➊➎➊. CON MUỐN NGỦ CÙNG CHA MẸ

Trước khu triển lãm, tiểu nhân nhi hạnh phúc tay trái lôi kéo Kim Thái Nghiên, tay phải lôi kéo Hoàng Mĩ Anh, xem cá cảnh nhiệt đới, xem chim cánh cụt, vô cùng cao hứng.

Trong phòng trưng bày mô hình của hội quán biển, nhân viên chào hàng nhìn Hạo Anh mỉm cười. - "Bạn nhỏ, có muốn cùng ba mẹ chụp một bộ ảnh không?"

Hạo Anh sửng sốt, vừa định nói cho cô nhân viên biết, đó là giáo viên của cậu chứ không phải mẹ. Nhưng suy nghĩ một chút, đôi mắt tròn xoe như quả bồ đào lại thoáng qua một tia sáng nghịch ngợm.

Vẫy tay về phía Kim Thái Nghiên và Hoàng Mĩ Anh ở phía sau mình. - "Cha, mẹ, mau tới đây chụp hình với con!"

Nghe Hạo Anh gọi vậy, nụ cười trên mặt Kim Thái Nghiên không kìm chế được. Hoàng Mĩ Anh nhìn hắn trách cứ, nhìn người đàn ông này, bộ dáng đắc ý như mèo nhỏ vừa ăn vụng được cá.

"Hạo Anh ngoan, cô Hoàng không phải mẹ con! Không được gọi loạn như vậy." - Hoàng Mĩ Anh cúi xuống vuốt đầu Hạo Anh.

Cô nhân viên đứng bên cạnh chờ chụp hình cho họ giật mình hỏi: "Thưa cô, đứa bé này không phải con cô sao?"

Hoàng Mĩ Anh có chút ngượng ngùng cười cười. - "Ừ, tôi là giáo viên của bé."

Cô nhân viên tặc lưỡi hít hà. - "Nhưng cậu bé trông rất giống cô. Mẹ con thật sự chưa chắc đã giống được như thế."

Vậy sao? Bên cạnh vừa lúc có một tủ kính thủy tinh, đúng lúc phản chiếu hình ảnh của ba người. Hoàng Mĩ Anh, Hạo Anh và Kim Thái Nghiên. Cô nhân viên cũng chỉ vào tủ kính.

Hoàng Mĩ Anh lấy làm kinh hãi, trong tủ kính phản chiếu gương mặt của cô và Hạo Anh, ngũ quan đúng thật rất giống nhau.

Nhân viên công tác chỉ vào hình ảnh trong tủ kính, ngạc nhiên nói: "Cô xem, cô xem, lỗ mũi này, giống ba cậu, miệng giống cô, lông mi giống ba, mắt giống cô. Cô quan sát kỹ đi, đúng là người một nhà mà."

Kim Thái Nghiên rất vui. Khom lưng bế Hạo Anh lên, tay kia không tự chủ được ôm lấy eo Hoàng Mĩ Anh.

Hoàng Mĩ Anh chỉ lo nhìn trong kính tìm nét giống nhau giữa cô và Hạo Anh. Căn bản không để ý việc bản thân đã bị Kim Thái Nghiên ăn đậu hũ.

Nhân viên công tác thấy bộ dáng một nhà ba người thân mật, vội cầm máy chụp hình lên.

Cha cao lớn anh tuấn, mẹ nhỏ nhắn xinh đẹp, con trai hoạt bát lanh lợi như thiên sứ. Thật là một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ.

Nhân viên công tác nhanh chóng ấn phím chụp, tiếng máy tách tách vang lên vài lần.

Tiếng máy chụp hình rốt cuộc cũng khiến Hoàng Mĩ Anh phản ứng kịp, đẩy tay Kim Thái Nghiên ra, quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Đáng tiếc cái nhìn này, một điểm tức giận cũng không có.

"Cô Hoàng, con gọi cô là mẹ được không?" - Hạo Anh từ trong ngực Kim Thái Nghiên ló đầu qua, kề sát tai Hoàng Mĩ Anh hỏi.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Hạo Anh, Hoàng Mĩ Anh thật sự không đành lòng cự tuyệt, nhưng lại không muốn đáp ứng yêu cầu có chút thái quá của cậu. Không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác.

"Hạo Anh, con nhìn xem bên kia, có một con cá lớn màu đỏ. Chúng ta qua đó xem một chút được không?"

Hoàng Mĩ Anh nhận Hạo Anh từ tay Kim Thái Nghiên, ôm tiểu nhân nhi đến chỗ có cá lớn.

Kim Thái Nghiên móc ví ra, chỉ cần hai trăm tệ, đã có tới vài tấm hình. Hắn bèn lấy mấy ngàn còn trong ví đưa hết cho cô nhân viên kia.

Hoàng Mĩ Anh ôm tiểu nhân nhi đi xem cá. Kim Thái Nghiên lẳng lặng nhìn những tấm hình vừa mới ra lò đang cầm trong tay.

Nhìn từ góc nghiêng, vẻ mặt Hạo Anh giống Anh Anh như đúc. Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười rạng rỡ. Kim Thái Nghiên đã lâu không nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như vậy của Hoàng Mĩ Anh. Ở chung với Hạo Anh, cô đã cười rất nhiều.

Kim Thái Nghiên nhẹ nhàng hôn lên tấm ảnh một cái, đặt tấm hình vào túi áo mình, nơi sát với trái tim nhất.

"Mẹ, con cũng muốn nuôi một con cá như vậy, có thể không?" - Hạo Anh thân thiết ôm cổ Hoàng Mĩ Anh, nói lên yêu cầu.

"Tiểu bại hoại, không được gọi cô bằng mẹ!"

"Mẹ, con muốn nuôi một con cá như vậy. Mẹ giúp con nói với cha được không?"

"Tiểu bại hoại, cô nhắc lại lần nữa, không được gọi cô bằng mẹ!"

"Mẹ, cha tới rồi, cha cười rất vui vẻ. Có phải ăn vụng kem sau lưng con rồi không?"

Câu nhắc nhở "không được gọi cô bằng mẹ" đã mất đi hiệu lực, Hoàng Mĩ Anh cũng định không nhắc lại nữa. Cái từ mẹ này, khi Hạo Anh gọi ra thật dễ nghe, dễ chịu đến độ mỗi lỗ chân lông trên người cô cũng cảm thấy thoải mái. Cảm giác vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

"Cha, sao cha cười vui vẻ như vậy? Có phải ăn vụng kem rồi không?" - Tiểu nhân nhi hoài nghi nhìn Kim Thái Nghiên đang đi tới, mắt chăm chú nhìn miệng hắn.

Hoàng Mĩ Anh buồn cười, khều nhẹ vào mũi tiểu nhân nhi một cái. - "Đồ tham ăn, vẫn nhớ đến kem sao?"

Hạo Anh nghiêng đầu, cái đầu nhỏ ở trên cổ cô ra sức cọ xát lung tung. - "Mẹ, Hạo Anh muốn ăn kem!"

"Đi, cha dẫn con và mẹ đi mua." - Kim Thái Nghiên đón Hạo Anh từ trong ngực Hoàng Mĩ Anh, cho ngồi trên vai mình. Hướng khu thực phẩm đi tới.

Hoàng Mĩ Anh cũng đi theo phía sau.

"Cha dẫn con và mẹ đi mua." - Những lời này của Kim Thái Nghiên, cô nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng rung động không ít.

Phiêu bạt nước ngoài ba năm, gần như mỗi đêm cô đều mơ một giấc mộng giống nhau.

Trong mộng, cô kêu gào muốn đuổi theo một người đàn ông áo đen trước mặt, nhưng người đàn ông lại cố tình đi rất nhanh. Cô chạy hết sức, rốt cuộc cũng vượt qua hắn, người đàn ông kia quay lại, chính là Kim Thái Nghiên.

Mỗi khi tới lúc này, cô đều tỉnh lại.

Đây là cơn ác mộng. Cô tự nhủ như vậy. Nhưng sau khi tỉnh mộng lại rất khổ sở, cô lại hy vọng cơn ác mộng này lâu hơn một chút. Kéo dài thêm một chút.

Với cô, Kim Thái Nghiên đã trở thành cái gai, như vết sẹo trên cổ tay cô. Không nhớ, nhưng lại khó quên...

Cơ thể cô, đã bị hắn khắc lên một dấu ấn thật sâu.

Ở nước ngoài ba năm, cô trưởng thành hơn, cũng độc lập hơn. Tự kiểm nghiệm lại mình, trước kia quả thật có nhiều điều chưa làm tốt. Chứ không chỉ một mình Kim Thái Nghiên sai lầm.

Cho nên, cô hiện tại mới có thể ổn định tâm trạng đồng ý tiếp tục lui tới với Kim Thái Nghiên. Thậm chí còn cho phép hắn đưa mình và Hạo Anh đi xem triển lãm sinh vật biển.

Chỉ có điều, Hoàng Mĩ Anh không biết sự bình tĩnh này còn có thể duy trì bao lâu.

Kim Thái Nghiên bây giờ, trưởng thành hơn so với trước kia, cũng lãnh đạm hơn nhiều. Không còn sức hấp dẫn hào hoáng như trước nữa, mà trở thành một ly rượu đỏ đậm đà. Khi đến gần, mới có thể cảm nhận được lực hút trí mạng của hắn.

Kim Thái Nghiên như vậy, chính là mẫu người đàn ông mà Hoàng Mĩ Anh thích.

"Mẹ, mau tới đây!" - Hạo Anh hướng Hoàng Mĩ Anh ngoắc ngoắc. Tiểu gia hỏa kia, bây giờ gọi mẹ rất thuận miệng.

Hoàng Mĩ Anh lắc đầu vẻ cưng chiều, đi về phía Kim Thái Nghiên và Hạo Anh.

Đôi mắt Kim Thái Nghiên dính chặt vào người Hoàng Mĩ Anh. Đoạn đường chỉ ngắn ngủn có mười mấy mét, mà Hoàng Mĩ Anh lại cảm thấy rất dài. Bị Kim Thái Nghiên nhìn như vậy, cô cảm giác hai chân trở nên cứng ngắc. Động tác đi bộ cũng không được tự nhiên.

"Anh nhìn cái gì?" - Trừng Kim Thái Nghiên một cái, uống một hớp nước chanh đá mà Hạo Anh đút cho cô, thật thoải mái.

"Nhìn em rất đẹp." - Giọng của Kim Thái Nghiên vô cùng trầm thấp, cũng rất chân thành.

"Kim Thái Nghiên..." - Hoàng Mĩ Anh vừa muốn nói chuyện. Hạo Anh đã cướp lời. - "Cha, tối nay con muốn ngủ chung với mẹ."

"Cái gì?" - Hoàng Mĩ Anh thầm kêu không ổn, để Hạo Anh ngủ ở nhà cô cũng không vấn đề gì, nhưng cô không muốn Kim Thái Nghiên qua đêm tại nhà mình. Quá nguy hiểm.

"Mẹ, tối nay con muốn ngủ với mẹ và cha, có được không vậy?" - Hạo Anh tay trái lôi kéo Hoàng Mĩ Anh, tay phải lôi kéo Kim Thái Nghiên, làm nũng. - "Mẹ, mẹ ngủ bên trái con. Cha, cha ngủ bên phải con, có được không?"

Thái quá rồi. Dù Hoàng Mĩ Anh có thương yêu Hạo Anh thế nào đi nữa cũng không thể đáp ứng yêu cầu thái quá như vậy.

"Hạo Anh, cô Hoàng và cha con...là người lớn. Hơn nữa, cũng không có kết hôn, không thể ngủ cùng một giường được!" - Hoàng Mĩ Anh vừa nói xong, đã nghe Kim Thái Nghiên nói thầm một câu. - "Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ qua." - Sắc mặt Hoàng Mĩ Anh trở nên lúc trắng lúc xanh. Dù chân đi giày đế bằng, cũng ở dưới gầm bàn hung hăng đạp Kim Thái Nghiên một cái.

Kim Thái Nghiên bị đau chỉ cau mày. Nhưng thái độ lại vô cùng hạnh phúc.

"Vậy cô kết hôn với cha con đi, được không vậy? Mẹ, con muốn được hưởng cảm giác ngủ cùng với cha mẹ." - Hạo Anh cầu khẩn nói.

"Không được! Chuyện này, Hoàng thật sự không thể đáp ứng con được." - Hoàng Mĩ Anh là người rất có nguyên tắc.

"Nếu có mẹ và cha ngủ chung, Hạo Anh sẽ không sợ nữa. Cũng sẽ không gặp ác mộng. Hạo Anh ngủ một mình rất sợ. Các bạn ở nhà trẻ đều nói buổi tối sẽ có quỷ, móng tay dài thật dài, đặc biệt chuyên móc mắt trẻ con để ăn. Hạo Anh rất sợ..."

Giọng càng nói càng nhỏ, càng nói càng tủi thân. Đến cuối cùng, trên hàng mi dài đã ngập nước mắt.

Buổi tối ngủ Hạo Anh rất sợ sao? Hoàng Mĩ Anh nhìn Kim Thái Nghiên một cái, trong lòng đối với người cha này vô cùng bất mãn. Buổi tối cậu bé ngủ một mình rất sợ, bề trên không dỗ dành sao? Đúng là không có trách nhiệm mà.

Thừa dịp Hoàng Mĩ Anh ôm Hạo Anh vừa hôn vừa an ủi, Kim Thái Nghiên và Hạo Anh cùng trao đổi ánh mắt ranh mãnh.

Kim Thái Nghiên ở sau lưng Hoàng Mĩ Anh rất nhanh giơ ngón cái lên với Hạo Anh. Con trai quá tuyệt vời! Lại còn biết giúp cha lừa gạt con gái qua đêm trong nhà. Đúng là đứa bé lanh lợi.

Thấy hành động của mình lấy được sự ủng hộ từ cha, Hạo Anh càng giả bộ đáng thương hơn.

Thấy nước mắt và bộ dáng tủi thân của Hạo Anh, Hoàng Mĩ Anh vô cùng đau lòng.

"Được rồi, Hạo Anh, Hoàng đồng ý với con. Nhưng cô Hoàng chỉ ngủ với một mình con thôi. Cha con không thể ngủ cùng một giường với chúng ta!"

"Dạ được, đồng ý!" - Trên mặt Hạo Anh lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.

Từ triển lãm biển trở về, trời đã tối. Hoàng Mĩ Anh tắm cho Hạo Anh xong, liền cầm truyện tranh đến bên giường chuẩn bị dỗ cậu ngủ.

"Cô bé quàng khăn đỏ đi trong rừng rậm..." - Hoàng Mĩ Anh nhẹ giọng kể chuyện "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ" cho Hạo Anh nghe. Nhưng trông dáng vẻ của Hạo Anh lại có chút không yên.

"Hạo Anh, sao thế? Không thích chuyện này sao?"

"Mẹ, cha con sao còn chưa vào?"

"Tối nay hai chúng ta ngủ, cha ngủ phòng mình." - Hoàng Mĩ Anh có chút bất đắc dĩ siết chặt cái mũi nhỏ của Hạo Anh.

Đang chuẩn bị tiếp tục kể chuyện, lại nghe tiếng gõ vào cửa phòng thật nhẹ nhàng.

Hoàng Mĩ Anh đoán nhất định là Kim Thái Nghiên, liền ngồi trên giường nói: "Chúng tôi ngủ rồi. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói!"

Vừa mới dứt lời, Hạo Anh đã nhảy xuống giường, lạch bạch chạy đi mở cửa. - "Cha, con còn chưa ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip