➊⓿➍. MẶC QUẦN ƯỚT QUÁ KHÓ CHỊU
Heroin? Hoàng Mĩ Anh bàng hoàng mở to mắt.
Cái đồ vô lại này, vậy mà dám dùng ma túy để uy hiếp cô?
"Kim Thái Nghiên, anh không phải là người!" - Hoàng Mĩ Anh vô cùng tức giận.
"Nếu cô ngoan một chút, dĩ nhiên tôi sẽ thương tình không tiêm ma túy vào người cô." - Kim Thái Nghiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nồng đậm sát khí. - "Còn nếu cô vẫn tiếp tục chạy trốn, Hoàng Mĩ Anh, đừng trách tôi không khách khí!"
"Kim Thái Nghiên! Tôi liều mạng với anh!" - Căm phẫn trong lòng, Hoàng Mĩ Anh đột ngột nhào về phía Kim Thái Nghiên, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ra sức đập vào người hắn.
Nếu không phải do Kim Thái Nghiên, tại sao sau khi phẫu thuật thành công ba cô lại chết? Tất cả đều do người đàn ông này! Cuộc đời cô, nhà cô, đều bị người đàn ông này phá hủy.
"Hoàng Mĩ Anh, tôi cảnh cáo cô, để tôi yên tĩnh một chút!" - Tay Kim Thái Nghiên nắm chặt lấy đôi tay đang vung loạn của Hoàng Mĩ Anh, lạnh lùng cảnh cáo.
Đôi mắt đen láy của Hoàng Mĩ Anh hung hăng nhìn chằm chằm vào Kim Thái Nghiên. - "Kim Thái Nghiên, một ngày nào đó, anh sẽ vì những việc mình từng làm trả giá thật lớn! Anh sẽ gặp báo ứng!"
Kim Thái Nghiên cười vô cùng phách lối. - "Được, vậy tôi sẽ chờ, xem rốt cuộc tôi sẽ gặp phải báo ứng như thế nào!"
Đến giờ cơm tối, lại bị Kim Thái Nghiên trói lại bắt ăn ở trên giường.
Một núi thức ăn, Kim Thái Nghiên ra lệnh cho Hoàng Mĩ Anh phải ăn hết tất cả.
"Ăn hết tất cả. Nếu không..." - Khóe mắt chợt liếc về phía cổ áo có chút hở ra của Hoàng Mĩ Anh.
Hoàng Mĩ Anh nhanh chóng túm chặt cổ áo, yên lặng. Không ăn cái gì hết, cũng không ầm ĩ với Kim Thái Nghiên nữa.
Hoàng Mĩ Anh vô cùng bình thản, bộ dạng bình thản đến thê lương, bình thản đến mức khiến người ta đau lòng, hệt như một xác chết vậy.
Kim Thái Nghiên vốn đang ăn canh, thấy bộ dáng này của Hoàng Mĩ Anh, đôi mày rậm lập tức nhíu lại thật chặt. - "Hoàng Mĩ Anh, cô đừng nghĩ bản thân làm bộ dạng như thế thì có thể chọc tức được tôi, cô quá ngây thơ rồi!"
Hoàng Mĩ Anh vẫn không nói lời nào. Cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Kim Thái Nghiên đột ngột kéo Hoàng Mĩ Anh qua, làn môi nóng bỏng đặt lên môi cô, bàn tay giữ lấy cằm cô thật chặt. Đem toàn bộ canh trong miệng trút hết vào miệng Hoàng Mĩ Anh.
Đầu lưỡi linh hoạt thỏa mãn liếm láp trong cái miệng nhỏ nhắn thơm hương của cô, Hoàng Mĩ Anh vốn muốn ngậm chặt miệng lại, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt lấy cằm. Đầu lưỡi cũng dính chặt trong miệng cô không tha, Hoàng Mĩ Anh hoàn toàn không còn biện pháp ngậm miệng. Chỉ có thể để mặc Kim Thái Nghiên trút hết canh xuống cổ họng mình.
Thấy Hoàng Mĩ Anh uống canh xong, Kim Thái Nghiên mới thả bàn tay đang giữ cằm cô ra.
Hoàng Mĩ Anh nhất thời bị sặc, ho khan một hồi. - "Kim Thái Nghiên! Tên biến thái này!"
Kim Thái Nghiên hài lòng dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, dường như vẫn chưa thỏa mãn nói: "Nếu cô không ăn, tôi sẽ còn biến thái hơn đấy!"
Tên Kim Thái Nghiên này đúng là hạ lưu, Hoàng Mĩ Anh có chút sợ sệt ôm chặt hai cánh tay. Không biết lát nữa Kim Thái Nghiên lại phát thần kinh gì.
Kim Thái Nghiên ấn chuông bên cạnh giường, gọi đầu bếp hôm nay lên đây.
Một lát sau, một người người phụ nữ trung niên run rẩy nơm nớp đi vào.
Hoàng Mĩ Anh nhíu mi. - "Kim Thái Nghiên muốn làm gì? Bảo đầu bếp đút cơm cho cô sao?"
Ánh mắt Kim Thái Nghiên lạnh lùng nhìn đầu bếp. - "Hôm nay là do bà nấu cơm?"
Người phụ nữ trung niên bị ánh mắt của Kim Thái Nghiên dọa sợ. Sớm đã nghe nói tính khí cậu chủ không được tốt lắm, hôm nay mới được chứng kiến quả thật là thế.
Ầm một tiếng quỳ trên mặt đất. - "Cậu chủ, hôm nay là tôi nấu cơm."
Kim Thái Nghiên liếc Hoàng Mĩ Anh một cái, rồi nhìn đầu bếp nói: "Xem ra tài nấu nướng của bà chẳng có gì đặc sắc. Cơm bà nấu, cô Hoàng một miếng cũng ăn không vô. Bà nói xem, có phải nên phạt bà rồi không?"
Người đầu bếp sợ tới mức liều mạng dập đầu. - "Cậu chủ, cậu chủ, nếu như cơm không ngon, tôi sẽ nấu một phần khác cho cô Hoàng. Tôi đây chỉ còn là một bộ xương già, chịu không được tra tấn đâu a!"
Con ngươi tối đen của Kim Thái Nghiên chợt lóe lên một cái. - "Nấu bữa cơm khác? Nấu bữa cơm khác thì cô Hoàng cũng không thích ăn đâu. Bà nên lãnh phạt cho tốt đi. Đi xuống chỗ lão Khương, ba mươi roi."
"Cậu chủ, không cần đâu a! Cậu chủ, là lỗi của tôi, tôi nấu cơm không hợp khẩu vị cô Hoàng. Lần sau nhất định tôi sẽ chú ý. Ba mươi roi, sẽ gây chết người đấy cậu chủ!" - Người đầu bếp cuống quít dập đầu, khóc đến thê lương.
Thấy Kim Thái Nghiên vẫn không chút phản ứng, người đầu bếp liền bò đến chân Hoàng Mĩ Anh, kéo váy cô liều mạng dập đầu. - "Cô Hoàng, cầu xin cô giúp tôi xin cậu chủ đi! Tôi đây chỉ còn bộ xương già, làm sao chịu nổi ba mươi roi? Cô Hoàng, van cầu cô!"
Đồ vô lại! Lại dùng đầu bếp uy hiếp cô.
Hoàng Mĩ Anh cắn răng mở miệng. - "Kim Thái Nghiên, anh trừ uy hiếp tôi ra thì còn làm được gì khác?"
Hai chân Kim Thái Nghiên tréo nguẩy một cách rảnh rang. - "Đúng, tôi trừ uy hiếp ra không còn bản lĩnh nào khác. Cô Hoàng! Xin cô chỉ điểm! Hôm nay nếu cô không ăn cơm, bà đầu bếp sẽ phải chịu roi! Phần cơm đó nếu cô không ăn, bà đầu bếp nấu ra bữa cơm kia sẽ phải bị đánh!"
Hoàng Mĩ Anh im lặng triệt để.
Cầm đôi đũa lên, cô gắp món ăn trên bàn, nhét vào miệng tựa như giận dỗi.
Kim Thái Nghiên lộ ra một nụ cười đắc ý, đối với người đầu bếp vẫn đang không ngừng dập đầu nói: "Đi xuống đi!"
Người phụ nữ trung niên như vừa lĩnh được thánh chỉ, vội vàng lăn một vòng rồi chạy đi. Chỉ sợ trễ một bước, thật sự sẽ bị ăn roi.
Hoàng Mĩ Anh tựa như đang ăn cho hả giận, hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng của bản thân, ăn như hổ đói. Thật sự một chút khẩu vị cô cũng không có, bây giờ ăn cơm đã trở thành một hành động theo bản năng để trút đi tức giận.
"Ăn từ từ, không thôi bị nghẹn." - Kim Thái Nghiên còn giả vờ tốt bụng đưa qua cho cô một chén nước.
Hoàng Mĩ Anh gạt mạnh tay một cái, ly nước kia lập tức dội hết vào quần Kim Thái Nghiên.
Hoàng Mĩ Anh ngẩng đầu lên, chuẩn bị tư thế chịu đánh. Người đàn ông này không phải như thế sao? Hèn hạ, bỉ ổi, thích sử dụng bạo lực để đánh phụ nữ.
Không ngờ, vậy mà Kim Thái Nghiên lại không tức giận, không hề có ý động thủ. Hắn chỉ đứng lên, ám muội nhìn Hoàng Mĩ Anh cười cười.
Lông tóc toàn thân của Hoàng Mĩ Anh đều dựng đứng hết lên. Vừa nhìn thấy Kim Thái Nghiên cười như thế, cô liền biết hắn lại không có lòng tốt gì. Chính xác là hắn đang có chủ ý không biết xấu hổ nào đó.
Quả nhiên, hai tay Kim Thái Nghiên từ từ đặt ở dây lưng quần. Trên mặt là nụ cười ám muội đáng đánh đòn.
Hoàng Mĩ Anh ngưng nhai, ngờ vực mở to mắt. Người đàn ông này muốn làm gì? Chẳng lẽ thú tính lại phát tác?
Kim Thái Nghiên khom lưng hôn vào mặt Hoàng Mĩ Anh một cái, cười híp mắt tháo dây thắt lưng ra.
"Kim Thái Nghiên! Anh lại phát thần kinh nữa hả?" - Hoàng Mĩ Anh không nhịn được quát.
"Cô xem, nước làm ướt quần tôi, quần ướt mà mặc trên người sẽ bị bệnh. Nên tôi muốn cởi quần!"
"Anh...anh...anh cởi quần sao không vào trong mà cởi? Nhất định phải cởi ở đây sao?" - Hoàng Mĩ Anh thật sự quẫn bách sắp chết rồi.
"Tôi đang giám sát cô ăn cơm nha!" - Kim Thái Nghiên đáp đúng lý hợp tình.
Hoàng Mĩ Anh cúi đầu, sợ còn nhìn nữa bản thân sẽ bị đau mắt.
"Hoàng Mĩ Anh, ngẩng đầu!" - Kim Thái Nghiên bá đạo ra lệnh.
"Anh bị nghiện ở trần à?" - Hoàng Mĩ Anh dùng ánh mắt miệt thị quét qua Kim Thái Nghiên một cái.
Kim Thái Nghiên đã cởi quần dài. Trên người chỉ còn mỗi cái quần lót.
Nơi nào đó thật sự rất hùng vĩ.
Hoàng Mĩ Anh cúi đầu, mặt lại có chút đỏ lên.
"Hoàng Mĩ Anh, mặt cô đỏ rồi!" - Kim Thái Nghiên tà ác cúi người, vừa nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô vừa nói.
"Anh bị thần kinh à?" - Hoàng Mĩ Anh thật sự không còn từ gì mới để mắng Kim Thái Nghiên nữa, người này thật sự không biết xấu hổ mà.
Kim Thái Nghiên đắc ý ưỡn ngực, thót bụng, nhấc mông lên, đi tới đi lui bên cạnh Hoàng Mĩ Anh, ý đồ muốn lôi kéo sự chú ý của Hoàng Mĩ Anh.
Hoàng Mĩ Anh vùi đầu mải miết ăn cơm. Không thèm để ý đến con chim khổng tước bị bệnh thần kinh này.
Kim Thái Nghiên đi một vòng, thấy Hoàng Mĩ Anh từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn lên, trong lòng có phần buồn bực. Bàn tay nắm lấy cằm Hoàng Mĩ Anh, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Hoàng Mĩ Anh ngồi, Kim Thái Nghiên đứng. Hoàng Mĩ Anh vừa ngẩng đầu, cặp mắt vừa đúng nhìn thẳng vào chiếc quần lót màu xanh đậm có in hoa văn của Kim Thái Nghiên.
Không phải là muốn cho tôi nhìn sao? Vậy tôi sẽ nhìn! Dù sao người cởi quần cũng không phải tôi! Hoàng Mĩ Anh hậm hực thầm nghĩ.
Cặp mắt không hề tránh né nữa, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mắt cô.
Giấu dưới lớp vải quần mềm mại, cũng có thể nhìn ra hình dáng to lớn của nó. Kích cỡ kinh người như vậy, thật có thể dùng làm cây lùa vịt được.
Hoàng Mĩ Anh thầm nguyền rủa trong lòng.
Kim Thái Nghiên làm sao biết được những suy nghĩ này của Hoàng Mĩ Anh. Tiểu đệ dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoàng Mĩ Anh, bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hoàng Mĩ Anh nhìn một chút, phát hiện thứ đồ này đang bắt đầu trở nên to lớn.
"AAA!" - Một tiếng kêu sợ hãi. Hoàng Mĩ Anh tựa như thấy nó còn bắn ra sức mạnh.
"Sao? Có phải rất đàn ông không? Nhìn nước miếng trong miệng cô muốn chảy ra rồi kìa." - Kim Thái Nghiên thấy bộ dạng Hoàng Mĩ Anh ngượng ngùng che mắt, tâm trạng liền trở nên vô cùng tốt.
"Không biết xấu hổ!" - Hoàng Mĩ Anh tức giận đẩy bát đũa ra, đứng lên muốn tránh thoát sự quấy rầy của Kim Thái Nghiên.
Nhưng cô lại quên mất chân mình đang bị Kim Thái Nghiên dùng cà vạt cột vào ghế. Trong nháy mắt, cô đã ngã vào lòng Kim Thái Nghiên.
Nơi to lớn hung vĩ nào đó mặc nhiên chỉa thẳng vào nơi mềm mại dưới chiếc váy ngắn của cô. Mặt Hoàng Mĩ Anh đỏ đến độ không thể đỏ hơn được nữa, ra sức lấy tay tách mình và Kim Thái Nghiên ra.
Kim Thái Nghiên làm sao có thể bỏ qua cho Hoàng Mĩ Anh khi cô tự động ôm ấp yêu thương hắn đây?
Cánh tay dài vươn tới kéo cô lại, Hoàng Mĩ Anh lập tức bị ép trở vào lòng hắn.
Lồng ngực nóng bỏng khiến toàn thân Hoàng Mĩ Anh nhất thời trở nên nóng hừng hực.
"Buông tay!" - Giọng nói của cô là tức giận, nhưng loại tức giận này nghe vào lỗ tai Kim Thái Nghiên lại làm hắn tăng thêm nhiều phần hứng thú.
Kim Thái Nghiên không những không buông tay, mà còn ngang nhiên dùng tay chiếm lấy vùng ngực mềm mại của cô.
"Anh! Tôi nói anh buông tay!" - Hoàng Mĩ Anh xấu hổ, đôi mắt sáng hung hăng nhìn chằm chằm Kim Thái Nghiên.
"Không phải tôi đang buông tay sao? Đặt ở nơi này..." - Khóe miệng Kim Thái Nghiên kéo ra một nụ cười tà khí. Nói xong, còn dùng ngón tay thon dài cố ý đè lên đỉnh nhọn của Hoàng Mĩ Anh.
"Tên lưu manh này!" - Hoàng Mĩ Anh vội vàng hung hăng mắng.
"Cái này lưu manh à nha? Một lát còn có cái lưu manh hơn đây này!" - Kim Thái Nghiên đột ngột kéo bàn tay nhỏ bé của Hoàng Mĩ Anh, bỏ vào chiếc quần lót đang vểnh cong lên của mình.
Tay của Hoàng Mĩ Anh tựa như bị bỏng, liền nhanh chóng rút tay về. Nhưng Kim Thái Nghiên lại gắt gao đè chặt nó ở phía trên. Ánh mắt còn nhìn Hoàng Mĩ Anh như khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip