Chap 14
Taehyung tỉnh lại đã là việc của một tiếng sau.
Cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc này hắn rất quen thuộc, nhưng vẫn nhíu mày khó chịu.
Hắn muốn ngồi dậy, nhận ra đỉnh đầu nặng trịch, cơn đau đánh thẳng vào đại não khiến hắn từ bỏ ý định.
Y tá trông coi hắn nãy giờ thấy vậy, liền nhắc nhở.
- Anh mới bị chấn thương vùng đầu, mất nhiều máu, nên nghỉ ngơi.
Đợi một chút sau khi bác sĩ phụ trách khám lại, tôi sẽ đưa thuốc.
Taehyung gật nhẹ đầu, chờ y tá ra ngoài mới sờ xuống túi áo.
Trống rỗng.
Điện thoại hắn có lẽ đã rơi ở xó nào đó rồi.
Hắn đoán đây không phải bệnh viện chính ở đảo Gusae, bởi dù nơi này sạch sẽ, nhưng quá bình thường, đồ dùng chất lượng ở tầm trung bình.
Xem ra thương thế của hắn khá nhẹ nhàng, không cần thiết phải về Seoul, chi bằng tiếp tục ở đây thì hơn.
Còn vấn đề khiến hắn trở nên thế này, hắn sẽ giải quyết ổn thỏa.
----
Jungkook thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Taehyung lúc này.
Tại sao cố tình tránh xa, vẫn bắt gặp hình bóng người?
Chúng ta chẳng còn ràng buộc nhau bằng bất cứ liên hệ gì, tại sao cuối cùng vẫn ở cùng một chỗ?
Là sự trùng hợp, hay số phận cố ý trêu đùa mối tình đã nhuốm màu bi ai?
Vốn dĩ Jungkook định nhờ bác sĩ Kyeol thay cậu phụ trách hắn, nhưng tình hình bệnh nhân của anh ta trở nặng.
Vết rách trên tay bác trai đó rất sâu, hơn nữa còn có dấu hiệu nhiễm trùng, Jungkook nhìn anh ta tập trung chữa trị, cũng không thể dở dang mà thay người được, mím môi quay về.
Mấy người khác đi xuống trung tâm vẫn chưa quay lại, mà vết thương của Taehyung vẫn phải chẩn đoán càng sớm càng tốt, cậu buộc phải đi.
Chần chừ một lúc trước cửa phòng bệnh, Jungkook hít một hơi sâu.
"Cạch".
Taehyung vẫn chưa ngồi dậy được, cũng không giật mình, chỉ im lặng nhìn người khoác áo blouse trắng bước vào.
Hắn nhận ra, là thỏ nhỏ tối hôm đó.
Không ngờ cậu ta là bác sĩ, mặc dù có khuôn mặt non nớt như học sinh cấp 3.
Gặp nhau tại nơi này, quả thật tôi với cậu rất có duyên.
Có chút kinh ngạc, nhưng Kim Taehyung rất giỏi che giấu cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt không nhìn ra tư vị gì.
Đối với Jungkook, lại tựa hàng nghìn mũi tên xuyên qua tâm để lại những vết thương lỗ chỗ mãi không lành.
Vẫn như ngày hôm đó, không một tia cảm xúc.
Taehyungie, nỗi đau của em, anh có cảm nhận được không?
Yêu một người không yêu mình.
Anh đâu thể biết em đã đau thế nào, em đã khóc ra sao.
Bởi, anh không yêu em.
Trái tim chúng ta từng đập chung một nhịp, chúng ta từng trao nhau hết thảy những ấm áp ngọt ngào.
Tất cả chỉ còn là tiếng vọng văng vẳng của quá khứ mịt mù, sót lại là mảnh vỡ của hiện thực nghiệt ngã.
Đã biết rằng anh đã chẳng còn chút gì của tình cảm xưa cũ, hà cớ gì em vẫn trông chờ vào ước vọng viển vông?
- Tôi là Jeon Jungkook - bác sĩ phụ trách của anh, tôi có một vài câu muốn hỏi.
- Phiền cậu.
Jungkook nghe những câu trả lời đúng trọng tâm của hắn, cảm giác có muối xát vào tim.
Không nghĩ tới, cuộc hội thoại giữa chúng ta có thể bình thường đến vậy.
Tựa như giữa một bác sĩ và một bệnh nhân chưa từng quen biết.
- Tôi sẽ quay lại sau.
Taehyung nhìn theo bóng của cậu rời đi, có vẻ rất bận rộn.
Đến lúc ra ngoài rồi, Jungkook mới dựa vào tường ngồi thụp xuống.
Giỏi lắm, Jeon Jungkook! Mày làm được rồi.
Cậu tự động viên mình như thế, nhưng đặt tay lên ngực trái, vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Chính cậu cũng bất ngờ, thanh âm đều đều tĩnh lặng như nước kia phát ra từ cổ họng mình, khi đối mặt với hắn.
Thậm chí, cả lúc cậu luồn vào mái tóc tối màu ấy để kiểm tra, tay cũng không run rẩy một chút nào.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đúng không?
------
- Từng phẫu thuật sọ não?
- Đúng vậy.
Vết thương của Taehyung được xác định là không vào vùng nguy hiểm, nhưng vị trí lại ở đầu, chấn động đến bất tỉnh nên phải xác nhận lại trên máy móc.
Vì là bác sĩ phụ trách, tất nhiên kết quả sẽ được chuyển tới Jungkook.
Cậu ngờ nghệch nhìn tờ giấy trên tay mình.
Phẫu thuật vùng đầu, sẽ để lại rất nhiều di chứng.
Mà phổ biến nhất, là mất trí nhớ tạm thời.
Cậu chợt nhận ra, nếu quả thật Taehyung đã quên hết mọi thứ, thì mọi việc hợp lí hơn rất nhiều.
Tại sao mỗi lần chạm mặt, hắn đối với cậu lại bình thản như vậy.
Tại sao khi nhìn thấy cậu ở đây, hắn chẳng có chút gì kinh ngạc.
Tại sao hắn lại để cậu chạm vào mà không bài xích.
Cậu đã nghĩ, có thể do hắn quá bình tĩnh, hoặc dường như hắn coi cậu không tồn tại.
Đều không phải.
Bởi vì, đối với Kim Taehyung, Jeon Jungkook hoàn toàn là một người
dưng.
Hắn không biết cậu, chính xác hơn, hắn không có chút kí ức về Jeon Jungkook.
Hóa ra, ánh mắt của anh ngày hôm đó không phải ánh mắt vô cảm dành người cũ, mà thực sự là ánh mắt dành cho người xa lạ.
Em đã không thể bước vào trái tim anh, bây giờ, đến kí ức của anh em cũng chẳng thể chạm tới.
Tình yêu của em, hết lần này đến lần khác bị chôn vùi bởi tro tàn của duyên phận.
Kyeol thấy cậu phải thất thần đến đờ người, có chút khó hiểu. Chuyện này có gì lạ sao? Cuối cùng vẫn không hỏi thẳng cậu, lại nhớ đến tình huống của bệnh nhân được người qua đường đưa vào đây.
- Jungkook, người em đang phụ trách, danh tính chưa xác nhận, thương thế của cậu ta cũng cần theo dõi một thời gian, làm sao đây?
Quả thật không thể để hắn như vậy, nhưng chính cậu cũng không biết lí do hắn đến đây, hơn nữa còn bị thương.
Hắn cũng đã trưởng thành rồi, chắc chắn biết mình phải làm gì.
- Không sao, tạm thời cứ để anh ấy ở đây.
Nếu hắn đã quên, thì mặc đi.
Dù sao trước đó cũng đã chẳng còn sót lại bất cứ cảm xúc vụn vặt nào.
Cả buổi chiều hôm ấy, Jungkook mơ hồ nghĩ ngợi, sực tỉnh một lát mới nhớ ra mình đang làm gì.
Lơ đãng đến mức ngày tàn từ bao giờ cũng không rõ, nếu không phải Kyeol để ý có lẽ cậu vẫn ngơ ngác trên bàn làm việc hết đêm.
Tầm mắt rơi vào căn phòng sáng đèn nhè nhẹ, do dự một chút, vẫn quyết định dừng lại.
- Anh đi trước đi, em quay lại lấy đồ.
Bước chân Kyeol chậm hơn, có ý định giúp cậu.
- Để anh đi với em.
- Không cần đâu.
Jungkook gật đầu trước nụ cười tạm biệt của anh, xoay người đi hướng ngược lại.
Nụ cười trên môi Kyeol hạ xuống, nhìn theo bóng cậu mà rơi vào suy nghĩ trầm ngâm.
Jungkook, em để quên thứ gì trong phòng của người bệnh?
Hơn nữa, vừa vặn lại là phòng của người có bệnh án khiến em ngẩn ngơ nửa ngày.
Là vô tình sao?
Jungkook nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng khép lại, không tiếng động đi tới giường bệnh của người kia.
Trời đã tối, hơn nữa trong thành phần thuốc có chất gây buồn ngủ, nên Taehyung đã sớm chìm vào mộng mị.
Hàng mi cong cong in bóng trên gò má dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, hẳn là chủ nhân của nó đang rất yên bình.
Ý nghĩ của cậu, chỉ là xác định hắn có ổn hay không, nên chỉ nhìn một chút.
Đè nén cảm xúc mãnh liệt nơi cõi lòng, Jungkook bước ra ngoài.
Nhiệt độ trên đảo bình thường luôn mát mẻ, nhưng đêm nay lại lạnh, còn có gió.
Cậu tùy ý để gió lùa vào người, không có cảm giác.
Bởi nỗi đau trong lòng đã tê tái hơn hết thảy.
Jungkook biết rằng, cậu sẽ điều trị cho Taehyung cho đến khi hắn rời đi.
Có lẽ, cậu cũng nên phối hợp một chút, hoàn thành vai diễn người lạ.
Người lạ.
Nếu biết trước chúng ta sẽ thành thế này, em sẽ không cố chấp đến vậy.
Vấn vương trong bức mành quá khứ cùng tình tự héo mòn.
Taehyung, em sai rồi.
Sai ngay từ khi bắt đầu.
Vốn dĩ, sáu năm trước, em không nên gặp lại anh.
Càng không nên cố gắng nắm lấy những thứ không thuộc về mình.
Tương lai định sẵn một kết cục cô quạnh, hà cớ gì còn đau đáu mong mỏi điều ước vô vọng về hạnh phúc viên mãn?
Lối thoát nào dành cho kẻ tình si trót sa chân vào vũng lầy của ảo mộng ?
------
Năm mới chúc các ARMY càng ngày càng xinh gái nè ~~
Mong Taekook càng ngày càng thân thiết gắn bó hơn, mong Bangtan thành công hơn nữa.
Yêu tất cả mọi người.💜💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip