Chap 11




           

Tiffany tự hỏi ai lại đến nhà cô vào lúc này, từ lúc dọn lên Seoul thì người biết nhà riêng của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể là ai chứ, chẳng thèm nhìn vào con mắt cửa, cô mở thằng cửa ngoài. Lặng người, cô không nghĩ là mình sẽ nhìn thấy anh, Kim Taeyeon bằng xương bằng thịt trước cửa nhà mình, quá bất ngờ tiffany chỉ đứng đó chăm chăm nhìn vào con người đang đứng trước cửa nhà mình, người mà vài giây trước cô mới thấy trên bài báo 'CHÀNG CA SĨ HỌ KIM TRỞ VỀ HÀN QUỐC SAU 2 TUẦN LƯU DIỄN NƯỚC NGOÀI' .Ốm đi một chút, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, mái tóc rối xù lên vì đội nón ... một tuần qua anh của cô hình như vất vả lắm và hình như chàng ca sĩ kia cũng vì lý do gì đó mà không thể mở lời nói với cô điều gì, kéo cửa rộng ra, Tiffany tránh sang một bên cho bạn trai mình vào nhà. Cánh cửa vừa khép lại thì cô cảm nhận được một vòng tay mạnh mẽ kéo mình vào lòng rồi ôm xiết lại.


"Anh nhớ em."


"Mệt lắm phải không? Trông anh hốc hác quá." - Nhắm mắt lại ngả đầu lên vai anh, vòng tay cô cũng tự nhiên siết chặt anh vào lòng.


"Anh chạy thẳng về đây gặp em đó."


"Em biết."


"Biết sao?" - Hai tay giữ vai, cô thấy anh kéo mình ra, nhìn vào mắt cô anh hỏi.


"Ừm, em biết." - Vừa kết thúc câu nói thì môi cô và anh gặp nhau, không biết ai bắt đầu trước chỉ biết rằng chúng nhớ nhau biết chừng nào, nhẹ nhàng chớp vào rồi lại buông, nghiêng đầu, cô muốn anh cảm nhận hết cảm xúc của mình cũng như lấy lại hết bằng ấy cảm xúc anh trao cho mình, ngất ngây anh đưa cô vào một thế giới mới, thế giới chỉ có hai người thôi.



"Em đang làm gì vậy?" - Anh hỏi, sau một lúc không rời anh cuối cùng cũng chịu theo cô đi vào bên trong trong căn hộ.


"Lướt web, em vừa mới thấy tấm hình của anh ngoài sân bay thì anh đã gõ cửa nhà em rồi." - Cô nói chỉ về phía chiếc laptop để mở trên bàn, có thể thấy rõ hình của Kim Taeyeon đang bước ra khỏi sân bay.


"Nhà em đẹp thật đó, lúc trước anh cũng định chọn khu bên này nhưng lại thôi, bên kia gần công ty nên đi lại dễ dàng hơn" - Taeyeon nói



Nhìn xung quanh căn phòng khách cực kỳ ấn tượng, một mặt bức tường được ốp bằng loại kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh khu công viên và hồ bơi của khu nhà cao cấp, tấm kính bắt đầu từ cửa ra vào và kết thúc ở một tấm hình gia đình khổ lớn và nối tiếp là một kệ sách khổng lồ được ốp vào trong tường, ngay giữa kệ là một chiếc TV đời mới, và dàn đầu đĩa xịn phía dưới. Chiếc kệ gỗ được chia ra nhiều ô một cách vừa phải, không quá chi tiết, lấy màu nâu của gỗ làm chủ đạo xung quanh là những vệt màu đủ loại từ các cuốn sách, tiểu thuyết có, sách kỹ năng có, nhưng nhiều nhất vẫn là những cuốn sách y dày cộm được viết bằng tiếng anh cộng với màu sơn trắng làm cho căng phòng sinh động hẳn lên và mang một nét gì rất tự nhiên, đi tới cuối kệ sách là lối vào một khu chữ L, ngay góc là bàn làm việc của cô, đúng là bác sĩ có cả một tủ thuốc đầy đủ ở đó, nó còn thấy cả găng tay, khẩu trang và một bộ dao kéo nữa.



"Em để mấy thứ này ở nhà chi vậy Fany?" - Anh hỏi, hai tay chắp đằng sau ngó nghía một cách cẩn thận.


"Cái gì mới được chứ?" - Trông cô có vẻ đang bận làm cái gì đó, ngồi cả xuống đất ngay giữa phòng khách cứ đánh đánh gõ gõ vào máy vi tính.

"Dao, kéo, bộ đồ mổ nè."



"Mấy cái đó chỉ là căn bản thôi, dùng để trị vết thương ấy mà chứ phẫu thuật thì nhiêu đó sao đủ."


"Ừm..." - Nó đứng đó ngắm nghía một hồi rồi lại quẹo qua một hướng khác dẫn vào căn phòng ngủ của cô. Từ lúc mới vào nhà thì Taeyeon đã nghe được mùi thơm thoang thoảng của cô khắp nơi nhưng rõ ràng nhất vẫn là trong phòng ngủ và đôi môi khiến nó tê dại lúc nãy.


"Anh vào phòng ngủ tham quan nhá." - Từ trong Taeyeon nói vọng ra, nó không muốn vào phòng cô mà không có sự cho phép.


"Anh cứ tự nhiên."


Ngoài phòng Hayeon thì đây là lần thứ hai nó vào phòng của một cô gái, nhưng lần này khác đây là phòng của người yêu nó nên mọi thứ dường như mang lại nhiều cảm xúc hơn với nó, chỉ suy nghĩ người con gái của nó hằng đêm ngủ trên chiếc giường này thì cũng làm nó đỏ mặt và phát điên lên.



"Hay anh lên giường em ngủ đi, em đi siêu thị một chút." - Cô không biết từ đâu xuất hiện làm nó giật mình.


"Sao không cho anh đi với em?"



"Thứ nhất là anh vừa mới bay mười mấy tiếng, em thấy anh thực sự là rất cần được nghỉ ngơi, em là bác sĩ nên đừng cãi, nhìn anh là em biết mấy bữa nay thiếu ngủ rồi." - Cô nói nốt khi anh định chen ngang.



"Thứ hai, em thật sự không nghĩ anh nên xuất hiện ở siêu thị cùng với em lúc này, đang đầu giờ chiều lại là thứ bảy cuối tuần, đông đến nỗi anh không tưởng tượng được đâu vậy nên em đã quyết định rồi anh sẽ ở lại nhà và đi ngủ còn em đi siêu thị về nấu cơm, okay?"


"Okay, nhưng anh không ngủ ở đây đâu, làm sao anh ngủ được trên giường của em chứ, nguy hiểm lắm."


"Ai kêu anh suy nghĩ tùm lum làm chi, nhìn vậy mà ..."


"Mà sao hả?" Không để Fany kết thúc, anh lại kéo cô vô một nụ hôn khác nhẹ nhàng, hạnh phúc - "Lẹ rồi về với anh nha."



Tiffany dùng chân đẩy nhẹ đóng cánh cửa căn hộ, trừ chiếc đèn ngay cửa được mở tự động khi có người vào nhà thì tất cả phần còn lại phía bên trong đều chìm trong bóng tối đen kịt, không có lấy một tia sáng nào, từ đây cô có thể nghe thấy tiếng ngáy đều từ trong ấy phát ra, lần mò cô mang mấy túi thức ăn vào trong để trên kệ, ánh sáng trắng từ trong bếp làm xám đi cái màu tối đen kịt.


"Vậy là không ngủ trong phòng thật?" - Cô cười nói, chống tay lên thành ghế nhìn xuống con người đang say ngủ phía dưới, lúc nãy cô cứ tưởng anh nói đùa chứ. Kim Taeyeon nằm đó trên chiếc sofa của cô, mấy chiếc cúc áo phía trên để mở làm lộ ra một khoảng ngực săn chắc, vạm vỡ - "Trông cũng quyến rũ phết nhỉ". Hai chiếc gối nhỏ, cực kỳ dễ thương của cô được tận dụng một cách triệt để, một cái gối đầu còn cái kia thì anh dùng thay thế cho gối ôm, chắc phải kiệt sức lắm nên mới ngủ say thế này. Vào phòng trong cô lấy ra chiếc chăn dày, đắp nhẹ lên người Taeyeon rồi xắn tay áo vào bếp nấu cơm, cứ để anh ngủ tiếp, chuyện bếp núc xong hết rồi hãy gọi dậy.


"Em cũng nhớ anh nhiều lắm đấy Kim Taeyeon."


Tiffany đã từng cảm thấy rất ngán chuyện nấu ăn này, lúc ấy cô chẳng biết gì cả, cứ như là một thảm họa, thôi kệ, cô nghĩ mốt lấy một ông chồng biết bếp núc là được chứ gì, nam nữ bây giờ bình quyền không gì là không thể cả. Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ có một lần nấu được một bữa ăn ra hồn cho đến khi ba cô nằng nặc phán rằng sẽ không cho đi đâu hết nếu cô không thể tự lo cho bản thân mình từ chuyện ăn uống, giặt giũ.



"Học ở Mỹ rất tốt, ba tự hào về con nhưng con sẽ ở nhà nếu không thể chứng minh cho ba mẹ thấy rằng con có thể chăm sóc bản thân một cách tốt nhất, điều đó có nghĩa là không ăn ở ngoài, tự giặt đồ và mọi thứ khác."


Từ không ăn được, đến tạm chấp nhận rồi ăn chỉ để no chứ chẳng thấy ngon gì, cô cứ từ từ phát triển khả năng nấu nướng của mình và đã có thể tự là tất cả các món trong suốt tám năm ở Mỹ và cả khi trở về Seoul. Cho đống hải sản vào trong bồn rửa sạch, kể từ lúc ra xe cho tới khi đặt chân đến siêu thị, Tiffany cứ đắn đo không biết nấu món gì hôm nay. Taeyeon là một người dễ tính trong chuyện ăn uống, cô biết điều đó, anh luôn chiều theo ý cô mỗi lúc ra ngoài và ăn một cách ngon lành tất cả mọi thứ, nhưng ai cũng có một món ăn yêu thích đặc biệt, một chút tội lỗi, cô cảm thấy mình chưa biết hết về anh, còn bản thân cô lại trong giai đoạn bão hòa lúc này, chẳng muốn ăn hay thèm gì cả, chọn món ăn cô thấy chúng còn khó hơn việc nấu nữa. Cô có một vài ý tưởng khác nhưng vẫn đi một vòng xem xét mấy loại thực phẩm rồi mới quyết định.



"Hải sản hôm nay trông tươi quá con nhỉ?" - Tiffany ngẩng lên thì thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang nói chuyện với mình, cả hai đang cùng đứng ở quầy thực phẩm tươi sống.



"Dạ, bác đi siêu thị một mình ạ?" - Cô cũng tươi cười đáp lại, cứ tưởng những con người thân thiện như thế chỉ còn ở những vùng quê thôi chứ.


"Bác đi với con gái, mà chồng con đâu sao lại một mình thế này?"


"Dạ... con vẫn chưa lập gia đình... nên đi một mình ...hihi." - Tiffany thấy hai má mình nóng rang, tự nhiên hình ảnh Kim Taeyeon nằm ngủ chèo queo ở nhà lại hiện lên trong đầu cô...


"Ừ, mình trông cũng giống bà nội trợ quá mà." - Cô mỉm cười nhẹ khi nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy, tiếng ngáy đều của Taeyeon vọng vào cả trong bếp, trái tim cô đột nhiên ấm áp đến lạ thường. Tiffany không bất ngờ về việc mình nhận lời yêu Taeyeon nhanh đến như vậy, cái gì đến cũng sẽ đến, tình cảm của cô vẫn chưa thể so với những gì anh trao cho cô, nhưng chưa bao giờ cô lại muốn cố gắng nhiều đến như vậy, cố gắng cho những nỗ lực đó, cho những tình cảm đó, cô biết ơn anh vì đã không bao giờ từ bỏ, nhất là tám năm cô ở Mỹ, cô biết nó không dễ dàng gì và cũng chưa bao giờ cô muốn Kim Taeyeon là của riêng mình đến vậy, không hề gượng ép hay yêu cầu, tự bản thân cảm xúc và trái tim cô muốn như thế.


"Taeyeon, dậy đi anh." - Tiffany gõ nhẹ vào người Taeyeon khi đi ngang qua chiếc salon, với lấy điều khiển trên bàn, cô mở hết hệ thống đèn của cả phòng khách, những tấm rèm cửa cũng tự động thu vào, để hiện ra một khoảng trời đen kịt và mấy cái bóng đèn đường. Dùng tay đánh nhẹ vào con người đó một cái nữa, rồi Tiffany lại chạy vô bếp, nồi canh cô đang nấu sắp chín rồi, kêu Taeyeon lúc này là vừa.


"Dậy đi anh."


Quay người vào thành ghế, Taeyeon lấy chiếc gối ôm che mặt, trốn đi thứ ánh sáng chói nhòa trước mẳt. Cả hai tuần qua nó thiếu ngủ trầm trọng, hết concert này đến concert khác, cơ thể nó giống như không còn miếng sức nào vậy vì cả thân người quá mệt mỏi nên nó có cảm giác chỉ vừa nhắm mắt lại là đã bị ai đó kêu dậy, mê man nó không biết âm thanh, ánh sáng đó phát ra từ đâu, chỉ biết là chúng cứ lập đi lập lại như vậy mấy lần, từ một chuỗi âm thanh không rõ ràng nó nhận ra được đó là giọng nói ai đó gọi nó dậy. Đến lúc đó thì não nó cũng bắt đầu nhận thức lại, tiếng nói không rõ ràng đó được thay bằng tiếng va chạm của chén dĩa và tiếng nước chảy, mắt nó cũng bắt đầu quen với ánh đèn của căn phòng, mũi nó ngửi được mùi thơm của cô sực nức từ chiếc gối để ngay trên mặt, như một cú đánh mạnh mẽ vào người nó, nó nhận ra hương thơm đó, cũng nhận ra được chủ nhân tiếng nói ấy, nó đang ở đâu và tại sao lại ở đó, bật người dậy, dáo dác nhìn xung quanh.


"Em đang ở đâu vậy ,Fany?"


"Trong bếp, cái tủ trong nhà vệ sinh có bàn chải mới và khăn sạch đó, anh lấy mà dùng." - Đúng là giọng nói đó, những âm thanh rời rạc đánh thức nó dậy, phát ra từ phía sau chiếc salon nó ngồi.


"Em mới về hả?"


"Không em về gần bốn tiếng trước rồi, anh rửa mặt đi rồi ăn cơm."


Vuốt mặt cùng mái tóc bù xù vài cái, Taeyeon đứng dậy tiến vào phía trong bếp, vậy mà nó cũng ngủ được mấy tiếng lận. Đến được lối vào thì nó lại đứng khựng lại, hình ảnh Tiffany mang tạp dề với mái tóc buộc cao loay hoay gỡ một bên găng tay rửa chén, chạy lại phía bếp vặn nhỏ lửa nồi canh đang sôi sùng sục, rồi lại quay lại với đống chén dĩa dơ, bàn ăn cũng đã được dọn lên sẵn chỉ chờ món chính, cô quá chú tâm mà không chú ý rằng nó đang đứng nhìn. Taeyeon cảm thấy có cái gì đó đang làm nó nghẹn lại vậy, hình như là cảm xúc, mọi thứ trong người nó đột nhiên được hạnh phúc lấp đầy, cơ thể nó không còn mệt mỏi nữa, đầu óc nó không còn u mị nữa, ánh mắt nó không còn kiếm tìm nữa, vì cô đã ở đấy ngay trước mặt nó, thực sự, không còn là những ước mơ nó chỉ dám tưởng tượng trong đầu nữa.


"A, anh làm em giật mình đấy." - Tiffany giật nẩy cả người lên khi có ai đó tự nhiên ôm nhẹ cô từ phía sau, khuôn mặt rúc cả vào mái tóc cô, những nụ hôn vụn dại lên cổ, cái ôm càng ngày càng xiết chặt kéo cô vào cơ thể mạnh mẽ đó.


"Taeyeon... Taeyeon à ... sao vậy?" - Ngả đầu về phía sau, cô cố gắng để có thể nhìn thấy khuôn mặt anh lúc này. Không nói gì, Taeyeon vẫn cứ ôm chặt cô trong lòng anh, mũi anh chu du khắp cái cổ trắng ngần đó.


"Đi rửa mặt đi, còn ăn cơm nữa, em đói rồi." - Cô biết không thể mong chờ anh trả lời lúc này - "Nhanh đi, em thương" - Hôn nhẹ lên má anh, cô giục.


"Canh đậu phụ hầm hải sản sao? Sao em biết anh thích món này?" - Taeyeon hỏi ngay khi vừa mới ngồi vào bàn, khuôn mặt anh sưng lên hết vì ngủ, ngoài những món ăn kèm phải có như kim chi, rau trộn, cá nướng mè, dưa leo muối ... thì món khiến nó chú ý nhất là nồi canh nghi ngút khói trước mặt, nó nhớ cả hai đã cùng ăn món này hồi còn ở Jeonju, đúng vào hôm sinh nhật nó.


"Anh thích sao? Nhớ lần trước mình ăn nên em nấu thôi, có bánh trứng nữa." - Cô nhìn anh nói, khuôn mặt của người vừa mới thức dậy, mái tóc anh ướt nhẹp được vuốt ra sau, mấy cái nút áo bung ra lúc ngủ cũng đã được anh cài lại gọn gàng.


"Cũng vì vậy mà anh thích đó." - Anh nói, bắt đầu ăn cơm.


  "Cũng có thể." – Cô cười.

***

"Mai rảnh nguyên ngày mình làm gì đây?" Cả hai đang ở trong phòng khách xem một chương trình hài được chiếu trên TV, nhưng có vẻ không ai chú ý cả. Xiết nhẹ vòng tay quanh người Tiffany, Taeyeon kéo nhẹ cô vào lòng mình, ăn trái cây cô vừa đút cho nó. Ngồi dựa lưng vào ghế sofa, Taeyeon để Tiffany ngồi ngay phía trước, dựa lưng vào ngực mình, hai cánh tay bận rộn ôm lấy cô, để cô đút cho nó bất cứ thứ gì, lâu lâu nó lại chồm lên hôn vào môi vào má cô. So với những người mới đến với nhau cả hai có vẻ tiến triển khá nhanh, những đụng chạm, gần gũi cứ tự nhiên xảy ra, từng sống ở Mỹ nên Tiffany cũng không chú ý nhiều chuyện này, có điều Taeyeon thoải mái hơn cô nghĩ. Còn Taeyeon, bên cạnh cô nó chẳng còn suy nghĩ, xem xét được gì nữa, nó không còn điều khiển được bản thân mình nữa rồi.


"Em muốn làm gì? Chúng ta sẽ làm bất cứ thứ gì em muốn." - Dĩ nhiên là như vậy, Taeyeon luôn chiều theo ý cô dù là bất cứ chuyện gì đi nữa.


"Uhm... hay là đến nhà anh đi, tối rồi hãy ra ngoài, em chưa biết nhà anh mà." - Dựa đầu vào vai anh, cô nói.


"Em thích là được."


"Đừng có lúc nào cũng chiều em như thế, lỡ em hư thì sao?"


"Ai? Tiffany của anh hả? Không bao giờ."


"Anh..."



"Anh sao?"



"Khác lắm, lúc trước cạy miệng cũng không nói một câu, còn bây giờ thì dẻo nghẹo."



"Thì tại bây giờ khác lúc đó khác, lúc đó đâu có được làm như vầy." - Taeyeon cúi xuống mút nhẹ vào môi cô rồi nói tiếp - "Còn bây giờ thì thoải mái."


"Trơ trẽn." - Tiffany đánh mạnh vào tay nó trong khi ai đó lại cười khùng khục trong miệng.


"Mà sao hồi đó anh không nói gì với em hết, nguyên một năm ở Jeonju đó?" - Để toàn bộ trọng lượng của mình đè lên Taeyeon, cô thoải mái dựa lưng vào lòng anh, cái tay cầm dĩa vẫn chơi đùa với mấy trái dâu còn sót lại.


"Anh ... sao nhỉ ... anh lúc đó hoàn toàn không có tự tin đứng cạnh em, ngay từ cái lúc em bước xuống xe rồi bước vào căn biệt thự ...cái hôm đầu tiên em đến ... thì em cũng lấy luôn trái tim và tâm hồn anh mất rồi, em lúc đó xinh đẹp, giỏi giang còn anh chỉ là thằng bốc vác thì sao được hả em? Em biết không? Lúc suy nghĩ chọn con đường làm ca sĩ này, hình ảnh của em cứ xuất hiện trong đầu anh, anh đã nghĩ nếu anh thành công thì không những gia đình anh hết khổ mà anh còn có thể tự tin để theo đuổi em, mặc dù không biết em có về lại Hàn không nhưng anh đã nghĩ thế đấy."


Tiffany nghe Taeyeon nhẹ nhàng nói, không phải trách móc hay kể lể gì hết, anh giống như là kể lại một câu chuyện vậy, cô cảm nhận cái siết chặt từ vòng tay anh, ánh mắt xa xăm về quá khứ, giọng nói ấp áp của anh đưa cô về những hình ảnh của họ gần chín năm trước, tên con trai tóc đen trước cửa xe cô, ánh mắt buồn đó, những cuộc nói chuyện dăm ba câu, hình ảnh anh đứng giữa phố nhìn lên căn phòng cô, những hành động bảo vệ âm thầm của anh...một cách tự nhiên cô tựa đầu vào khuông ngực vững trãi đó, bàn tay tìm đến tay anh.


"Cũng vì sự im lặng đó mà em mới chú ý tới anh, thật lạ phải không? Em không hiểu tại sao anh lại cư xử như vậy, 'Mình không đáng để anh ta nói chuyện sao?' em đã nghĩ thế đó, rồi em bắt đầu suy nghĩ, kiếm cách để cạy miệng anh? Bắt chuyện trước, bận đồ sexy hơn...thế mà anh lúc nào cũng Soo này, Soo nọ ... em thật sự... không biết anh lại suy nghĩ như thế, đừng bao giờ như vậy nữa biết không, nếu em đã yêu thì dù anh có là ai đi nữa, người ta có phản đối thì em cũng sẽ không buông tay anh ra đâu.


Ánh mắt cả hai chạm nhau, những thổ lộ chưa bao giờ được nói, những cảm xúc lần đầu tiên được thú nhận, cả hai tìm đến nhau một cách nhẹ nhàng nhất, đó là nụ hôn ngọt ngào nhất họ từng trao cho nhau, giữa những khoảng cách đó phát lên những tiếng nói làm ấm áp đối phương.



"Em yêu anh."



"Anh cũng yêu em."

***

"Anh về nha, ngày mai chỉ cần gọi là em chạy xuống, anh không cần phải lên đâu."


"Anh biết rồi, em vào trong đi, ngủ ngon."



"Ngủ ngon, về tới nhà thì nhắn tin cho em nha." - Kéo tấm chăn lên tận cằm, Tiffany mỉm cười trong bóng tối, cuối cùng Taeyeon cũng đã trở về với cô sau hai tuần dài đằng đẵng, chủ yếu là những tin nhắn thưa thớt, trái múi giờ cộng với công việc bận rộn họ chẳng có thời gian để gọi cho nhau, cô biết họ rồi sẽ hẹn hò không giống bất cứ cặp đôi nào khác, Taeyeon có thể chỉ rảnh và xuất hiện được vào ban đêm còn cô thì cần những giấc ngủ để đủ tỉnh táo cho những ca mổ, khó khăn nhưng cô tin họ sẽ làm được


[From Taeyeon] Ngủ ngon nha fany của anh


[From Fany] Anh cũng vậy, Tae Tae của em.


•••


Thức dậy từ tờ mờ sáng để làm cho hết công việc nhà dồn ứ trong tuần, Tiffany bấm nút máy giặt ngay khi vừa kết thúc công việc phân loại, cô hi vọng chúng có thể hoàn thành sớm để còn kịp phơi trước khi Taeyeon đến, anh sẽ đón cô lúc bảy giờ. Liếc qua tờ danh sách các việc cần phải làm được dán trên tủ lạnh, Tiffany thở dài khi thấy mình còn hàng đống thứ để làm trong khi thời gian còn lại thì quá ngắn, thay vì cả ngày chủ nhật để kết thúc chúng như thông thường, thật là không hợp lý tí nào. Lấy điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn [Gọi cho em khi thức dậy nhé] cô có một kế họach khác có thể nói là hợp lý hơn cho họ, rồi tiến vào phòng chuẩn bị cho công việc dọn rửa nhà vệ sinh.



"Một chút âm nhạc chắc sẽ tốt nhỉ."



Taeyeon gọi cô chỉ vài phút ngay sau đó, ngày nghỉ mà không lẽ anh lại dậy sớm đến thế nên cô đoán chắc tại tin nhắn của mình rồi.


  "Em nghe, tin nhắn của em làm anh thức giấc hả?" - Mất một lúc gỡ cái bao tay cao su nên cô trả lời hơi muộn.



"Uhm, có chuyện gì hả em, sao dậy sớm thế?" - Cô nghe giọng anh ngái ngủ phía đầu dây bên kia, không còn cái giọng nói trầm và ngọt ngào như thường ngày nhưng chúng lại khiến cô toe toét nhe răng cười không thành tiếng.


"Em dậy dọn dẹp nhà cửa, mà lát nữa anh đến thì lên nhà em luôn nha, anh đừng mua đồ ăn sáng, em chỉ định dặn anh vậy thôi, anh ngủ tiếp đi, bảy giờ rồi qua."


"Uhm, anh biết rồi, nếu em cần gì thì nhắn tin cho anh nhé, anh sẽ mua trên đường đi."


"Vâng, ngủ tiếp đi nhé qua sớm em không cho vào nhà đâu."


"Hừm hihi..." - Cứ giống như là cô vừa nói chúng ý anh vậy, anh không nói gì, lên tiếng cười nhẹ rồi cúp máy, người yêu của cô thật dễ thương và hình như đức tính nào anh cũng có: cực kỳ gă-lăng, hài hước bây giờ lại còn rất dễ thương nữa.


Tiffany thường để việc dọn dẹp nhà vào cuối tuần thay vì phải làm lặt vặt từng chút một sau khi trở về từ bệnh viện, nếu những ngày khác phải đi làm thì những công việc như giặt đồ, chùi rửa dọn dẹp, hút bụi hay lau kính phòng khách dồn hết lại vào chủ nhật cuối tuần là hợp lý, chỉ trừ những việc không thể để đến ngày hôm sau như rửa chén và dọn giường. Cô tự nhận thấy mình là một con người thích sạch sẽ nhưng chưavđến mức phát cuồng lên vì chúng, đó là do vẫn còn một chút của sự lười biếng trong cô và Tiffany không thích mướn người giúp việc mặc dù hiện giờ công nghệ giúp việc hay nôm na là công nghệ osin rất phát triển, rất nhiều tờ rơi về việc thuê mướn người giúp việc không biết mặt từ một số công ty dịch vụ rất uy tín, chỉ cần thông báo cho họ về thời gian cô đi ra ngoài, sau khi trở về nhà thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy cho dù trước đó cô vừa mới biến căn phòng mình thành thùng rác khổ lớn, tiện lợi và rất phù hợp với những con người hiện đại ngày nay, thậm chí cô còn nhận được tờ rơi về osin robot cài đặt làm những việc mình mong muốn, rất hay ho đấy chứ nhưng cô lại muốn tự làm mọi việc hơn, nó cho cô cảm giác mình sẽ là một bà nội trợ tốt trong tương lai.


Bảo là bảy giờ nhưng trước đó nửa tiếng thì Kim Taeyeon đã thù lù xuất hiện trước nhà cô trong lúc cô vẫn còn đang hút bụi trên chiếc thảm ngoài phòng khách.


"Không nghe lời em ngủ tiếp sao mà đến sớm vậy hả?" - Chống nạnh ngang hông ngay trước cửa nhà, cô hỏi.



"Thì anh có đấy chứ nhưng ngủ không được nên đến đây thôi, sợ em không cho vào nhà nên anh ngồi một mình dưới xe một lúc rồi mới lên đó." - Đỡ cánh cửa từ tay cô, một tay còn lại anh kéo cô vào mình cho một nụ hôn tinh nghịch chào buổi sáng - "Cho anh vào nhà đi, Fany à."


"Sao ngốc thế, em chỉ nói chơi thôi mà, anh đợi ở dưới bao lâu? Ngồi xuống đây rồi bỏ hai chân lên, em hút bụi xong rồi làm đồ ăn sáng cho."- Chờ Taeyeon đóng cửa cẩn thận cô kéo tay anh vào phòng khách rồi nhấn vào chiếc ghế sofa anh ngủ hôm qua


"Gần nửa tiếng rồi mới mò lên đây đấy, tại sao em phải dọn dẹp sớm thế?"


"Em thường tổng dọn dẹp vào cuối tuần, dồn hết làm vào cuối tuần ấy, hôm nay phải làm sớm để còn có thời gian đi chơi với anh chứ."


"Vậy giờ anh làm gì? Chẳng lẽ lên đây rồi lại ngồi một mình à."


"Thì coi TV đi." - Nói đoạn cô thảy cho anh cái điều khiển - "Không thì vào phòng em mà lấy laptop hay Ipad ra mà chơi games, em làm chút rồi mình ăn sáng." -Tiếp tục lại chỗ cái máy hút bụi cô tiếp tục việc còn dang dở, để mặc Kim Taeyeon ngồi đờ đẫn trên sofa, thật ra chẳng có kế hoạch mới gì chỉ có là thay vì đi sớm thì cho anh lên nhà đợi cô làm hết việc rồi mới đi thôi, chứ một tuần đã chỉ dọn dẹp có một ngày rồi nếu không làm xong chắc cô chịu không nổi quá.


"Fany này, em còn phải làm gì nữa?" - Tiếng anh vọng từ đâu đó trong nhà cô, quay lại thì cô thấy anh đâu mất tiêu .


"Chỉ một vài việc nữa thôi, mà anh đang làm gì đó?"

"Coffee, anh sẽ thêm sữa vào phần của em, em chưa uống đúng không?"


"Sao anh biết?"   


"Có chuyện gì về em mà anh không biết chứ vì anh yêu và quan tâm em nhất mà." 


"Dẻo miệng."


Một người trong bếp, một người ngoài phòng khách, lời qua tiếng lại nhẹ nhàng như nhung, chiếc máy xay café thì khùng khục cười vì biết nó vừa làm ai đó vui còn cô nàng máy hút bụi thì lại đỏ mặt nhoẻn miệng cười thầm vui vẻ.


"Fany ơi!"

"Dạ?"  


"Chừng nào em đi siêu thị mua cho anh một cái ly giống em đi."    


"Sao thế?" 


"Cho nó giống, em màu hồng anh màu xanh, mình yêu nhau mà, anh cũng sẽ mua cho em một cái giống cái của anh ở nhà, để khi nào em đến có cái mà dùng." 


"Anh cũng thích thế sao? Không phải phái nam các anh không thích những thứ lãng mạn như thế sao?" - Cô tò mò hỏi cảm thấy vui vì quyết định của mình, không cần ra ngoài không cần hẹn hò lãng mạn, chỉ đơn giản như vậy họ cũng đủ làm nhau hạnh phúc.


"Sao lại không, vì chúng ta là một cặp mà."

"Trong tủ phía trên có hai cái mới đó, anh lấy ra đi nhưng nhớ rửa trước nha."


"Em mua rồi sao?" - Nghe tiếng ngạc nhiên của Taeyeon vọng từ trong bếp ra làm cô khẽ cười.  


"Hôm qua đi siêu thị em thấy chúng dễ thương quá, sẵn anh chưa có ly uống nước nên em mua về luôn." 


"Vậy lát nữa trước khi ghé nhà anh mình ghé đâu mua ly nước cho em luôn, lần này anh phải tự đứng ra lựa mới được." 


"Hihi..." 



"Em muốn ăn gì? Ăn sáng kiểu Mỹ, kiểu lục địa hay kiểu Châu Âu anh sẽ làm cho em, còn đây là café của em."  


"Uhmm... gì cũng được, anh cứ coi có gì làm được thì làm, anh nấu xong thì chắc em cũng hoàn tất việc dọn dẹp rồi, ăn xong mình đi."

***


"Lên nhà anh không đi thang máy đó được đâu." - Taeyeon bước đến trước cửa thang máy nơi mà có Tiffany đang đợi, nó kéo cô đi .


"Sao vậy?" - Cô ngạc nhiên hỏi, cả hai đang ở dưới hầm để xe, dù muốn lên mặt đất cũng phải đi thang máy hoặc đi thang bộ, không lẽ anh muốn cô đi thang bộ.

"Anh có thang máy chuyên dụng riêng, chỉ dành cho lên tầng cao nhất." - Anh dẫn cô một tay, một tay còn lại cầm theo bịch đồ dùng họ mới mua được.


"À penthouse ... em nhớ có đọc một tờ báo nói nhà anh như cái khách sạn năm sao ấy ... wow!"  


Thang máy chuyên dụng dành cho căn hộ đắt tiền nhất toà nhà cao cấp này được dựng lên đằng sau cánh cửa gỗ sang trọng phía bên phải bãi giữ xe, chỉ dành riêng cho chủ nhân căn hộ còn nếu có khách viếng thăm thì sẽ được nhân viên lễ tân ở sảnh dẫn lên tận nơi sau khi báo trước cho chủ nhà. 


"Em giữ lấy cái card này, chỉ cần tra nó vào khe này thì em có thể vào thẳng nhà anh, em làm thử đi."


"Anh cho em sao?" - Tiffany ngạc nhiên cầm lấy chiếc thẻ màu bạc sang trọng, cô thậm chí chưa thấy được nhà anh mà đã được giao cho chìa khóa rồi.


"Ừm, để mai mốt em muốn tới lúc nào thì tới, không cần phải có anh mới vào được, chỉ có hai cái thôi đấy." - Taeyeon chỉ vào cái khe trước thang máy ám chỉ cô dùng thử chiếc chìa khóa của mình với nụ cười đầy tự hào.


Chưa kịp để Tiffany kịp nói hay làm gì thì - "Thôi thì để anh giúp em." - Nắm chặt lấy bàn tay đang cầm chiếc thẻ của cô, Taeyeon quẹt chiếc thẻ và liếc nhìn cô cười gian nói - "Như thế đó."


"Em đâu phải là con nít mà cần anh giúp như thế." - Tiffany liếc Taeyeon một cái sắc lẻm rồi đánh nhẹ vào tay anh, cô biết anh chỉ kiếm cớ để chạm vào người cô thôi.


"Hihi ... vào thôi em." - Taeyeon đứng phía sau, tay khoác nhẹ sau lưng bạn gái mình ra hiệu cho cô vào - "Nút này và em sẽ vào thẳng trong nhà anh, cánh cửa gỗ phía ngoài phải cần dấu vân tay của anh mới mở được, lát nữa anh sẽ kêu người lên cài thêm của em vào."  


"Ở đây bảo an tốt không anh? Lỡ người ta thấy em tự tiện vào nhà anh rồi sao?" 


"Chẳng sao cả, em cứ hiên ngang mà vào, ngoài anh ra chỉ mình em có chìa khóa vào nhà anh." - Căn hộ của Taeyeon là một trong những căn hộ sang trọng bậc nhất của Seoul, nằm về phía Đông Nam của thủ đô Seoul, cậu chỉ mới dọn về đây cũng gần hai năm về trước.


Cánh cửa thang máy mở làm hiện ra một căn phòng khách lớn, cả căn hộ được trang trí bằng hai màu chủ yếu là trắng và vàng, ngoài tường màu trắng thì từ sàn gỗ cho đến rèm cửa và cả cầu thang nữa đều là một màu vàng nâu của gỗ. 


"Nhà anh chủ yếu nhìn ra sông Hàn, từ phòng ngủ của anh thì có thể nhìn thấy cầu sông Hàn, đó là hướng Bắc, còn bên hướng Đông Nam thì lại nhìn ra một góc của Cheongdam Dong, được mệnh danh là con đường thời trang và nghệ thuật. Cả tầng thì người ta chia thành nhiều phòng, phòng lớn phòng nhỏ khác nhau nối lại bằng cửa hoặc là hành lang nhỏ, tầng này thì phòng khách lớn nhất nằm chính giữa. Có tổng cộng ba phòng ngủ, tất cả đều ở tầng trên, ngoài ra còn có cả phòng thu âm trên lầu dành riêng cho anh nữa. Cứ tham quan đi, anh cất mấy thứ này vào bếp rồi ra với em."   


"Em biết anh giàu nhưng không tưởng tượng ra đến thế này đâu." - Nó rộng và đẹp nhiều hơn cô tưởng, nhà Tiffany cũng thuộc dạng giàu có nhưng ba mẹ cô thích có nhà riêng biệt hơn là thuê căn hộ cao cấp như thế này, nên đây là lần đầu tiên cô bước vào một căn penthouse như thế. Không quá chi tiết và kiểu cách, buông đại chiếc túi xách của mình lên bộ sofa bằng gỗ có lót nệm được kê trên một tấm thảm màu đỏ thẫm, Tiffany thích thú bước đến nhìn một bức tường có vài sợi dây chăng ngang qua trên đó kẹp những tấm hình của Taeyeon.   


"Bên đây là hình với mẹ và Hayeon còn bên đây là hình fans gửi cho anh." - Bước đến sau lưng, Taeyeon đưa cho cô ly nước cam, tay anh cũng cầm một ly khác chung cặp với cô.   


"Lát nữa em lấy mấy tấm mang về nhá..." - Quay qua Taeyeon, Tiffany cười tươi nói, Taeyeon chỉ có cách gật đầu chấp nhận làm sao mà cậu có thể từ chối với đôi mắt cười đó chứ.   


"Đẹp không?" - Ôm cô từ phía sau Taeyeon hỏi, đây là một phần cậu tự hào nhất trong căn nhà của mình.  


"Ừm đẹp lắm ... nhưng ... sao không có tấm nào của em thế? Em thấy Soo kìa, cả đám bạn gái anh nữa kìa... đến cái bóng em cũng không có." - Cô nhăn nhó chỉ vào mấy tấm hình Taeyeon chụp chung với mấy người con gái khác, mà ngày nào anh cũng đi qua đi lại ngắm đống hình này.



"Êyy... đám bạn gái nào, họ là đồng nghiệp, tiền bối hay là đàn em của anh đó, anh không để hình bạn gái ở đây đâu." 


"Chứ ở đâu? .. nhiều vậy mà anh không cho em một chỗ sao, vậy mà anh nói để hình em khắp nhà, một tấm cũng không thấy ...hứ buông em ra." - Tiffany dùng dằng, chẳng còn chút hứng thú với bức tường hình .


"Thôi mà, em chỉ mới đi một góc của nhà anh thôi mà, anh ít khi tiếp khách ở nhà nhưng đôi khi cũng có người đến, để hình em ở đây không tiện, đây là bức tường gia đình và bạn bè mà." 


Dù nghe Taeyeon nói vậy nhưng Tiffany cũng quay đi, nhìn ngắm mấy thứ khác nhưng trong lòng vẫn có những niềm vui nho nhỏ không lộ ra, chưa đến mức gia đình nhưng cũng không phải bạn bè nên cô không có mặt trong bộ sưu tập này là phải rồi.    


"Anh cũng chơi game à?" - Nhìn dàn máy chơi game đồ sộ, Tiffany bất ngờ hỏi, cô không nghĩ là Taeyeon lại như thế, ở cái tuổi người ta chơi game anh lại đi làm, đến cái tuổi người ta nai lưng ra làm việc thì anh lại tậu một dàn máy hoành tráng thế này để chơi bù.


"Đứa con trai nào mà chẳng thích chơi game, anh tuy hơi lớn rồi nhưng vẫn thích."  


"Mấy cái này dẫn đi đâu thế?" - Từ phòng khách có đến mấy lối đi dẫn lên khu vực khác trong nhà, Tiffany thích chỗ nào thì quẹo chỗ đó, nhà anh đâu có lạc được mà sợ.    


"Phòng tập thể thao và tập nhảy, phòng tắm hơi cũng ở trong đây." 


"À ... gym tại gia, tập thể thao là tốt anh nên duy trì thói quen đó hằng ngày, nhắc đến vấn đề sức khỏe lát nữa em sẽ kiểm tra tủ thuốc nhà anh, mấy thứ đó không thể lơ là được." - Dù là ngày nghỉ nhưng hình như Tiffany cũng không thể quên đi được mấy thứ đó, Taeyeon không thể đoán được phản ứng của cô như thế nào khi nhìn thấy cái tủ thuốc của mình, cũng có một vài loại nhưng đều là dư lại của mấy lần đau bệnh trước, bây giờ nhìn lại cũng không biết cái nào uống cho bệnh nào. Thấy không khả quan nên Taeyeon đành đổi chủ đề.   


"Anh có cả máy chơi bóng rổ nữa, cho cao, nhưng riết không thèm chơi nữa." 


"Hì hì ... anh thật thà thiệt đó, lùn dễ thương mà." - Cái cách Taeyeon bực dọc than phiền về cái máy chơi bóng rổ làm Tiffany thấy buồn cười, so với người khác Taeyeon của cô đúng là chiều cao có hơi khiêm tốn, nhưng điều đó cũng không làm sụt giảm đi tí tình cảm nào cô dành cho anh.

  "Phòng ngủ của anh trên lầu à?" - Ngắm chán phía dưới Tiffany tự động leo lên phía tầng trên thăm quan, anh nói cô chỉ xem mới một góc mà nhận xét anh không để hình cô nhưng mà Tiffany đã thăm quan hết một tầng rồi, nửa tấm tìm cũng không thấy nữa là.

"Tầng trên chủ yếu là phòng ngủ, phía bên kia, phía trước là phòng thu âm còn quẹo qua đây là phòng coi phim, quý khách muốn thăm quan cái nào trước?" -Taeyeon ra vẻ làm hướng dẫn viên cầm cái micro đồ chơi không biết anh kiếm đâu ra, tiến lên phía trước cô chỉ chỏ khi cả hai đang đứng trong cái phòng khách nhỏ khác.  


"Phòng coi phim trước xong đến studio rồi phòng anh cuối cùng." - Cái gì thích nhất cũng tốn thời gian nhiều nhất, cô muốn xem xét kĩ phòng ngủ của Taeyeon với lại cô nhớ có đọc tờ báo nói gì đó về phòng ngủ của anh nên khiến Tiffany rất tò mò. 


"Anh thường coi phim trong đây, máy chiếu cũng y như ở rạp, lát nữa chúng ta vào đây anh cho em xem cái này, thật ra bộ sưu tập hình của em hầu hết là trong phòng này, em tìm thử coi ở đâu." - Dựa lưng vào tường một cách thoải mái, Taeyeon hí hửng nhìn cô đi xung quanh dòm cái này đụng cái kia.

"Xong rồi, qua studio đi anh."


  "Nhưng em chưa trả lời anh mà?"


"Không cần tìm cũng biết anh để trong cái thiết bị nào đó rồi chiếu lên màn hình coi chứ gì, em chỉ không rành về máy móc nên không chỉ ra thôi." - Mới nghe Taeyeon nói là cô đã đoán ra, vậy ra là anh không hề treo một tấm nào của cô mà chỉ chiếu lên coi.


"Có thể coi đây là phòng làm việc của anh, bộ sưu tập các nhạc cụ, bằng khen, rồi cúp ... tùm lum thứ hết... anh cũng sáng tác rồi thu thử trong đây."  


"Wow ... wow guitar... piano ... anh có nhiều mic đến vậy à." - Trên một cái kệ to Taeyeon trưng bày rất nhiều loại micro nhìn vô cứ như một tiệm dụng cụ âm nhạc vậy.  


"Micro đối với anh giống như dao mổ đối với em vậy, mỗi cái có một loại công dụng riêng, lúc nào rảnh anh chỉ cho em." 


"Phòng thu ở trong đó hả, em vặn mấy cái nút này được không vậy?" - Nhìn cái bảng có đủ thứ nút xoay là Tiffany lại muốn phá.  


Taeyeon nhìn Tiffany nghịch như vậy thì cũng chỉ có thể cười trừ chứ chẳng dám làm gì, cậu đã bỏ ra một số tiền rất lớn để đầu tư cho cái phòng thu tại gia này của mình nhưng đem chúng so sánh với cô thì thật sự quá khập khiễng. Nghịch một hồi từ chơi piano, thử hết mấy cây guitar của cậu, bắt cậu hát cho cô nghe thì cô cũng chán, bắt đầu tiến ra lại hành lang và đi thăm quan mấy căn phòng khác


"Mấy phòng này là gì vậy anh?" 


"Phòng ngủ cho khách, nói vậy chứ cũng chẳng có khách nào nên anh làm luôn một phòng cho mẹ, một phòng cho Hayeon."


"À..."  


"Cũng chẳng có gì đâu ... vào phòng anh coi đi, rồi mình xuống dưới gọi đồ ăn trưa, anh cũng sắp đói rồi." - Vừa nói Taeyeon vừa để lộ một nụ cười nửa miệng đầy thích thú, tay đẩy cửa căn phòng mình rộng ra cho cô vào.


"Từ từ ... đóng lại, trông anh gian gian thế nào ấy, em muốn làm rõ một vài thứ trước khi vào trong đó coi như anh nói." - Khoanh tay lại cô nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, thú thật vì tờ báo lần trước cô đọc nên cô rất tò mò về căn phòng này. 


"Em đọc trên báo người ta nói anh chưa bao giờ cho ai vào phòng mình hết đúng không? Tại sao thế?"  


"Thật ra thì cũng có lý do, Em vào rồi sẽ biết mà."   


"Anh có để cái gì trong đó hù em không vậy, trông anh sao sao ấy? Cứ nằng nặc kéo em vào cho nhanh."  


"Anh thề là không có chuẩn bị gì hết, nó vẫn vậy từ trước đến giờ anh không có thêm cái gì hay bỏ bớt cái gì vì hôm nay em đến chơi đâu, cái duy nhất anh làm là tự dọn giường lúc sáng thôi." - Tiffany cũng dần bị thu phục bởi sự nghiêm túc của Taeyeon, cô sợ nhất là mấy cái đồ chơi kỳ lạ của anh.


"Tự dọn giường? Vậy trước đây ai làm cho anh?" - Nhà Taeyeon nhìn qua cô thấy rất gọn gàng và sạch sẽ vậy mà giờ chính miệng anh nói hôm nay mới tự dọn giường.


"Bác Ann, bác ấy làm tạp vụ ở công ty anh cứ sau giờ làm bác ấy lại ghé qua đây dọn nhà cho anh, bác ấy hơi lãng tai nhưng rất tốt làm ở đây anh trả cũng kha khá cho cuộc sống bác ấy thoải mái hơn ấy mà."  


"Uhm, em cũng đoán là anh không làm việc nhà một mình mà." - Mặc dù có một quá khứ khó khăn nhưng Taeyeon chắc chắn không phải là một người ham thích làm việc nhà, phòng cậu lúc trước cũng là do Hayeon hay mẹ dọn dẹp hằng ngày chứ rất ít khi tự tay dọn dẹp, nhưng cậu rất ngạc nhiên khi nghe Tiffany nói như vậy

  "Tại sao?"  


"Em đoán là bác Ann chỉ dọn dẹp nhà cửa cho anh thôi đúng không?" - Taeyeon gật đầu - "Còn những thứ khác như đi chợ, ăn uống là anh tự lo hết, nếu anh là một người thích dọn dẹp thì cái tủ lạnh của anh đâu có giống đống hỗn độn đến như thế."  


Tiffany thật sự không giỏi đoán tính cách con người ta nhưng đối với mấy việc dọn dẹp, lau chùi vì thường xuyên làm nên thường hay dễ dàng đưa ra nhận xét cho người khác - "Thường những người không thích dọn dẹp nhìn vào đâu là dễ nhận biết nhất? – Phòng ngủ." - Tiffany vừa nói vừa tiến đến cửa phòng Taeyeon.  


"Đừng đóng cửa, lại cái điệu cười tự hào đó, anh giấu con gì trong đó nhát em em còn có đường mà chạy."    


"Không có gì đâu mà.." - Taeyeon cười khổ nói.  


"Woah, phòng anh nhìn ra sông Hàn thật nè." - Từ cửa phòng có thể nhìn thấy bức tường làm bằng kính từ xa nhìn ra một khoảng công viên sông Hàn, phòng ngủ của Taeyeon chiếm diện tích lớn nhất đối với tầng này, bên trong còn có một bộ sofa màu lam ngay giữa phòng, chiếc TV to màu đen được ốp luôn vào trong bức tường màu xám bạc, cách TV một khoảng là lối đi vào phòng đựng đồ và nhà tắm lớn.   


"Kim Taeyeon, nhà tắm mà anh để kính thế này à?" - Chỉ riêng cái phòng tắm của anh cũng có thể to bằng căn nhà của người bình thường, anh có phòng tắm đứng riêng, bồn tắm thì bự như cái hồ bơi nhỏ và đặc biệt là một phần của bức tường vẫn là những tấm kính nhìn xuống công viên sông Hàn. Khô ráo và sạch sẽ, không một giọt nước nào bám xuống tấm thảm mềm mượt dưới chân cô cả.  


"Cao thế có ai thấy gì đâu mà lo." - Taeyeon cười nói thật, lúc đầu cũng thấy kì kì nhưng riết rồi thì quen cả thôi.


"Anh coi chừng có ngày người ta thuê máy bay, bay tới bay lui chụp hình anh đó." - Nói vậy để chọc anh chứ cô biết đây là loại kính nếu nhìn từ ngoài vào thì sẽ chẳng thấy được gì.  


Đi ra phía ngoài, tiến vào phần còn lại cănphòng lớn của Taeyeon, đằng sau bộ sofa màu lam là một chiếc giường lớn màu trắngvà đúng vậy phía trên đầu giường là tấm hình một cô gái được lồng kính khổ lớn.Taeyeon thật sự đã rất chật vật để có thể đưa nó vào đây, ngày mới dọn về ngườita hỏi nó cách trang trí phòng ngủ như thế nào nó chỉ ậm ừ cho qua rồi nói sẽ tựlàm mọi thứ, chọn một tấm hình đẹp nhất của Tiffany, tự mình phóng to, tự mìnhdạo phố chọn một khung ảnh tốt nhất đẹp nhất, tất cả cũng chỉ là nhớ cô màthôi. Nhưng đó cũng là chuyện của quá khứ, bây giờ cô gái đó cũng đã là bạn gáinó, hăm hở như vậy cũng chỉ là để lại lần nữa cho cô cảm động, lại lần nữa chocô biết nó yêu thương nhung nhớ cô thế nào trong tám năm đó mà thôi.  

•••

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip