.

Chiến tranh

Jaemin ghét nó, ghét cả câu từ của nó lẫn sự hiện diện của nó trong cuộc sống này

Những năm ở tuổi 14, Jaemin ngước mặt lên nhìn trời, bầu trời ảm đạm, xám xịt. Những tiếng động cơ bay khắp trời như tiếng vo ve của đàn ong trời, khó chịu đến chết khiếp đi được. Thế rồi những lúc như vậy, cậu sẽ được tiếng cười rộn rã của những bữa tiệc dưới căn phòng khách to lớn của nhà cậu

Jaemin biết chứ, những cuộc vui không bao giờ tắt của người lớn, họ cười rộn rã trên những giọt nước mắt đau khổ, những tiếng thét đau thương

Jaemin thấy chứ, cách mà chiến tranh mang lại cho nhà cậu những gì, những mối quan hệ, sự giàu có và cả những ánh nhìn khinh rẻ của những cái đầu lăn lóc

Jaemin nghe chứ, tiếng gào thét đến ám ảnh của những đứa trẻ, tiếng súng đạn mọi phía xé toạt cả bầu trời xanh và trong vắt ngày cậu vẫn còn nhớ trong kí ức nhỏ hẹp của cậu

Jaemin tự hỏi tại sao con người phải giết chết lẫn sau, vì sao con người phải chà đạp lẫn nhau nhưng đó mãi chỉ là những câu hỏi không có lời đáp và vọng lại từ sâu đáy lòng cậu nỗi khát kháo muốn tìm hiểu đến cháy bỏng. Và đó là ngày cậu gặp được cậu ấy

Lee Jeno sinh ra trong gia đình nghèo, nghèo đến mức có lẽ đăng ký đi chinh chiến đã là cái nghiệp của gia đình hắn để sống và để tiếp tục sống. Chiến tranh mang lại cho Jeno cơ hội được tiếp xúc với thực tế tàn khốc quá sớm, khi hắn chỉ vừa đủ tuổi gia nhập quân đội, gia đình Jeno đã chết không còn một ai, không còn một thể xác nào tồn tại và giống như tâm hồn của Jeno vậy, trống rỗng và mục nát. Chiến trường dạy hắn phải sống thế nào cho đúng và mạng sống con người kể cả cậu chỉ là cỏ rác. Năm ấy 17 tuổi, đặt nét bút ký tiếp vào tờ khai hắn đã biết bản thân không còn gì để bỏ lại phía sau. Jeno trải qua tất cả mọi thứ ở chiến trường, chiến trường dạy hắn nhưng cũng giết chết bản thân Jeno không ít lần và Jeno cứ đếm, đếm và đếm cho đến khi đến lượt hắn về với Chúa trời

Kết thúc tuổi 17, một bữa tiệc sinh nhật

Jeno vẫn ở chiến trường, trải qua ngày sinh nhật không một lời nhắn, không một bữa tiệc vì hắn đâu còn ai để nhắn gửi, chỉ có tình anh em trên chiến trường như những lời nhắn vội chưa kết thúc ngày. Jaemin vẫn ở cái lồng to lớn của mình, quá nhiều lời nhắn giả tạo và những món quà vô nghĩa khiến Jaemin cảm thấy mệt mỏi. Bắt đầu ở tuổi 18, Na Jaemin quyết định phá luật cho riêng mình, Jaemin chưa bao giờ xuống thị trấn chơi vì mẹ bảo thường dân không đáng để đụng vào người cậu. Tiệc tùng quá ồn ào nhưng Jaemin bỏ ngoài tai tất cả, cậu tìm cho mình một bộ trang phục tối màu và bỏ vào túi quần ít tiền tiêu vặt trước khi bỏ trốn khỏi biệt thự. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ có ít thời gian đến cửa hiệu sách một ít trước khi về nhà trước lúc nửa đêm

Bước đầu rời khỏi biệt thự thành công, không ai biết tâm điểm của bữa tiệc đã rời khỏi, tất nhiên vì họ có bao giờ quan tâm đến cậu đâu. Cậu chỉ là một cái cớ cho những bữa tiệc không bao giờ tàn của giới thượng lưu xa hoa. Jaemin xoa tay mình lần nữa để giữa cho đôi tay mình ấm áp giữa cái lạnh se sẻ của đầu thu. Hôm nay là sinh nhật mình, Jaemin tự nhủ, cậu cho tay vào túi áo khẽ lắc cái túi tiền bên trong để những đồng vàng chạm nhau nghe thật vui tai. Từ biệt thự nhà cậu cách thị trấn cũng không quá xa, chỉ duy nhất một con đường mòn dẫn vào thị trấn nơi mà Jaemin không ngày nào là không ở trên tòa biệt thự hướng mắt ra nhìn cái nơi mà mình sẽ rời khỏi theo con đường đó một ngày nào đó

"Ai đó", Jaemin nghe có tiếng súng được lên nòng và tiếng gọi ra từ bụi rậm. Một tên lính, Jaemin nghĩ. Nhìn quần áo dơ bẩn và những vết chai sạn trên tay Jaemin đoán là chỉ với một phát súng, tên trước mặt cậu có để lấy đi sinh mạng của cậu chỉ trong chớp mắt. Vì vậy Jaemin run sợ trước một tên lính, điều mà một thiếu gia như cậu không bao giờ nên làm

Jeno liếc mắt nhìn người trước mặt, quần áo mới sạch sẽ và tươm tất cho thấy đây không thuộc về tầng lớp đám dân hèn mọn như cậu. Nhưng liệu một vị thiếu gia đây sao lại đi dạo vào một đêm không trăng như thế này. Jeno vẫn giữ nguyên tầm nhắm, hắn có thể thấy rõ người trước mắt xinh đẹp ra sao, từng đường nét vẻ đẹp này thật sự cuống hút lấy hắn, nhưng nghĩa vụ là nghĩa vụ, hắn vẫn không rời tầm nhắm của mình

"Tôi hỏi lại lần nữa, quý ngài là ai?, Jeno hằn giọng

"Xin đừng bắn, tôi họ Na tên Jaemin, tôi chỉ muốn xuống thị trấn mua vài quyển sách", cậu run rẩy trước nòng súng, hai tay giơ lên giữa không trung ửng đỏ vì lạnh

"Lẽ ra ngài Na đây không nên đi dạo vào giờ này, đường phố lúc này đầy rẫy trộm cướp", hắn hạ súng xuống, Jaemin thấy một gương mặt dơ bẩn lấm lem bùn đất nhưng vẫn tỏa ra khí chất từ đâu đó nơi chiến trường. Có vẻ như sóng gió cuộc đời đã rèn giũa cho con người này theo một khuôn mẫu khác mà Jaemin chưa từng thấy trước đây. Có chút đau buồn nhưng vẫn cứng cỏi lắm

Đó là số mệnh, tới bây giờ Jaemin vẫn nghĩ như thế, hoặc là do đầu óc của một đứa trẻ chỉ vừa qua tuổi trưởng thành ít lâu vẫn hoài mộng mơ đến thứ gọi là định mệnh. Thế như đối Jeno lại không quan tâm lắm, định mệnh hay không trước mắt hắn vẫn là đứa trẻ được yêu thương bảo bọc hết mực Na Jaemin và là tình yêu của đời hắn. Jaemin không nhớ rõ câu chuyện bắt đầu từ lúc nào, khi Jeno đề nghị đi cùng cậu xuống thị trấn. Một thiếu gia và một anh lính sánh vai cùng nhau dưới ánh trăng đêm và cái rộn ràng của chợ đêm thị trấn như vẫn mãi không ngủ. Jaemin đi mua sách, Jeno cũng có mặt ở phía sau lưng cậu, không biết vì sao cậu vẫn tiếp bước đi theo, dù là chân trời góc bể vẫn có Lee Jeno theo cùng Na Jaemin. Thế giới của Na Jaemin từ lúc nào không hay đã có mặt Lee Jeno, bình yên đến lạ thường

Họ chọn ngồi ở đài phun nước lớn ở giữa thị trấn, nơi những đứa trẻ của màn đêm vẫn còn đang vui đùa xung quanh và những hàng quán vẫn tấp nập người qua lại. Jaemin rút chiếc khăn tay của mình làm ướt cậu bằng dòng nước vẫn tuôn chảy của đài phun nước, dưới sự ân cần lau đi những vết dơ trên khuôn mặt anh tú của Lee Jeno. Bùn đất có, những vết thương lớn nhỏ có, Lee Jeno hỏi tại sao cậu lại làm vậy, Na Jaemin chỉ có thể đáp như một lời trả ơn hắn đã đi cùng cậu xuống phố. Đến khi nhận ra, khăn tay cậu đã đổi màu nâu đen của bùn đất và chút máu của người lính khi

Trên thế giới có hằng sa ngôi sao sáng nhưng hắn vẫn chỉ nhìn cậu, Na Jaemin chăm chú lướt qua một ít sách mà cậu mua không mảy may đến sự đời, như bị dòng xoáy của văn chương cuốn hút đi mất. Lee Jeno nghĩ thế mà cũng tốt vì đời hắn sẽ chẳng bao giờ xứng với một thiếu gia như cậu, huống chi chỉ là một ánh nhìn say giấc mộng. Na Jaemin cho hắn sự bình an lần đầu tiên trong đời, không biết từ lúc nào đã ngã vào cuộc tình không kết thúc

Hắn đưa cậu về tận nhà, chăm cho từng bước đi của cậu sao cho không có gì có thể làm hại được ngôi sao của đời hắn

"Tạm biệt", hắn nói, nhưng đáp lại cậu chỉ là một nụ cười

"Không, hẹn gặp lại", cậu vẫn cười, nụ cười cứu lấy tâm hồn hắn rồi khuất sau chiếc rèm cửa

Khác với Lee Jeno, Na Jaemin không thích nói lời tạm biệt. Một thương buôn người Nhật, khách của cha đã từng nói với cậu, con người ta ở Nhật không thích nói câu tạm biệt bao giờ, đối với họ chỉ có hẹn gặp lại là mãi mãi vì khi lời tạm biệt được cất lên, xung quanh cậu chỉ có sự u buồn chìm đắm trong không gian. Bởi vậy Na Jaemin từ bao giờ đã lựa chọn chấp nhận nói tiếng hẹn gặp lại mãi mãi và đời sau

Có lẽ đôi khi ở đời vẫn có thứ gọi là định mệnh, hoặc là không. Lee Jeno năm lần bảy lượt đều chờ Na Jaemin, một lòng chờ cậu từ khung cửa sổ bước xuống nhưng Lee Jeno đã nhầm bởi Na Jaemin cho dù dũng cảm đến đâu cũng không dám phá bỏ luật lệ hà khắc của gia đình, mãi mãi bị nhốt như một chú chim nhỏ trong chiếc lồng lớn. Chỉ có thể nhìn nhau từ xa, tâm tư hỗn độn cả hắn và cậu đều không thể nói gì. Nhìn một người từ khoảng cách như thế rõ ràng là rất đau lòng mà cả hắn và cậu đều không hay. Đều là những kẻ ngốc của thế giới tình nguyện vì nhau mà đau khổ

Đêm thứ hai mươi, cậu không còn thấy hắn đứng đó dòm lên ổ cửa sổ căn phòng có chiếc rèm màu xanh lục bích nữa, lòng bỗng dưng thấy mất mát vô cùng. Hóa ra tình chỉ chóng vội nhanh tàn như hoa mọc dại dù có kiên cố đến đâu vẫn chịu chung một số phận héo tàn. Đêm ấy cậu không ăn gì cả, tâm hồn cứ thế trống trải cũng chẳng muốn làm gì cả thôi thì kết thúc mối tình rồi nhanh lên giường thôi. Thế mà giữa đêm khuya lại có tiếng gõ cửa từ ô cửa sổ treo rèm xanh lục bích, lần đầu Na Jaemin còn tưởng mình nghe nhầm hóa ra những lần tiếp theo chắc chắn không nhầm lẫn vào đâu cả. Cậu bật dậy khỏi giường, kéo rèm ra mà dòm ngó, nhìn ngoài cửa sổ một anh lính đang trèo lên cửa sổ phòng cậu, mắt cười toe toét. Na Jaemin khi ấy chỉ có thể hốt hoảng mở cửa sổ phòng cho hắn leo vào an vị trong phòng mình. Hóa ra yêu thương nhanh tàn của mình chỉ là do mình tưởng tượng, Jaemin nghĩ đến thế đã nhào đến ôm chặt Lee Jeno trong vòng tay, mãi cũng chẳng muốn buông tay một lần nào nữa

"Tôi tưởng cậu đã quên tôi rồi", Jaemin trong lòng hắn chỉ có thể sụt sịt khóc như một đứa trẻ

"Cậu đã bảo hẹn gặp lại rồi cơ mà"

Tối đó tâm tình của những người yêu nhau mãi chẳng thể rời đi, Jaemin chốt cửa phòng an vị cùng Lee Jeno mặc đồ lính nằm trên giường. Chiếc giường lâu nay trống trải chỉ mình cậu nay lại vừa khít với cả cậu với cả hắn như thật là định mệnh. Hắn ôm cậu trong vòng tay, chỉ có thể tận hưởng cảm giác này như kéo dài vô tận

Sống trên đời có nhiều thứ để mơ ước, có những người mơ ước tiền bạc danh vọng những thú phù phiếm của thế gian chỉ riêng Na Jaemin mơ ước nhỏ nhoi cho hạnh phúc này kéo dài mãi mãi dẫu biết là chẳng bao giờ được

"Ngày mốt là tôi đi rồi"

"Cậu sẽ đi đâu?", Jaemin mân mê chiếc nút áo của hắn

"Chiến trường vẫy gọi, còn có thể không đi sao"

Còn cách tận một ngày nữa Lee Jeno mới rời đi nên tâm tình Na Jaemin lúc này không nắng không mưa vẫn còn mãi đắm chìm vào hạnh phúc cá nhân mà chẳng mảy may cuộc đời phía sau mới khốc liệt. Tâm tư thoải mái chìm vào giấc ngủ

Nhưng Na Jaemin mãi không thể sống trong cuộc đời đẹp đẽ này mãi mãi được, rồi bão nổi lên, Lee Jeno rời đi vì chiến tranh. Đêm cuối cùng Na Jaemin mới hiểu rõ nó quý giá là bao. Lee Jeno trong đêm chỉ có thể ngu ngốc dỗ dành Na Jaemin mà mãi chẳng biết rằng cậu đã thức trắng cả đêm chỉ để níu lấy góc áo của Lee Jeno

"Tớ sẽ viết thư về"

"Ừ", Jaemin sửa lại cổ áo cho hắn

"Hẹn gặp lại", hắn khẽ nói, miệng vẫn cười, mắt híp lại

Hắn ôm cậu lần nữa, giữ chặt cậu trong vòng tay như thể đó là lần cuối hắn gặp được cậu. Rồi hắn rời đi bằng đường cửa sổ như hắn vẫn thường làm. Na Jaemin chỉ có thể đứng đó một lần nữa ngước mắt nhìn bóng lưng hắn xa dần

"Hẹn gặp lại", cậu nói

Chiến tranh từ lúc đầu không lấy của Na Jaemin điều gì cả, cậu có một gia đình lớn đầy đủ cha mẹ, giàu có và quyền lực thế mà lúc này đây Na Jaemin cảm nhận nó lấy đi hết tất cả từ cậu. Một tình yêu mãi không trọn vẹn

Jaemin vẫn nhận được thư của Jeno đều đặng, đều là những bức thư tay với nét bút nguệch ngoạc, cậu có thể ngửa thấy nó, mùi của chiến tranh, thuốc súng, chiến trường và máu. Ít nhất đó là tất cả những gì Jaemin có thể níu giữ lại, những bức thư tay

Cho đến khi chúng dừng lại, Jaemin không còn nhận được bức thư nào nữa

Hẹn gặp lại đã trở thành tạm biệt và mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip