trà sữa

chẳng hiểu vì sao mà kim taehyung rất ghét thứ đồ uống mang tên trà sữa kia. nó đâu có gì ngon mà đám người trái đất ngu ngốc cứ yêu thích một cách cuồng nhiệt như vậy nhỉ. chắc có lẽ anh đã tạm quên mất chính mình cũng là một kẻ trái đất ngu ngốc đang sinh sống ở đây đi=)).

kimtaehyung hôm nay đặc biệt cao hứng muốn đi dạo. khi đi ngang qua một ngôi nhà có màu nền tím pastel thì thấy vô cùng đáng yêu mà đứng lại nhìn ngắm một chút, cảm giác thật dễ chịu. nhưnggg thế quái nào một cốc trà sữa cũng đáng yêu không kém từ cửa sổ trên nhà vui vẻ đáp chính giữa mặt anh mà bay xuống.

kim taehyung mặt đen đi vài phần, nhìn nhìn cốc hồng trà sữa nằm chềnh ềnh giữa đường mà bao nhiêu cảm xúc theo đó mà vỡ tan tành. đúng là xui xẻo, có ghét anh nhìn ngắm ngôi nhà của mình thì cũng đâu cần đối xử nhẫn tâm với anh như thế này chứ hả!

kim taehyung tức đến suýt thổ huyết, cầm cốc trà sữa dưới chân lên nạp năng lượng chuẩn bị phóng nó về nơi tình yêu xuất phát để trả thù rồi mau chóng chuồn lẹ cho thật hả dạ thì bỗng từ cửa sổ đó nhô ra một mái tóc nâu tròn tròn. kim taehyung đứng hình năm giây.
"anh gì ơi anh có sao không? thật xin lỗi tôi không có ý làm anh bị thương đâu. anh đứng đó đợi tôi một chút, tôi xuống ngay"jungkook trở nên hốt hoảng liền nói vọng xuống.
"park jimin ! cậu ném trà sữa của tôi làm người khác bị thương rồi nè!"quay sang mắng bạn thân yêu.
"cậu đừng hòng lừa tôi. uống nhiều trà sữa không tốt, quẳng đi là đúng."jimin nói vẻ mặt hài lòng.
"là tôi được tặng chứ có phải mua cho cậu đâu. hứ!"
"tôi đây biết cậu vì trà sữa mà bán đứng anh em, hứ!".

kim taehyung vẫn đứng ngây ra đó nghe bên trong lùm xùm cãi nhau. ơ thế là căn nhà màu tím xinh đẹp này là của hai anh em nhà nọ à? não bộ kim taehyung hiện đang loading những gì đang diễn ra.
cửa nhà mở ra, một cậu nhóc  xem chừng kém anh 1-2 tuổi chạy ra mở cửa mời anh vào trong nhà. hóa ra cũng có nhan sắc xinh đẹp khả ái như vậy sao.

"park jimin ! đây là người bị hại của cậu này, mau ra xin lỗi đi."

"ồ tôi xin lỗi, do tôi nóng nảy ném trà sữa lung tung. cậu đây không sao chứ? tôi sẽ bồi thường thiệt hại, cậu muốn bao nhiêu cứ nói."

"bồi thường bao nhiêu cũng được hả. vậy chi bằng gả cậu nhóc này cho tôi đi."

jeon jungkook: "...."

park jimin: "..."

à phải rồi , sét đánh trúng nên ăn nói lung tung đó mà.
kể từ sau phát ngôn con tim đi trước lý trí chậm bước theo sau đó, kim taehyung đã để lại ấn tượng khá xấu xí trong lòng jeon jungkook. nhưng ngược lại anh chàng lại rất được lòng park jimin. vì sao ư, vì anh park muốn tống cổ thằng bạn trời đánh sẵn sàng vì trà sữa mà bán bạn bè mình đi như nó lắm rồi, mà cậu với y đều chung quan điểm "trà sữa là thứ vớ vẩn nhất trên đời, chi phối cả người và tiền bạc trên thế giới, cần sớm bị loại bỏ".

ồ có người nào đó cũng muốn bán đứng bạn mình đi để mua bình yên lại kìa.ʅ(◞‿◟)ʃ
"cái thứ park jimin quỷ sứ!"

"tôi với cậu bây giờ đấy kookie"

kim taehyung được sự cho phép của park jimin,
hay nói chính xác hơn là của bạn của "vợ tương lai" thì ngày nào cũng hơn ha hớn hở mặt dày đến tận nhà đưa đón em đi học rồi lại mặt dày đưa đón
em trở về, thậm chí được jimin chào đón mời ở
lại ăn cơm ngủ nghỉ như một trò đùa.
jeon jungkook lâm vào tình thế quá bi đát, ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho đồng minh. "anh yoongi đó hả, em mời anh qua nhà dùng cơm nhé. nhớ mang đồ để thay. haha yên tâm, chỉ có park jimin với thêm 1 người nữa thôi."

thế là ngày nào cũng như thế. bốn nam thanh niên to như con voi chen chúc nhau trong căn phòng bé tí để ngủ. người thì sung sướng khỏi bàn, người thì khóc không ra nước mắt hận mặt trời sao mãi chưa lên.

"kim taehyung mau buông cái tay của anh ra!" jeon jungkook dùng lực đá bay taehyung xuống giường.

"ui cha! cho anh ôm bé một cái đi rồi mai anh mua trà sữa gongcha cho nè."

jeon jungkook im lặng, mặc cho kim taehyung muốn làm gì thì làm. không sao, mình cũng không thiệt gì nhiều, mai lại có trà sữa để uống rồi haha.

"nè nè đừng có phát cơm chó nữa, ở đây còn có người già neo đơn đấy nhé!"

"tôi vẫn chưa đủ nhiệt tình với cậu sao chim lùn?"

"cậu im đi cho tôi, nochu!"

không thể ngờ được người từng nói rất ghét trà sữa như kim taehyung giờ lại trở thành khách quen của cả phố trà sữa jeon jungkook yêu thích cơ đấy.
vẫn như sáng sớm mọi ngày, kim taehyung lại lái chiếc xe thân yêu đến đón người quan trọng trong lòng. anh không thể nén nổi mỉm cười khi nghĩ đến khoảnh khắc hai mắt sáng rỡ của jeon jungkook khi nhìn thấy anh đến. jeon jungkook ngồi phía sau xe ôm chặt người yêu. em giơ tay sờ sờ hai cái má bánh bao bầu bĩnh của mình, thầm nghĩ: hình như dạo này em béo lên một chút rồi.
"taehyung ơi!"
"anh đây."
"ngày mai em không uống trà sữa nữa nhé"
"hửm, sao vậy? bé thích nhất là nó mà"
"nhưng em béo lên rồi, anh còn mua nhiều trà sữa như vậy có chút áy náy."
"kookie nghe anh nhé! bé không béo một chút nào cả. bé tròn tròn có da có thịt anh mới thích, ôm mới thấy thoải mái , đúng không?"
"đồ ngốc, còn bao nhiêu người tốt hơn em cơ mà."
"anh ngốc thật đấy nhưng trót để bé bước vào cuộc sống của mình quá sâu rồi, anh khó lòng mà buông ra được"
thỏ béo lại im lặng nhìn anh rồi cúi đầu nhìn lòng đường dần trôi. em nghe tiếng tim mình đập loạn

các bạn học thường vẫn hay nói với em rằng, jeon jungkook thật quá may mắn khi có người yêu vừa hiền lành lại chiều chuộng em như taehyung. đúng vậy, kim taehyung là hotboy nổi tiếng ôn nhu của trường busan chứ đâu, bao nhiêu người muốn với tới anh ấy thôi cũng thật khó nhằn.

nhưng jeon jungkook chưa một lần nghiêm túc suy nghĩ về kim taehyung. có lẽ em quá vô tâm rồi

giờ nghỉ, kim taehyung vẫn không ngại đường xa từ lớp A1 chạy sang lớp B của em chỉ để nhìn em một cái và đưa trà sữa đến. luôn như vậy, luôn muốn gần gũi Jeon Jungkook hơn nhưng thường chỉ nhận lại sự phũ phàng từ em. nhưng mọi người chưa bao giờ thấy kim taehyung phàn nàn điều gì về kookie bé nhỏ của anh cả.

họ thường nói anh ngốc nghếch đơn phương si tình, lúc ấy anh cũng chỉ cười và nói rằng "yêu thương một ai đó đâu cần nhất định phải được đáp trả lại, chỉ cần mỗi ngày được trông thấy người đó, được nhìn người đó vui vẻ, như vậy đã là hạnh phúc rồi." và taehyung sẽ làm điều đơn giản đó cho jungkook , duy nhất một bạn thỏ jeon mà thôi.

jeon jungkook ngước lên nhìn kim taehyung, anh nhìn rất đẹp trai, còn ôn nhu đã vậy lúc nào cũng quan tâm tới em một cách thầm lặng.

"kookie ơi! trà sữa vị đào của bé lại đến rồi đây."

"taehyung này, anh không cần ngày nào cũng mang trà sữa đến cho em như vậy đâu."
kim taehyung sửng sốt.
"sao vậy? anh làm gì khiến bé giận sao?
"không có, em không muốn anh phải gấp gáp chạy sang đây nhiều lần như thế, rất mệt"
"jungkookie là đang quan tâm anh à! vậy thì uống hết ly trà sữa này nhé!"
"..." thì kookie cũng nhận lời người ta thôi.
đến giờ tan học, jungkook mang theo balo trên vai, đứng chờ ai đó ở sảnh, bình thường jeon jungkook sẽ bỏ về trước mà không chờ kim taehyung đâu, nhưng hôm nay em lại đứng lại đợi. em chẳng thể biết được mình đang dần thay đổi vì một ai đó mất rồi.
"ủa jungkookie chưa về hả?"

"anh bảo em đợi ở cổng, giờ sao lại hỏi ngu như vậy?"

"tại vì mọi khi anh bảo bé đợi mà jungkookie toàn bỏ về trước để anh đuổi theo sau thôi à."
jeon jungkook nhìn taehyung một lúc rồi nói.
"đồ ngốc, sao cứ luôn chịu đựng em như thế? ít nhất hãy một lần mắng em vô tâm đi. cái tính nhẫn nhịn của anh khiến em bực cả mình."
"anh xin lỗi"
"đừng xin lỗi em. mau mắng em đi."
"anh không thể mắng bé được. anh thương bé còn không hết thì sao nỡ buông lời với bé chứ"
đột nhiên jungkook khóc òa lên, ôm chầm lấy anh. taehyung ngạc nhiên mở to mắt, luống cuống
"jung..jungkookie à, đừng khóc. anh đã làm gì
không đúng rồi?"
"đúng vậy, anh đã làm một việc không đúng chút nào. đó là làm em thích anh" vừa nói mặt vừa đỏ như trái cà chua.
kim taehyung đưa tay lên mặt véo mình một cái thật đau để xác nhận đây không phải là mơ đi.
anh cầm hai tay kéo kookie đối diện với mình, hai tay anh run rẩy giữ chặt vai em.
"em..em vừa nói gì cơ?"
"không nói lại lần hai"
"vậy là bé đồng ý làm người yêu của anh rồi"
"nói to vậy, người ta ngại muốn chết"
kim taehyung giống như nửa tỉnh nửa mơ, bế jungkook lên xoay vòng vòng sau đó thơm lên đỉnh đầu em như một lời cảm ơn.
cả hai biết ơn vì thứ đồ ngọt "vô tri" mà taehyung ghét cũng là thứ đồ ngọt "say mê" mà jungkook vô cùng yêu đã khiến cho họ gặp được nhau. dù sao thì thầm cảm ơn cậu bạn park jimin đã làm thần "cupid" cho em jeon và anh kim nhé!!!



End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip