Chương 60: Suy đoán của Vãn Hoán.
Vãn Hoán lúc lắc ôm công văn, nhất thời hỏi y: "Ai cướp sổ gạo của đệ à?"
Điền Chính Quốc xụ mặt: "Không."
Vãn Hoán ừm hửm, còn lâu mới tin. Y nắm cằm ra chiều nghi hoặc, cân đong ước lượng Mẫn tiểu công tử đụng phải thứ quái nào, dù sao địa hạt họ ở không phải đất thánh, mấy chuyện bốn phương trời mười phương đất kể ra sợ là dài dòng văn tự đến tám mươi nghìn dặm mất.
Vãn Hoán nén không được tiếng thở dài, điệu bộ ảo não đồng cảm: "Ta biết thiếu Mẫn Doãn Kỳ đệ sống nơi khỉ ho cò gáy với lũ thô bỉ này không thoải mái, nhưng đệ xem, đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, đệ phải quen dần. Không bằng tới tìm ta tâm sự, ta đảm bảo sẽ đứng ra khuyên giải giúp đệ."
"Ồ.", Điền Chính Quốc bình tĩnh nhìn một lượt từ trên xuống dưới tên đối diện, nhướn mày, "Vừa hay đệ băn khoăn không biết nên ăn mặc thế nào cho hoà đồng bớt loè loẹt, Vãn huynh tư vấn đi."
Nói phét! Cả người y trắng từ đầu đến chân, còn muốn đơn giản hoà đồng thế nào nữa?
Chân mày Vãn Hoán giật giật: "Đệ khéo quá, muốn xuống tóc đi tu rồi sao?"
Điền Chính Quốc ý vị cười: "Dính nhiều máu, khó tu."
Vãn Hoán lần này lại không nói gì.
Thôi Ngạ Siêu diễn đạt khá ít, ngặt nỗi Vãn Hoán còn đến muộn, vớt vát câu được câu không. Trước khi bị Huyền Thiên Quân cắp đi nghiên cứu địa đồ, Vãn Hoán chỉ kịp đưa cho Điền Chính Quốc một mẩu giấy nhỏ, ngắn gọn dặn dò: "Chiều lên chòi gác, đệ với họ Kim cùng đi."
Tờ giấy coi như biện pháp chống quên, có ghi vị trí cùng thời giờ. Điền Chính Quốc ngẩn mình quan sát một lúc, sau khi suy xét kĩ càng tâm thái đã dần bình ổn.
Dù sao việc tiếp xúc tại đầm trì hôm qua chỉ là vô tình. Thoáng chốc va chạm xác thịt, dây thần kinh nóng vọt lên đầu cùng làn hơi mờ mịt chẳng kém vừa hay khiến những nơi khó nói bị che chắn hết. Phải, che chắn hết, nhận thức được vấn đề này khiến Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa trong thời khắc ấy Kim Thái Hanh không cứu, Điền Chính Quốc quơ quào lâu thêm, y sẽ chết ngạt mất. Hay tin Mẫn tiểu công tử đuối nước trong lúc tắm, không biết Mẫn Doãn Kỳ sẽ có biểu tình gì?
Nghĩ ngợi phiền phức, Điền Chính Quốc quyết định coi như không biết ném chuyện ra sau đầu, có những thứ vứt đi rồi mặt mũi sẽ được đảm bảo. Mà Kim Thái Hanh dường như cũng không để tâm, biểu tình bình thản chẳng khác thường khi.
Mép cuối giờ thân*, Điền Chính Quốc theo phân phó dẫn Kim Thái Hanh đến chòi gác.
(*giờ thân: 3 - 5 giờ chiều.)
Chòi cao nằm nghiêng hướng Tây Bắc doanh tào, cách khá gần so với vị trí luyện võ, dỏng tai lắng nghe liền thấy âm thanh hô hào dõng dạc truyền đến từ bãi tập. Mái rơm gỗ đen, mùi ẩm tồn trong mấy hôm mưa được đà lưu giữ nhàn nhạt. Ráng mây ùn ùn kéo, chiều đổ lên cái bóng dài trên nền hồng sậm.
Đương lúc thủ binh trong khắc làm việc cuối cùng, Điền Chính Quốc đứng tựa xà ngang quan sát sắc trời như rỏ máu. Hồng hà đỏ au lòng trứng trúc trĩu lặn lội dần, phía kia chân biển, trăng sao dần trồi lên.
Điền Chính Quốc chưa vội thắp nến mà giao ca trước. Toàn bộ quá trình Kim Thái Hanh ôm kiếm khoanh tay bảo toàn im lặng.
Y chớp mắt, coi như quen.
Đô trấn cách cả quãng đường chỉ hiển hiện qua một dấu chấm như vết mực loang trên giấy. Từ đó trải về đây núi sông cồn cát lưa thưa, chim cò sải cánh lốm đốm, vạc mò cá sông lấp loáng bé nhỏ chực chờ tắt ngóm.
Hoàng hôn khói sóng là thứ gì đó rất kì diệu, chớp nhoáng đầu mi, Điền Chính Quốc thấp thoáng lần ra vài vệt kí ức. Đô thành từng ở thốt nhiên xa vời ngàn dặm, sông xanh khói toả sóng gợn lòng buồn*, đại khái là như vậy.
(*Hoàng Hạc Lâu - Thôi Hiệu:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Dịch nghĩa:
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn.)
Điền Chính Quốc phóng mắt quan sát, lúc thu lại tình cờ phát hiện Kim Thái Hanh cũng đang ngẩn mình.
Hắn ngả người, không rõ đang nghĩ gì. Điền Chính Quốc không tính đánh động, trước hết đánh giá chung quanh, sau đó bắt đầu công việc quan sát đề phòng.
Hay cho thời điểm thuận đến vừa đi, chẳng bao lâu sau một quả cầu đáp ngay sau lưng Điền Chính Quốc, kêu vang "bộp" rồi nằm lăn trên nền gỗ.
Điền Chính Quốc xoay đầu nhướn mày.
Vừa nhặt, bên dưới ngay lập tức vọng lên tiếng kêu của trẻ con: "Này!"
Ngó xuống, là một thằng nhóc khoảng mười tuổi vận thanh y là luột sạch sẽ, tóc búi cao cài phát quan sáng, đến bao tay cũng vừa vặn như đo thước. Nó cười tươi rói như hoa không ngừng vẫy tay ra dấu, khí tức năng nổ chớm hè bùng bùng khua tới.
Thì ra là Mặc tiểu công tử Mặc Tiêu Vĩ.
Mặc Tiêu Vĩ phát hiện Kim Thái Hanh trước, đối diện đồng tử phanh trần của hắn cười mà sởn da gà, vừa nhìn được Điền Chính Quốc như vớt được nửa cái mạng con, không thèm lựa chọn câu từ mà gọi bừa.
"Ca ca, ca ném xuống cho đệ với!"
Điền Chính Quốc nắm quả cầu trong tay, khẽ giọng: "Mặc tiểu công tử?"
"...Vâng?"
Điền Chính Quốc trầm ngâm: "Kim công tử tìm cậu đấy, cậu biết không?"
Nụ cười xán lạn của Mặc Tiêu Vĩ rõ ràng sượng đi, trước thông tin Kim Nam Tuấn kiếm mình, cậu a ha ha mấy tiếng: "Biết biết, đệ gặp rồi."
Điền Chính Quốc đâu có dễ lừa, tạm coi góp công góp sức tóm trọn đồ đệ không an phận của Kim Nam Tuấn mà nghi ngờ: "Cậu đang trốn tập phải không?"
Mắt Mặc Tiêu Vĩ láo liên.
Điền Chính Quốc mà hay chuyện cậu trốn là đi tong nhà ma, nói gì thì nói Điền Chính Quốc trong doanh quen biết nhiều còn toàn những người ưu tú, để y nhận ra chẳng phải tự lòi đuôi cho cáo à? Mặc Tiêu Vĩ lắc đầu nguầy nguậy, chủ yếu do Kim Nam Tuấn bắt chép phạt nhiều quá, cậu thì không thích chép phạt đâu: "Không, Nam Tuấn huynh vừa cho đệ nghỉ."
Điền Chính Quốc chẳng thèm quan tâm thằng nhóc mới gặp mấy lần đã xưng hô lấy lòng loạn xì ngậu, nói: "Kim công tử rời đi chưa lâu đâu."
Mặc Tiêu Vĩ khịt mũi, tỉnh rụi lơ đi: cậu chép thiếu ba mươi lần tập thơ Lý Bạch, nào có nhiêu mà Kim Nam Tuấn sôi máu đi lôi cổ thế.
Văn võ song toàn với chẳng văn võ song toàn, nhìn chữ hoa cả mắt, Mặc Tiêu Vĩ chỉ học võ thôi!
"Đệ gặp rồi mà!"
Kim Thái Hanh kiệm lời như vàng lúc này mở miệng, gần như là câu đầu tiên trong ngày: "Trong doanh, tội nói dối, trốn tập đều bị xử phạt."
"A.", Mặc Tiêu Vĩ nghệt mặt, khe khẽ than với tấm người mới, "Nghiêm túc vậy? Không lẽ huynh tính túm đệ đi chịu phạt thật?"
Trên cao vang lại tiếng lạnh lùng của Kim Thái Hanh, quá nửa là nghe rõ Mặc Tiêu Vĩ: "Không tuân thủ thì phạt."
Mặc Tiêu Vĩ tái nhợt: cái gì cứng ngắc thế!
Nhưng lời Kim Thái Hanh quả thực đúng chẳng cãi được.
Điền Chính Quốc không tiếp lời hắn, trên thực tế Kim Thái Hanh hoàn toàn không nói câu nào lấp lửng cho người ta tiếp lời. Hắn nói xong thì liếc qua y, thế rồi phủi y sam lạnh lùng sang nơi khác.
Điền Chính Quốc không thảy quả cầu về cho Mặc Tiêu Vĩ, nghĩ rằng chim sổ lồng khó lòng bắt, bèn nhàn nhạt bảo: "Lên đây đi."
"Dạ?"
"Lên đây."
Mặc Tiêu Vĩ ngờ ngợ lo lắng: "Đệ..."
Ngần ngừ thì ngần ngừ, có cân nhắc mấy khắc thì vẫn không thay đổi được hiện thực phải lên đứng cùng nhóm Điền Chính Quốc. Mặc Tiêu Vĩ xụ mặt ỉ ôi, lí nhí: "Điền ca định tố giác với Nam Tuấn huynh à?"
Điền ca?
Kim Thái Hanh nhau mi, hơi khó hiểu.
Điền Chính Quốc không khẳng định cũng chẳng phủ định: "Chăm chỉ chút đi."
Mặc Tiêu Vĩ bĩu môi: cậu cũng chăm chỉ lắm chứ.
Tất nhiên lời này chỉ dám thốt trong lòng, Mặc tiểu công tử hoàn toàn không có lập trường để bộc ra.
Điền Chính Quốc trả cầu ngũ sắc cho cậu, thiếu niên ngần ngừ chưa dám rời, đành ở lại chòi gác vẽ vòng tròn vô nghĩa thêm một lúc.
Màn trời buông xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tối đen mờ mịt, nhác trông sắp hết giờ gác, Điền Chính Quốc tính vòng qua bảo Mặc Tiêu Vĩ trở xuống sớm, ai ngờ thiếu niên đã lăn quay ra ngủ ngon lành, vô tư hết sức.
Đương lúc, Kim Thái Hanh xong việc lướt qua, bóng áo đen tan vào gió đêm lạnh lẽo u tịch lấn át cả đuốc sáng. Hắn dường như không đến nhà ăn, bởi Điền Chính Quốc thấy hướng đi hoàn toàn trái ngược. Kim Thái Hanh bước vào màn đêm miên man vô tận, càng đi càng độc lai độc vãng, đèn lập loè kéo theo cái bóng buồn tẻ y hệt.
Hình ảnh ấy không khỏi khiến Điền Chính Quốc liên tưởng tới thanh niên trong lao sắt mấy hôm trước, ánh mắt rét căm, thân ôm màn tối nặng nề, có tự do hơn cũng chỉ là một con vạc lạc vùng trời không biết nơi đâu là chốn tựa. Én về phương Nam lạc mất đàn, bão bùng giông gió thổi mất ổ, Kim Thái Hanh tương tự, chỉ là thay vì hoảng hốt, hắn chọn ghim mọi thứ vào lòng.
Tối, Điền Chính Quốc tới nhà ăn muộn.
Qua thời giờ đông đúc, chỉ có một vài bàn còn người, Điền Chính Quốc nhận suất cơm đủ rau thịt và canh, ngay lập tức phát hiện Vãn Hoán đang ngóng mình.
Vừa đặt cơm xuống, Vãn Hoán đã sát rạt: "Hôm nay gặp Mặc Tiêu Vĩ hả? Ban nãy ta thấy thằng nhóc than trời than đất lắm."
"Cậu ấy gặp Kim Nam Tuấn rồi?"
"Chạy trời không khỏi nắng, đương nhiên là gặp. Ôi thật là, tên Nam Tuấn đó cứ như vừa bị ai trộm mất đồ vậy, đen còn hơn than."
Điền Chính Quốc nói: "Do Mặc tiểu công tử trốn tập."
"Nào phải trốn tập.", Vãn Hoán bảo, "Nam Tuấn phạt nó chép năm mươi lần thơ Lý Bạch gì đấy, nó chép được hai mươi đã chạy tót đi chơi, Nam Tuấn tính bắt nó lại chép thêm năm mươi lần nữa."
Vãn Hoán cười khổ: "Hình như nó còn khóc, không biết giờ ra sao."
Điền Chính Quốc: "..."
Kim Nam Tuấn thật không nể tình quá. Huân cô nương chỉ dạy dễ dàng, thường xuyên tấm tắc Mặc Tiêu Vĩ thích chí luyện võ, đâu có nghiêm nghị đến thế này. Vớ phải Kim Nam Tuấn quả là vận rủi tám đời của Mặc tiểu công tử nhà tướng quân.
Nhà ăn rì rà rì rầm như ve ngân lúc này bỗng dưng im bặt.
Vãn Hoán gác đũa, nghển cổ nghía bàn trên, khe khẽ ồ lên với kẻ mới xuất hiện.
Kim Thái Hanh.
Với tiền sử giết người không ghê, Kim Thái Hanh chẳng khác nào củ khoai lang phỏng tay nhà nhà tìm cách né. Năng lực lớn, song hạn chế trước mắt nhiều gấp mấy lần lợi ích, Thôi Ngạ Siêu có cật lực thu phục lòng người cũng khó kiếm được biểu hiện thích đáng, mới ló mặt đã thành công thu thị phi về người.
Vậy nên dưới đám đồng tử kì quặc lớp lớp, Kim Thái Hanh yên lặng lấy đồ phần mình, lại bước tới bàn ăn cô quạnh.
"Đệ chưa nói chuyện được với hắn à?"
"Chưa nói được."
Vãn Hoán cắn đầu đũa: "Ta cũng nghĩ vậy, chưa tính đến hoàn cảnh đang bị biệt lập, tính tình cũng khép kín quá."
Y trầm ngâm một lúc, nhỏ giọng hơn muỗi kêu: "Trước đó gặp phải chuyện gì chăng?"
Một chuyện có thể tác động đến tính cách con người, chắc chắn không thể quá nhỏ bé.
Phía bên kia, Kim Thái Hanh bắt đầu dùng cơm, xung quanh mười thước không bóng ma trơi. Thể như hắn mắc phải căn bệnh quái lạ còn lây nhiễm, ai cũng coi căn bệnh chứa mầm mống gốc rễ quỷ quyệt, người mang bệnh là con thú khó kiểm soát bản thân.
Vãn Hoán ôm má quan sát, chợt bừng tỉnh: "Đệ có thấy hắn ăn không?"
Điền Chính Quốc nhướn mí: đương nhiên là có.
Vãn Hoán ngay liền nói: "Hoàn toàn không giống hạng xoàng xĩnh đầu đường xó chợ!"
Bình thường Điền Chính Quốc không để ý, bấy giờ nhìn kĩ càng lại, mới phát hiện quả đúng thế thật.
Cứ xem xét trong doanh là biết, nếp ăn nếp uống của binh lính phải so với ăn thùng uống vại, có khiêm tốn lắm thì nhã nhặn hơn một tí. Việc này xảy ra bởi sự ảnh hưởng từ xuất thân tầng lớp thấp của họ, một đám nam nhân thô tục thích đánh đấm xử sự sẽ khác với văn nhân võ tướng suốt ngày uống trà thưởng hoa.
Mà Kim Thái Hanh trước mắt này trái ngược hoàn toàn với đám dung tục gặp chút chuyện phấn khích đã không lần ra đâu là hương thịt, hắn ăn rất từ tốn bình tĩnh, tiêu chuẩn hệt như đám gia giáo Vãn Hoán. Điều này dấy lên niềm nghi hoặc trong lòng y.
"Xuất thân của hắn hẳn không tầm thường đâu."
"Ở đây có gia tộc nào đặc biệt nổi trội chứ?"
"...Theo ta nhớ thì không có họ Kim.", Vãn Hoán vò vò đầu, chợt mường tượng ra vị khác, "Phải rồi, Kim Nam Tuấn cũng họ Kim, hai người này có vài phần giống nhau, lẽ nào là họ hàng xa?"
Điền Chính Quốc chỉ thấy rất mực hoang đường, so thế nào cũng không tìm được một điểm đồng dạng hay thân quen trên nét mặt hai người.
Vãn Hoán nắm cằm, chắc mẩm Kim Thái Hanh không hề tầm thường như họ nghĩ. Có lẽ cốt cách từ nhỏ chí lớn nhạy bén hơn bình thường, Vãn Hoán cảm nhận được cả tia uất hận thoang thoảng ở người Kim Thái Hanh.
Cảm giác nhanh chóng bị khuấy tan, Vãn Hoán lờ mờ nắm được sợi dây lại luống cuống làm rơi mất, chỉ còn cách mò mẫm suy ra một phương án chung chung: Kim Thái Hanh chắc chắn thuộc bộ phần trung lưu trở lên, hơn cả thế phần nhiều.
"Vậy thì hay rồi.", Vãn Hoán cười, "Đến khi Mặc tướng quân trở về, phỏng chừng có chuyện thú vị."
Quả nhiên thời đợi người, mấy hôm sau có thư báo từ phương xa. Đoàn quân hoàn tất công việc, năm hôm nữa sẽ về đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip