Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

Trong một ngôi biệt thự gần bờ biển ở San Francisco, một cô gái có vẻ bề ngoài dịu dàng đứng ở cửa nhà bếp, nói với cô gái đang ngồi xem tivi vừa ăn hoa quả: "Bạch Hiền, mau đi mua xì dầu. Nhà hết xì dầu rồi".

Biện Bạch Hiền cuộn mình trong sofa bất giác cau mày. Ban đầu, cậu cảm thấy dãy biệt thự này nằm gần bờ biển, không khí trong lành lại đúng lúc cho thuê nên mới quyết định thuê một ngôi. Hơn nữa, chủ nhà là đồng hương, người có vẻ lịch sự trang nhã nên cậu đoán sẽ không gặp phiền phức. Nào ngờ, chủ ngân ngôi biệt thự này nhiệt tình quá đáng, thấy cậu là đồng bào tóc đen như mình liền coi cậu như em trai. Chủ nhà luôn tỏ thái độ thân mật, không cần biết tâm trạng của người khác ra sao.

Biện Bạch Hiền nhìn nụ cười ngọt ngào trước mắt, nụ cười quá trong sáng khiến cậu không thể từ chối. Tuy vậy, Biện Bạch Hiền vẫn không quên mặc cả: "Em muốn ăn món sườn chua ngọt".

Tú Thủy liền tắt nụ cười: "Đi nhanh lên đi. Em mà về muộn là nghỉ ăn đấy". Nói xong cô liền phất tay ra hiệu Biện Bạch Hiền đi mau.

Biện Bạch Hiền nhìn động tác của Tú Thủy, từ từ đứng dậy. Cậu mặc chiếc áo T-shirt không ra T-shirt, sơmi không ra sơmi, một tay áo xắn một nửa, một bên tay nham nhở như bị chó gặm. Phía dưới là chiếc quần jeans rách nát đến mức ăn mày cũng không thèm mặc. Cổ cậu đeo chuỗi hạt đen đen trắng trắng dài đến ngực. Mặc dù là bộ đồ chẳng ra sao nhưng Biện Bạch Hiền khoác lên người lại bộc lộ vẻ tự nhiên, tùy ý.

Tú Thủy nhìn bộ dạng của Biện Bạch Hiền, không khỏi nhíu mày: "Bạch Hiền, em lại ăn mặc kiểu này rồi, phong cách kiểu gì...".

Biện Bạch Hiền nghe Tú Thủy mở miệng đánh giá cách ăn mặc của cậu, lập tức phi nhanh ra cửa. Chị Tú Thủy này hoàn toàn coi cậu như em trai. Biện Bạch Hiền luôn cho rằng cậu muốn mặc thế nào thì mặc, không ai có quyền can thiệp. Tú Thủy cũng hiểu rõ điều đó. Chỉ là khi nhìn chướng mắt cô không kìm chế nổi vài câu cằn nhằn.

Đi gần đến cửa lớn, bỗng có tiếng chuông kêu, Biện Bạch Hiền vừa thay giày vừa nói: "Bạn chị kìa".

Tú Thủy vẩy nước trong tay, tiến lại gần: "Cũng có thể là bạn của em lắm chứ".

Biện Bạch Hiền không ngẩng đầu: "Em không có bạn".

Tú Thủy hơi sững người, nhìn Biện Bạch Hiền đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên như cậu vừa nói câu "hôm nay trời đẹp lắm". Trên mặt cậu không hề bộc lộ vẻ cô độc hay bi thương.

Biện Bạch Hiền thấy Tú Thủy nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, ôn tình. Cậu khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào tường, hất hàm nói với Tú Thủy: "Có phải chị thấy em vừa mắt lắm không? Nếu chị thích em, em cũng không ngại chơi trò tình yêu nam nữ đâu".

Tú Thủy nghe xong trợn tròn mắt. Cô quay đầu màn hình giám sát xem ai đến. Sau đó cô ấn công tắc cửa ra vào, kéo tay Biện Bạch Hiền. Cửa kính vừa mở, Tú Thủy lập tức đẩy Biện Bạch Hiền ra ngoài, nhìn cậu với vẻ ăn tươi nuốt sống: "Mau đi mua xì dầu. Nếu không em đừng mơ ăn món sườn chua ngọt".

Thấy Tú Thủy hằm hằm nhìn mình, Biện Bạch Hiền bất giác nhún vai. Thương hại cậu ư? Cậu chả cần. Bạn bè cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, có hay không chẳng khác biệt gì. Một mình độc hành trong thiên hạ cũng không có gì không ổn.

"Tú Thủy, lâu rồi không gặp". Một giọng nói đầy từ tính tràn ngập sự vui vẻ truyền đến.

"Kim Chung Nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi?"

Nghe thấy giọng nói cay nghiệt của Tú Thủy, Biện Bạch Hiền quay lại nhìn. Từ cửa lớn có một đôi nam nữ đi vào. Cô gái giống như động vật không xương tựa vào vai người đàn ông, nhìn qua có vẻ là loại yếu đuối ngây thơ.

Người đàn ông cao khoảng một mét tám mươi, đôi mắt hoa đào, gương mặt của người phương Đông điển hình, khóe miệng hơi nhếch lên như có thể nở nụ cười bất cứ lúc nào, rất thu hút người đối diện. Anh ta mặc chiếc áo sơmi cởi hai cúc trên, để lộ bộ ngực rắn chắc màu đồng. Thêm vào đó là mái tóc dài đến mang tai, khiến toàn thân anh ta toát vẻ gợi cảm chết người.

Kim Chung Nhân thấy Biện Bạch Hiền đi qua, nở nụ cười nhã nhặn với Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền chỉ liếc một mắt rồi đi thẳng về phía nhà xe, hoàn toàn coi hai vị khách là người vô hình. Cậu không có hứng thú chào hỏi linh tinh. Kim Chung Nhân vừa vào cửa đã nhìn thấy Biện Bạch Hiền, nhưng cậu không thèm để ý đến anh ta, khiến anh ta bất giác nhăn mặt nhìn theo bóng dáng Biện Bạch Hiền.

"Kim Chung Nhân, anh nhìn đi đâu đấy?", thấy Kim Chung Nhân mải dõi theo bóng Biện Bạch Hiền, Tú Thủy nghiến răng hét lớn.

Kim Chung Nhân nghe thấy quay đầu lại: "Cậu bé đó là ai?".

Tú Thủy nghiêm mặt: "Anh thôi đi được rồi đấy. Người của tôi anh đừng tơ tưởng động đến".

Tên này thật chẳng biết phép lịch sự gì cả, nói chuyện không hề uyển chuyển, mở miệng trực tiếp hỏi thăm ngay. Anh ta cũng không để ý đến người đẹp ở trong lòng lộ rõ vẻ không vui.

Kim Chung Nhân cười lớn: "Tôi có thể...". Anh ta chưa nói hết câu, chiếc xe Ferrari màu rượu phóng vụt đi. Biện Bạch Hiền vừa lái xe vừa vẫy tay chào Tú Thủy, coi hai người khách như không tồn tại.

Kim Chung Nhân nuốt câu nói tiếp theo vào lòng, sắc mặt thay đổi hẳn. Cậu bé kia dù vô tình hay hữu ý, cũng khiến anh ta lửa bốc lên đầu. Bao nhiêu năm tung hoành thiên hạ, chưa có một người phụ nữ nào dám không để mắt đến anh ta, người đàn ông này đúng là thú vị.

"Xì dầu, xì dầu. Không biết thứ này bán ở đâu nhỉ?". Lượn qua mấy cửa hàng và siêu thị gần đó cũng không thấy bán xì dầu của Trung Quốc, Biện Bạch Hiền vỗ trán nhấn ga phóng về đường bờ biển.

"Mẹ nó, đánh chết chúng nó cho tao".

Một tiếng hét ở phía trước vọng đến khiến Biện Bạch Hiền hơi giật mình. Cậu đưa mắt về phía trước, cách đó không xa là một chiếc xe BMW màu bạc bị đập nát, đằng sau đậu mấy chiếc xe mui trần màu đen, màu đỏ và màu xanh lam. Ở phía trước nữa có hai người đàn ông đang bỏ chạy, mười mấy người đuổi sát phía sau lưng.

Khoảng cách giữa kẻ đuổi bắt và người bỏ chạy không dài. Người đằng trước thỉnh thoảng còn bị ăn vài gậy từ người phía sau. Tuy nhiên, hai người hình như nhận thức rõ tình thế nguy hiểm. Dù bị đánh cũng không quay đầu mà chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Biện Bạch Hiền bất giác cười nhếch mép. Cậu hét lên: "Xe để đó làm hàng mẫu à?".

Mấy chiếc xe mui trần đậu đằng sau chắc chắn là của đám người rượt đuổi. Chúng có ô tô không dùng, lại dùng xe "căng hải" (hai cẳng). Chắc chúng muốn tìm cảm giác kích thích trong quá trình đuổi bắt hoặc chúng tin đôi chân của chúng chạy nhanh hơn xe ô tô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip