Chương 2
Người đàn ông lớn tuổi tự giới thiệu mình là Kenji. Ông là người có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhất trong nhóm mười mấy người sống sót. Họ trú ẩn tạm thời trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ còn tương đối nguyên vẹn, được gia cố bằng những kệ hàng đổ và ván gỗ.
Bên trong cửa hàng, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ vài chiếc đèn pin và nến lay lắt. Mako quan sát những người còn lại. Họ đủ mọi lứa tuổi, từ những thanh niên gầy gò, lo lắng đến những người lớn tuổi khắc khổ, mang trên mình những dấu vết của mất mát và sợ hãi. Tất cả đều nhìn cô với sự tò mò và một chút dè dặt.
"Cô là ai? Đến từ đâu?" Một người phụ nữ trẻ, ôm chặt một đứa bé đang ngủ say, hỏi Mako. Giọng cô ta khàn đặc vì lo lắng.
"Tôi là Mako," cô đáp, giọng bình tĩnh. "Tôi... tôi bị lạc đến đây. Tôi đang tìm một người bạn."
"Một người bạn?" Kenji lặp lại, ánh mắt dò xét. "Trong cái thế giới này?"
Mako hiểu sự nghi ngờ của họ. Trong một thế giới mà những người đã chết trỗi dậy và tấn công người sống, lòng tin là một thứ xa xỉ.
"Đúng vậy," Mako khẳng định. "Anh ấy rất quan trọng với tôi. Tên anh ấy là Takeru."
Không ai trong số họ có vẻ đã từng nghe đến cái tên này. Sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt Mako, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó. Cô không thể mất hy vọng.
"Cô đã chiến đấu với chúng... những con quái vật đó," một chàng trai trẻ nói, ánh mắt vẫn còn đầy kinh hoàng. "Cô làm thế nào vậy?"
Mako giải thích ngắn gọn về việc phá hủy phần đầu của chúng. Cô cũng cảnh báo họ về việc chúng bị thu hút bởi âm thanh và chuyển động. Những người sống sót lắng nghe một cách chăm chú, như thể đang nắm bắt lấy một tia hy vọng mới.
"Chúng tôi đã mất rất nhiều người vì không biết điều đó," Kenji thở dài, giọng nặng trĩu. "Nếu chúng tôi gặp cô sớm hơn..."
"Đừng trách mình," Mako nói. "Điều quan trọng là chúng ta phải học cách sống sót từ bây giờ."
Đêm đó, Mako chia sẻ những gì cô biết về chiến đấu và phòng thủ. Cô hướng dẫn họ cách sử dụng vũ khí tự chế hiệu quả hơn, cách di chuyển lặng lẽ và cách phối hợp để đối phó với lũ xác sống. Dù mệt mỏi, nhưng trong mắt những người sống sót, Mako thấy được một ngọn lửa nhỏ đang được nhen nhóm, ngọn lửa của hy vọng và quyết tâm.
Sáng hôm sau, Kenji đề nghị Mako đi cùng họ trong cuộc hành trình tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn hơn. Họ dự định sẽ di chuyển đến một khu vực ngoại ô, nơi có vẻ yên tĩnh hơn và có thể có ít xác sống hơn.
"Chúng tôi không có nhiều vật tư", Kenji nói, chỉ vào những ba lô và túi xách nhỏ mà họ mang theo. "Nhưng chúng tôi sẽ chia sẻ những gì mình có. Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Mako gật đầu đồng ý. Đi cùng họ sẽ giúp cô có thêm thông tin về thế giới này và có lẽ, trong hành trình, cô sẽ tìm được dấu vết của Takeru.
Họ rời khỏi cửa hàng tạp hóa vào buổi sáng sớm, khi ánh bình minh còn chưa ló rạng. Mako đi ở vị trí dẫn đầu, thanh kiếm Shinkenmaru luôn sẵn sàng. Ami đi sát bên cạnh cô, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi nhưng đã có thêm sự tin tưởng.
Cuộc hành trình không hề dễ dàng. Họ phải băng qua những con phố hoang tàn, tránh né những khu vực có nhiều xác sống, và luôn phải cảnh giác với mọi tiếng động. Mako nhận ra rằng thế giới này không chỉ có lũ quái vật khát máu, mà còn có cả những nguy hiểm khác rình rập, từ những kẻ cướp bóc tàn bạo đến những cạm bẫy bất ngờ.
Trong một lần dừng chân nghỉ ngơi, Mako nhìn lên bầu trời xám xịt. Cô tự hỏi Takeru đang ở đâu, anh ấy có an toàn không, và liệu anh ấy có đang cố gắng tìm cô như cô đang tìm anh không.
Takeru, mong rằng anh sẽ an toàn. Tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Với suy nghĩ đó, Mako đứng dậy, tiếp tục dẫn đầu đoàn người sống sót tiến về phía chân trời mờ mịt, mang theo hy vọng mong manh về một tương lai tốt đẹp hơn và niềm tin không lay chuyển vào cuộc hội ngộ với người mà cô luôn trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip