bắt cóc thời gian đi được không?

từ sau buổi hôm đó, cái hôm mà hoàng long đã lấy hết dũng khí để quàng tay mình quanh hông người con trai trước mặt trên đường về nhà, cậu bé với đôi mắt kì lạ đã không còn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, mà bản thân long cũng không còn cố gắng tìm kiếm cậu bé nọ. 

hữu duyên hẳn sẽ gặp lại, có lẽ nhân duyên của cậu và cậu bé huy trong giấc mơ đã chấm dứt từ một lời tạm biệt chưa kịp nói ra.

thế còn, nhân duyên giữa cậu và tuấn huy trong hiện tại, liệu có kết thúc sau hai tuần nữa, khi chuyến xe đưa cậu quay về sài gòn từ từ lăn bánh mà chẳng có lời níu kéo nào được thốt ra?

long không rõ, đây vốn không phải việc cậu có thể tự mình quyết định.

tuấn huy vẫn ân cần với cậu như trước. gã vẫn giúp cậu làm bài tập, đều đặn đưa đón cậu mỗi ngày, vẫn là bình trà ấm mỗi ngày trời trở lạnh và vẫn chưa bao giờ quên vị cà phê mà long thích. gã thậm chí còn thoải mái nắm lấy tay cậu khi cả hai dạo quanh những con phố nhấp nhô ngào ngạt hương hoa, hay luồn tay vào mái tóc cậu mỗi khi cậu gục đầu trên vai gã.

cậu bây giờ, như có được tất cả, lại như chẳng có được thứ gì...

lời đề nghị từ thầy phụ trách sinh viên trao đổi, cậu vẫn chưa hồi đáp.

2 tuần trước khi hoàng long rời khỏi đà lạt, giữa bọn họ vẫn chẳng có gì là chắc chắn.

nhưng cậu không thể để tình cảm đang cồn cào trong lồng ngực này chết đi chỉ vì không ai trong cả hai dám bước bước đầu tiên. 

tiếng chuông điện thoại vang lên, là tuấn huy. 

"long này, sáng mai đi ngắm bình minh nhé. anh sẽ đón em."

có lẽ đến ông trời cũng cho cậu cơ hội để nắm lấy đoạn tình cảm này. dù cho thứ cậu nhận được sau khi điều ấy được nói ra có là ơ thờ hay dịu dàng, chúng đều xứng đáng.

"vâng ạ. anh ngủ ngon."

huy này, em sẽ giữ lấy tay anh lần này nhé, dù cho lựa chọn sau đó của anh có là gì.

___

3 giờ sáng, tiếng xe máy quen thuộc vang lên ở đầu dãy trọ, âm thanh rõ mồn một giữa màn đêm yên tĩnh.

khi cậu bước ra đến nơi tuấn huy đỗ xe, trên tay gã đã cầm sẵn một chiếc áo khoác dày đưa về phía cậu, dù cách đây ba mươi phút gã đã nhắn tin dặn cậu mặc ấm. 

cậu vẫn khoác chiếc áo ấy lên người, dù lúc đầu đã mặc đến ba lớp áo khác. không phải vì lạnh, mà vì chiếc áo này vương đầy mùi hương của gã trai đang ngồi trước mặt cậu, ngào ngạt.

xe tuấn huy lao nhanh trên con đường dẫn ra ngoại ô thành phố, sau đó dừng lại ở một hồ nước lớn với tán thông rợp bóng. gã xuống xe, trải một tấm vải lớn xuống nền cỏ ẩm ướt vì sương đêm, sau đó ra hiệu cho cậu bước đến.

một vẻ của đà lạt mà cậu chưa từng thấy, khi tất cả vẫn đang chìm trong màn đêm dày đặc. long ngồi xuống bên cạnh gã, hít một hơi thật sâu cái rét ngọt mà chỉ nơi này mới có.

có lẽ đây sẽ là một lựa chọn đúng đắn, việc ở lại nơi này, cạnh bên gã trai mà cậu yêu, và tại thành phố mà cậu đã trót phải lòng.

"huy này..."

"anh đây."

gã đã chẳng nói gì suốt cả quãng đường đưa em đến đây. tuấn huy cất giọng, vào ngay lúc này, làm cậu biết rằng quyết định này của mình là chẳng sai đi đâu được.

"em có chuyện muốn nói với huy."

"đừng nói gì cả."

"nhưng..."

"long, nghe anh này."

"..."

"cho đến khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, đừng nói gì cả."

"hãy biết rằng anh yêu em lắm, và chỉ thế là đủ."

những lời muốn nói trong lòng cậu bỗng biến mất dù đang lắp đầy cổ họng. tuấn huy nói yêu em, dù những cử chỉ ân cần dịu dàng hay ánh mắt say mê mà gã nhìn em mỗi ngày đều đã bán đứng trái tim gã, nhưng khi nghe được tiếng yêu bật ra từ đôi môi kia, đầu óc hoàng long vẫn chẳng giữ nổi tỉnh táo. mặt em ửng đỏ như say rượu, rất may đã được màn đêm che giấu đi phần nào, nhưng tiếng trái tim em đập loạn trong lồng ngực thì rõ ràng đến nỗi đến gã còn nghe được. em lờ mờ đoán thế, khi thấy gã nhanh chóng tiến đến rồi kéo em vào một cái ôm từ phía sau, để lưng em chạm vào bờ ngực vững chãi của gã, và cảm nhận được trái tim gã cũng đang loạn nhịp.

bắt cóc thời gian đi được không,

để những phút giây anh ở bên được tồn tại mãi?

có những khoảnh khắc, dù là bất cứ thứ gì quý giá nhất trên cuộc đời này, cũng không thể đổi được.

hai người đã ngồi đó thật lâu, cảm nhận nhịp đập của đối phương qua lớp áo dày mà chẳng buồn cất tiếng. dễ chịu quá, nằm trong vòng tay gã an yên đến mức hoàng long đã ngủ thiếp đi trước khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện.

còn gì là quan trọng nữa đâu, khi ta có nhau ngay lúc này?

___

gã đã hẹn em đi ngắm bình minh, dù lúc đó đã là 10 giờ đêm và nếu em đồng ý, chuyến đi sẽ bắt đầu vào 3 giờ sáng. gã không hiểu vì sao mình lại làm thế, nhưng gã đã không kiềm được lòng mình.

huy chở em của gã đến hồ tuyền lâm, khi mặt hồ vẫn còn mờ hơi sương và mặt trời thì chưa kịp ló dạng.  

suốt cả quãng đường đi, gã đã nhìn thấy ánh mắt bồn chồn của em thông qua gương chiếu hậu, và ánh mắt tương tự vẫn đang bám chặt lấy gương mặt gã khi cả hai đang ngồi trên tấm vải lớn sát mặt hồ. 

"huy này."

cho dù điều em sắp nói có là thứ sẽ xé con tim gã thành trăm mảnh, gã vẫn chọn đáp lại.

"anh đây."

"em có chuyện muốn nói với huy."

gã mở to đôi mắt của mình để nhìn vào đôi mắt em. huy chợt nhận ra mình không can đảm như gã tưởng.

"đừng nói gì cả."

nếu những lời tiếp theo của em là một lời từ biệt, xin đừng nói gì cả. 

"nhưng..."

có gì đó vụn vỡ trong đôi mắt em, và cả trong giọng nói của người gã yêu.

"long, nghe anh này."

"cho đến khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, đừng nói gì cả."

khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện...

đến ngày mai thôi, khoảng thời gian cho đến ngày em quay về sài gòn sẽ vừa đúng hai tuần.

vừa đủ để một nụ lưu ly khoe sắc rồi tàn lụi.

"hãy biết rằng anh yêu em lắm, và chỉ thế là đủ."

dù gã đã cố đến mấy, tiếng yêu vẫn bật ra từ đầu môi mà chẳng thứ gì cản nổi. 

mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng màn đêm đã không thể giấu nổi khuôn mặt ửng hồng và tiếng tim vang lên trong lồng ngực em lúc này. huy đã chẳng thể ngăn nổi mình vươn tay ôm em vào lòng, để cho lưng em dán sát vào lồng ngực gã, và để tiếng tim mạnh mẽ hòa làm một.

bắt cóc thời gian đi được không?

để những phút giây em ở bên được tồn tại mãi...

có những khoảnh khắc, dù có bao nhiêu tiền bạc, cũng chẳng thể mua nổi. cho dù sau này nó sẽ như một thứ kỉ niệm giết chết tâm hồn gã, đó đều là thứ gã đáng phải nhận, khi đã cố tham luyến khoảnh khắc này.

họ đã ngồi như thế rất lâu mà chẳng nói với nhau câu nào. im lặng đến nỗi, em đã thiếp đi trong vòng tay gã mà chưa kịp nhìn thấy những tia nắng đầu tiên.

bình minh ló dạng, in bóng xuống mặt hồ, nhảy nhót trên hàng mi của người con trai gã đem lòng si mê. đẹp quá, đẹp đến mức không muốn buông tay.

em này, ngủ ngon nhé. mong những thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với em, dù bên cạnh em sau này có là ai đi nữa.

___

hoàng long tỉnh giấc, xung quanh là khung cảnh nhà trọ quen thuộc dù chiếc áo khoác của tuấn huy mà cậu đang mặc trên người nhắc cậu nhớ rằng cậu vừa có một chuyến đi dài. long đương nhiên biết được người đưa cậu về nhà là ai, cậu vẫn cảm nhận được cái hôn khẽ của gã lên mi mắt cậu khi đặt cậu trên giường và câu chúc ngủ ngon gã nói sau đó. 

tuấn huy, người mà cậu yêu, đã nói yêu cậu, ôm cậu vào lòng, và hôn lên mi mắt cậu.

một nhành lưu ly nhỏ cắm trong bình thủy tinh đặt ngay ngắn trên bàn học, chắc là tuấn huy đã để lại.

huy này, mình sẽ hạnh phúc đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip