5.

Vì Yoongi không thể nhìn thấy nên cậu sẽ không biết hiện tại ví hắn cũng đang kêu gào đau đớn. Nhưng không sao, Yoongi đối tốt với hắn như thế, chỉ là một chầu nước nhỏ, không lý gì hắn lại không chu toàn được. May mắn thay, bạn hẹn của hắn lại là một người rất nhu mì và hiểu chuyện. Yoongi dẫn hắn tới một quán cà phê chỉ cách nhà cậu một con đường. Taehyung cũng biết quán này. Nơi này lúc nào cũng buôn bán đắt khách. Nhưng có lẽ hôm nay cả hai ghé vào giờ muộn, gần đến lúc đóng cửa nên chẳng có mấy người bên trong, hầu như chỉ còn bàn và ghế. Taehyung đẩy cửa bước vào trước, giữ cửa cho Yoongi theo sau. Hắn nghe thấy cậu nhẹ nhàng cảm ơn hắn một câu.

Hắn chọn vị trí gần cửa kính, có thể nhìn ra bên ngoài nơi những con xe đang băng đều đều trên đường. Cậu ngồi phía đối diện, nét mặt hơi lo lắng như thể cậu chưa từng có một buổi hẹn với ai đó. Trông cái cách Yoongi mím chặt môi rồi đan tay vào nhau cũng đủ khiến hắn cảm thấy buồn cười. Cậu ngồi đó, không nói gì, chỉ nghịch hai ngón cái. Taehyung không hé nửa môi, chỉ nhìn đồng hồ rồi nhìn người đối diện.

"Gọi nước đi, cậu đã ngồi chơi ngón tay như thế năm phút rồi đấy."

Yoongi giật mình, ngẩng mặt lên, hai gò má đỏ ửng như hoa đào. Taehyung không đọc vị được đôi mắt ấy nhưng hắn chắc chắn bên trong chúng là một sự xấu hổ dễ thương.

Yoongi xoay người lại về hướng quầy pha chế, đưa tay lên nhưng giữa chừng lại rụt lại. Cậu dúi mặt vào thành ghế, hai bên vành tai đỏ chót từ khi nào. Taehyung chứng kiến điều đó chỉ biết cười nhưng hắn chẳng kìm được mà cười thành tiếng. Yoongi từ cà chua xanh trở thành cà chua chín trong vòng vài giây ngắn ngủi. Cậu xoay người lại, cúi đầu xuống để giấu đi gương mặt của mình.

"Vậy để tôi kêu nhé."

Hắn vừa cười vừa đưa tay ra hiệu cho nhân viên. Bản thân hắn biết nụ cười của hắn càng khiến Yoongi thêm ngại ngùng nhưng hắn nhất thời không thể kìm chế được. Có lẽ một phần do sự mong muốn được làm quen với Yoongi được hình thành trong suốt thời gian hắn ăn nhờ ở đậu nhà cậu mà giờ đây mọi cảm xúc hắn đang thả ga, không cần kìm nén hay bó buộc. Ngay cả khi nhân viên phục vụ tiến gần lại, hắn vẫn còn chưa bỏ được nụ cười đó ra khỏi môi.

"Hai Americano, cảm ơn."

Chàng nhân viên nọ vui vẻ gật đầu rồi rời đi. Lúc này Taehyung mới chuyển tầm mắt sang Yoongi. Bây giờ hai bàn tay cậu xoè tròn ra và cố định trên mặt bàn. Hình như cậu đang ép bản thân không làm những hành động kỳ quặc đó nữa. Mặc dù hắn cảm thấy rất đáng yêu.

"Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài với người khác à?"

Taehyung mở lời, hắn muốn xoá tan bầu không khí khó xử đang vây lấy Yoongi. Dù gì buổi hẹn này cũng được dựng lên với mục đích làm quen cậu, hắn không thể để cậu ngượng ngùng mãi.

"Người lạ. Vâng, đây là lần đầu tiên tôi đi đâu đó với ai đó trong lần gặp mặt đầu tiên. Còn người quen thì có đôi lần."

Giọng Yoongi nhỏ dần về cuối câu. Hắn không biết do cậu vẫn còn ngượng hay không muốn nói về 'người quen' của mình. Thời gian sống cùng Yoongi đủ lâu để hắn biết được số lượng người quen của cậu đếm trên đầu ngón tay.

"Cậu nên đi ra ngoài nhiều hơn là cắm mặt vào công việc từ sáng đến tối. Nhưng thế thì sẽ lãng phí tuổi trẻ lắm."

Yoong nghe xong liền mỉm cười nhẹ, cái con người ngượng ngạo ban nãy dường như bị xoá sạch sự tồn tại chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Sao anh lại đoán tôi là người như thế?"

"Vì tôi có thể cảm nhận được cậu là người rất chăm chỉ và được việc."

"Còn tôi lại cảm thấy anh là người giỏi giang và rất biết hưởng thụ, đúng chứ?"

Taehyung cười khẩy, không ngờ bản thân trong mắt đối phương lại có thể tốt đẹp đến như vậy.

"Tôi đúng là con người phóng khoáng nhưng còn về giỏi giang thì tôi không chắc. Tôi chỉ là một người là tự do thôi. Kim Taehyung, nhiếp ảnh, 25 xuân xanh tươi trẻ."

Taehyung nhoài người tới, đưa tay ra như một hình thức chào hỏi thường gặp. Yoongi cũng làm hành động tương tự, nhưng tay cậu cứ mãi băn khoăn trong không khí cho đến khi Taehyung chủ động bắt lấy.

"Min Yoongi, chuyên viên tư vấn và đặt lịch khách hàng, công ty vận chuyển Shelby 1, hơn cậu hai tuổi."

Yoongi mỉm cười lần nữa và Taehyung chắc chắn 100% công ty điện năng của thành phố này đã giảm năng suất làm việc rồi.

"Chà, vậy là tôi phải đổi lại cách xưng hô rồi, anh nhỉ?"

Taehyung và Yoongi đều bật cười. Yoongi cười bởi Taehyung trêu chọc còn hắn cười theo quán tính vì Yoongi khi ấy cũng cười.

Lúc sau Yoongi định nói gì đó thì người phục vụ xuất hiện với cái khay nhôm và hai ly Americano. Taehyung biết đó là thức uống yêu thích của Yoongi. Nhiều lần hắn thấy cậu tan làm với một ly Americano uống dở trên tay. Vì thấy Yoongi thích như vậy nên có lần hắn cũng đã nếm thử nhưng lưỡi của hắn không ưa nổi cái vị này. Sau lần đó, hắn không thèm đụng vào một giọt nào nữa.

Taehyung ngồi đối diện, ánh mắt dõi theo cách Yoongi cầm ly lên và uống một ngụm lớn. Tâm trạng của Yoongi từ vui chuyển sang hạnh phúc. Đôi môi nhỏ chun lại theo cái vị ngon của cà phê tràn xuống cuống họng. Hắn nhìn cách cậu uống mà cũng thấy thèm thuồng lây liền cầm ly của mình lên. Quả nhiên cái vị vẫn khó nuốt như lần đầu tiên hắn nếm. So với cơ mặt đang giãn ra đầy tận hưởng của Yoongi thì mặt Taehyung lại nhăn nhúm lại, cố gắng nuốt trôi ngụm cà phê vừa rồi cho qua cực hình.

Hắn nuốt xong, đặt ly Americano qua một bên, tiếp tục nhìn Yoongi. Chỉ việc nhìn cái dáng vẻ hạnh phúc của cậu khi được uống thức uống yêu thích của mình thôi cũng đủ khiến hắn đã khát. Có lẽ hắn sẽ đợi đến khi Yoongi uống cho thoả thích rồi mới mở lời tiếp chuyện. Nhưng người phục vụ đứng bên thì không kiên nhẫn như thế. Chàng ta nhìn cả hai mà gương mặt đen sầm lại, hiện hẳn năm chữ 'thật là quá đáng mà' trên trán.

"À, quên mất. Tôi thanh toán."

Taehyung tươi cười đáp lại vẻ mặt lạnh ngắt của chàng nhân viên. Người ta đã đứng đó với hoá đơn đợi thanh toán và tống cổ hắn ra khỏi quán. Đối với một người làm công mà nói thì không gì đau đớn hơn việc sát giờ tan làm thì có khách. Sau khi đưa hoá đơn, người phục vụ còn bồi thêm một câu: "Cơm chó của hai người rất chất lượng. Lần sau hãy nhớ ghé nhiều hơn và sớm hơn nhé."

"Ối, đã trễ như thế rồi sao?"

Yoongi thốt lên. Khi biết cả quán đang nán lại chờ họ thì Yoongi lập tức thúc giục Taehyung uống xong phần của mình và rời khỏi.

Cuộc hẹn đầu tiên với Yoongi kết thúc chóng vánh như thế. Nhưng trước khi chào tạm biệt nhau thì Yoongi có hứa sẽ hẹn Taehyung một buổi hẹn khác mà không bị ngượng ngùng hay bị thời gian quấy nhiễu. Thậm chí, cậu còn để lại số của mình cho hắn.

Nhìn vào dãy số mà hắn đã lưu vào điện thoại từ lâu mà trong lòng không khỏi vui sướng. Đợi khi Yoongi đi một lúc lâu, hắn mới 'yeah' một cái thật to rồi nhảy chân sáo về nhà, chẳng màng quan tâm đến ánh mắt kì lạ của mấy nhân viên trong tiệm cà phê.

Tối đêm đó, Taehyung chủ động nhắn tin cho Yoongi. Hắn ngồi ở bàn ăn, nhắn một tin rồi nhìn ra sofa, nơi Yoongi đang biếng nhác nằm đó coi phim. Cậu nghe thấy tiếng chuông thông báo nên bật điện thoại kiểm tra. Tiếng Siri đều đều đọc tin nhắn của hắn cho cậu nghe và cậu nhắn lại ngay sau khi Siri kết thúc. Mỗi từ Yoongi ấn vào màn hình đều được điện thoại đọc theo. Hắn nghe được trước tất cả nội dung nhưng vẫn chờ đến khi Yoongi gửi tin nhắn mới trả lời lại.

—o0o—

Taehyung luôn mong chờ về buổi hẹn tiếp theo với Yoongi như một chú cún nhỏ đang chờ đến giờ đi dạo. Tuy vậy, thời gian tiếp theo của Yoongi sau khi trúng tuyển vào Shelby 1 lại chật kín, chỉ khi tan làm cậu mới có thể trả lời được tin nhắn của Taehyung. Đến tối về thì Yoongi vẫn còn chật vật với sếp và khách hàng dù cho cậu đã làm rất tốt trong công ty và mọi công việc nhà đều đã được Taehyung quán xuyến hết. Môi trường làm việc mới này hoá ra cũng áp lực không kém cạnh gì công ty cũ của Yoongi. Nhiều lần Taehyung nhìn vào Yoongi mệt mỏi ngủ trên ghế sofa mà trong lòng không khỏi lo sợ liệu cậu có trụ vững được dài lâu trong công ty ấy. Mặc dù so với những lo âu ngày trước thì chúng không quá áp lực lên Taehyung. Ngày xưa chỉ cần Yoongi thất nghiệp thì hắn cũng sẽ đói meo râu. Còn nay số tiền hắn kiếm ra được cũng ngang bằng so với Yoongi, thậm chí có thể nhỉnh hơn nếu vớ được mồi ngon.

Yoongi những ngày đầu làm việc bận tối tăm mặt mũi. Sau một thời gian quen dần với tiến độ của công việc thì cuộc sống có phần dễ thở hơn rất nhiều. Cậu có được nhiều thời gian nghỉ hơn và đương nhiên, cậu không hề quên Taehyung. Đã nhiều lần Yoongi gọi điện cho Taehyung muốn rủ hắn ra ngoài và dạo đâu đó. Nhưng trớ trêu thay, khi cậu bận thì hắn rảnh và ngược lại. Rất hiếm khi cả hai có chung thời gian rỗi hơi. Những cuộc hẹn tiếp theo của cậu và hắn cũng chỉ dừng lại ở cuộc hẹn thứ tư trước khi hắn theo băng nhóm của mình tới trung tâm Daegu để rửa tiền.

Chuyến đi của Taehyung kéo dài cả tháng chỉ vì cảnh sát đánh hơi được và bắt đầu siết chặt an ninh. Ban đầu hắn không cố ý định đi vì hắn căn bản không muốn rời xa mái nhà nhỏ của Yoongi nhưng vì đó là lệnh của Jin, hắn bắt buộc phải tuân theo. Và mỗi lần nhìn cảnh sát đi tuần ngày một đông trên đường phố thì hắn càng tiếc nuối lẽ ra ban đầu hắn nên cự tuyệt lời nói của Jin.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, nhóm của Taehyung nhanh chóng lên đường trở về Seoul. Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của nhiều cảnh sát an ninh trên tuyến đường đã khiến cả nhóm phải tản ra nhiều hướng. Hắn đánh lẻ một mình, mạo hiểm chọn con đường ngắn nhất để trở về Seoul.

Mặc dù đã cải trang kĩ càng không một sai sót và hoàn toàn hòa nhập với đám người trên tàu điện ngầm, cảnh sát vẫn lần ra hắn và lục soát từng toa một. Hắn gom góp tất cả những kĩ năng và cố hết tất cả sức lực để có thể chạy thoát khỏi đám cảnh sát và những cái camera được gắn ở mỗi toa tàu để trốn trong nhà vệ sinh. Ngay lúc hắn vừa chốt cửa lại thì tiếng loa thông báo văng vẳng đến tai hắn:

"Thông báo: tội phạm truy nã Kim Taehyung, với tội danh trộm cắp mức độ ba, hiện đang ở trên chuyến tàu. Các hành khách nếu có thấy người đàn ông này, xin hãy báo lại cho chúng tôi."

Taehyung chửi thề một câu. Hắn chắc chắn bây giờ bản mặt đẹp mã của mình đang xuất hiện trên khắp các màn hình ở mỗi toa tàu. Rõ ràng kế hoạch đã chi tiết và cẩn trọng đến thế mà vẫn bị bại lộ. Hắn bắt đầu nghi ngờ cảnh sát có tay trong hoặc một trong nhiều người trong nhóm đã trở mặt và chỉ điểm cho họ.

———————
Mừng một năm hơn của chúng mình alien____3012 🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip