35
TÍNH CÁCH RẤT MỀM
Chuyện của Điền Chính Quốc và Triêu Ninh bị làm ầm lên, không chỉ ở trong vòng, mà video trận solo đó còn đứng trên hot search. Điền Chính Quốc đẹp trai, lại còn dù đang chảy máu nhưng thao tác vẫn hết sức điêu luyện, video sau khi được cắt ghép biên tập đã thu hút thêm được rất nhiều fan.
Trước đó mấy ngày còn có chuyện lừa fan lên giường đang nổi, hai lần lên hot search như vậy không ít người chọc cậu có phải là định tham gia showbiz không.
Cũng bởi phạm vi phổ biến rộng, nên bạn học cấp ba của Điền Chính Quốc cũng biết chuyện tay cậu bị thương.
Lúc nhận được điện thoại của bạn học, cậu còn hơi ngạc nhiên.
Đối phương tên là Giang Diệu, bạn học cấp ba. Sau khi tốt nghiệp đại học Giang Diệu đến Thượng Hải mở quán bar, phong cách mà Giang Diệu theo đuổi là dạng văn nghệ, phong cách như vậy rất được chào đón, bây giờ Giang Diệu đã mở sang quán rượu thứ ba rồi.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giang Diệu nói nhà ca sĩ cố định của quán xảy ra chuyện. Vừa hay hắn biết đến việc của Điền Chính Quốc, biết đến mấy ngày nay cậu sẽ không chơi game, Giang Diệu hỏi cậu có hứng thú làm ca sĩ tạm thời hay không.
"Tạm thời?" Điền Chính Quốc cười cười: "Tôi không được, sao cậu lại tìm tôi hả?"
"Bây giờ đang cuối xuân đầu hè, khó tìm được người, hơn nữa yêu cầu bên tôi lại cao, vừa đẹp trai hát lại phải hay. Tôi còn lạ gì cậu nữa, chẳng phải trước đây cậu cũng đi hát ở bar rồi hay sao."
"Trước kia là trước kia, bây giờ tôi..."
"Coi như cậu giúp tôi một chuyện đi, Tiểu Điền, anh Điền, anh đẹp trai nhất có được hay không?"
"Trên tay tôi còn băng gạc."
"Cậu đeo thêm một cái vòng tay là được, rất ngầu."
Không từ chối nổi người, hơn nữa cứ ở nhà suốt thì cũng buồn, Điền Chính Quốc liền đồng ý đi giúp Giang Diệu.
Phỏng vấn hết sức thuận lợi, ban nhạc cũng ăn ý, ông chủ Giang Diệu quyết định trực tiếp cũng hài lòng. Không khí trong bar làm cho cậu cảm thấy khá thoải mái.
Bên Giang Diệu thì không thành vấn đề, Điền Chính Quốc quay về nói với Kim Thái Hanh, chờ anh đồng ý, thì chuyện này coi như xác định luôn.
Năm ngày liên tiếp, Điền Chính Quốc đều vào bar của Giang Diệu để hát.
Cậu về nhà càng ngày càng muộn, ngày đầu tiên còn về trước nửa đêm, bắt đầu từ ngày thứ ba, trước không giờ Kim Thái Hanh không thể thấy được cái bóng của người thương.
Con số trên điện thoại biến thành 00:00, Kim Thái Hanh có hơi buồn bực mà lướt lướt màn hình.
Kì thực anh không hề thích chuyện về đến nhà mà không gặp được Điền Chính Quốc, chắc bởi anh đã quen sự hiện diện của cậu, lúc Điền Chính Quốc đi Trùng Khánh anh cũng thấy vô cùng trống vắng.
Giống như thói quen thích ràng buộc người khác của anh, Điền Chính Quốc cũng có cái tính ham chơi, chuyện gì cũng có thể bị cậu ném ra sau đầu. Bình thường anh lo cậu cứ ở nhà suốt sẽ có ảnh hưởng không tốt với cơ thể, mà đến khi cậu ra ngoài rồi anh lại sợ cậu không về nữa.
Buổi sáng thì chọn bài hát, tập dượt một lần với ban nhạc, đến tối thì bắt đầu, Điền Chính Quốc bận anh cũng hiểu. Mà đã qua nửa đêm rồi, anh không hề nhận được một cuộc điện thoại, một tin nhắn, giống như cậu hoàn toàn không để ý đến anh.
Anh thực sự muốn nói thẳng với cậu là anh không muốn cho cậu đi hát nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại với cái suy nghĩ hung hăng như thế, hiệu quả chắc chỉ có thể ngược lại thôi.
Từ rất lâu trước đây Kim Thái Hanh đã dò được tính cách của Điền Chính Quốc, thích mềm không thích cứng. Lúc trung học anh rất cẩn thận, lần duy nhất anh bùng nổ chính là lúc cậu nói chia tay từ một phía.
Đến bây giờ, mỗi một chi tiết nhỏ Kim Thái Hanh đều còn nhớ rõ.
Lúc ấy mới vào hè, thủ đô vẫn còn mưa. Ngoài phòng âm nhạc, Kim Thái Hanh cầm ô đứng đợi. Anh biết thời khóa biểu của Điền Chính Quốc, ba ngày trước đột nhiên cậu muốn tách ta với anh, mấy ngày đó bọn họ đang xảy ra chiến tranh lạnh, anh muốn lấy cớ đưa ô để nói chuyện với cậu.
Rốt cục cũng hết tiết, đám học sinh lục tục ra khỏi lớp, Điền Chính Quốc hơi lùi lại phía sau, mắt cậu nhìn thẳng đi qua người anh.
Kim Thái Hanh cứ đứng ở cửa nhìn cậu, bây giờ cũng chỉ còn cách đuổi theo, chờ đến khi ra sảnh của tòa nhà, ngoài kia đã mưa như trút nước.
Mắt thấy Điền Chính Quốc đã mặc quần áo mưa, nhìn như là muốn lao thẳng vào màn mưa, Kim Thái Hanh cũng không nhịn được đứng chắn trước mặt cậu.
"Mưa lớn như vậy, em sẽ bị cảm."
"..."
"Nhà em cách trường khá xa, bây giờ là lúc tan tầm, ngay cả xe em cũng không bắt được."
"..."
Kim Thái Hanh thả nhẹ giọng: "Anh sẽ không làm gì cả, chỉ đưa em về thôi, có được không?"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt không có tình cảm, chẳng nói câu nào.
Kim Thái Hanh rốt cục không nhịn được nữa, đã mấy ngày rồi Điền Chính Quốc đều dùng thái độ đối xử với không khí để đối xử với anh, dù anh có làm gì cậu cũng không để ý, ở trước mặt anh lại càng không nở một nụ cười.
Dùng chiến tranh lạnh hết sức triệt để.
"Em có ý gì?" Kim Thái Hanh dù có bình tĩnh cách mấy, thì cũng chỉ là một cậu học sinh mới chớm trưởng thành, người yêu đang vô cùng thân mật đột nhiên trở mặt, anh nhịn đến bây giờ mới bạo phát đã là quá tốt: "Anh sai ở đâu em nói cho anh biết, anh có thể thay đổi, nhưng em nói chia tay là chia tay — "
"Tôi không phải đồng tính," Điền Chính Quốc đánh gãy anh: "Trước đây tôi cảm thấy anh rất tốt, rất đáng giá, mà giờ tôi không thấy như vậy nữa."
"Mẹ nó em..." Ánh mắt Kim Thái Hanh cũng thay đổi, trong giây lát quả thực anh có không khống chế nổi mình: "Đừng lấy cớ với anh."
"Tuần trước chúng ta đã chia tay rồi," Cậu nói: "Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh, anh đừng đuổi theo."
Cậu nói, kéo mũ xuống rồi chạy thẳng vào trong mưa.
Trời mưa lớn như vậy, Điền Chính Quốc hành động lại hết sức nhanh, thần kinh vận động của cậu phát triển, lúc chạy cơ chân banh ra, vừa thon lại vừa mạnh mẽ và chưa hề quay đầu lại.
Nói cái tên này có tính cách rất mềm không sai, mà nếu cứng rắn thật sự, cậu vô tình hơn bất cứ ai. Kim Thái Hanh nhìn màn hình điện thoại, tâm trạng bởi nhớ đến chuyện cũ lại càng tệ hơn.
Anh vẫn còn đang theo đuổi Điền Chính Quốc, nhất định phải cẩn thận hơn, đem dục vọng chiếm hữu đang tràn ra ngoài thu lại.
Thế nào mới để em ấy cam tâm tình nguyện quay về?
*
"Tiểu Điền, điện thoại của cậu kìa!"
Cô gái đánh trống của ban nhạc gọi một tiếng, Điền Chính Quốc vừa hát xong bài cuối nói cảm ơn rồi chạy xuống, thấy thông báo cuộc gọi đến, cậu đứng về phía sau cánh gà.
Ở chỗ này yên tĩnh hơn một chút,
"Alô?" Điền Chính Quốc nhấn nghe.
"Điền Chính Quốc," Kim Thái Hanh ở bên kia hỏi: "Các bạn nhỏ khác đều đã về nhà, em còn chưa về sao?"
Giọng anh rất nhẹ, như một cơn gió thoảng qua ồn ã trong bar, để Điền Chính Quốc tỉnh lại từ giữa bầu không khí mông lung: "Hát thêm ba, bốn bài nữa thôi, nhanh lắm."
Cậu dừng một chút, có hơi chột dạ: "Nhưng mà em đã hẹn đi ăn đêm với ban nhạc rồi, hay là anh ngủ trước?"
Ở đầu kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh.
Rõ ràng lúc trước đồng ý với ban nhạc cậu chẳng hề nghĩ đến anh, đợi đến khi nhận được điện thoại này, toàn bộ ý nghĩ về anh mới xông đến. Bây giờ Kim Thái Hanh thế nào? Chẳng phải bình thường anh đã ngủ từ sớm rồi sao, khác với cậu, ngày mai anh còn đi làm mà?
Điền Chính Quốc càng nghĩ càng thấy chột dạ, luôn cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì. Cậu đứng im không nhúc nhích, đợi Kim Thái Hanh mắng, hoặc là trách móc vài câu.
Người ở đầu bên kia cuối cùng cũng mở miệng:
"Anh cũng muốn ăn đêm với em, cũng muốn nghe em hát."
Kim Thái Hanh... Đang cần cậu sao?
Nhận ra được chút cảm xúc vi diệu trong giọng nói của đối phương, Điền Chính Quốc ai một tiếng nho nhỏ.
Cậu cảm thấy mình quá hư.
"Em về nhà có được hay không?"
*
Đêm đầu hè, ở trong phòng khách lâu cũng thấy lạnh, mà Kim Thái Hanh vẫn đang cầm điện thoại, không hề có ý định đóng chiếc cửa sổ đang lồng lộng gió.
Cuộc gọi cuối là ở nửa tiếng trước, khi anh có giả bộ đáng thương, Điền Chính Quốc đã đồng ý với anh là sẽ về nhanh thôi.
Có người mở cửa từ bên ngoài.
Người vào phòng mang theo mùi ẩm ướt của bóng đêm, trên tay Điền Chính Quốc cầm theo mấy chiếc túi, cậu cởi giày, Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói xen lẫn chút kinh ngạc lọt vào tai anh —
"Sao anh không đóng cửa sổ?" Cậu tiến lên phía trước: "Ngồi đây gió không lớn hay sao?"
"Lười mà."
"Anh cũng thật là." Điền Chính Quốc cười rộ lên, cậu đóng cửa sổ lại, từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn nhìn cậu.
Cậu sắp đến, gió mang theo khí lạnh cũng không còn nữa.
Điền Chính Quốc đem mấy chiếc túi đóng gói đồ ăn mình cầm về để trên bàn, lấy từ bên trong ra nào là gà rán, đồ uống, hộp đừng đồ ăn mini... Chất đầy nửa cái bàn trà.
"Hôm nay ai cũng bận không có thời gian ăn cơm tối, vốn là hát xong hẹn nhau cùng ăn, mà anh gọi điện, nên em xách đồ ăn về cả." Điền Chính Quốc mở ra hộp đựng bánh bao gạch cua, đẩy lên phía trước một cái: "Chúng mình cùng ăn đêm."
Kim Thái Hanh đi lấy đũa.
"Anh không ăn cay đúng không? Em có mang về sữa tươi chiên, bánh bao áp chảo, há cảo nhân tôm..."
Thấy cậu liến thoắng không ngừng, anh nói: "Có thể ăn cay."
"Thật? Vậy món cá sốt tiêu này rất ngon." Điền Chính Quốc thấy anh cười, cậu cũng nhẹ nhõm mà cười theo, trong lòng cậu cảm thấy rất xin lỗi Kim Thái Hanh. Cậu cứ đem hộp đồ ăn trong tay mình đẩy về phía anh: "Anh nếm thử chút đi? Tối hôm qua bọn họ giới thiệu cho em món này."
Kim Thái Hanh đáp một tiếng, dùng đũa gắp một miếng thịt cá.
Không phải là không nghĩ tới chuyện dùng sức mạnh cưỡng ép, dù là đêm nay, hay là bảy năm trước bị Điền Chính Quốc vô duyên vô cớ bỏ rơi, rõ ràng là anh có rất nhiều cách để ép cậu, nhưng anh lại muốn cậu tự mình đi tới.
Anh chỉ sợ Điền Chính Quốc sẽ không trở lại nữa.
"Hình như có hơi cay." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói.
Là anh cố ý.
"Bên đây có trà sữa ô long đây, để em tìm xem là cốc nào đã..."
Mà Điền Chính Quốc không thấy, cứ nghĩ anh bị cay thật, động tác lấy trà sữa rất nhanh.
Lại như Điền Chính Quốc không biết, bản thân cậu sau khi thấy anh, những khổ sở hay tối tăm như được cột vào bóng bay mất dây, vèo một phát, bay mất không thấy tăm hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip