỏ, thật chậm cùng tiếng gì đó rúc rích
Thái Hanh vẫn giữ tư thái mắt nhắm nghiền, chuẩn bị tư thế để đề phòng kẻ đang có ý đồ trong căn phòng trống vắng này giả vờ như đã ngủ say
"Ú Òa"
Thái Hanh đột nhiên ngồi bật dậy bật cười lớn vội bế đứa nhỏ bập bẹ biết đi đang níu lấy chân hắn, vừ được hân chọc còn được ẫm lên bé liền cười khúc khích đến tít cả mặt
" biết đi rồi nên là bây giờ quậy trẫm rồi đó sao"-Thái Hanh bật cười cạ cạ mũi mình vào mũi bé rồi ra dáng một a mã mà nâng niu đứa con trái đang iu của mình trong lòng
Đúng vậy, tiếng động cùng tiếng kì lạ đó chính là của Chấn Kiệt, bé vừa biết bập bẹ đi chưa vững nên tay vẫn còn phải nào ms lấy thứ gì đó để bước gần tới mục đích, nên bé chỉ có cách dựa theo vệ tường gỗ mà bập bẹ đi, cũng kèm theo tiếng cười khúc khích đáng iu
Chính Quốc mỉm cười đứng phía sau bé, nâng độ mắt to tròn phúc hậu ôn nhu nhìn cảnh hai người nũng nịu với nhau trong lòng cảm thấy yên bình hẳn
Thái Hanh lúc này mới quay sang nhìn cậu, tự mình xích vào trong vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình ôn nhu mỉm cười nói :" lại đây"
Chính Quốc mỉm cười gật đầu vén tà áo dài bước lên bục đi tới ngồi cạnh bên hắn, cùng nhau hưởng trọn vẹn khoảng khắc ba ngườ hạnh phúc này
" Dĩnh tần đã tới thỉnh an em chưa"-Thái Hanh rung rung chân đế bé ngồi trên, quay mặt nhìn cậu
Chính Quốc vuốt tóc vé gật đầu :" rồi ạ, đáng iu lắm"
" nếu như vậy có lẽ cố ấy sẽ không quậy phá khiến em đau đầu đâu ha"-Thái Hanh bật cười trêu
Chính Quốc bĩu môi lườm hắn một cái chẳng thèm đáp, Thái Hanh thấy cậu dị cũng nhớ ra liền hỏi :" Lâm tần dạo này trẫm không tới thăm không biết hai mẹ con họ như thế nào"
Chính Quốc chợt nhớ ra liền dừng mọi hàng động đang ôm cánh tay hắn liền buông ra nhìn hắn nhíu mày :" Em cũng không rõ nhưng mà dạo gần đây Lâm cung thường hay mời thái y tới thăm khám, hơn nữa em ngje hạ nhân nói Lộc tần thường mệt mỏi với đau thắt vùng bụng dưới dị mà thái y lại không chuẩn đoán được....càng ngày càng gầy, em cũng đã lo cho cô ấy rất chu toàn nhưng tiến triển không mấy khả quan..dạo này người bận nên cũng không tới bẩm báo với người...Hoàng Thượng người.."
Chính Quốc đang nói dở lập tức bị Văn Đinh từ bên ngoài vào cắt ngang khiến cậu nhíu mày :" có chuyện gì?"
Văn Đinh liền vội nói :" Hoàng Thượng, Lộc tần đã xảy ra chuyện rồi"
Vừa nghe Văn Đinh nói Chính Quốc lẫn Thái Hanh đã nhíu mày nhìn nhau lập tức bế Chấn Kiệt vội rời đi
Vừa tới Lâm Cung bên trong đã vang ra tiếng khóc của đám cung nữ luôn miệng gọi tên Lộc tần nương nương khiến mọi người đều lo lắng vội vàng đi vào
Vừa vào trong đã bắt gặp Lâm Phi nước mắt chảy dài hành lễ, Thái Hanh liền ngồi xuống bên giường đưa tay nắm lấy tay Lộc Thị, nhìn gương mặt nhắm nghiền cùng gương mặt gầy gò tái xanh liền quay sang thái y bên cạnh nhíu mày
" Hiên Thái Y chuyện này?"
" bẩm Hoàng Thượng...Lộc tần nương nương đã qua đời rồi..."-Hiên thái y nức nở cúi thấp đầu
Chính Quốc nhíu mày như không tin liền hỏi :" tại sao chứ?"
" thưa Hoàng Quý Phi nương nương nô tài vô dụng không thể biết...nhưng thần đoán Lộc tần có bệnh lạ khiến nương nương không ăn uống được...cạn kiệt sức lực mà đổ bệnh...đứa nhỏ tỏng bụng cũng vì lý do gì đó mà chết yểu...nô tài vô dùng không thể kịp thời cứu chữa mong Hoàng Thượng tha tội"-Hiên thái y dập đầu
Lâm Phi lúc này nhìn hắn đau lắm nói :" Hoàng Thượng....thần thiếp nhiều ngày thấy Lộc tần thường xuyên đau bụng dưới...thái y cũng thường xuyên ra vào trong cung...chuyện này có lẽ là do Lộc tần mắc bệnh lạ...nên mới qua đời..."
Thái Hanh nhìn Lộc thị :"cho gọi Doãn Kì"
Chính Quốc nhìn Văn Cương rời đi liền khẽ liếc trộm nhìn Lâm Phi, nàng ta vẫn biện ra nét mặt đau lòng tụt độ đứng nhìn Lộc tần , đôi môi mỏng khẽ nhếch nhẹ rồi trở về trạng thái ban đầu
Doãn Kì tới anh vừa vào đã bắt gặp ngay ánh mắt của Doãn Kì rồi liền tới trước mặt của Thái Hanh hành lễ rồi nhìn qua Lộc tần một chút liền nói
" Hoàng Thượng....thần nhìn qua tình trạng của Lộc tần nương nương thì thần đoán rằng...tình trạng này chính lag bị nhiễm độc khí"
" nhiễm độc khí?"-Thái Hanh nhíu mày
Doãn Kì gật đầu :" vì nương nương đã mất trước đó mạch đập cũng không còn...thần cũng không thể đoán chuẩn bệnh...chỉ có thể nhìn qua tình trạng mà bẩm báo với người"
Thái Hanh khẽ thở dài nhìn Lộc tần trong đáy mắt bỗng chống nổi lên chút đắn đo lo lắng :" Lộc tần là cống phẩm...tự nhiên lại mất cũng sẽ mang đến tai ương...Doãn Kì trẫm cần ngươi làm một việc...còn về Lộc Thị để Hoàng Quý Phi và phủ nội vụ lo liệu tang lễ...bên cạnh đó truy phong Lộc tần làm Dự Phi an ủi Lộc Thị"
" dạ"-mọi người đồng loạt hành lễ cúi đầu
Lúc Thái Hanh rời đi Chính Quốc còn quay lại nhìn Lâm Phi một cái cười nhếch mép rồi từ từ để Tiểu Chi dìu tay bước đi khỏi Lâm Cung, lúc này Lâm Phi cũng nhìn Chính Quốc ẩn ý lóe trong đôi mắt cúi đầu từ từ bước theo sau
Tang lễ của Lộc Thị diễn ra suôn sẽ, Chính Quốc cũng điều tra được chút ít thông tin ở Doãn Kì bảo rằng Dự Phi thật sự bị dính khí độc , hơn nữa...ai đó cực kì nhẫn tâm mà để Dự Phi dùng bột thủy tinh khiến tế bào bên trong bị phá hoại không thể hấp thụ mới khiến Dự Phi chết vì vỡ mạch, hơn nữa lục phũ ngũ tạng cũng chẳng còn nguyên vẹn
Mọi chuyện tất nhiên Doãn Kì biết là vì anh đứng đầu thái y viện, còn thái y chăm sóc Lộc Thị chỉ là một thái y chưa dày kinh nghiệm sẽ không chuẩn đoán ra
Chính Quốc vừa cởi vòng tay chuỗi hạt ra đặt lên bàn vừa dựa lưng vào gối ghế vừa nhếch mép ẩn ý :" quả thật là độc ác, nhưng cũng thật giỏi"
Doãn Kì im lặng không đáp
" bản cung chỉ gợi ý một chút liền hiểu, hơn nữa Yến Mạch là bột lại mang màu trắng giống hệt bột thủy tinh xay nhuyễn...Lam Tảo gần giống với Sâm Tảo nhưng Lam Tảo thì nội cung còn biết chứ Sâm Tảo thì chỉ có bản cung hiểu rõ tính chất của nó...thông minh lắm...dựa vào khối thực mà bản cung ban cho Lộc Thị liền ra tay kết hợp chúng lại với nhau...một công đôi chuyện tránh được tai họa..lại tiêu diệt được mục đích...ha"-Chính Quốc bật cười khẩy
Lam Tảo và Sâm Tảo gần như giống nhau ở một điểm chính là kị với Linh Lăng nếu song phòng nhiều ngày sẽ gây ra ảo giác mất ngủ, nhưng tình trạng của hai thứ này gần giống với việc ốm nghén ở giai đoạn mang thai nên gần như không ai biết rõ mà qua loa nghĩ rằng vì tháng đầu mới có biểu hiện như vậy
Hơn nữa, Yến Mạch trộn với bột thủy tinh lại dẻo mịn tất nhiên không cảm nhận được vì Yến Mạch nếu dùng lỏng thì không cần phải nhai càng không cần phải cầu kì chỉ cần nâng lên uống là sẽ không sao...hơn nữa Chính Quốc biết rõ Lộc thị có thói quen vừa ăn vừa uống nước hoặc ăn kèm một thứ gì đó nên vị giác sẽ không còn nhạy mà cảm nhận được bột thủy tinh
Nếu dùng nhiều bột thủy tinh lâu ngày không thể phân hủy khiến tế bào bên trong bị trầy xước dẫn đến đau đớn, hơn nữa nếu thật sự những vết thương đó bị lũng những mảnh bột thủy tinh sẽ theo đó tràn ra ngoài hòa vào máu lan khắp cả cơ thể , làm bể mạch máu...lúc đó làm sao có thể sống nổi?
Chính Quốc tự thấy bản thân mình quá tàn nhẫn nhưng mà cậu chỉ là gợi ý..còn người làm mạnh tay hơn chính là Lâm Phi, nàng ta theo lời cậu nói Lam Tảo liền cho thêm Linh lăng vào mỗi lần song phòng khiến Lộc Thị càng ngày càng yếu...ra đi sớm hơn dữ định
" kiêu căng như vậy bản cung không tiễn trước thì cũng sẽ tiễn sau mà thôi"-Chính Quốc bật cười vừa vợt vợt nắp trà vừa cười ẩn ý
.
Thời gian trôi qua thật lâu...
Lâm Phi nhìn Uyển tần mà hừ lạnh liền nhíu mày nói :" ngươi chẳng làm được tích sự gì cả đến cả chuyện tranh sủng cũng không ra hồn...ngươi nghe đây...chuyện này ngươi nhất định phải thành công..không được thất bại bởi vì sắp tới Hoàng Thượng đã lập di sử Hoàng Hậu phong Hoàng Quý Phi thành Mẫu Nghi Thiện Hạ đến lúc đó ngươi có làm bằng trời cũng không thể tranh dành được ngôi vị đó đâu..có hiểu chưa?"
Uyển tần buồn bã thở dài , giọng lo lắng đáp :" Lâm Phi nương nương đã mấy năm như vậy thần thiếp vẫn còn chưa được Phi vị thì đến khi nào mới có thể trở thành kế hậu"
"ngươi chưa gì đã nản rồi sao? Chuyện này bổn cung tin chắc ngươi có thể làm được"-Lâm Phi nhíu mày
" thật sao?"
" ừm "
.
Chính Quốc đi cạnh bên Thái Hanh hai tay chấp trước bụng nhẹ nhàng nói :" Hoàng Thượng sắp tới cũng đến lúc người đi Du tuần ở Quảng Châu, người muốn những phi tần nào theo hầu em sẽ sắp xếp cẩn thận"-cậu vừa nói vừa đỡ tay hắn ngồi lên ghế bản thân ngồi ghế bên cạnh
" em cứ lo liệu đi, trẫm không hứng thú cho lắm chỉ cần Hoàng Quý Phi của trẫm là được"-Thái Hanh nhàn nhạt nâng trà đáp
Chính Quốc nghe mà khẽ bật cười, chợt nhớ ra gì đó cậu liền ngỏ ý nhíu mày hỏi hắn :" Hoàng Thượng...Hạo Thạc đại nhân sắp tới cũng muốn tham gia du tuần người thấy thế nào?"
Thái Hanh lúc này khẽ nhướng mày nhìn cậu :" Hạo Thạc là ngược trẫm coi trọng tất nhiên phải có trong chuyến du tuần lần này tại sao nay Hoàng Quý Phi lại có ý hỏi tới hắn?"
Chính Quốc chỉ chỉ khẽ cười lắc đầu tay bóc vỏ quýt cho hắn :" chỉ là em hôm trước....em có gặp Hạo Thạc tới thỉnh an người nên có nói chuyện vài câu biết rằng chuyến du tuần này là nơi mà Hạo Thạc từng rất muốn đến nên em cũng muốn một công đôi chuyện giúp nguyện ý của Hạo Thạc trở thành hiện thực"
Thái Hanh khẽ gật đầu kéo tay cậu sang để Chính Quốc ngồi trong lòng mình, giọng hắn yêu chiều hít hà hương thơm nơi hõm cổ giọng trầm ấm khàn đặc , tay cũng tiếp hành động mò mẫm vào trong y phục khiến Chính Quốc bất giác đỏ mặt kèm thêm nhột nhột khẽ rụt người bật cười
" ưm, Hoàng Thượng..người làm gì vậy hửm?"
Thái Hanh hôn nhẹ lên môi cậu một cái khẽ nhếch mép cười :" Trẫm đã lâu không đùng tới em rồi"-nói xong liền cười bỉ ổi mà bế sốc cậu lên
"a..ưm...hahaha"-Chính Quốc giật mình ôm lấy cổ hắn bật cười lớn :" nào...Hoàng Thượng à...thả em xuống"
" ngoan nào...chúng ta cũng nên sinh thêm vài đứa nữa cho đông vui"
" người tự đi mà đẻ...đẻ đau lắm..không đẻ đâuuuuu"
" không đẻ cũng phải đẻ"
"a....â.aaaaaa...hahaha...a...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip