37,
Jungkook cố gắng điều hoà lại nhịp thở của mình. Cơn khóc nấc ban nãy làm cậu hô hấp khó khăn, khóc đến nghẹn...
Cậu hất nước lên mặt để trôi đi mấy giọt nước mắt chưa khô. Đến khi ướt cả cổ áo rồi gương mặt cậu vẫn cứ đỏ hỏn. Da cậu mẫn cảm, khóc sẽ lập tức ửng đỏ.
Cậu dùng mu bàn tay thấm đi những vệt nước trên mặt và cổ. Cậu thở dài một hơi. Tiếng thở dài mang đầy sự bất lực.
Từng bước chân bỗng chốc trở nên nặng nề vô cùng. Cậu chỉ mới đi đến cầu thang chuẩn bị lên đến nơi thôi mà đã nhìn thấy thân hình quen thuộc đang cuống cuồng tìm kiếm điều gì đó.
"Jung....Jungkookie!"
Taehyung thấy cậu lập tức chạy lại ôm cậu vào lòng. Anh không muốn bỏ phí một giây phút nào bên cậu cả. Dù chuyện đi Mỹ của anh vẫn còn chưa quyết được, cũng không phải gấp gáp gì. Nhưng Taehyung vẫn muốn trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ nhất bên cậu.
"Sao áo em ướt thế này? Em khóc đó hả?"- Taehyung nâng hai bầu má cậu lên xem xét.
"Em không có đâu, thấy anh đi lâu quá em mới đi tìm thôi. Em cũng mới rửa mặt nên áo ướt....chứ không có khóc"- Cậu nắm lấy bàn tay anh đang để ở má mình mà vuốt nhẹ trấn an.
"Em không được giấu anh điều gì đâu đấy nhé...?"- Taehyung vẫn không khỏi lo lắng, anh hiểu rõ cậu, rõ ràng là khóc!
"Em biết mà"
*Chụt
Jungkook đặt lên môi anh cái hôn nhẹ như lời khẳng định.
"Anh cũng vậy, dù có thế nào cũng không được giấu em đâu đó"
"Được..."
Taehyung bất chợt cảm thấy tội lỗi. Tay bị Jungkook nắm chặt kéo đi khi nào cũng không hay.
*Anh xin lỗi*
Taehyung chỉ dám thầm nghĩ trong đầu. Jungkook lúc này vừa kéo anh vào lớp, môi vừa mím chặt. Hai má phập phùng liên tục. Cậu nghĩ rằng nếu như thế...nước mắt sẽ không rơi được. Trên đôi mắt to trón ấy giờ đã được phủ một màn sương trực chờ rơi.
Về được chỗ ngồi, Taehyung lúc này mới định thần lại được. Hyun Jae thấy hai người vẫn vui vẻ bình thường thì khó hiểu. Ban nãy cô đã thấy cậu hỏi Woojang rồi kia mà? Sao bây giờ lại bình tĩnh được đến thế!?
"Jungkook"
Hyun Jae ngồi trước mặt cậu và Taehyung lên tiếng gọi.
"Chuyện gì?"
"Chuyện tôi vừa nói, cậu nghĩ thế nào"
Nghe đến đây, hai mày cậu cau lại. Tay đang nắm chặt giờ còn chặt hơn. Trạng thái hiện tại của cậu càng khiến Taehyung sinh nghi.
"Tôi không biết cô đang nói gì"
"Vậy sao? Taehyungie à...từ từ anh sẽ biết thôi. Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy"
Hyun Jae nói xong liền quay lên bấm điện thoại như chưa có chuyện gì. Taehyung vẫn ngơ người, hình như có vấn đề không ổn, mọi thứ bắt đầu đi lệch hướng mất rồi.
"Jungkookie"
"Dạ..?"
Cậu giãn cơ trên mặt nhìn anh mà đáp lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô ta nói chuyện phiếm ấy mà, anh không cần quan tâm đâu"
"Em nói thật đi Jungkook...anh lo lắm đó"
"Em nói thật mà"
Jungkook cười vui vẻ nhìn anh, tay cậu luồn vào sau tóc gáy người yêu lớn mà xoa nhẹ. Cậu không biết lỡ ngày nào đó không còn được làm điều này nữa...sẽ đau đớn ra sao...
Cứ thế trôi qua từng ngày, mỗi lúc nhìn thấy nhau lại là khoảng bình yên trong thời gian mệt mỏi, bất lực. Một người nghĩ mình có thể tự giải quyết, một người biết mà không thể làm gì.
•
"Taehyungie"
"Hửm?"
"Mai mình đi chơi nha?"
"Thế thì đi hơi muộn chút đó bé, mai anh phải giải quyết vài việc ở trường"
"Thế giải quyết xong qua đón em nhé?"
"Được"
Taehyung đặt lên trán cậu cái hôn ôn nhu.
•Hôm sau
Trong lúc Taehyung đang ở trường giải quyết vài vấn đề thì cậu đã ở Kim gia. Jungkook vừa dọn đồ mình vào vali, vừa mím môi đè nén những giọt nước mắt.
"...đừng đừng đừng..."
Cậu nhắm tịt mắt ngăn lại nỗi buồn. Miệng liên tục trấn an bản thân sẽ không khóc.
"Trời ơi! Dừng lại đi Jeon Jungkook!"
Cậu đập mạnh vào trán mình mấy cái khi nhận ra mình đã khóc. Sự kìm nén nãy giờ trở thành vô nghĩa. Trán cậu bị tác động liên tục thì đỏ lên rõ. Cậu mệt mỏi lau mạnh hai hàng nước mắt trên mi.
"Đã nói không khóc mà....hức..."
"Taehyungie không có dỗ mày được nữa đâu Jeon Jungkook!...hức....hức..."
Cậu ngồi bó gối trên sàn nhà. Phải một lúc sau mọi thứ mới được cậu sắp xếp ổn thoả. Jungkook thay một bộ đồ thật thoải mái. Cậu đẩy vali ra khỏi Kim gia, rồi thuê dịch vụ vận chuyển đồ đến đưa vali đi.
Một lúc sau điện thoại cậu truyền đến tiếng thông báo cuộc gọi.
•Reng
"Bé ơi xuống đi anh về rồi"
"Dạ"
Jungkook chạy xuống thật nhanh. Vừa ra khỏi cửa, chiếc xe cùng hình bóng quen thuộc đã đứng chờ sẵn.
"Bé muốn đi đâu đây hửm?"
Taehyung hôn lên môi cậu một cái rồi mở lời hỏi.
"Đi công viên giải trí nha Taehyungieeee"
Dáng vẻ đáng yêu của Jungkook làm trái tim kia rung lên mạnh mẽ. Đáng yêu quá đi mất!
"Được, thế bé muốn ăn gì trước không?"
"Không đâu, ăn rồi sẽ no lắm, hông chơi được"
Taehyung phì cười, hôm nay cậu dễ thương làm anh muốn tan chảy ra luôn rồi.
Như thói quen, ghi là Jungkookk nhưng đọc là "kẻ được ưu tiên", cậu được ngồi vào trước, được thắt dây an toàn trước và được hôn trước.
Xe bắt đầu lăn bánh đến công viên giải trí. Lòng cậu bỗng nôn nao. Nhịp thở đều đặn như đang tự an ủi bản thân. Đèn đỏ, Taehyung nhanh chóng lần mò lấy tay cậu mà vuốt ve.
"Jungkookie"
"Dạ?"
"Anh yêu em"
Jungkook bất ngờ trở nên thẫn thờ. Taehyung chỉ nói một câu mà mọi ngày anh vẫn nói, thế mà lại khiến cậu vừa vui vừa buồn.
"Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều"
Taehyung nhận được lời hồi đáp của cậu thì hạnh phúc vô cùng. Tay anh nắm chặt lấy tay cậu.
"Mình sẽ mãi như thế này nhỉ"
"Như thế này?"
"Mãi bên nhau á bé"
Taehyung quay sang nhìn cậu cười ôn nhu.
"..."
Jungkook chẳng dám đáp lại anh, cậu chỉ cười thôi. Cậu quay ra nhìn ngoài cửa kính xe, bên mắt phải cậu lăn xuống giọt nước mắt long lanh. Tay nhẹ quệt đi không một dấu vết.
•
"Taehyungie em muốn ăn kẹo bông gòn ở kia"
Tay cậu chỉ vào xe bán kẹo bông gòn đủ màu sắc gần đó.
"Được, một cây thôi nha, nhiều đường lắm, ngọt"
"Anh ngọt thế em còn chịu được mấy cái này tuổi tôm"
•
"Anh chơi tàu lượn siêu tốc với em đi~"
"A....anh...anh..."
Jungkook phì cười, cậu biết anh sợ nên chỉ hỏi cho vui thôi. Bỗng tay cậu có một lực kéo đi.
"Anh kéo em đi đâu dọ?!"
"Đi chơi tàu lượn"
"Anh sợ mà"
"Anh sợ..nhưng sợ em buồn hơn"
Trái tim nhỏ bé ấy của cậu bây giờ sắp nổ tung khỏi lồng ngực rồi (〃ω〃).
"Nhưng sẽ sợ lắm đó...Taehyungie"
"Có...chút chút thôi"
"Sợ thì đừng nhìn xuống dưới, nhìn em thôi"
Jungkook sờ lấy má anh, miệng xinh chu ra dặn dò.
Đúng là không sợ lắm...chỉ là Taehyung sắp ngất đến nơi thôi. Jungkook thì phấn khích la lớn, tay nhỏ bị người kia nắm lúc nào cũng không hay biết.
•
"Bé không ăn gì sẽ đói lắm đó"
"Anh đói chưa?"
"Anh chưa"
"Em cũng chưa, kệ đi, em muốn chơi tiếp"
•
"Anh ơi! Kiếm phát sáng kìa!!"
Jungkook hớn hở nhìn về hướng có quầy bán đồ lưu niệm. Ánh mắt cậu va phải một cây kiếm phát sáng bằng nhựa.
"Em tính mua cái đó làm gì vậy?"
Taehyung khó hiểu hỏi cậu.
"Xiên anh"
"H...hả?"
"Em làm top"
Taehyung còn chưa được làm gì cậu mà cậu đã đòi lật top rồi.
"Thế thì không được, em sẽ không làm top được đâu"
"Ahuhu, thế thì hông làm top nữa, mua để chơi thôi"
Taehyung bật cười thành tiếng vì sự mè nheo đáng yêu của cậu. Tay không tự chủ được mà xoa mái đầu tròn. Tóc cậu đã ra chân tóc đen rồi, mà cậu lại lười đi dặm lại.
Jungkook sau khi được Taehyung mua cho thì say mê vô cùng. Tính trẻ con trong cậu lúc này rất mạnh mẽ.
•
"Jungkookie"
"Dạ?"
"Chơi cái kia đi"
Taehyung đưa cậu lại gần một quầy chơi game nhận gấu bông. Taehyung nhìn thoáng qua đã thích cặp gấu và thỏ bông rồi. Nhìn hợp cậu với anh lắm.
"Luật chơi đơn giản lắm á hai em, bắn trung ba điểm liên tiếp muốn lấy cái nào cũng được"
"Nghe khó đó anh"- Jungkook ngước mắt nhìn Taehyung.
"Cứ chơi thử đi!"
Taehyung bắn bốn lượt, mỗi lượt ba trái. Bốn lượt ấy anh đều trượt hết. Anh xị mặt buồn hiu. Jungkook thấy anh mếu máo thì không cam lòng.
"Anh thích con nào hả?"
"Anh thích cặp gấu thỏ kia kìa"
Jungkook nhìn theo hướng anh chỉ, cậu cũng nhanh chóng nhận ra lý do anh thích nó đến vậy.
"Cho em một lượt"
Súng nhựa và đạn đồ chơi đã sẵn sàng. Jungkook ngại chơi trò may rủi, thắng bại tại kĩ năng, nhưng nếu người yêu lớn thích thì không có kĩ năng cũng phải thành có. Ba phát liên tiếp trúng điểm. Taehyung bên cạnh hai mắt mở to, miệng cũng chẳng thể khép lại được.
"Cho em cặp gấu thỏ ạ"
Jungkook cầm được phần thưởng trên tay thì đắc ý cười cười
"Của anh"- Cậu đưa cho anh con thỏ bông trắng hồng giống cậu.
"Đưa anh con giống em để anh luôn nhớ đến em. Em giữ con giống anh để luôn nhớ đến anh"
Taehyung thấy ấm lòng quá đi mất.
•
"Chơi nhiều rồi á bé, đi ăn nha?"
"Khoan đã Taehyungie"
"Hửm?"
Jungkook hít một hơi thật sâu. Tự dưng cơ thể cậu hơi run lên. Nhịp tim cũng tăng cao.
"Taehyungie, mình dừng lại có được không?"
_____
37,
Hoan hỉ hoan hỉ ( ' ▽ ' )ノ
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip