➊. GẶP NHAU TRONG ĐÊM MƯA

Trời mưa, màn đêm của thành phố G giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa.

Trong phòng thay đồ, Hoàng Mĩ Anh thay đồng phục phục vụ bàn nhà hàng ra, nhìn mưa to ngoài cửa sổ bắt đầu rầu rĩ. Ngó xuống đôi giày cũ đang mang trên chân đã nứt ra rồi, nếu phải ngâm nước thêm một lần nữa, phỏng chừng toàn bộ đều sẽ biến thành một đống phế liệu. Haizz...cô làm gì có tiền để mua một đôi giày mới.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đã muộn rồi, cô phải mau chóng chạy về nhà. Ba Hoàng nhất định vẫn còn đang đợi cô.

Mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt cô, khiến cho hai mắt Hoàng Mĩ Anh gần như không mở ra được.

Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt quét qua. - "Két..." - một chiếc Lamborghini màu đen tư thế hung mãnh đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng thắng xe bén nhọn. Ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mặt khiến Hoàng Mĩ Anh mở mắt không ra, còn chưa kịp có phản ứng gì, cô đã bị đẩy ngã xuống mặt đất.

Đầu gối cùng cánh tay truyền đến cơn đau nhức như kim châm muối xát, Mĩ Anh cố gắng chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo một cái rồi ngã phịch xuống đất.

Từ trong con xe đắc tiền kia lao ra một người đàn ông xông về phía cô hùng hùng hổ hổ quát: "Đi đường bộ không có mắt à? Ở trên đường tự dưng lao về phía trước làm gì? Vội vàng đi đầu thai sao?"

Tại sao trên đời này lại có một tên tài xế vừa ngang ngược, vừa không hiểu chuyện đến vậy? Rõ ràng vừa rồi là đèn đỏ, Hoàng Mĩ Anh cô đương nhiên được phép băng qua đường mà đúng không?

"Là ông vượt đèn đỏ mà còn dám ở đây mắng chửi người khác?" - Nhìn chiếc Lamborghini phách lối đang dừng trước mặt mình, Hoàng Mĩ Anh tức giận đến phát run. - "Có tiền thì hay lắm sao? Có tiền thì có thể tùy tiện vượt đèn đỏ sao? Biển số xe của ông tôi nhớ kỹ rồi, ông có tin tôi sẽ đến đồn cảnh sát để kiện ông không?"

Người tài xế không ngờ miệng lưỡi của người phụ nữ này lại bén nhọn như thế, vừa muốn tiếp tục nói chuyện thì cửa sổ của chiếc ô tô đã hạ xuống, một giọng nam trầm thấp mà từ tính từ bên trong truyền ra. - "Cho cô ta năm nghìn tệ, rồi đuổi cô ta đi đi."

"Dạ, thiếu gia." - Tên tài xế lập tức thay bằng giọng nói vô cùng cung kính để đáp lại người kia.

Một sấp tiền mặt thật dày ngạo nghễ ném lên người Hoàng Mĩ Anh, khiến cô cảm thấy hơi đau. Tên tài xế dùng ánh mắt ban ơn rồi vẫy tay ra hiệu cho cô, sau đó xoay người chuẩn bị lên xe rời đi.

Hoàng Mĩ Anh giận đến nỗi cả tròng mắt đều đỏ ửng, nước mắt tức giận đảo quanh trong mắt, cô cố gắng ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt rơi xuống. Khẽ nhặt những tờ tiền dưới mặt đất lên, cố nén nỗi đau thấu xương từ đầu gối và cánh tay truyền tới, dùng hết toàn bộ hơi sức, hướng bóng lưng phách lối của người tài xế đập mạnh vào.

"Chết tiệt." - Tên tài xế không hề phòng bị liền bị Hoàng Mĩ Anh đập trúng, tức giận xoay người lại, điệu bộ như muốn đánh cô đến nơi.

"Xán Thịnh." - Người đàn ông đang ngồi trong chiếc Lamborghini nhỏ giọng quát tài xế ngừng lại. Hoàng Mĩ Anh nhìn vào trong xe, ánh đèn đường chiếu nghiêng vào bên trong cửa sổ, tỏa sáng trên gương mặt một người đàn ông anh tuấn.

Đây có thể nói là một khuôn mặt ưa nhìn đủ để mê đảo chúng sinh, đường cong nam tính, mỗi một chỗ đều lộ ra khí chất vương giả cao cao tại thượng, lãnh ngạo ngang ngạnh, tròng mắt đen láy lộ ra ánh nhìn sâu hoắm không lường trước được.

Giờ phút này, ánh mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn về phía Hoàng Mĩ Anh, trong mắt lóe ra từng tia giễu cợt.

"Tới đây." - Hắn hướng Hoàng Mĩ Anh ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói kiêu căng, ngạo mạn, hàm chứa uy lực không thể kháng cự.

Người đàn ông này thật sự có chút tuấn mỹ quá mức, nhìn những đường cong trên gương mặt tuấn tú của hắn, Hoàng Mĩ Anh có chút ngẩn người, không tự chủ được liền đi đến bên cửa sổ.

"Ưm...đau." - Chiếc cằm nhỏ nhắn của Hoàng Mĩ Anh đột nhiên bị bàn tay như lửa nóng của người đàn ông chiếm lấy. Cô không khỏi thét lên một tiếng đầy kinh hãi. - "Làm gì thế? Mau buông tay."

Người đàn ông dùng ánh mắt sắc bén quan sát con mồi của mình, bàn tay cợt nhả, tùy tiện đùa giỡn, mơn trớn làn da mịn màng trên gò má cô, khóe môi lại mang theo ý đùa cợt. - "Vậy mà lại có người phụ nữ không ham tiền?"

Cằm của Hoàng Mĩ Anh bị hắn bóp đến đau nhói, cố gắng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng sức lực của người đàn ông này lại lớn đến kinh người. Cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Đôi mắt trong trẻo của Hoàng Mĩ Anh mở to căm hận nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh khốc của hắn. - "Có được mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì hay lắm sao? Mau buông tay. Nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện anh. Anh không những vượt đèn đỏ, lại còn thêm tội quấy rối tình dục."

Nơi cổ họng người đàn ông phát ra tiếng cười bỡn cợt, bàn tay tăng thêm sức lực, Hoàng Mĩ Anh cảm giác cằm mình như sắp bị người kia bóp vụn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, đau đớn đến co rút thành một cục.

"Anh bị thần kinh à?" - Hoàng Mĩ Anh đau đến nỗi nói cũng không nên lời.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đột nhiên co lại, chợt buông bàn tay ra. Sức lực được thu lại, Hoàng Mĩ Anh bất ngờ, nặng nề ngã trên nền đất.

Trong cửa sổ xe ném ra một tấm thẻ màu xanh da trời. Giọng nói người đàn ông kiêu căng, mang theo sự thương hại cao cao tại thượng. - "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể cầm nó và đến đồn cảnh sát để kiện. Dĩ nhiên, nếu như cô cần tiền thuốc thang, cũng có thể cầm nó đến Kim thị tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip