Chương 59: Gặp vua của Bedon
Chúng tôi được cung cấp cho 4 phòng. Cha mẹ tôi ở cùng 1 phòng. Haruko, Sofia, nhà vua thì mỗi người có 1 phòng riêng. Ủa, phòng của tôi đâu rồi nhỉ? Mà cũng không có ai để hỏi nữa chứ. Làm sao bây giờ!?
- Lucia không có phòng kìa. (Cecilia)
- Phải rồi nhỉ. Không thấy họ nhắc đến phòng của con bé. Chẳng lẽ là quên? Mà cũng không đúng, Mimiko viết thư để nhờ chuẩn bị phòng cơ mà. Lạ thật! (Lucas)
Mẹ tôi đã nhận thấy việc này, và cha tôi thì nêu ý kiến. Đúng thật là Mimiko nhờ chuẩn bị phòng, vậy chẳng lẽ chị ấy quên tôi? Ch... Chắc không phải đâu ha.
- Vậy thì em qua phòng chị ngủ đi. (Haruko)
Haruko nắm tay tôi kéo đến chỗ cô ấy và nói thế. Mà, có lẽ phải chịu vậy thôi. Trong lúc tôi đang nghĩ thế thì Sofia nắm lấy tay còn lại của tôi, kéo tôi và nói:
- Hay là em qua phòng của chị đi ha. (Sofia)
- Không, em phải qua phòng của chị. (Haruko)
- Không! Phải là phòng của chị! (Sofia)
Họ cứ thế kéo tôi qua lại. Hai chị ơi, đau tay em. Sau đó, giọng của nhà vua Jires vang lên:
- Hay là qua... (Kojiro)
Vừa nói được vài từ, ông ấy liền bị hai người đang giành giật tôi lườm cho một cái đầy sát khí. Thế là, với mồ hôi chảy ròng ròng, ông ấy nuốt luôn mấy từ còn lại, không dám nói nữa. Dựa theo khẩu hình, thì tôi thấy có hai từ "cha mẹ". Cảm ơn đã có ý tốt. [Tác: Chuyện riêng của nhà chụy, không liên quan thì im cái miệng vào. Nhà vua là gì, quan trọng lắm chắc? :v ]
Sau khi tôi bị kéo thêm vài lần nữa, một cô hầu gái đến chỗ chúng tôi. Sau đó cô ấy nhìn tôi và nói:
- Ngài có phải là Lucia-sama không ạ? (Hầu gái)
- Vâng ạ. (Lucia)
- Xin ngài đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn ngài đến phòng đã được chuẩn bị. (Hầu gái)
Thì ra phòng tôi ở chỗ khác. Sao Mimiko không xếp phòng cho tôi ở đây luôn cho tiện mà phải đi chỗ khác nhỉ? Thôi kệ đi, ít ra thì tôi cũng đã thoát được khỏi sự giành giật của hai người kia rồi. Ôi cánh tay của tôi, đau quá đi mất à.
Cô hầu gái dẫn đường cho tôi. Trên đường có rất nhiều người đi ngang qua chúng tôi, và phần lớn họ đều quay lại nhìn lần nữa. Cô hầu gái thì cứ đi được một đoạn là lại quay xuống nhìn tôi, sau đó mới đi tiếp. Tôi đưa tay để kiểm tra khuôn mặt của mình. Đâu có gì dính ở trên đó đâu, sau ai cũng nhìn thế nhỉ? Khó hiểu thật đó.
Sau khi đi bộ một lúc, thanh thể lực của tôi giảm mất một nửa, thì cô hầu gái đã dừng lại trước cửa một căn phòng. Cánh cửa trông rất sang trọng, và lớn hơn cái ở phòng của những người kia. Cô hầu gái lên tiếng nói với tôi:
- Ngài sẽ ở trong căn phòng này. Xin mời vào. (Hầu gái)
- Vâng. Cảm ơn đã dẫn em đến đây ạ. (Lucia)
- Không có gì đâu ạ. Đây là nhiệm vụ của tôi thôi. (Hầu gái)
Sau đó cô ấy bỏ đi. Trông dáng cô ấy đi khá vội vàng, chắc là có gì đang vội ha. Tôi quay lại nhìn cánh cửa lần nữa, sau đó mở nó và bước vào trong phòng.
_________________________
Về phần cô hầu gái, sau khi chia tay Lucia thì đã đứng lại ở một góc và liên tục nói "Dễ thương quá" hết một lúc. Việc gặp Lucia đã khiến cô ấy muốn lập gia đình và có con. Một thời gian sau, cô ấy đã kết hôn với một hiệp sĩ và có một gia đình hạnh phúc.
_________________________
Sau khi bước vào trong phòng, tôi đã cảm thấy choáng ngợp bởi nó. Đây là một căn phòng cực kì rộng với những món đồ trang trí sang trọng. Cả căn phòng có màu trắng. Những vật dụng đều có đầy đủ, hơn nữa đều có vẻ rất đắt tiền. Căn phòng có một chiếc giường khá lớn, có lẽ hai đến ba người nằm vẫn vừa, và tất nhiên là rất đẹp rồi. Tôi vẫn không tin là họ chuẩn bị một căn phòng như thế này dành cho tôi.
Tôi bước đến chỗ chiếc giường. Việc này là đương nhiên, vì đây là phòng ngủ mà. Khăn trải giường, chăn và cả gối đều là những món sang trọng bậc nhất. Tôi chỉ thấy mấy món thế này trong phòng của hoàng tộc nước tôi, hoặc là của đám quan tham mà thôi.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Mimiko là người mở nó. Chị ấy nhìn tôi, sau đó bước vào bên trong và đóng cửa lại. Chị ấy thoát ra khỏi tay của anh trai mình rồi kìa! Mà khoan đã, sao chị ấy lại vào đây thế nhỉ? Trong khi hàng loạt suy nghĩ đang quay vòng trong đầu tôi, thì Mimiko đã bước đến gần rồi. Chị ấy bắt đầu lên tiếng:
- Em thấy căn phòng này thế nào? (Mimiko)
- Căn phòng rất tuyệt ạ. Umm, sao chị lại vào đây thế? (Lucia)
- Thì đây là phòng chị mà. (Mimiko)
- Phòng của chị!? (Lucia)
- Đúng thế. Và em sẽ ở đây cùng với chị. (Mimiko)
Mimiko ôm lấy tôi và thì thầm vào tai tôi. Ai đây!? Mimiko đâu rồi? Bình thường chị ấy có thế này đâu. Mimiko ở nhà là như thế này đó hả? Và chị ấy thêm một câu chốt hạ.
- Chị đã nói với tất cả rồi, không ai xếp chỗ em một phòng khác nữa đâu. Em chỉ có thể ở lại đây thôi. (Mimiko)
Vậy là không đi đâu được nữa rồi. Thôi thì đành ở lại thôi. Chúng tôi cũng đã từng chung phòng với nhau rồi, nên cũng không phải là tôi ngại ngùng hay gì, chỉ là tính cách của Mimiko bỗng nhiên thay đổi khiến tôi cảm thấy hơi hoang mang thôi.
Vào lúc đó, có tiếng gõ cửa và giọng của một ai đó vọng vào bên trong:
- Xin công chúa hãy chuẩn bị đi ạ. Sắp đến giờ diện kiến đức vua rồi ạ. (???)
Có vẻ như là chị ấy sắp phải đi gặp cha mình rồi. Không biết khi nào mới đến lượt của tôi nhỉ?
- Em có gì cần thì hãy chuẩn bị đi. Mọi người sẽ đi đến gặp cha của chị luôn. (Mimiko)
Ra là chúng tôi sẽ đi cùng luôn. Maa, tôi cũng chẳng có gì phải chuẩn bị cả, lát nữa ra gọi Kiona cùng vào đó là được rồi.
Sau khi kiểm tra lại trang phục và mái tóc của mình, Kiona cùng nắm tay tôi dắt đi, đích đến là phòng thiết triều. Cách trang trí bên trong cung điện ở đây không khác Jires cho lắm, chỉ là thường xuyên nhìn thấy mấy bức tranh có hình Bạch Hổ mà thôi. Trên cánh cửa hay các vật trang trí cũng đều có mặt chú hổ màu trắng. Có vẻ như ở đây, Bạch Hổ là một thứ gì đó khá là được tôn trọng. Kiểu như anh hùng dân tộc vậy.
Sau khi đi một quãng khá xa, chúng tôi cuối cùng cũng đến được cửa của phòng thiết triều. Mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi. Trước cửa căn phòng là cả 10 người lính đang đứng canh gác. Level của họ không thấp hơn 140.
- Em chơi xấu nha Mimiko, dám sắp xếp cho Lucia như thế. (Haruko)
- Phải đó. Bí mật làm thế là xấu lắm đó. (Sofia)
- Hehe, nói ra lỡ 2 người phản đối thì sao. Hơn nữa 2 người lúc nào cũng ở cùng em ấy rồi mà. (Mimiko)
- Haizz, thôi được rồi. Nhưng mà lần sau nhớ phải nói cho tụi chị biết đó. (Haruko)
- Vâng. Giờ chúng ta vào thôi nào. (Mimiko)
Mimiko nói thế, sau đó dẫn đầu đoàn người bước đến chỗ cánh cửa. Hai người lính đứng gần đó đẩy cánh cửa nó mở ra. Chúng tôi theo chân Mimiko bước vào bên trong.
Phòng thiết triều của Bedon là một căn phòng rộng lớn, màu trắng. Từ cửa vào dẫn đến ngai vàng có trải thảm đỏ. Ở bức tường sau lưng của nhà vua là hình vẽ mặt của một chú hổ. Có hai bức tượng hổ trắng được đặt ở hai bên, cách ngai vàng một khoảng.
Chúng tôi tiến lên cho đến khi chỉ còn cách ngai vàng một quãng ngắn. Có ngai vàng lớn dành cho vua, và một cái nhỏ hơn dành cho hoàng hậu. Dọc hai bên đường có nhiều người ăn mặc sang trọng đang đứng. Trong số đó có Hayato-san. Mimiko kéo nhẹ mép váy, cúi đầu và chào.
- Thưa phụ vương và mẫu hậu, con đã về rồi ạ. (Mimiko)
Sau câu chào đó, nhà vua trông như muốn phóng luôn ra khỏi ngai vàng. Nếu không nhờ hoàng hậu thì có lẽ ông ta bay ra khỏi ngai vàng thật. Sau khi lấy lại phong thái, ông ấy lên tiếng chào lại:
- Mừng con đã về, Mimiko. Vậy ai là người con đã nói tới trong những người ở đây? (Kyo)
Mimiko đưa tay về phía tôi, sau đó giới thiệu tôi:
- Đây là người đó. Em ấy tên là Lucia Haraiza, con gái một bá tước ở vương quốc Jires. (Mimiko)
- Kính chào ngài, thưa đức vua. (Lucia)
Sau lời chào của tôi thì Mimiko tiếp tục giới thiệu mọi người. Hai nhà vua thì chào nhau theo kiểu bạn bè. Đám người hai bên bắt đầu ồn ào một chút.
- Tại sao ngài lại phải đến đây? Ngài có thể đợi trong phòng dành cho khách quý mà. (Kyo)
- Chuyện này có liên quan đến gia đình tôi, thế nên tôi cần phải ở đây. Cảm ơn ý tốt của ngài. (Kojiro)
Kyo-sama gật gù. Rồi ông ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt thăm dò. Sau khi dò xét, ông ta lên tiếng:
- Mimiko nói với ta rằng cô đã cho đất nước Fiji biến mất khỏi bản đồ. Có phải sự thật không? (Kyo)
- Tôi nghĩ nói thế không đúng lắm. Tôi chỉ giúp cho quân khởi nghĩa lật đổ chính quyền đó mà thôi. (Lucia)
Đám quý tộc xung quanh liên tục bàn tán. Tất nhiên, bởi vì tôi đang nói chuyện với nhà vua, nhưng cách nói của tôi chỉ hơi trang trọng một chút. Trán nhà vua của Bedon cũng hơi nhăn lại.
- Vậy là cô muốn cưới Mimiko, con gái ta làm vợ? Cô đã có người vợ hay chồng nào chưa? (Kyo)
- Chưa có vợ hay chồng. Tuy nhiên, tôi đã có 4 cô hôn thê chính thức. (Lucia)
Đám xung quanh ngày càng ồn ào. Nhà vua thì có vẻ như đang khó chịu. Mimiko thì như đang sợ rằng cha mình sẽ không chấp nhận.
- Đã có 4 hôn thê rồi, vậy mà còn đòi cưới con gái ta sao? (Kyo)
- Xin nói lại cho chính xác. Mimiko là người muốn cưới tôi trước. (Lucia)
- Cô...!!! (Kyo)
Trước khi nhà vua kịp nổi điên lên, hoàng hậu đã cản ông ta lại. Từ lúc vào đến giờ thì bà ấy đã nhìn tôi với cặp mắt sắc bén kia rồi. Đây chắc chắn là người quản lí những vấn đề chính trị của Bedon.
- Vậy cô có nghĩ mình xứng đáng với con gái ta không? (Hoàng hậu)
Tôi biết là kiểu nào cũng có câu hỏi kiểu này mà. Tôi quay sang nhìn Mimiko, thì chị ấy có vẻ đang rất lo lắng. Người thân của tôi thì thở dài, còn vua nước tôi thì lấy tay che mặt và cúi xuống, lẩm bẩm: "Sao lại hỏi câu này cơ chứ". Biểu cảm của họ thú vị thật đó.
- Kiona, đến đây nào. (Lucia)
Tôi lên tiếng gọi Kiona. Sau đó, cánh cửa sau lưng chúng tôi bật mở, và một chú mèo trắng bước vào. Bên ngoài là những binh lính đang há miệng không tin nổi. Kiona bước đến bên cạnh tôi.
- Ngài hỏi rằng tôi có xứng đáng với Mimiko không, phải chứ? Vậy ngài có thể tự mình trả lời. Kiona, dạng Bạch Hổ. (Lucia)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip