Chương 9: Giống cái bánh nếp nhỏ

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, đám người liền bị Ô Khang Đức kéo ra khỏi chăn đệm ấm áp.

“Mọi người dậy đi, chút nữa sau giờ chúng ta tập hợp đến studio.”

Ô Khang Đức lần lượt gõ cửa phòng từng người.

Tiêu Ngụy Nhạc thức dậy rất cáu kỉnh, còn đang lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, nghiêng người đã thấy Điền Chính Quốc yên lặng rửa mặt.

“Móa, cậu cũng quá trâu bò rồi.” Tiêu Ngụy Nhạc nhịn không được trợn to mắt, “Tối hôm qua đến cùng là cậu uống say hay là anh uống say thế, sao mới sáng sớm mà cậu đã có tinh thần?!”

Động tác Điền Chính Quốc đang rửa mặt dừng một chút, giọt nước óng ánh từ đầu ngón tay nhỏ xuống.

Vừa xuống giường, đầu của cậu cũng mịt mờ, bất quá là thân thể tự xuống giường rửa mặt.

Nếu như không phải Tiêu Ngụy Nhạc nhắc đến, cậu thật sự muốn quên hôm qua mình làm mấy chuyện to gan cỡ nào.

Ngay trước mặt Kim Thái Hanh thừa nhận là fan của anh, cản rượu cho anh, còn uống say…

Điền Chính Quốc lấy cái khổ bên trong làm vui, ở trong lòng tự tán thưởng.

May mà cậu còn duy trì mấy phần lý trí, chưa có nói chuyện gì quá đáng trước mặt anh.

Tiêu Ngụy Nhạc nhìn Điền Chính Quốc bên này một chút, vừa theo thói quen lướt điện thoại vừa cảm thán: “Hóa ra cậu còn có một mặt giống em trai như vậy ha a.”

Điền Chính Quốc ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng.

Cậu tát nước lên mặt hai ba lần, không đáp lại Tiêu Ngụy Nhạc: “Khục, sắp tập hợp rồi, anh nhanh rửa mặt đi.”

“Được được được, ” Tiêu Ngụy Nhạc để điện thoại xuống, nhìn Điền Chính Quốc bên này một chút, “Sao, xấu hổ rồi?”

Điền Chính Quốc nhanh chóng lau sạch sửa rữa mặt: “Cái kia, tôi đến phòng khách chờ anh.”

Cậu không đợi Tiêu Ngụy Nhạc đáp lại, như chạy trốn mà ra khỏi phòng.

*

Điền Chính Quốc cúi đầu ra khỏi phòng, suýt nữa thì đụng vào người đối diện. Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn lên, vừa mới chạm mắt với người kia thì lập tức quay đi chỗ khác.

Nam nhân mặc một chiếc áo lông cừu bình thường, tay áo tùy ý kéo lên, lộ ra khớp xương ngón tay rõ ràng, mí mắt hơi nhấc lên, lộ ra mấy phần lạnh nhạt cùng xa cách.

Là Kim Thái Hanh.

Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Điền Chính Quốc vội vàng lùi lại hai bước: “Xin lỗi, Kim lão sư.”

“Ừm.”

Kim Thái Hanh khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

Điền Chính Quốc buông lỏng một hơi, định vòng qua người Kim Thái Hanh thì thanh âm thanh lãnh từ tính của nam nhân ghé vào lỗ tai cậu: “Có khỏe không?”

“Hả?”

Điền Chính Quốc sững sờ, nháy mắt nhìn về phía Kim Thái Hanh, nhất thời không kịp phản ứng anh đang nói đến cái gì.

Lông mày Kim Thái Hanh cau lại, bổ sung: “Không phải hôm qua em uống say sao? Có còn khó chịu không?”

Kim Thái Hanh khiến Điền Chính Quốc lần nữa nhớ lại mấy hành vi thiếu suy nghĩ của mình hôm qua, trên mặt có chút nóng lên.

Cậu vội vàng lắc đầu: “Không sao ạ.”

Ngừng hai giây rồi lại bổ sung: “Cảm ơn Kim lão sư.”

Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi lên người Điền Chính Quốc, nhiều năm rồi anh mới nghiêm túc quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy.

Chuyện hôm qua đã gợi lại cho anh những kỷ niệm sâu thẳm trong trí nhớ. Trong ấn tượng của anh, một bé Điền Chính Quốc nhỏ nhỏ mềm mại moe moe lại đáng yêu thường xuyên đi theo sau mông anh, là một bộ hận không thể một ngày hai mươi lăm giờ kề cận bên người anh.

Giống như cái bánh gạo nếp nhỏ.

Mà bây giờ, nét tròn trịa trên gương mặt nhỏ nhắn đã mất đi, thiếu niên nhìn vào mắt của anh cũng nhiều hơn mấy phần né tránh, thậm chí xưng hô cũng lạnh nhạt hơn nhiều, không còn giống hồi trước, giòn tan mà gọi anh là “Anh ơi”.

Nhớ đến từng tiếng Điền Chính Quốc lạnh nhạt gọi “Kim lão sư”, đáy mắt Kim Thái Hanh hiện lên một tia bực bội. Tuy nói học viên khác đều xưng hô như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy rất không dễ chịu.

“Em…”

Kim Thái Hanh còn chưa nói xong, giọng Ô Khang Đức ở ghế sô pha gần đó truyền tới: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi mau, hôm nay còn rất nhiều nhiệm vụ phải làm!”

Điền Chính Quốc nghi hoặc nhìn về phía Kim Thái Hanh: “Làm sao thế?”

“Không có gì.”

Kim Thái Hanh lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày xưa, “Khảo hạch cố lên.”

Nói xong, anh liền quay người đi ra biệt thự, không mảy may dừng lại.

Nhìn bóng lưng cao gầy Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc mím môi, vô thức lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Kim Thái Hanh nói cậu cố lên!

Cậu nhất định, nhất định phải thật cố gắng.

*

Chín giờ sáng.

Khảo hạch định vai diễn chính thức bắt đầu.

Các học viên lúc đầu còn cười cười nói nói trên đường lại lần nữa trở thành đối thủ cạnh tranh, bắt đầu một vòng quyết đấu mới.

Tổ tiết mục đã chuẩn bị cho mọi người một phần kịch bản cung đấu, diễn xuất của các học viên sẽ quyết định số lượng lời thoại và hướng đi của cốt truyện. Đương nhiên trở thành nhân vật chính và “sống” đến cuối cùng chắc chắn là mục tiêu của mọi người.

Sau khi các học viên ngồi xuống bàn tròn phía trước, Ô Khang Đức bắt đầu giới thiệu nhân vật ra sân đầu tiên.

“Đây là một vị Hoàng thái tử, tính cách kiêu căng thủ đoạn tàn nhẫn, tuy là con vợ cả nhưng lại không phải trưởng tử, dựa vào thế lực gia tộc đi đến bây giờ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”

Nói xong, Ô Khang Đức ánh mắt đảo mắt một vòng, “Có người nào muốn thử nhân vật này không?”

Ô Khang Đức vừa nói xong, Tô Tinh Châu liền tràn đầy tự tin giơ tay lên: “Tôi muốn!”

Thân là Hoàng thái tử, tự nhiên sẽ có ưu thế riêng, Tô Tinh Châu thích kiểu nhân vật vừa xuất hiện đã hấp dẫn người xem.

“Tốt, người đầu tiên dám xung phong, rất đáng khích lệ.”

Ô Khang Đức gật gật đầu, đối với việc Tô Tinh Châu sẽ xung phong đầu tiên không ngạc nhiên chút nào.

Ánh mắt Điền Chính Quốc liếc sang Kim Thái Hanh đang cúi đầu nhìn kịch bản, một lát sau cũng giơ tay lên: “Tôi cũng muốn thử một chút.”

Tô Tinh Châu nở nụ cười gượng gạo.

“Hửm?” Nhìn thấy Điền Chính Quốc cũng giơ tay, Hoàn An Nhàn có chút hiếu kỳ, ” Tô Tinh Châu chọn nhân vật này rất bình thường, Điền Chính Quốc, sao cậu cũng muốn thử diễn nhân vật này thế? Vai này so sánh với ấn tượng chúng tôi dành cho cậu không giống nhau lắm.”

Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng cười: “Tôi nhớ ở trên lớp ngài từng nói qua, diễn viên phải có khả năng nhập vai, nhưng cũng phải có khả năng thoát vai, nên trải nghiệm thử nhiều phong cách và tính cách nhân vật khác nhau.”

Đương nhiên, lúc Hoàn An Nhàn giảng, còn có nửa câu sau, nhưng Điền Chính Quốc không nói:

“Giống như Ảnh đế Kim Thái Hanh, thường xuyên khiêu chiến nhân vật khác nhau, nhưng mà lại diễn cái gì ra cái đó.”

Hoàn An Nhàn nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại mình giảng đã khi nào.

Đây đúng là bà có nói, nhưng bà cũng dạy rất nhiều khóa dạy ở Học viện điện ảnh, không ngờ Điền Chính Quốc nhớ kỹ rõ ràng như vậy.

Hoàn An Nhàn suy nghĩ kỹ một hồi cũng không nhớ ra được, đành phải từ bỏ, ngược lại càng hiếu kỳ với Điền Chính Quốc hơn: “Cậu nghe bao nhiêu khóa ở Học viện thế?”

Ở vòng khảo hạch đầu tiên, Điền Chính Quốc có nói từng nghe bà dạy, nhưng người nói như vậy cũng không ít nhưng thật sự đi cũng không có mấy ai. Hoàn An Nhàn chỉ xem là lấy lòng hoặc là ý nghĩ nhất thời, căn bản không để trong lòng.

Điền Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, thực sự không nhớ rõ mình đi bao nhiêu lần, thành thật nói: “Không có thông cáo thì sẽ đi ạ.”

Đã debut một năm, nhưng cậu thông cáo ít đến đáng thương, nói cậu đi học nhiều hơn những người cúp học trong khóa cũng không ngoa.

“Không tệ không tệ, ” Hoàn An Nhàn cảm thán, “Rất tốt.”

Mi tâm Kim Thái Hanh càng nhăn chặt hơn.

*

Không giống với mấy trò vụn vặt lúc đầu, khảo hạch định vai diễn dùng hình thức giả trang để khảo hạch, nên Điền Chính Quốc cùng Tô Tinh Châu cùng thay đổi hai bộ quan phục thái tử khác nhau.

Tô Tinh Châu có tướng mạo âm hiểm, hai mắt hẹp dài, là mắt phượng tiêu chuẩn, bên trên trường bào màu vàng phớt đỏ thêu hình giao long, tay áo dài bên cạnh điểm xuyết hình mây, xác thực có mấy phần thái tử âm ngoan.

Điền Chính Quốc thì khác, sống mũi cao thẳng, bờ môi màu hồng nhạt nhấp thành một đường, đôi mắt yên lặng nhìn xem xa xa, trên người bẩm sinh đầy cao quý.

Chỉ nhìn bề ngoài, hai người không phân sàn sàn nhau.

Cốt truyện được chọn để đánh giá là cốt truyện phản ánh rõ nhất sự độc ác, tàn nhẫn và bất chính của vị hoàng tử.

Hoàng đế đương triều bạo ngược thành tính, còn rất háo sắc, thường xuyên bắt ép mỹ nhân từ khắp nơi tiến cung. Phủ thái tử trên có nha hoàn thϊếp thân tên là Nhược Trúc, hai người tâm duyệt lẫn nhau, từng ngầm định chung thân.

Tại một lần Hoàng đế tuyển phi, thái tử hạ quyết tâm, muốn đưa Nhược Trúc vào cung, để tâm phúc của mình làm nội ứng.

Nhân vật Nhược Trúc chỉ có một mình Nhiễm Hiểu Hiểu tranh cử, cho nên đương nhiên rơi vào tay nàng. Nhiễm Hiểu Hiểu miệng nhanh hơn não cầm kịch bản, không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Tra nam! Quá cặn bã!”

Ô Khang Đức cười cười: “Cho nên mới nói hắn vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.”

Thời gian năm phút chuẩn bị trôi qua rất nhanh, Điền Chính Quốc bắt đầu khảo hạch với Nhiễm Hiểu Hiểu trước.

Đêm muộn.

Bốn phía tối tăm, chỉ có chiếc đèn trong tay Nhược Trúc là sáng rực.

Thái tử chắp tay đứng trước mặt Nhược Trúc, nhẹ giọng gọi nhũ danh nàng.

“Tiểu Trúc, tiểu Trúc.”

“Ngươi xem như là vì ta, chúng ta nhất định có thể thành công!”

Nhược Trúc cắn răng, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy: “Gia, ta, ta còn có thể trở về sao?”

Thái tử nhíu mày một cái, rất nhanh lại nới lỏng ra, “Đương nhiên.”

Hắn cười khẽ một tiếng, phảng phất như nhìn thấy quang cảnh tươi đẹp nào đó trong tương lai: “Chờ ngươi trở về, ta liền cưới ngươi.”

Lời này thốt ra từ miệng của vị thái tử lạnh lùng, không thể coi là thật. Nhược Trúc biết, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn coi là thật.

Nàng hít một hơi thật sâu, hơi lạnh thuận theo khí quản tiến vào phổi, đâm đến ngực đau, “Được.”

Nha hoàn gầy gò cười, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống từ khóe mắt, “Ta tin.”

Nàng nói, “Gia, chờ ta.”

Ánh mắt Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích.

Một lát, cậu đưa tay, đỡ lấy nha hoàn cố chịu đựng không khóc lên, bả vai đều đang run kia.

“Cắt!”

Ô Khang Đức nói.

Điền Chính Quốc buông tay ra, Nhiễm Hiểu Hiểu lau lệ trên mặt, hai người cùng khom người thật sâu về phía giáo viên khách mời.

Ô Khang Đức không có lập tức phê bình, mà trước hết để cho Tô Tinh Châu khảo hạch.

Tô Tinh Châu diễn hoàn toàn khác với Điền Chính Quốc, toàn bộ hành trình đều duy trì lạnh lùng, cuối cùng lúc nha hoàn khóc, càng là quay lưng lại, không nhìn tới bộ dáng nàng thút thít.

Sau khi biểu diễn xong, ba người đứng thành một hàng, Ô Khang Đức rốt cục chậm rãi mở miệng: “Đây là hai cái phong cách thái tử hoàn toàn khác biệt.”

Hoàn An Nhàn gật đầu, nói tiếp: ” Nhân vật Thái tử này nhiều mặt, Điền Chính Quốc thể hiện tình cảm của thái tử và cung nữ, Tô Tinh Châu thì diễn sự tàn nhẫn lạnh lùng.”

Một vị khách khác khen ngợi: “Nhiễm Hiểu Hiểu diễn không tệ, trên cơ bản đều thể hiện được tâm trạng yêu cùng không cam lòng của nha hoàn ra.”

Ánh mắt Hoàn An Nhàn tại trên người hai người chuyển động qua lại, cuối cùng chậm rãi thở dài một hơi: “Tôi cảm thấy, nhân vật thái tử này, nếu hắn có thể đem nữ nhân mình yêu làm quân cờ thì vẫn là độc ác nhiều một chút.”

Ô Khang Đức phụ họa: “Ừm, huống chi Hoàng đế vẫn là kẻ tiếng xấu quấn thân, thái tử đã biết Nhược Trúc không thể trở về.”

Đôi mắt Kim Thái Hanh rủ xuống, khẽ gật đầu.

Diễn viên mới xuất đạo thường kinh nghiệm không đủ, không điều khiển được nhân vật chênh lệch quá lớn với mình, so sánh với người có bản chất giống thế sẽ dễ diễn hơn.

Nhân vật này cũng không thích hợp với Điền Chính Quốc.

Nam nhân nhàn nhạt mở miệng: ” Tô Tinh Châu thích hợp hơn.”

Không còn gì lo lắng, Ô Khang Đức gật gật đầu: “Tốt, ý kiến của chúng ta đều tương đối thống nhất, “

Hắn giương mắt nhìn về phía Tô Tinh Châu, đưa phần kịch bản thái tử kia cho gã, “Chúc mừng Tô Tinh Châu, thành công nhận được nhân vật thái tử.”

*

Màn đầu chỉ có bốn nhân vật, cho nên hôm nay khảo hạch cũng liền chỉ chọn ra bốn nhân vật.

Trừ Tô Tinh Châu và Nhiễm Hiểu Hiểu ra thì Tiêu Ngụy Nhạc lấy được nhân vật Đại hoàng tử, hoàng hậu thì bị bạn cùng phòng của Nhiễm Hiểu Hiểu giành lấy.

Mãi cho đến lúc khảo hạch kết thúc, cứ cách mấy phút Tiêu Ngụy Nhạc sẽ liếc sang Điền Chính Quốc bên này một cái, sợ tâm tình của cậu sa sút sẽ làm ra chuyện gì không hay.

Về đến phòng, Tiêu Ngụy Nhạc muốn nói lại thôi, Điền Chính Quốc mở lời trước, hỏi: “Làm sao thế?”

Tiêu Ngụy Nhạc thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc: “Anh biết trong lòng cậu không dễ chịu, không sao, về sau vẫn còn cơ hội, bình tĩnh!”

“Cảm ơn.” Điền Chính Quốc gật gật đầu, “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng.”

Không giành được nhân vật, nói không sao là giả, nhưng tâm tình Điền Chính Quốc coi như bình tĩnh, cũng biết trình độ của mình, chỉ xem như là một cơ hội học hỏi.

Bởi vì khảo hạch còn chưa kết thúc, cậu còn có cơ hội.

Trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, Điền Chính Quốc lại giữ vững tinh thần, lấy sổ ghi chú của mình từ trong túi ra, theo thường lệ định đi ra ngoài luyện tập.

Tiêu Ngụy Nhạc thấy cậu muốn đi, bỗng nhiên ngồi dậy khỏi giường: “Cậu muốn đi đâu sao?”

Điền Chính Quốc lắc lắc cuốn sổ trên tay: “Ra ngoài luyện kiến thức cơ bản.”

Bên ngoài trời đều đã tối đen, thời tiết mùa đông ở phương bắc không tốt lắm, một vì sao cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảng sương mù mông lung, đường đi đều không rõ lắm, Tiêu Ngụy Nhạc vẫn có chút bận tâm, hỏi: “Thật sao?”

“Yên tâm đi.”

Điền Chính Quốc cũng biết Tiêu Ngụy Nhạc là đang quan tâm mình, cảm kích cười cười, “Nếu không anh đi với tôi đi?”

“Được rồi được rồi, ” Tiêu Ngụy Nhạc không ngừng lắc đầu, “Chết cóng mất, cậu về sớm một chút.”

Điền Chính Quốc gật gật đầu, che kín quần áo rồi ra khỏi phòng.

Biệt thự buổi tối phi thường yên tĩnh, Điền Chính Quốc đi đến vườn hoa phía sau biệt thự, xoa xoa tay, mượn ánh đèn nơi đó bắt đầu luyện giọng.

Trong sổ ghi chép của cậu có rất nhiều đề mục biểu diễn không được dạy, luyện âm thanh xong, Điền Chính Quốc liền chọn hai đề mục kinh điển, nghiêm túc luyện tập. Sau khi luyện xong lại tìm khác biệt với kiểu mẫu, rồi lại tìm khác biệt, rồi lại luyện tập nhiều lần.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ, cái bóng của người thiếu niên bị kéo dài ra. Bên trong gian phòng cách đó không xa, nam nhân mày kiếm mắt sáng đứng trước cửa sổ không biết đã nhìn bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip