𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 13.

Khi những tia nắng đầu tiên ló rạng, cảnh vật từ từ hiện lên qua lớp sương mờ ảo. Bầu không khí sau một đêm được cỏ cây thanh lọc, đã trở nên mát dịu. Những làn gió hãy còn nhẹ, chỉ đủ để rung những giọt sương lấp lánh rơi xuống đất. Vạn vật bắt đầu thức giấc sau một giấc ngủ dài.

Nắng sớm dịu dàng, không gắt gỏng như ban trưa nóng nực, không chiếu lên tiếng mẹ thân thương gọi trong ánh hoàng hôn tím sẫm. Bầu trời buổi sáng sớm, mang một vẻ đẹp êm dịu thuần khiết. Những áng mây bắt sáng, chỉ nhẹ ửng hồng. Những tia nắng xuyên tầng mây, tầng tầng lớp lớp xốp như bông gòn trắng. Thiên nhiên cũng thật hiểu lòng người. Những buổi sáng bắt đầu một ngày mới, luôn nhẹ nhàng và dịu hiền như vậy.

Từ ngày anh đi, Chính Quốc chẳng thể nào ngủ quá sáu tiếng. Thiếu hơi anh bên cạnh, em chỉ có thể ngủ khi đã mệt bã người. Dầu có là ngày nghỉ đi chăng nữa, em cũng không thể bắt bản thân dậy muộn được.

Em nhớ sáng nào cũng thức giấc trong vòng tay của anh, nhớ cái hôn đầu môi, lời chúc buổi sáng tốt lành mà anh tặng.

Em thèm cảm giác được anh bế ra sau giếng rửa mặt đánh răng, thèm cảm giác được anh đút cơm, đi cho em đôi dép xăng - đan, thèm cảm giác được anh cưng chiều.

Anh ơi, chớm xuân rồi, anh có kịp về với ăn Tết với em không?

Làm gì cũng nhớ đến anh, nhớ đến mức ngồi ngây ra một chỗ, mặc kệ cho nồi khoai luộc sắp cháy đến nơi.

- Đây có phải nhà của cậu Kim Thái Hanh, hai mươi lăm tuổi, hiện đang công tác ngoài mặt trận không ấy nhỉ? Ngày nhập ngũ là x, tháng y, năm z, ở đại đội của cậu Kim Thạc Trân.

Em từ trong nhà bước ra, cúi đầu chào người nọ:

- Vâng, đúng rồi ạ. Cháu là em trai anh ấy. Có việc gì không bác? Anh nhà cháu có chuyện gì ạ?

- À không, cậu ấy thì có chuyện gì được. Tôi xin nghỉ phép về quê mấy hôm, cậu Hanh có nhờ tôi gửi cái này cho cậu, dặn là phải dùng đều đặn, không được bỏ.

- Ôi, cháu cảm ơn bác. Có mấy cái bánh rán cháu mới mua, bác cầm ăn đi đường bác nhé!

Tạm biệt người lính đầu điểm hoa râm, em hạnh phúc ôm lọ lược vàng vào nhà, cẩn thận để lên tủ. Em khẽ đưa tay vuốt lên dòng chữ mà anh viết, lại khẽ đặt môi lên đó, đầy trân quý.

- Anh gửi quà cho em đấy à? Đã bảo là không cần rồi kia mà.

Thực sự thì, em ơi, nồi khoai luộc cháy thật rồi.
___

Một buổi chiều chớm xuân ấm áp hơn thường lệ. Những sợi nắng vàng dịu đẩy cơn gió nhẹ mơn man. Nhiệt độ giảm xuống, mang lại một chút gì khoan khoái sau một ngày dài vất vả, tất tả với công việc. Bóng sáng dịu dịu ấy nhưng lại mang theo thúc đẩy gấp gáp của những dở dang...

Quốc nhanh tay đảo mấy con cá khô, lại vội vã dọn mâm cơm đơn sơ đạm bạc. Anh không ở nhà, ăn gì cũng thấy không ngon.

Bỗng tiếng ì ì trên trời vọng xuống. Tiếng máy bay. Rất lạ. Ầm ì như tiếng sấm đằng xa chứ không gầm gào đinh tai nhức óc như mọi khi. Có những hồi kẻng và tiếng còi báo động phòng không: "Đồng bào chú ý! Đồng bào chú ý!..." phá tan bầu không gian tĩnh lặng. Mọi người trong nhà ùa ra như đàn ong vỡ tổ, cầm tất cả tài sản quý giá nhất của đời mình mang theo.

- Thầy ơi, thầy, máy bay đến rồi, chạy nhanh đi thầy.

Cái Phong đứng trước cửa, giục thầy rát cả họng. Nó chạy vào nhà, phụ thầy ôm lấy tập thư của thầy dạy toán, ôm thêm cả lọ thủy tinh, còn thầy chủ nhiệm của nó thì ôm chặt cứng đống sách trên kệ.

- Phong, đi, ra hầm trú ẩn.

Hai thầy trò cùng bà con trong làng gấp rút xuống hầm. Huyện cách trung tâm thành phố mười lăm cây số theo đường chim bay, lại không có cầu hay đường sắt, nên máy bay chỉ thám thính một chút, cùng lắm là thả vài quả cho vui cửa vui nhà.

Hầm trú ẩn có độ sâu từ 1 đến 1,2 mét; chiều rộng 1 mét, dài 1,5 mét. Phần chịu lực được làm bằng tre, gỗ ghép lại thành hình chữ A. Cửa hầm có thể được thông ra hai đầu. Trong hầm, người ta ngồi xổm, đầu cúi thấp, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, che hai tai, có thể đội cả mũ rơm.

- Thầy ơi, bắn vào làng, bắn vào trường học là bị lên án mà, sao chúng nó vẫn bắn? Bắn làm gì cơ chứ, nghỉ học cả tuần rồi.

Quốc chẳng còn để tâm đến câu hỏi của học trò, em mải miết ngồi xếp mấy bức thư anh gửi, tay run lên bần bật. Sau này nhớ lại, em chỉ biết cười vì chẳng hiểu tại sao lúc đó tay lại run như thế.

Nhận được tin máy bay địch đã đi xa, mọi người trở lại sinh hoạt như bình thường, chỉ riêng bọn trẻ con là lôi nhau lên bờ đê ngắm máy bay. Chúng nó còn rủ cả thầy Quốc, mà thầy thì lo bọn trẻ gặp chuyện không hay, nên cũng đi theo ngay lập tức.

- Thầy ơi, nằm xuống đi thầy!

- Thầy ơi, thầy Hanh có lái máy bay giống cái chú trên kia không thầy?

- Thầy ơi, thầy Hanh khi nào về vậy thầy?

Quốc nghe vậy, chỉ cười hiền:

- Khi nào không còn bóng giặc trên đất nước ta, thầy Hanh sẽ về.

- Thầy ơi, nhìn kìa, én bạc quần nhau với quạ đen trên bầu trời kìa!

Máy bay ta sơn màu bạc, gọi là én bạc, tiếng bay thanh nhẹ. Còn máy bay địch thường sơn đen sì, tiếng gầm của động cơ rất to, thường gọi là quạ đen!

Tên lửa, đạn pháo cao xạ từ phía mặt đất vạch lên trời những đường lửa như hoa đăng. Bọn trẻ con cứ thế trầm trồ kinh ngạc, từ sâu trong lòng chúng nó, bỗng có gì đó nảy nở. A ha, phải rồi! Mình cũng muốn được làm phi công, lái én bạc để bắn quạ đen tan xác, mình cũng muốn được làm chú bộ đội bắn pháo, để phóng tên lửa giết sạch quân thù.

Ô kìa, trúng rồi! Lửa bốc cháy, dù bung ra, dân xung quanh hò reo vác cuốc xẻng gậy gộc đi bắt phi công.

Lại còn xác máy bay nữa. Cắt ra, chia mỗi người một ít. Xác máy bay hữu dụng lắm nhé. Đúc thành nồi niêu xoong chảo để nấu nướng, ai mà đủ đồ dùng rồi thì đem đi bán, là được một tháng cả gia đình phải lo chạy ăn từng bữa. Thêm cả chiến lợi phẩm, thằng phi công nào đi thả bom mà không mang theo đồ ăn thơm phức? Đứa nào mà không đem theo bộ đàm, súng phòng thân? Quần áo cả tập, tiền giấy cứ phải gọi là đông như quân Nguyên.

Bọn giặc nhìn vào, vừa xót đồng đội, vừa cười khinh ra mặt trước những lần dân quân đi thu gom chiến lợi phẩm.

Đúng. Gom nhặt từng li từng tí, không chừa một cắc bạc nào. Nhưng tại sao phải làm như vậy? Tại vì đều do chiến tranh gây nên.

Chiến tranh. Lòng tham của con người. Và rồi nó cứ thế làm ta chết dần chết mòn theo năm tháng.

Chết dần chết mòn vì phải tham gia chiến sự, chết dần chết mòn vì chờ đợi người trở về, chết dần chết mòn với những trò tẩy não, những trò nhơ nhuốc của quân cướp nước và lũ bán nước.

Lòng tham của con người, giết chết lũ ngu muội chỉ biết há miệng đớp lấy những gì của kẻ khác, điều khiển chúng tàn sát đồng loại của chính mình.

Đều là con người cả mà, cấu tạo cơ thể và bộ gen giống đến mức lạ kỳ. Tất cả đều có chung tổ tiên, có chung nguồn gốc. Ấy thế mà nhẫn tâm vác súng đi khắp nơi, lấy thú vui giết người cướp của làm trò tiêu khiển. Mang danh con người nhưng lúc nào cũng xem bản thân là thượng đẳng, và kênh kiệu ngửa mặt lên trời gọi người dưới chân mình là lũ ngu muội đến một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Suy cho cùng, ai cũng khổ. Bọn cướp nước bị lòng tham làm cho mù mắt. Lũ tay sai bị tẩy não cho chẳng còn lòng nhân đạo. Người dân vô tội bị tước đi đủ thứ quyền. Bộ đội ra mặt trận chịu trăm thứ khổ.

"Có con trâu, có nương dâu
Thiên đường này mơ ước bao lâu."

(Một mai giã từ vũ khí - Trịnh Lâm Ngân)

Người lính ngoài chiến trường chỉ mong hết chiến tranh được về quê nhà, được làm người bình thường không ước mơ cao sang.

Bởi vì lúc đó giữa sống và chết chỉ là một khái niệm mỏng manh, được sống là quý lắm rồi, thiên đường của họ đơn giản thôi là súng gươm vứt bỏ về với quê hương, về với gia đình mà thôi.

"Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miếng cau, với miếng trầu
Ta làm lại từ đầu."

(Một mai giã từ vũ khí - Trịnh Lâm Ngân)

Chiến tranh như một cái máy xay thịt, nó đã ngốn biết bao nhiêu người thanh niên trẻ tuổi với những hoài bão ước mơ, để rồi tất cả chỉ còn lại hai từ "dang dở".

Nguy nan lắm thôi, khóc cho những kiếp người vùi mình trong mưa bom bão đạn.

Càng ngày em càng lo cho anh. Chả biết được chỗ anh ở có bị máy bay bắn phá nhiều lắm không? Anh ăn có ngon không? Ngủ có ấm không? Anh có bị thương không, có ốm đau bệnh tật gì không. Lần nào em gửi thư cũng hỏi, nhưng chẳng bao giờ anh trả lời em cả. Anh lúc nào cũng bảo anh ổn, lúc nào cũng nói mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng qua thế nào, ổn thế nào khi em chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu em ở tiền tuyến, sống chết ra sao em không thể biết, chỉ có thể gửi gắm niềm tin vào những tờ giấy, những phong thư đong đầy tình anh.

Đêm nay trời trở gió, nặng một cơn giông, nghe nói bão sắp về. Em lại chỉ có một mình. Mà em cũng chẳng biết, là bão ngoài kia hay bão trong lòng. Chỉ biết rằng từ ngày xa anh, chưa bao giờ lòng em chở đầy nắng thu vàng mật. Có nắng hửng của ngày đông vội qua, có nắng đào của ngày xuân sắp tới, nhưng cũng chỉ giống như một tia nắng yếu ớt, đang cố gắng chống chọi lại giông tố trên trời cao.

Em lại mất ngủ rồi anh à.

Mưa bão trái mùa, đến sớm hơn dự đoán. Dụi mắt nhìn lên trang lịch tưởng như lầm. Nhưng không bão đến rồi. Những điều cần phải làm chưa làm xong. Những việc cần nắng còn dở dang. Những việc không cần nước thì nước đến. Những việc cần đất thì đất đã úng đến tội. Những việc cần gió thì gió lại thổi cho ngày một to hơn. Người ta bối rối nhìn mưa giăng tứ phía. Người ta lo âu nhìn công việc dang dở. Chạy vạy khắp nơi lo cho qua ngày mưa gió.

Ông trời hôm nay như thể đau buồn điều gì mà khóc đến thương tâm. Nước mắt của trời, rơi nhiều lắm anh ơi.

Bầu trời đen kịt, đặc quánh, chớp rạch nhoang nhoáng, sấm sét đì đùng. Gió quật tơi tả những vườn chuối, vườn ngô xanh tốt. Gió lùa vào nhà, phả theo hơi lạnh của mưa.

Lạnh đến tê tái.

Nhưng em thì chẳng thấy lạnh tí nào. Vì thiếu anh, lòng em có khác gì mùa đông thiếu nắng đâu!

Bỗng nhiên mấy trang giấy bị gió thổi bay đi cả, quyển sách đặt trên bậu cửa sổ cũng theo gió mà giở đến trang chính giữa. Em nhìn theo gió, rồi hốt hoảng ôm mọi thứ vào lòng.

Giấy bị gió thổi bay đi cả, là giấy kẻ ngang mà anh thích nhất.

Quyển sách đặt trên bậu cửa, là quyển sách mà em tặng anh vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi. Có cả chữ ký của anh ở trong đó nữa.

Trang chính giữa của quyển sách ấy à, là tấm hình của anh.

Trên trời cao, Thiên Lôi cầm búa Tầm Sét giáng một đòn thật mạnh vào gốc cây ven đường.

Ầm một tiếng, cây gỗ bị chẻ đôi từ trên xuống tận gốc. Mọi thứ như sụp đổ.

Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, Điền Chính Quốc cũng cảm thấy bầu trời của em cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Em ngồi bần thần ở góc nhà, vẫn ôm chặt không buông những thứ bị gió thổi khi nãy.

Em áp thật chặt tấm hình của anh vào lồng ngực, rồi từ từ hôn vào nó.

Gương mặt của em, đã giàn giụa nước mắt từ bao giờ.

Con người từ khi chào đời luôn bắt đầu bằng tiếng khóc, phải chăng đó chính là dấu hiệu? Giọt nước mắt nương theo vào đời, kết tủa thành những nỗi ưu phiền. Đời người chỉ như ánh sao băng lóe lên rồi vụt tắt, cả cuộc đời ngắn ngủi là hành trình kiếm tìm hạnh phúc.

Nhưng than ôi, để đạt được hạnh phúc, số phận cũng tìm cách hành hạ, giày xéo tim em đến trầy vi tróc vảy. Đằng sau nụ cười, lượng nước mắt từ khi sinh ra trên cõi đời này, có lẽ cũng đủ trở thành một đại dương sâu thẳm, còn hạnh phúc thì chưa chắc đã trọn vẹn.

Em òa khóc như một đứa trẻ bị giành lấy món đồ yêu thích nhất của mình. Từ khi trở thành một thầy giáo, chưa bao giờ em yếu đuối đến thế này.

Thực ra là có, nhưng mà lúc đó còn có anh bên cạnh.

Bây giờ thì khác rồi. Người tiền tuyến, kẻ hậu phương, mong chờ một bờ vai đến để dựa vào là điều không thể.

Giữa cơn bão đêm, có tiếng nấc nghẹn của thầy giáo trẻ. Chẳng có lời nào nói lên được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng em, em chỉ có thể tự ôm lấy mình, dùng tiếng khóc để giải tỏa hết những gì mình đang chịu đựng.

Em lấy tay áo lau vội đi hàng nước mắt, rồi lại sờ lên tấm ảnh của anh. Em khẽ cất cao giọng hát, như con chim sơn ca dùng tiếng hót của mình để an ủi muôn loài.

"Ai làm cho khói lên giời,
Cho mưa xuống đất, cho người biệt ly.
Ai làm cho Nam - Bắc phân kỳ,
Cho hai hàng lệ đầm đìa tấm thân?"

(Đời Thừa - Nam Cao)

to be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip