Chap 27: là đi không có về cũng vui vẻ

Đường hành lang vắng vẻ kéo dài đến cuối là căn phòng phẫu thuật nơi vẫn bật đèn suốt từ chiều. Bên ngoài trời đã tối từ lâu, cơn mưa phùn rả rích làm cho mùa đông cảm giác thêm lạnh lẽo. Tiếng khóc thút thít không dứt nấc lên từng đoạn ngắc quảng cho thấy người này khóc rất lâu. Nơi đây vốn u ám lại càng thêm ảm đạm.

Trên băng ghế chờ, Mikey gục đầu làm mái tóc loà xoà che đi khuôn mặt cứng đờ trắng bệch, tay buông thõng xuống và đôi mắt đen không có tiêu cự trông vô cùng bất lực đến đáng thương.

Sanzu đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật suốt từ lúc đến đây. Ngay khi nhận được tin về sự cố của Takemichi, anh tức tốc chạy đến như sợ sẽ chậm trễ dù chỉ một giây. Nhưng chung quy Sanzu vẫn chẳng thể làm gì, người đã được đưa vào hơn năm tiếng, bác sĩ vẫn chưa báo ra một tin gì dù xấu hay dữ. Sanzu chẳng khấm khá hơn Mikey là mấy. Cảm giác phải cố gắng cầu nguyện cho mọi thứ sẽ ổn trong khi phải chuẩn bị tinh thần cho điều tệ nhất làm từng tế bào trong cơ thể run rẩy. Càng bất lực, lại càng không thể ngồi yên.

"Hức......anh Takemichi....làm ơn...... là tại em...hức...."

"Emma à cậu đừng tự đỗ lỗi mà, Takemichi anh ấy biết cũng sẽ không vui đâu" Hinata mặt đầy lệ nhưng vẫn cố gắng trấn an cô.

Emma cảm thấy rất tồi tệ. Takemichi đối với cô là một người anh trai vô cùng tốt, ấm áp và hay quan tâm đến mọi người xung quanh. Kể từ khi anh trai Shinichirou qua đời, Takemichi là người duy nhất đem lại cảm giác anh trai thực thụ. Lần này hơn bất cứ gì hết rõ ràng là lỗi của cô nên anh Takemichi mới đến nông nỗi này. Thật sự là nếu Takemichi xảy ra chuyện............cô không giám tưởng tượng. Hơn nữa, anh trai Mikey của cô....

"Anh trai.....đều tại em...."

Đáp lại lời xin lỗi của cô chỉ là sự im lặng tĩnh mịch. Mikey cứ giữ một trạng thái như vậy. Hiện tại dùng từ chết lặng cũng không thể mô tả hết được sự chật vật của cậu.

Sanzu dường như chẳng thể chịu được sự yên lặng này nữa. Nắm cổ áo Mikey lôi dậy mạnh mẽ như muốn bức cho người kia tỉnh từ trong mộng mị. Sanzu hét vào mặt Mikey như muốn trút bỏ những thứ cảm xúc kiềm nén từ nảy đến giờ.

"Nói gì đi chứ hả!! Mày bị gì vậy Mikey, rốt cuộc là bị cái gì!! Mọi chuyện tại sao lại thành như vậy!! MÀY NÓI ĐI!!"

"Sanzu à bình tĩnh đi!"

"Anh không thể gây chuyện ở đây đâu mà"

Thấy Sanzu sắp đánh Mikey, cả Emma và Hinata đều hốt hoản tiến đến ngăn lại.

Cạch.

Đúng lúc này tiếng cửa phòng mở ra làm gián đoạn khung cảnh hỗn loạn.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức...."

.

.

.

Tại cảng cầu Yokohama, điểm hẹn quyết chiến giữa Thiên Trúc và Touman nhìn có vẻ như là nhộn nhịp, bang phục màu đỏ rãi rác nỗi bật giữa những thùng container.

Ran lắc lắc cục gạch trên tay, chán nản nói:

"Ruốt cuộc là Touman có tới không vậy? Bọn kia có thê thảm không thể tới thì ít nhất Takemichi cũng tới chứ nhể, đợi nó nảy giờ."

Rin liếc mắt một cái rồi đáp: "anh chưa biết gì à? Nó sợ đến mạng cũng không giữ được chứ đừng nói đến đây. Thằng Mucho tiễn nó một đường tới cổng địa ngục rồi."

Ran nghe vẫy cũng chỉ tỏ ra chán nản tiếc nuối: "ài, còn muốn cọ với nó thử vài chiêu, ai ngờ bị xữ nhanh như vậy, bị hớt tay trên rồi."

Shion liếm nắm đấm gấu trên tay tỏ vẻ khinh khỉnh nói: "Touman bây giờ một tên cốt cán cũng không có, chắc là sợ vãi tè ra quần rồi ấy chứ, còn giám tới đây à."

Toàn bộ Thiên Trúc ai cũng hả hê, duy chỉ có Kakuchou và Izana thì khó nhìn ra. Kakuchou đối với chuyện của Takemichi chính là có đau buồn, dù gì họ cũng đã có một khoảng thời gian tuổi thơ gắn bó mặc cho sau này bị chia cắt. Hắn thật không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này, cũng không thể tin được là Mucho lại làm đến mức đó. Vì sao chứ?

Izana giờ chỉ còn lại nổi u ám âm trầm tựa chẳng còn sót lại một tia sáng nào. Kakuchou nhớ cách đây gần nữa năm, Izana biến mất một buổi, rồi khi trở về tựa như trong mát mang niềm vui nhỏ. Tuy rất khó để nhìn ra, nhưng khoảng thời gian đồng hành với Izana đủ để Kakuchou thấy chút bụi sáng trong ánh mắt đó. Rồi có đôi khi, Izana sẽ tự nhiên vu vơ nhắc đến một ai đó. Với tư cách là một người hầu trung thành, Kakuchou tự nhiên cũng sẽ thấy vui khi vua của mình vui. 

Lại một lần mầy tuần trước, Izana lần nữa biến mất, lần này ngược lại không hề có niềm vui nào, nhưng những ánh sáng kia như vẫn lơ lững ở đó. Chỉ là Izana lại một lần nữa muốn tranh giành.

Hiện tại chút bụi kia cũng bị gió cuốn đi hết, có phải Izana muốn tàn phá toàn bộ luôn không?

Từ xa tiếng bô ga dồn dập. Touman đến rồi. Chỉ trong một chốc, nơi này đãn tạo thành hai thái cực đen và đỏ. Chẳng còn gì tệ hơn là nhuộm đỏ một cuộc hỗn chiến.

Mikey bước xuống xe, gió mùa đông làm tà áo bay bay mang theo hơi lạnh, chỉ là so với lòng người hiện tại lại không biết phải tìm hơi ấm nơi đâu.

"Mày đến rồi đó à."

Đôi mắt Izana rũ xuống nhìn Mikey mang theo vài phần chán ghét.

"Rốt cuộc mày muốn cái gì!? Tại sao lại làm như vậy!" Trong tay Sanzu là một thanh katana, chất vấn Izana.

Lần đầu tiên Sanzu gặp Izana, anh đoán được người này có ý với Takemichi. Còn cho rằng không có mấy tính uy hiếp, bây giờ thì sao nào? Takemichi đã không thể tĩnh lại nữa rồi...

"Tại sao à?" Izana lơ đãng lặp lại câu hỏi. "Tại sao vậy Mikey?"

Khuôn mặt Mikey yên tĩnh tựa nước, ấy vậy mà ánh mắt đen láy chỉ hận không thể xuyên thủng Izana.

"Không phải mày là anh của Emma sao? Không phải mày là anh của tao sao? Tại sao vậy? Từ Hắc Long đời thứ chín đến hiện tại....là tao đã cướp đoạt thừ gì của mày à?"

Izana nghe chất vấn như vậy thì trào phúng: "Anh trai? Ahahahaha, hai từ này buồn cười quá đó Mikey. Tao, từ đầu đến cuối chẳng là gì cả, một chút máu mủ cũng không liên can."

Izana nhảy xuống từ nóc thùng container, tiến lên phía Mikey: "ngay từ đầu cái gì cũng không phải. Người tao luôn gọi là mẹ không phải người đẻ ra tao. Thật sự luôn đó Mikey à, tao còn dường như chẳng biết bố mẹ là ai.  Người anh trai tao luôn ngưỡng mộ, người duy nhất gọi tao là gia đình, kết quả thì thế nào? Mẹ nó khốn kiếp cũng không phải. Người tao muốn có cũng bị mày dành mất! Mày có tất cả những thứ mà tao thèm khát, mày rất ngạo nghễ đó Mikey! Shinichirou người anh trai yêu thương mày vì bạn của mày mà chết, người mày yêu nhất hiện tại, haa.....cũng là vì mày đó Mikey. Nếu mày đã không trân trọng như vậy, hay là cứ để tao phá hủy hết đi nhé?"

"Thiên Trúc nghe lệnh! Hôm nay Touman, một đứa cũng không được thoát!"

.

.

.

.

Takemichi lặng lẽ nhìn ánh mặt trời tán xuyên qua làn nước. Có thể nhìn chính diện mặt trời từ góc độ này thật là tuyệt. Tắm trong dòng biển xanh phơi ánh nắng vàng.

Quá đổi quen thuộc, quá thoải mái.

Takemichi khép dần đôi mắt lại, mặc kệ cho bản thân dâng bị nhấn chìm...đại dương sẽ không cho cậu trở lại nữa....

"Có cái đéo! Sao lại bị quẳng xuống đây nữa rồi!? Lại nghẽo rồi!? Đụ má ngoi mãi đéo lên! Lần trước không có gì nuối tiếc nên không tính chứ lần này khác rồi má! Gánh nặng chồng chất! Ét ô ét! Thần ơi cứu con thần ơi!"

Theo tiếng gọi ầm ĩ của Takemichi, trước mặt cậu từ từ hiện lên một thân ảnh.
"Tưởng con báo nào, hoá ra là mi à?"

Takemichi tươi cười hớn hở: "lâu quá không gặp kamisama khoẻ chứ?"

"Ừ cũng tàm tạm. Sao? Lần này lại chuyện gì nữa đây?"

"Cái đó....con lại ngủm nữa rồi ạ?"

"Hử? Gì đây? Hối hận?"

"Hối hận ấy ạ? Tự nhiên là sẽ không có. Dù cho chuyện như vậy xảy ra mười hay một trăm lần đi nữa, con đều sẽ vui vẻ đỡ cho Emma. Con bé là đứa em gái mà Mikey thương yêu rất nhiều. Haha, ngài cũng biết con thích làm anh hùng mà."

"Thế còn ngươi thì sao? Chẳng phải thắng nhóc đó yêu ngươi lắm à? À, ngươi cũng không phải chỉ có mỗi thằng nhóc đó đâu nhỉ?"

Nghe đến đây, ánh mắt kiên định của Takemichi nhất thời bị lây động.

"Thời gian trôi đi, dần dà cũng sẽ quên được thôi, dù sao họ cũng chỉ có mười mấy tuổi, còn cả một tương lai dài phía trước. Họ cũng sẽ hiểu cho con mà."

Dùng đôi mắt cá chết ngán ngẫm nhìn Takemichi: "vậy kêu ta ra làm cái gì? Nhà bao việc, lên phòng ngủ xuống phòng bếp có biết không?"

"Ơ kìa thần? Thì... người biết tình hình của con đó, nhưng mà con hiện tại nhất quyết phải ngăn bọn họ lại. Vì vậy.... người có thể nào thổi hồn vào xác của con được không ạ? Con đang rất gấp! Làm ơn luôn đó ạ!"

"Lần trước là ngoài ý muốn, lần này là tự nguyện. Có sức chơi có sức chịu."

.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tình hình của bệnh nhân hiện tại tạm thời qua khỏi cơn nguy kịch. Có điều bệnh nhân bị chấn thương sọ não, vỏ não bị tổn thương nghiêm trọng nên đã rơi vào trạng thái thực vật. Trong thời gian dài sẽ không tỉnh lại. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình hình của bệnh nhân."






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip