𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 4.

[Yêu cầu không sử dụng lời lẽ khiếm nhã hay mắng chửi các nhân vật trong mọi trường hợp. Xin cảm ơn.]

Thoắt cái, hạ về vương đầy sắc nắng trên vòm phượng vĩ đang rung rinh khoe sắc đỏ rực. Phố xá như thênh thang hơn so với thuở mưa phùn tháng ba ẩm ướt. Cái thời khắc giao mùa thật đến là dễ chịu. Lúc nào cũng vậy, khúc giao mùa làm cho người ta sống chậm hơn, nhẹ nhàng tận hưởng thế gian bao hạnh phúc chan hòa.

Nắng ru phố phường vào dịu êm trong muôn vàn vội vã và tất bật của cuộc sống thường nhật. Mùa nắng hạ cũng là thời điểm mùa gặt đang nhộn nhịp ở quê. Những hạt gạo trắng ngần được lớn lên, được chắt chiu trong từng vỏ lúa nhờ bao giọt mồ hôi hòa chung cái sự vất vả của người nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Nụ cười trên môi ngày càng tươi dưới vầng dương rực rỡ, cả đất trời đắm mình trong tấm thảm vàng của mùa bội thu.

Trong căn nhà tranh nhỏ, Thái Hanh đang vò đầu bứt tóc với mớ hồ sơ mà nhà trường giao cho anh duyệt. Quốc biết anh mệt nên đã đi chợ mua ít đậu đen về nấu chè, đặc biệt mua thêm thịt bò cho anh tẩm bổ. Lâu lắm mới được ăn bữa thịt ngon, chắc Thái Hanh vui lắm.

- Thầy giáo đi chợ đấy à? - Ra là bác đưa thư, sáng nào em cũng gặp.

- A, cháu chào bác!

- Vâng, chào thầy. Thầy giáo có thư nhà gửi lên đây.

- Cháu cảm ơn bác ạ. Đang tiện đường, bác vào nhà làm chén chè xanh cho mát.

- Cảm ơn thầy, nhưng tôi phải đưa hết số thư này đã. Chào thầy tôi đi.

- Dạ cháu chào bác.
___

- Anh ơi, u gửi thư lên, nói là thầy ốm.

Thái Hanh xoa mi tâm, thở dài:

- Anh biết rồi. Mà có ốm đau gì đâu. Chẳng qua là muốn bắt anh về thôi.

Quốc cười buồn, ngồi vào lòng anh, đưa tay ôm lấy người đàn ông:

- Vậy mình về nhé!

Anh đưa mặt vào hõm cổ em, hít một hơi thật sâu:

- Không về. Em quên thầy anh đã đối xử với mình như thế nào ư?

- Nhưng đã lâu lắm rồi mình chưa về. Nghe em đi, mình về nhé!
____

Năm Quốc học năm bốn, anh vừa đi dạy được một quý, hai người quyết định về quê.

Về quê Quốc trước, bởi quê em chỉ cách thủ đô ba tiếng đồng hồ chạy ô tô, còn quê anh cách những năm tiếng lận.

Mùa hạ về, mưa ào ạt chen theo. Nơi cổng làng có gốc phượng già ngủ quên đã trở mình, trổ những chùm hoa đỏ như ngọn lửa bập bùng cháy dưới nắng hè.

Anh trai em đứng ở đó, đưa tay vẫy vẫy hai đứa trẻ xa nhà.

Một năm rồi Quốc chưa về quê, nay thấy anh trai liền chạy lại ôm một cái thật chặt, mặc hạt mưa nặng làm ướt cái sơ mi đã ngả sang màu cháo lòng.

Về đến nhà em rồi, thầy u em cười hiền hòa ra cổng đón. Phần chị dâu đã làm sẵn một con gà trống, bắc nồi nước thật sôi để luộc.

Bữa cơm quê quây quần bên chiếc mâm nhôm có cà pháo, mắm tôm, món rau càng cua giòn mát hái từ vườn nhà bà ngoại. Sang nhất là đĩa thịt gà luộc da vàng ruộm hấp dẫn, bốc lên mùi thơm lừng quyến rũ.

- Hai đứa yêu nhau lâu chưa? - Thầy em hỏi, gắp cho anh một miếng thịt gà săn chắc.

Thái Hanh sợ đến mức run tay, suýt nữa làm rơi cả bát cơm độn:

- Dạ... dạ... cháu có phải... người yêu của... Quốc đâu...? Cháu với Quốc... là... là... là... là bạn ạ.

- Gớm, tôi có làm gì anh đâu mà anh sợ tôi thế. Mới hỏi có một câu yêu nhau được lâu chưa mà run như cầy sấy thế à.

Quốc cười, vỗ nhẹ vào lưng anh:

- Bố đừng nói to thế, anh ấy sợ.

- Thôi tôi trật tự, vừa lòng cậu ấm chưa?

Em quay sang trấn an anh:

- Nhà em biết chuyện hai đứa mình lâu rồi. Em có viết thư cho thầy u, kể chuyện mình cho thầy u nghe mà.

Thái Hanh ngỡ ngàng tập một:

- Em viết thư kể cho gia đình em nghe? Sao không nói cho anh biết? Từ lúc về đến giờ anh cứ sợ.

Đến lượt u gắp cho anh một miếng thịt gà thật to:

- Con không phải sợ, trước sau gì cũng là người một nhà cả mà.

Thái Hanh ngỡ ngàng tập hai:

- Bác không phản đối ạ?

Thầy em uống cạn chén rượu thuốc, cười khà:

- Phản đối cái gì? Tôi đây thoáng lắm. Con tôi có người yêu thương chiều chuộng thì tôi phản đối làm chi?

Thái Hanh ngỡ ngàng tập ba:

- Thật ạ?

- Thế giờ anh muốn tôi phản đối hả?

Không để anh trả lời, người đàn ông tóc điểm hoa râm ấy đã nói lớn:

- Bà nó, lấy bình rượu rắn ra đây. Con rể tôi là phải biết uống rượu.
___

Ở nhà em chơi ba ngày, đôi chim bồ câu lại lên xe khách về quê anh.

Bây giờ thì đến phiên Quốc sợ ra mặt:

- Anh ơi, em sợ.

Thái Hanh xoa đầu em người yêu:

- Bình tĩnh nào em, không việc gì phải sợ hết.

Ngồi mòn mông hai tiếng đồng hồ rồi đi bộ thêm hai cây số, cuối cùng cũng về đến nhà anh.

Đồng thuận giấu việc cả hai yêu nhau, chỉ giới thiệu Điền Chính Quốc là bạn cùng khóa của Kim Thái Hanh nên trong vòng một tiếng, cả nhà đã ríu rít tiếng nói tiếng cười.

Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, khi thầy anh trông thấy cậu con trai nhà mình hôn bạn-cùng-khóa của nó.

Máu nóng xông lên não, thầy lôi đầu cả hai lên gian lớn, rút cây roi mây đánh tới tấp, mặc cho em gái anh khóc lóc như nào.

- Thầy ơi con xin thầy, có chuyện gì thì từ từ nói, thầy đừng đánh anh, thầy ơi con lạy thầy. U ơi, u can thầy đi u ơi, thầy đánh chết hai anh mất thôi.

Lời van xin của đứa con gái rượu cũng không thể làm nguôi cơn tức của người làm cha, ông càng ngày càng đánh tợn hơn.

U anh chỉ đứng ở góc nhà, lặng lẽ lấy khăn mùi soa lau đi hàng nước mắt chảy dài. Đôi mắt bà tràn ngập thất vọng.

Quỳ dưới sàn đất, Thái Hanh ôm chặt em, che cho em đòn roi mây đau đến quắn đít.

- Thầy ơi thầy đừng đánh anh nữa mà thầy, con cắn rơm cắn cỏ con lạy thầy.

- Mày câm mồm ngay. Mày còn xin cho hai thằng này một câu nào nữa, tao đánh chết mày luôn.

Gia đình anh vốn làm nông, chắt bóp đủ đường mới lo cho hai anh em ăn học đến nơi đến chốn. Cứ tưởng nó làm thầy giáo là nó đàng hoàng tử tế, hóa ra nó còn thấp kém dơ bẩn hơn cả con chó ngoài đường.

- Tại tao, tại tao không biết dạy mày nên mày mới bị dính phải cái bệnh đó. Kiếp trước tao đã làm gì sai để giờ đây mày như thế này? Tao cho mày ăn học như thế nào, có thua kém gì bạn bè đâu mà mày lại thành ra vậy? Kim Thái Hanh, tao đang hỏi mày đấy.

Thầy đánh anh đến nỗi tay chân rướm máu, đầu gối bầm tím còn vai áo thì đã rách bươm. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ bị thầy đánh một trận đau như thế này. Nhưng mà đau cũng chẳng sao, miễn là Chính Quốc vẫn ổn. 

Không, Thái Hanh ơi, Điền Chính Quốc của anh không ổn chút nào đâu, dù rằng em ấy có được anh che chở dưới đòn roi của thầy.

Thầy vứt cây roi mây qua một bên, với lấy cái điếu cày rồi rít một hơi thật dài:

- Còn cậu kia, cậu tên gì? À tên là Quốc nhỉ! Cậu Quốc này, liệu con trai tôi bị bệnh bê đê có phải là do cậu không? Cậu cũng học trường sư phạm nhỉ? Liệu sau này khi cậu đi dạy trẻ, cậu có dạy chúng nó bê đê không?

Lúc này, Quốc quỳ xuống tạ tội với thầy anh, em chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Lắc đầu cái gì? Cậu có biết thương thầy u nhà cậu không? Dứt ruột gan đẻ được thằng quý tử, những tưởng nó sẽ nối dõi tông đường, đằng này nó lại làm thầy u bị hàng xóm người ta cười cợt, các bà cô trong xóm cũng lảng đi không nói chuyện. Cái hạng bê đê mà cũng ra khỏi nhà!

Thầy đứng phắt dậy, đi vào buồng, lấy ba lô của em rồi vứt ra đường:

- Mày cút đi, đừng làm hư hỏng con trai tao thêm tí nào nữa. Cái thứ tình cảm lệch lạc, bệnh hoạn không đáng được tôn trọng, càng không đáng được xuất hiện trong cái nhà này.

Sẵn điếu cày trong tay, thầy giáng một cái thật mạnh xuống lưng em. Vết thương chảy máu, sâu hoắm.

Thái Hanh thấy vậy, vội vàng ôm em vào lòng:

- Thanh ơi, anh rể mày bị chảy máu rồi Thanh ơi.

Em gái anh bị u nhốt dưới bếp, nhưng vẫn tông cửa chạy ra vườn. Lúc trở vào, trên tay con bé là một nắm lá bỏng.

Dìu Quốc vào trong, nó nhai nát nắm lá rồi đắp lên vết thương cho em, băng lại sạch sẽ. Vừa làm nó vừa khóc.

- Thanh, đừng khóc nữa mà - Quốc đưa tay lau nước mắt cho nó.

- Em thương anh Hanh lắm, thương cả anh Quốc nữa.

- Ừ, anh biết, đừng khóc nữa nha em.

- Anh ơi, đợi thầy nguôi rồi, em với anh Hanh đưa anh lên trạm xá nhé!

U thấy thế thì chỉ thở dài rồi lặng lẽ đi ra gian ngoài, nơi chồng bà và con trai đang đứng. Bà lấy cao xoa cho Thái Hanh, dùng gạc băng lại những vết thương chảy máu.

- Thái Hanh, xin lỗi thầy đi con.

- Không u ơi, con không sai mà u.

Thầy anh ném vỡ cái chén, chỉ thẳng vào mặt anh:

- Mày không sai? Cái sai của mày là đã bị bệnh bê đê, là đã dẫn về đây một thằng bệnh hoạn. Cho mày ăn học đàng hoàng tử tế, cái hay cái tốt không học lại đi học cái thứ bê đê tởm lợm.

- Thầy đừng nói người yêu con thế. Em ấy nghe được, sẽ buồn.

- Cái thứ đấy mà cũng biết buồn? Ngày mai, tống cổ nó ra khỏi nhà. Còn mày, tao cấm mày lên thành phố, vứt quách cái bằng sư phạm đi, về đây chăn bò. Tao sẽ đi tìm ông lang, mua thuốc cho mày uống, phải trị cho bằng hết.

Mặc kệ cái chân đau, mặc kệ cánh tay đang rướm máu, Thái Hanh quỳ xuống, lạy thầy. Rồi anh lạy u, cuối cùng là tới bên bàn thờ gia tiên thắp một nén nhang.

- Thầy ơi, con biết thầy u luôn đặt vào con niềm hy vọng. Con biết chứ, cha mẹ nào mà chẳng mong con cái được thành tài, được có gia đình như bao người. Nhưng con xin thầy,  con chẳng bị bệnh gì cả. Nếu như thầy u còn coi con là Kim Thái Hanh mà thầy u yêu thương, xin hãy chấp nhận con người này của con, và chấp nhận cả em ấy nữa. Nếu không thể, con xin phép đi khỏi đây mãi mãi để không phải là nỗi ô nhục của nhà mình. Con sẽ cố gắng làm việc để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của thầy u.

Anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt người cha già, chậm rãi nói tiếp.

- Vốn dĩ con không làm gì nên tội lỗi, con không làm gì sai trái với đạo đức con người cả. Con có giết người đâu, con có trộm cắp đâu, con cũng là đứa có suy nghĩ, có chí hướng mà.

Cho nó học trường sư phạm để ra làm thầy giáo. Ấy rồi nó về nó nói một phát làm thầy u phải suy nghĩ thật nhiều.

Chả hiểu kiểu gì.
___

Trăng đêm nay tròn lắm, không vàng như độ trăng thu mà lại bàng bạc mái đầu, lửng lơ giữa trời đùa vui với những làn gió nhẹ. Không khí mát mẻ của buổi đêm hòa trộn cùng những hạt sao lấp lánh làm con người ta cảm thấy dịu dàng và yên bình đến lạ. Nhưng dù có nhiều sao đến đâu, nhiều mây thế nào, trăng vẫn phảng phất nỗi cô đơn chẳng thể nào cất thành câu. Để rồi theo đó, trăng phả nỗi niềm mình vào trong những làn gió lạnh, khiến lòng con người ta cũng u sầu trong gang tấc.

Chứng kiến cảnh đôi lứa nên duyên, là trăng. Chứng kiến cảnh chúng ta xa cách, cũng là trăng. Trăng thành bạn tri âm tri kỷ, nhưng trăng vẫn buồn, vẫn cô đơn. Ngàn năm vẫn thế. 

Trên giường bệnh của trạm xá, nằm gọn trong lòng anh, Chính Quốc đưa tay xoa lên gương mặt của người em yêu. Đoạn, em thở dài:

- Sao đó, người yêu anh có tâm sự gì?

- Anh ơi, mình dừng lại nhé.

Thái Hanh không hề kích động, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mái tóc xơ.

- Anh thương em, em cũng thương anh, thế vì sao mình phải dừng lại?

- Anh ơi, em lây bệnh cho anh đúng không? Em làm anh bị bê đê có đúng không? Em làm anh bị thầy đánh đau, làm anh chẳng còn được hi vọng như trước.

- Em đừng nghĩ lung tung nữa, em không bị bệnh, và anh cũng thế. Thầy đánh anh đau thì có sao, chỉ giận thầy một nỗi là thầy đánh em chảy máu nhiều quá.

- Anh ơi, giá như có ông tiên xuất hiện, em sẽ ước em là một cô gái. Để có thể yêu anh mà không bị nói là bệnh hoạn, để có thể bên anh mà không bị ai cấm cản, để có thể sinh cho anh một đứa con trai nối dõi tông đường.

Càng nói, bầu má em càng ướt đẫm nước mắt. Thái Hanh cố kìm nén giọt lệ trực trào, âu yếm hôn em.

- Em đừng nói nữa nào, ngoan đi. Nếu như em là một cô gái, anh sẽ không yêu em. Tình yêu mình vốn dĩ không hề bệnh hoạn, càng không bị ai cấm cản. Thầy nóng tính thì thầy đánh thầy mắng, chứ thật tâm thầy thương hai đứa mình lắm em à. Thôi ta không nói chuyện nữa nhé, em ngủ đi nào.

- Anh ơi, em mệt.

- Ừ, anh biết. Có anh ở đây với em.

- Anh ơi, anh hát cho em nghe đi.

- Nhắm mắt lại, anh hát cho em nghe.

Quốc ơi, ngủ ngoan em nhé. Anh thương em. Một ngày kia khi ánh bình minh rạng rỡ, anh sẽ lấy em.

"Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.

Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi góa bụa về già."

(Tiễn dặn người yêu - Truyện cổ dân tộc Thái)
_

___


Về đến nhà anh sau ngần ấy năm xa cách, Quốc chẳng còn sợ nữa rồi. Vì em nay đã có anh bên cạnh. Vết sẹo ở lưng cũng dần mờ, nỗi đau lúc xưa vốn được em gói gọn bỏ vào hộp rồi cất đâu đó trong miền ký ức xa xăm.

Đôi bàn tay đan chặt vào nhau, anh cùng em bước vào nhà.

Cái Thanh đi học chưa về, thầy ở ngoài đồng, còn u đang cơm nước.

Thấy bóng dáng thằng quý tử, u vứt luôn cái niêu đất xuống, ôm siết lấy nó. Biết bao yêu thương giận hờn, biết bao dằn vặt u uất, u dồn tất cả vào vỏn vẹn một cái ôm.

U phát hiện ra Quốc đứng phía sau, cũng tiến đến ôm em thật chặt. Vỗ vào lưng một cách chiều chuộng, bà thì thầm vào tai em:

- Mừng con về. Đừng gọi là bác nữa nhé, gọi là u. À không, tiếng Hà Nội gọi là gì nhỉ?

Quốc cười, hai mắt em lấp lánh mấy giọt nước mắt:

- Con chào u. Tiếng Hà Nội sẽ là "thưa mẹ con mới về" ạ.

Thầy cũng vừa xong việc, về nhà đã thấy hai đứa phụ u nấu cơm, chỉ hừ một tiếng rồi đi lên gian trước.

Bữa cơm hôm nay sao mà ngon quá. Có tép rang khế, có rau muống luộc, có bát canh cua đồng thơm nức. Lại thêm một đĩa thịt rắn cho thầy nhắm rượu.

Rót cho mình một chén, Thái Hanh một chén, Quốc một chén, thầy hắng giọng:

- Nào, mừng hai đứa về nhà. Uống cạn đấy nhé, không cạn là tao đuổi đấy!

Thái Hanh nhướn mày:

- Thầy đồng ý ạ?

- Thế bây giờ không đồng ý thì tôi làm được gì? Nói cho mà biết, lão nông này đã đồng ý được hơn một năm rồi đấy. Bữa nào rỗi rãi, thằng Hanh nhớ đưa Quốc đến trại trẻ mồ côi, xin một đứa về làm cháu nội cho tao bế.

Quốc hấp háy mắt:

- Vậy hai đứa được không thầy?

- Càng tốt, tao một đứa, u mày một đứa.

Lâu lắm rồi, thầy mới cười nhiều như thế.

Lâu lắm rồi, Thái Hanh mới bước chân về quê.

Lâu lắm rồi, Chính Quốc mới bỏ được tảng đá sâu trong lòng.

Lâu lắm rồi, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc mới có thêm một nơi được gọi là "nhà".

to be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip