CHƯƠNG 47: TÌM CHỖ Ở (PHẦN 2)


.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Anh Uyên!!! Tao có chuyện cần báo cáo! Quốc Quốc và anh Hanh dám nhắn tin riêng với nhau! Hai người bọn họ vậy mà lén lét giấu tụi mình nhắn tin riêng!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Tao mới vừa nhìn lén xong!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Tất cả chúng ta đều là anh em tốt! Tại sao không thể nói công khai trong nhóm mà lại phải nhắn riêng!

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao khuyên mày ngậm ngay cái miệng lại.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Hai người họ ngày hôm qua còn cùng nhau thuê phòng ngủ, mày chẳng lẽ không biết? Vì cái gì anh Hanh không ngủ với mày? Mày vẫn không hiểu hả? Về soi gương đi, Bân à.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao sợ mày mà còn nói thêm gì nữa buổi tối sẽ bị anh Hanh đánh cho no đòn.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Xin lỗi, rất xin lỗi. Em muốn rút lại tin nhắn nhưng quá hạn rồi. Anh Hanh, em xin lỗi. Anh Quốc, em xin lỗi.

Thế rồi Lâm Tiểu Bân biến mất, đoán chừng đã bị anh Hanh chỉnh cho một trận.

Sau đó Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc một vài vấn đề rồi không nói thêm gì nữa, mãi cho tới mười giờ đêm mới đúng hẹn nhắn chúc cậu ngủ ngon.

Quốc Quốc: Buổi tối anh ngủ chung với anh Bân ạ?

Thái Hanh Hanh: Anh ngủ trên sàn.

Quốc Quốc: Sao thế?

Thái Hanh Hanh: Giường của nó quá nhỏ, chật.

Quốc Quốc: Ồ.

Quốc Quốc: Sáng ngày mai anh đi xem phòng trọ hả?

Thái Hanh Hanh: Chín giờ ba mươi mới đi. Anh ở trên điện thoại chấm được ba cái, mai sẽ đi loanh quanh gần trường tìm thử coi sao, có mấy dãy cho thuê còn dán thông tin thẳng lên trên tường.

Quốc Quốc: Ngày mai em đi theo anh coi phòng trọ nha! Dù sao ngày mai cũng được nghỉ!

Thái Hanh Hanh: Ngày mai Lâm Tiểu Bân đi chung với anh, em ở nhà học hành chăm chỉ đi, chẳng phải sắp thi Olympic Toán rồi à?

Quốc Quốc: Dạ... Nhưng mất chưa tới một ngày mà!

Thái Hanh Hanh: Ngoan, ngủ đi.

Điền Chính Quốc đành phải nằm xuống ngủ. Có đôi khi cậu năn nỉ anh Hanh, ảnh nhất định xuôi theo cậu, nhưng cũng có những lúc dù cho cậu van nài thế nào anh Hanh cũng tuyệt đối không đồng ý.

Việc tìm chỗ ở của Kim Thái Hanh diễn ra rất thuận lợi, chỉ mới một ngày đã bàn giao xong.

Sau khi thức dậy Điền Chính Quốc vẫn không ngừng nhắn tin hỏi han tình hình thuê phòng, nhưng anh Hanh vẫn chưa trả lời lại. Nhóm đàn em cũng yên ắng không kém, Lâm Tiểu Bân vậy mà lại không cập nhật tin tức mới, thật sự rất kì lạ.

Thời điểm giữa trưa Điền Chính Quốc có gọi điện thoại tới, Kim Thái Hanh và Lâm Tiểu Bân khi ấy đang ăn mì sa tế. Anh Hanh nói đi cả buổi sáng nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý, ăn xong tiếp tục kiếm.

Điền Chính Quốc mới vừa cúp máy, Lâm Tiểu Bân đã ở trên nhóm chat nói với cậu anh Hanh không cho hắn gửi chứ hông phải tại hắn không gửi!

Điền Chính Quốc hỏi tại sao? Lâm Tiểu Bân bèn nhắn tin riêng cho cậu.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Chắc là sợ ảnh hưởng tới chuyện học hành của mi đó, sợ mi lo lắng này kia, ảnh không cho anh nói gì hết á!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Thánh thần thiên địa ơi, mi đúng là cục cưng của anh Hanh mà!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Hổng nói nữa, lỡ anh Hanh phát hiện ra một cái là anh mày đi đời nhà ma đó! Bye bye!

Buổi chiều, bốn giờ. Anh Hanh gửi tin cho cậu nói là đã tìm được phòng trọ, có thể ngay lập tức dọn vào.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều đã tới phụ giúp dọn dẹp vệ sinh, Điền Chính Quốc cũng muốn đi nhưng Kim Thái Hanh không cho cậu tới, dặn cậu ở nhà chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi Olympic Toán sắp đến.

Mãi cho tới tận chín giờ tối, anh Hanh mới phát cho cậu một tấm ảnh chụp.

Một căn phòng nhỏ màu trắng, giường ngủ kê sát vách tường, cạnh giường đặt một cái bàn học, bên trên là cái ba lô của anh Hanh. Trừ mấy thứ đó ra thì không còn đồ đạc nào khác, được cái nhìn thoáng qua trông rất gọn gàng, sạch sẽ.

Quốc Quốc: Giống như cái gì cũng không có? Chén, ấm nước, chăn, gối đầu... Mấy thứ đó đâu?"

Thái Hanh Hanh: Bây giờ anh ra siêu thị mua.

Quốc Quốc: Anh đừng mua chăn và gối, nhà em có nhiều lắm! Khoan đã, anh trước hết đừng mua gì cả, để em xem nhà em có cái gì mai em cầm lên cho anh!

Thái Hanh Hanh: Siêu thị gần mà.

Quốc Quốc: Đừng lãng phí tiền! Mẹ em rất thích mua đồ, chén trong nhà có tới những mười đến hai mươi cái. Thật đấy, ngày lễ sắm đồ 11/11 bà ấy mua một lần mười đôi dép lê, để em tìm thử coi. Nếu như không có, ngày mai tụi mình sẽ đi siêu thị sau.

Quốc Quốc: Nhất định phải chờ em cùng nhau mua!

Quốc Quốc: Bây giờ em đi hỏi mẹ!

Thái Hanh Hanh: Ừ.

Điền Chính Quốc chạy tới hỏi Lâm Huệ cậu cần phải chuẩn bị những gì, Điền Văn Huy và Lâm Huệ dừng lại việc đang làm rồi lục tung toàn bộ ngăn kéo, lôi ra những thứ đồ nhà mình không dùng tới.

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh lái xe tới trạm tàu điện ngầm đón Điền Chính Quốc thì thấy cậu kéo theo một cái va li rất lớn, trở thành tâm điểm chú ý của những người đi đường.

Có ai đi học mà lại xách theo cái va li 28 inch (*) cơ chứ!

(*) Va li 28 inch: Kích cỡ tiêu chuẩn phổ biến nhất của Va li 28 inch là dài 76 × rộng 51 × dày 32 cm.

Kim Thái Hanh cạn lời.

Điền Chính Quốc ôm lấy va li 28 inch ngồi ở yên sau của chiếc xe điện, phấn khởi kể cho Kim Thái Hanh nghe nhà cậu ngày hôm qua đã thu thập những thứ đồ này như thế nào, thậm chí còn tuyên bố tối nay phải ở lại ngủ qua đêm trong phòng trọ của hắn, cậu đã thông báo cho bố mẹ cả rồi.

Kim Thái Hanh đem va li cất vào trong phòng, hắn sợ trễ giờ lên lớp cho nên không mời cậu lên lầu ngó qua.

Điền Chính Quốc cả ngày học rất mất tập trung, cậu vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, chỉ muốn nhanh chóng trở về sắp xếp lại đồ đạc. Giữa trưa sau khi ăn xong cơm ở căn tin, Điền Chính Quốc lôi kéo Kim Thái Hanh vội vã chạy đi.

Kim Thái Hanh không lái xe điện tới, chỗ trọ cách trường học chỉ có năm phút đi bộ, nơi này không ở gần khu chung cư đối diện trường mà nằm ở trong một cái thôn nhỏ.

Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc men theo con hẻm cũ, vừa đi vừa nói, "Chỗ này nếu em đi một mình thì tuyệt đối không được đến, nhất là ban đêm. Nó không giống với mấy khu chung cư gần trường mình, tiền thuê nhà rẻ người ở phức tạp, có nhân viên văn phòng, có lao động nhập cư, thậm chí là thất nghiệp."

Điền Chính Quốc lo lắng, "Còn anh thì sao?"

Kim Thái Hanh xoa xoa đầu cậu, "Anh Hanh nhà em đánh nhau chưa từng thua ai."

Nhưng mà Điền Chính Quốc vẫn không ngừng bất an, "Vậy khu này có ồn ào không ạ? Tại sao anh không thuê trọ ở khu chung cư bên kia?"

Kim Thái Hanh trả lời, "Không ồn, ban ngày rất im ắng. Chẳng phải em chỉ tới đây nghỉ ngơi vào giấc trưa thôi à, vậy thì không sao. Nơi này... Tiền thuê rẻ hơn, với cả phòng ở xây vào năm ngoái nên tương đối mới."

Khu chung cư đối diện trường học môi trường dĩ nhiên tốt nhưng giá cả ít nhất phải một ngàn (1), còn chỗ rẻ hơn phòng lại rất tồi tàn, với cả đa số những phòng ở ngon lành đều đã bị người thuê hết trước lúc khai giảng rồi.

(1) 1000 RMB = 3.311.698,21 VNĐ

Kim Thái Hanh cân nhắc kĩ càng mới quyết định thuê trong cái thôn này, dù sao hắn cũng không sợ mấy thành phần phức tạp. Nếu như Quốc Quốc có đến hắn sẽ cùng cậu ấy đồng thời.

Hai người cua một vòng quanh con hẻm rồi dừng lại trước một tòa nhà bảy tầng, Kim Thái Hanh tra chìa khóa vào ổ, mở cổng, hành lang ở tầng trệt tương đối rộng rãi, lúc này chỉ dựng một mình chiếc xe điện của hắn và vài cái hòm đồ đạc linh tinh.

Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc lên tầng ba, mỗi tầng lầu chia thành sáu căn phòng, thậm chí ở trước hiên còn đặt một chiếc xe ba bánh của trẻ em. Hắn dừng lại ở căn phòng chính giữa sau đó mở cửa.

Điền Chính Quốc hỏi, "Chỗ này mà cũng có con nít luôn ạ?"

Kim Thái Hanh trả lời, "Hình như bên phải phòng anh là một hộ gia đình, chỗ trọ này được người thuê kín hết rồi, ban đêm khá ầm ĩ nhưng anh có tiết tự học buổi tối tới muộn mới về, khi ấy cũng yên tĩnh lại."

Kim Thái Hanh vừa nói vừa đẩy cửa ra.

Phòng nhỏ hơn nhiều so với ảnh chụp, khoảng chừng bảy, tám mét vuông. Bốn bức tường màu trắng, sàn nhà được lát bằng những viên gạch men rẻ tiền màu xám nhạt, một chiếc giường khổ một mét năm, một cái tủ quần áo nhỏ bằng gỗ, một bộ bàn học, chỉ có nhiêu đó. Cũng may nhìn vẫn rất mới mẻ, có điều hòa, bên trong phòng tắm có máy nước nóng, sạch sẽ, không ẩm mốc, cũng chẳng có những vệt ố màu.

Chiếc va li to đùng của Điền Chính Quốc nằm đơn độc ngay giữa căn phòng, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của Điền Chính Quốc về việc ở trọ. Cậu hiếm khi coi ti vi nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ thấy qua một vài bộ phim truyền hình mà mẹ cậu coi, dàn diễn viên trẻ tuổi trong đó thuê một căn hộ có ít nhất có phòng khách, bếp, ban công, ghế sô pha và bàn ăn. Nhưng căn phòng này cái gì cũng không có, hoàn toàn trống trơn.

May mắn là chỉ số IQ của Điền Chính Quốc vẫn còn, cậu biết cuộc sống thực tế không thể giống như trong truyền hình nên mới nhịn xuống không có than lên thành tiếng. Cậu bước đến mở ra cái va li, cố gắng vờ như mình đang rất vui vẻ mà nói, "Gối và chăn còn mới lắm, có thể trực tiếp dùng."

Điền Chính Quốc từ trong va li lôi ra một cái chăn lạnh khổ một mét tám, hơi to so với size giường, sau đó tự an ủi bản thân, "Không sao hết, lớn một chút mới đủ hai người dùng."

Kim Thái Hanh cũng tới phụ giúp.

Trong chốc lát, một chiếc chăn lạnh họa tiết khủng long cùng với hai cái gối đồng dạng được trải ra trên giường. Phía trên bàn học đặt một cái bình siêu tốc; hai cái ly thông minh, một cái màu xanh xám và một cái màu be; cuối cùng là hai đôi dép lê đặt bên cạnh cửa cùng màu với hai cái ly.

Điền Chính Quốc mở tủ quần áo, đem đồ ngủ của mình móc vào bên trong.

Tủ quần áo tuy rằng nhỏ nhưng y phục của anh Hanh rất đơn sơ. Đồ đạc xếp gọn vừa vặn hai cái ô vuông cùng với một cái áo khác mỏng được ném lên trên giá treo đồ.

Điền Chính Quốc mang theo mười mấy cái móc, cậu cầm lấy áo khoác của anh Hanh rồi treo lên trên, tiếp đó cậu thả vào phòng tắm một cái khăn mặt và hai cái cốc đánh răng.

Điền Chính Quốc giải thích, "Em chuẩn bị trước bàn chải và cốc, lỡ đâu em tới chơi rồi ngủ lại qua đêm."

Cậu thậm chí còn lôi từ trong va li ra mấy miếng ghép tủ bằng nhựa rồi nói, "Mẹ em mua mấy thứ này trong ngày lễ 11/11, ban đầu tính mua về để đặt chậu hoa kết quả lại mua quá nhiều để đó cũng chẳng dùng làm gì, vừa vặn lắp lại có thể đựng được ít đồ."

Kim Thái Hanh nhìn cậu bận bịu nửa ngày, nhỏ giọng nói, "Nghỉ tay tới làm bài tập đi, để đó anh ghép lại thành kệ."

Điền Chính Quốc làm gì có tâm tư để học hành nhưng rồi lại sợ nếu bản thân không chuyên tâm làm bài lần sau anh Hanh sẽ không cho cậu tới nữa, thế nên cậu đành phải lôi ra sách luyện thi Olympic Toán, ngoan ngoãn ngồi giải đề.

Các thanh nhựa nhanh chóng được ráp lại thành một cái kệ ba tầng, rất chắc chắn. Kim Thái Hanh đem bình siêu tốc thả lên trên.

Trong chớp mắt, căn phòng nho nhỏ trống rỗng ban đầu nay đã có hơi thở của sự sống.

Điền Chính Quốc làm xong một vài đề Toán thì thấy thanh kệ đã được ghép lại thành hình, cậu lấy ra một cái túi chất đầy hoa quả và sữa rồi đặt chúng lên trên, "Tốt lắm, cho anh khi nào đói bụng thì ăn!"

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ yên lặng vào phòng tắm rửa sạch tay, đến khi bước ra Điền Chính Quốc đã thay xong đồ ngủ, leo lên giường chuẩn bị nghỉ trưa.

Điền Chính Quốc nhích người tới sát vách tường rồi vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, nói, "Ngủ thôi."

Kim Thái Hanh ngồi trên giường, sờ sờ đầu của cậu rồi nói, "Giường nhỏ, sau này anh sẽ mua thêm cái nệm thả dưới đất ngủ trưa.

Điền Chính Quốc trợn tròn mắt, lên tiếng phản đối, "Có nhỏ chút nào đâu, anh leo lên ngủ đi!"

Kim Thái Hanh im lặng, hắn thay một cái áo ba lỗ màu đen rồi nằm tới bên cạnh Quốc Quốc.

Điền Chính Quốc đột nhiên cười hì hì hai tiếng, Kim Thái Hanh hỏi cậu làm sao thế.

Cậu đáp, "Em từ trước đến nay chưa từng thuê trọ ở ngoài, cảm thấy rất thú vị."

Kim Thái Hanh biết Quốc Quốc là đang an ủi hắn. Kỳ thật ai mà chẳng biết, có cái gì thú vị đâu, phòng nhỏ tí xíu, không có đồ dùng sinh hoạt, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Điền Chính Quốc tiếp xúc với hoàn cảnh thế này, cậu vốn chẳng cần thuê trọ, cũng không cần chia tiền với bất kì ai. Cậu chỉ muốn giúp đỡ hắn, muốn khiến hắn vui vẻ.

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt mơ màng buồn ngủ của Điền Chính Quốc, nhìn hàng mi dày đặc, nhìn chóp mũi vểnh lên, nhìn cánh môi mỏng khe khẽ đóng mở của cậu, "Em buồn ngủ quá rồi."

Hắn nhẹ nhàng đáp, "Ừ."

Hết chương 47

Ngô Uyên: Tại sao anh Hanh không ngủ mày, mày biết không?

Lâm Tiểu Bân: Nà ní?

Ngô Uyên: Tại vì mày không phải là Quốc Quốc!

Lâm Tiểu Bân: Lời này của mày cứ quái quái thế nào ấy?

Ngô Uyên: ... Dòng ngu ngục.

=]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip