70

Điền Chính Quốc còn cho rằng Kim Thái Hanh không phát hiện ra, im lặng không lên tiếng gật gật đầu.

Chung Trung đi vào, cậu vội vã nói sang chuyện khác:  "Vào lớp rồi, học hành chăm chỉ để tiến bộ mỗi ngày."

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay không bị thương của mình mà xuất thần.

Vết thương bị cắn trước đây cũng rất nhanh khép miệng.

Khi ấy hắn chỉ nghĩ chắc là bởi vì vết thương nhỏ nên mới thế. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến bé con.

Điền Chính Quốc sợ Kim Thái Hanh lại nói tới việc này, mắt cũng không chớp mà nhìn thẳng lên bảng đen.

Hiếm khi thấy có học sinh mới ngày đầu sau nghỉ lễ lại nghiêm túc học hành như vậy, Chung Trung hòa ái cười:

"Điền Chính Quốc, nói suy nghĩ của em về bài này đi."

Đột nhiên bị điểm danh, Điền Chính Quốc nhanh chóng lướt qua câu hỏi, cũng may câu hỏi không khó, cậu nhanh chóng tìm ra ý tưởng của mình.

Cậu chậm rãi mở miệng: "Giả sử tọa độ của điểm P là ..."

Nghe âm thanh mềm mại bên tai, Kim Thái Hanh nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đường quai hàm thanh tú tinh xảo của Điền Chính Quốc.

Hắn nâng đầu ngón tay lên thì ngửi ra được một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương thuộc về bé con.

Không phải thuốc trị vết thương, mà là nước bọt của Điền Chính Quốc?

Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí hắn.

Kim Thái Hanh nhớ lại Điền Chính Quốc rất quý trọng những chiếc móng tay của mình và bảo hắn phải cất chúng đi.

Hắn lật qua lật lại hộc bàn, không biết mấy cái móng tay kia đã bị ném ở đâu rồi.

Đáy lòng Kim Thái Hanh có bỗng suy đoán: Không phải chỉ có mỗi nước bọt mới có thể chữa lành vết thương ...

Có thể bên trong có huyết thống đặc thù, hoặc là thân phận của bé con đã thoát khỏi phạm trù nhân loại?

Điền Chính Quốc không chú ý tới Kim Thái Hanh đang xuất thần, cúi đầu nghiêm túc viết bài.

Sau giờ học, Kim Thái Hanh mới trở lại dáng vẻ ban đầu, hỏi:

"Em muốn uống nước không?"

Điền Chính Quốc nói:"Sao cũng được."

Kim Thái Hanh đưa tay lấy cốc nước trên bàn, rồi đột ngột dừng lại.

Dường như hắn chưa bao giờ thấy bé con chủ động uống nước, thậm chí cậu còn không đi vệ sinh.

Thấy Kim Thái Hanh ngây người, Điền Chính Quốc nghiêng đầu:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, " Kim Thái Hanh cười cười, hỏi ngược lại, "Nước nóng hay là nước lạnh?"

Điền Chính Quốc như trước nói: "Sao cũng được."

Kim Thái Hanh nhíu mày, bộ mặt chân thật đáng tin mà nói:

"Nước nóng thì hôn một cái, nước lạnh hai cái, sao cũng được thì ba cái."

Giọng hắn không nhỏ, Lục Vưu quay đầu lại liếc nhìn rồi vội vã quay lên.

Trên mặt Điền Chính Quốc liền nổi lên mây ửng đỏ: "Vậy em không uống nữa."

"Không ngoan, " Kim Thái Hanh đến gần, thấp giọng nói, "Không uống sẽ bị cắn."

Điền Chính Quốc đẩy hắn ra, cường điệu nói:

"Bây giờ đang ở lớp học!"

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng: "Được, vậy về nhà sẽ tiếp tục tính sổ, anh cho em chọn tùy tiện."

Hai tiết tiếp theo là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bị ốm nên thay thành làm bài tập.

Trần Thần dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai làm xong bài tập, sau đó chạy tới bát quái:

"Ê kể cho mấy cậu nghe, Omega chuyển trường kia, hình như bị phân đến ban mười lăm."

"Hình như có tin tức, Chung lão sư không muốn cậu ta, ban hai cũng không cần cậu ta."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Ban mười lăm?"

Cậu hình như chưa từng thấy ban này.

Trần Thần gật đầu liên tục: "Nó ở tầng hai bên dãy lớp , cách chúng ta rất xa."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh một mặt bình tĩnh.

"Tôi luôn cảm thấy Omega kia có chút quen mắt."

Trần Thần mò cằm suy tư nói: "Hình như đã gặp nhau ở nơi nào rồi ấy."

Lục Vưu để bút xuống, đánh vào đầu cậu chàng: "Dung mạo cậu ta rất giống Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Trần Thần vỗ đùi: "Đúng đúng đúng, dáng vẻ rất giống Tiểu Điền."

Điền Chính Quốc nhìn bóng của mình trên cửa sổ.

Cậu sờ sờ mặt, buồn bực nói:

"Giống ở đâu?"

"Giống như cậu trước kia."

Trần Thần cười hì hì nói: "Lúc cậu vừa tới cũng gần giống như cậu ta, gầy gò nhỏ con, còn bây giờ đã được Kim thần nuôi thành mặt mũi hồng hào rồi."

Kim Thái Hanh cực kỳ tán thành, nẹo một cái lên má Điền Chính Quốc:

"Bây giờ cuối cùng cũng có chút thịt."

Sau đó, hắn liền ghé vào tai Điền Chính Quốc, ngữ khí mập mờ nói:

"Lớn lên cũng rất được."

Điền Chính Quốc che lỗ tai, nhỏ giọng hỏi hắn: "Chuyện chuyển lớp kia có phải do anh làm hay không?"

Kim Thái Hanh không hề phủ nhận, mắt hắn híp lại, nói:

"Omega kia bụng dạ khó lường, nhất định là đang mơ ước tin tức tố của Alpha nhà em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip