Chương 44: Hô hấp nhân tạo

Điền Chính Quốc bừng tỉnh vì khát.

Lúc cậu mở mắt, xung quanh tối om, rèm bị kéo căng, tia sáng tù mù đến mức không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cậu ngồi dậy, dùng tay lần mò trên tủ đầu giường một lát rồi xoay đồng hồ lại.

05:59.

Đầu cậu rất đau, nhưng những hồi ức hôm qua không buông tha cậu, tất cả đều chui vào trong não bộ.

Đúng lúc nhớ lại cảnh mình cắn mạnh lên môi Kim Thái Hanh, cậu vuốt tóc đầy hối hận.

Nhất định phải kiêng rượu, đây là lần thứ ba Điền Chính Quốc tự nhủ như vậy trong năm nay.

Cậu nghiêng đầu, bấy giờ mới phát hiện Kim Thái Hanh không ở bên cạnh, trong nhà vệ sinh cũng chẳng có bóng người.

Cậu nhẹ nhàng xuống giường, bật đèn, nhặt di động bị vứt vô tình dưới đất, tiện tay mở khóa.

Vào khoảnh khắc màn hình sáng rọi, vô số tiếng thông báo tin nhắn vang lên, réo đến mức Điền Chính Quốc bực mình, cậu nhanh chóng bật sang chế độ im lặng.

Ai cũng gửi tin nhắn đến, bên trong thậm chí còn có cuộc gọi nhỡ của Điền lão phu nhân.

Điền Chính Quốc chẳng hề bất ngờ, dù bà nội của cậu ở nước ngoài nhưng vô cùng nhanh nhạy với tin tức trong nước.

Trong đó, tin nhắn do Nhạc Văn Văn gửi tới là nhiều nhất.

[Tiểu Quốc ơi, Trình Bằng kêu đội luật sư của công ty ổng ra mặt rồi, bồ cứ yên tâm, nhất định ngày mai sẽ xóa sạch bóng cho bồ, bồ đứng gấp nhé]

[Mấy người trên mạng toàn nói linh tinh, muốn được chú ý, muốn ké hot, bồ đừng chấp nhặt với họ!]

[Tui đến nhà bồ tìm bồ, chơi game với bồ nhé?]

[Tiểu Quốc, bồ nhận điện đi mà!]

...

Tin nhắn cuối cùng bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe được gửi từ mười phút trước, Điền Chính Quốc lười gõ chữ nên gọi thẳng lại cho Nhạc Văn Văn.

Nhạc Văn Văn lập tức bắt máy. "Tiểu Quốc! Bồ tỉnh rồi hả?! Tui còn tưởng bồ ngủ say đến trưa chứ!"

"Ừ, sao bên đấy ồn thế"."Điền Chính Quốc đi vào phòng tắm rửa mặt. "... Sao cậu biết tôi say rượu?"

"Tối qua tui đến nhà bồ đó, nhìn thấy thuốc trên tủ đầu giường chưa? Thấy đau đầu hoặc buồn nôn thì uống một chút nhé". Nhạc Văn Văn nói: "Tui bị bố đẻ kéo đến công trường làm việc rồi, nóng vãi, ghét chết đi được"

Điền Chính Quốc à lên. "... Tối qua Kim Thái Hanh mở cửa cho cậu à?"

"Đúng vậy"

Điền Chính Quốc đi về phía đầu giường, phát hiện ra bên cạnh đồng hồ toàn là hộp thuốc to, nhỏ, còn có một cốc nước.

Nhiệt độ điều hòa quá thấp, nước đã lạnh, cậu uống ừng ực một ngụm lớn, cuối cùng cổ họng cũng dần trở lại bình thường. "Trình Bằng nói thế nào?"

"À việc đó...". Nhạc Văn Văn nói: "Yên tâm, mấy thứ kia bị xóa rồi, nhưng không phải do Bằng Bằng làm. Hôm qua ổng vừa liên lạc với đối phương thì hot search đã biến mất, mấy tài khoản Weibo kia cũng bị quét sạch. Bây giờ không thể tìm được bất cứ tin tức nào về bồ và dì trên Weibo, yên tâm nhé!"

Điền Chính Quốc nhíu mày. "Không phải Trình Bằng? Vậy thì ai đã xóa?"

"Kim Thái Hanh không kể với bồ à?"

Nhạc Văn Văn định nói tiếp gì đó nhưng lại nghe thấy bên cạnh có tiếng ồn khi máy cơ khí khởi động. "... Lát nữa tui kể với bồ nhé, bên này ồn quá, tui không nghe thấy gì hết..."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã cúp máy. Kim Thái Hanh?

Cậu bỗng nhớ lại lần đầu tiên trèo lên hot search, cũng chính Kim Thái Hanh đã xóa giúp mình.

Dù cậu không hiểu về chuyện trong giới giải trí nhưng cũng biết danh sách này có bảng giá công khai, muốn lên thì bỏ tiền, muốn xuống cũng phải xòe tiền. Lần đầu tiên có thể dùng danh nghĩa xâm phạm quyền chân dung để xóa nền tảng, nhưng hot search tối qua còn liên quan đến Triệu Thanh Đồng, thậm chí kéo theo tin tức báo chí trước kia, không thể giải quyết chỉ bằng một, hai câu.

Cậu tìm số điện thoại của Kim Thái Hanh, đang định gọi cho anh thì nhớ ra việc tối qua mình say khướt, giày vò môi người ta, gương mặt cậu nóng bừng, không biết do xấu hổ hay ngượng, cậu lặng lẽ rụt tay về.

Thôi đi tắm trước vậy.

Cậu xả nước vào bồn, khi dòng nước ấm tràn vào da thịt, cả thế xác và tâm hồn của Điền Chính Quốc đều thả lỏng.

Cậu từ từ lướt một trăm tin nhắn đầu trên Wechat.

Những cái khác không quan trọng, chẳng ngờ Điền Chính Duy cũng gửi tin nhắn cho cậu. Thậm chí Điền Chính Quốc còn không nhớ rõ cậu và hắn ta thêm bạn vào lúc nào.

Điền Chính Duy: Những điều hôm nay mày nói ở công ty có ý gì? Vì sao Triệu Thanh Đồng lại có quan hệ với nhà tao? Nói cho rõ!

Khóc một trận đúng là biện pháp tốt nhất để giải tỏa cảm xúc, qua một đêm, Điền Chính Quốc đã bình tĩnh hơn nhiều.

Cậu không muốn cãi vã với người này nữa, đang định chặn, ai ngờ di động lại rung lên, một tin nhắn khác hiện lên màn hình.

Điền Chính Duy: Còn nữa, mày nói tao không thể giết chết mày là sao? Điền Chính Quốc gác chân lên mép bồn tắm, lười biếng gõ bàn phím. 

Chính Quốc: Sao, dám làm không dám nhận à?

Điền Chính Duy: Tao chẳng làm gì hết, sao tao phải nhận?

Điền Chính Duy: Nếu như mày đang nói về đám người hồi cấp ba thì đúng là tao đã gọi chúng nó đến. Nhưng tao không hề nghĩ đến việc lấy mạng mày, dù sao tao cũng sẽ không vì loại người như mày mà đeo trên lưng tội giết người.

Chính Quốc: Anh dám nói anh không có quan hệ với bảo mẫu trước kia làm trong nhà tôi không?

Không phải cậu nghi ngờ vô lý, sau khi bảo mẫu biến mất, cậu bí mật điều tra thì phát hiện, thậm chí ngay đến cái tên của người đàn bà trung tuổi kia cũng là giả, tin tức chính xác và hữu dụng duy nhất chính là bà ta từng làm việc tạm thời mấy ngày trong nhà họ Điền.

Điền Chính Duy: Người hạ độc mày? Điền Chính Quốc, tao nói cho mày hay, đừng đổ hết lỗi lầm lên đầu tao! Rõ ràng do thái độ bình thường của mày không tốt, chọc giận bà ta nên mới dẫn đến báo ứng như vậy!

Chuyện hạ độc đã qua rất lâu, cảnh sát còn chẳng tìm thấy tung tích của đối phương, từ lâu Điền Chính Quốc đã thật sự không còn ôm hi vọng phá án.

Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, khó tránh khỏi tẻ nhạt và phiền chán.

Lần này cậu chẳng hề do dự, mở profile Wechat của Điền Chính Duy rồi nhanh chóng chặn hắn lại.

Trời sáng dần, Điền Chính Quốc mơ màng nhìn vòm trời bên ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh dậy của cậu là xử lý hết chuyện trên Weibo, không ngờ đã có người tốt bụng làm giúp, bây giờ cậu thấy toàn thân nhẹ nhõm, di chứng say rượu cũng từ từ bốc lên, chỉ muốn ngủ bù một giấc.

Thế là cậu ngủ thật, thậm chí còn nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình đang bắt cá trên biển, lúc lặn dưới nước thì mò được vỏ sò siêu to siêu khổng lồ, lúc mở ra thì trông thấy bên trong có một tờ giấy.

Thậm chí cậu còn nhìn rõ dòng chữ bên trên – Kim Thái Hanh là đồ xấu xí.

Bấy giờ Điền Chính Quốc mới hoảng hốt nhận ra mình đang mơ, còn chưa kịp phản ứng thì vỏ sò đột nhiên nhào về đằng trước, sau đó khép lại, kẹp lấy đôi môi của cậu.

Điền Chính Quốc choàng tỉnh, mở mắt ra thì trông thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình.

Kim Thái Hanh khom lưng, một tay chống lên mép bồn tắm, nhẹ ngàng gặm cắn bờ môi cậu.

Điền Chính Quốc lập tức bối rối, vài giây sau, cậu vói một tay xuống, mất bò mới lo làm chuồng che đi bộ phận nào đó, dùng tay còn lại đẩy người kia ra.

Cậu sợ hãi hỏi: "Anh đang làm gì thế?!"

Kim Thái Hanh đứng dậy, nói rất vô tội: "Hô hấp nhân tạo" "Ban nãy em chìm xuống đáy nước, tôi vừa vớt em lên"

Điền Chính Quốc nhìn anh đầy nghi ngờ, hô hấp nhân tạo mà cũng cần gặm môi à?

Cậu nhìn ống tay áo của Kim Thái Hanh, đúng là bên trên có dính nước. "... Anh đi đâu thế?"

"Chạy bộ sáng". Kim Thái Hanh đứng thẳng, lấy khăn mặt trên vai xuống lau tay, tầm mắt chậm rãi rời xuống dưới. "Tôi định tắm, không ngờ em cũng ở đây"

Điền Chính Quốc mua bồn tắm giữ ấm cỡ lớn, cậu còn mở cột nước mát xa tạo ra tiếng động không nhỏ, người ở ngoài phòng tắm cũng có thể nghe thấy.

Cậu sực tỉnh, lập tức rụt cái chân đang vắt vẻo về, khom người lại. "Ra ngoài!"

Kim Thái Hanh mỉm cười. "Ừ..."

Anh quay lưng muốn đi, Điền Chính Quốc bỗng nghe thấy tiếng túi nilon ma sát vào nhau, bấy giờ mới phát hiện trên tay Kim Thái Hanh còn cầm một cái túi nhỏ. Cậu đang định hỏi thì thấy Kim Thái Hanh bất ngờ ngừng bước, anh quay lại, đưa tay sờ trán cậu.

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ. "Làm gì thế?"

"Tôi xem em có sốt không". Kim Thái Hanh nhướn mày. "Em cứ uống say là dễ bị ốm, do vấn đề thể chất à?"

Điền Chính Quốc nghẹn lời.

Vấn đề thể chất cái quái gì, cậu tung hoành hộp đêm nhiều năm, nếu thật sự cứ uống là ốm thì cậu đã xuống chơi với giun từ lâu rồi.

Lần đó cậu bị ốm, rõ ràng là vì...

Điền Chính Quốc cắt đứt dòng suy nghĩ kia, hỏi: "Trong túi có gì thế?"

Kim Thái Hanh đáp: "Thuốc"

"Thuốc gì?"

Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ, khéo léo nói: "... Thuốc chống viêm" "?"

"Lần trước rửa ráy cho em, tôi thấy chỗ đó hơi sưng"

Điền Chính Quốc sững sờ vài giây, sau khi hiểu ra thì gò má lập tức đỏ bừng! Cậu cầm xà phòng ném lên người Kim Thái Hanh. "Cút! Anh giữ lấy mà dùng!" –

Lần này Điền Chính Quốc thật sự không buồn ngủ nữa.

Tắm xong, cậu vừa lau tóc vừa hỏi người ngồi đối diện trên sofa. "Anh làm thế nào để xóa hot search?"

Kim Thái Hanh đáp: "Tôi có người bạn làm việc ở đó"

"Bạn anh là nhà từ thiện à? Làm việc miễn phí cho anh?". Điền Chính Quốc nhạo báng, hỏi: "Chẳng phải anh là thương nhân hay sao, sao làm nổi việc lỗ vốn? Nói đi, bao nhiêu tiền, tôi thanh toán cả hai lần cho anh luôn"

"Được rồi, có tốn một chút". Kim Thái Hanh im lặng rồi mỉm cười nói: "Nhưng không nhiều, coi như tôi đang lấy lòng em, nếu em vừa ý..."

Điền Chính Quốc: "Thì đánh giá năm sao cho anh?"

"Tôi không nhận khách khác, cần đánh giá tốt làm gì?". Kim Thái Hanh chống cằm, cười bảo: "Nếu em vừa ý thì cân nhắc đến chuyện kí tiếp hợp đồng nhé?"

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ.

Kỳ hạn có hiệu lực trong hợp đồng của bọn họ chưa đến nửa năm, sao đã bàn chuyện kí tiếp rồi?

Cậu chưa kịp nói gì thì di động đã vang lên trước.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn điện báo, sắc mặt lập tức suy sụp. Hồi lâu sau cậu mới bắt máy, thờ ơ gọi một tiếng: "Bố"

Kim Thái Hanh lặng lẽ ngước mắt lên.

Đương nhiên Điền Quốc Duy không định hàn huyên với cậu con trai đã lâu không gặp, ông ta nói thẳng: "Chuyện trên mạng do anh gây ra à?"

Điền Chính Quốc: "Không"

Điền Quốc Duy khẽ nói: "Không là tốt"

Nghe có vẻ ông ta tin lời cậu, thật ra chỉ không muốn tốn thời gian tranh luận những chuyện vặt vãnh này thôi. Ông ta đã tìm người dìm chuyện đó xuống từ sớm, dù đám người trên Weibo có náo loạn thế nào, cuối cùng cũng sẽ không liên lụy tới ông ta.

"Sao hôm nay không đi làm?"

Điền Chính Quốc cười bí ẩn. "Có chuyện"

"Lần sau bận thì nhớ xin nghỉ, đừng đem những thứ nhảm nhí trong cuộc sống của anh vào công ty". Điền Quốc Duy nói: "Tôi biết, hiện giờ anh không hài lòng với những dự án đang có trong tay, nhưng ai mà không đi từng bước từ dưới đáy lên. Ngay cả anh trai anh, chức vị lúc mới vào cũng không cao hơn anh nhiều đâu"

Điền Chính Quốc ủ rũ lắng nghe.

Sau khi an ủi một thôi một hồi, Điền Quốc Duy mới chuyển sang chủ đề chính. "Kim Thái Hanh làm việc ở công ty thế nào?"

Điền Chính Quốc bất giác nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện. Cảm nhận được tầm mắt của cậu, anh nhếch môi, còn chớp mắt với cậu.

Điền Chính Quốc hoảng hốt rời mắt. "... Cũng tạm"

"Khả năng làm việc cá nhân của Kim Thái Hanh rất mạnh, anh học tập người ta nhiều vào". Giọng điệu của Điền Quốc Duy rất tự nhiên, nói ra mục đích của cuộc gọi lần này. "Thứ bảy tuần này, anh dành thời gian rảnh về nhà một chuyến, đưa Kim Thái Hanh theo"

Điền Chính Quốc: "Về làm gì?"

Điền Quốc Duy ngập ngừng: "Sinh nhật tôi" Điền Chính Quốc hơi giật mình, sau đó bật cười.

Đây là lần đầu tiên cậu được mời tới tham dự tiệc sinh nhật của Điền Quốc Duy.

Điền Chính Quốc nói: "Tôi không đi đâu, bố cứ ung dung mà sang tuổi mới, chúc bố sinh nhật vui vẻ sớm nhé"

"Đừng làm loạn". Điền Quốc Duy quyết đoán tuyên bố: "Tôi sẽ cho người đưa thư mời đến nhà anh, lúc đó anh nhất định phải đến, không được gây ra bất cứ sai sót nào"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip