Chương 3 : Bí mật trên chuyến xe buýt
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp vẫy gọi mặt đất thức dậy, An và Minh lại gặp nhau ở trạm xe buýt như thường lệ. Cảm giác quen thuộc bao trùm, như thể mọi thứ không thay đổi từ bao giờ.
Minh đứng gần cột đèn, chiếc balo đeo lệch, mắt dõi theo một điểm xa xăm. An bước đến, tay xách cặp sách, mái tóc dài buông nhẹ, khẽ tung theo từng bước đi. Nhìn thấy An, Minh khẽ mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười của cậu có gì đó khác lạ, không tươi sáng như mọi khi.
“Chào cậu,” An chào Minh, giọng vui vẻ.
“Chào,” Minh đáp lại, nhưng chỉ là một lời chào qua loa.
An nhướng mày, nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Minh. Cậu vẫn là người bạn thân thiết của cô, nhưng hôm nay có điều gì đó đang che khuất sự vui vẻ thường thấy trong ánh mắt cậu.
“Cậu có chuyện gì sao?” An hỏi, ánh mắt lo lắng.
Minh quay sang, có chút lúng túng. “Không có gì đâu, tớ chỉ... hơi mệt một chút.”
An không hỏi thêm nữa, vì biết Minh sẽ không muốn chia sẻ. Cô im lặng, đứng chờ xe buýt cùng cậu. Bầu không khí giữa hai người trở nên có phần lạ lẫm, như thể có một thứ gì đó vô hình đang ngăn cách họ.
Chiếc xe buýt số 07 đến, cửa xe mở ra. Cả hai bước lên, tìm ghế ngồi. Hôm nay, chiếc xe khá đông, chỉ còn một vài ghế trống. An và Minh tìm được một chỗ ngồi ở hàng ghế sau cùng, bên trái – chỗ mà hai người vẫn ngồi từ lâu.
Minh ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cửa kính, như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc. An để ý, nhưng không nói gì. Cô hiểu, đôi khi người ta cần có không gian riêng để tự giải quyết những điều trong lòng.
Xe lăn bánh, lướt qua những con phố quen thuộc. Đoạn đường hôm nay có vẻ dài hơn mọi ngày. Từng cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua như những thước phim cũ, nhạt nhòa trong ánh sáng ban mai.
An nhìn Minh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa. “Hôm nay cậu có gì lạ lạ vậy?” cô hỏi, nhẹ nhàng.
Minh quay sang, cười nhạt. “Không có gì đâu, chỉ là... hôm qua nghĩ nhiều quá thôi.”
“Về bài kiểm tra Sinh à?” An nhướn mày, không hoàn toàn tin tưởng. “Chắc chắn cậu làm được mà, đừng lo.”
Minh không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cậu vẫn có điều gì đó đượm buồn. Đoạn đường hôm nay như dài ra, có lẽ không chỉ vì chiếc xe buýt cũ kỹ mà còn vì những suy tư trong lòng mỗi người.
Một lúc sau, chiếc xe buýt dừng lại ở một trạm. Minh đứng lên, nhưng không đi vội, cậu quay sang nhìn An, ánh mắt cậu có chút gì đó trì hoãn.
“Cậu không đi à?” An hỏi.
Minh khẽ lắc đầu. “Tớ có chuyện phải giải quyết một chút.”
An gật đầu, cô biết Minh đang giấu điều gì đó, nhưng không ép buộc. “Vậy đi cẩn thận nhé.”
Minh mỉm cười nhẹ nhàng. “Cảm ơn, tớ đi đây.”
Cô nhìn theo bóng lưng của Minh rời khỏi chiếc xe buýt, trong lòng không khỏi lo lắng. Hôm nay có vẻ không giống mọi ngày. Cảm giác như có điều gì đó đang sắp sửa thay đổi, nhưng cô không biết đó là gì.
Chuyến xe buýt tiếp tục lăn bánh trên con đường quen thuộc, nhưng không khí hôm nay như thể đã khác. Không phải chỉ vì sự im lặng của Minh, mà còn là một điều gì đó đang lơ lửng, chưa thể giải thích được.
An ngồi lại trên ghế, tự hỏi về những suy nghĩ trong lòng Minh. Cô không muốn làm cậu buồn, nhưng có lẽ, rồi sẽ đến lúc cô cần phải biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip