Công lược chị dâu (2)
Trên mặt Thời Khanh Khanh nổi lên một mạc ửng đỏ nóng hỏi, y lại tưởng tượng đôi bàn tay to lớn của tiểu thúc (em chồng) sờ mó thân thể mình, còn tay y thì bắt đầu tuốt động dương vật cương cứng của bản thân. Mỗi lần làm đến chỗ này, nếu là tay của bản thân lại không có cảm giác thõa mãn, vì sao lại không thể sảng khoái?
Tiểu huyệt phía sau đã bắt đầu khó nhịn co rút nhanh, còn miệng tiểu huyệt thì mở ra đóng vào như một cái miệng đói khát đòi ăn vậy, dâm thủy trong suốt bên trong bị ép chảy ra ngoài, chảy xuống khăn vải đều bị hấp thu hết vào trong. Thời Khanh Khanh đỏ mặt cắn môi, khuôn mặt đầy mồ hôi, đem ngón tay đã rửa sạch một đường tiến đi vào trong.
" Ân...a..a..ư"
"Bán hàng rong đây ~~~ son hương phấn thượng hạng mới đây-- mau tới mua a ~~~~~~~ "
Bỗng nhiên, phía bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rao hàng to của người bán hàng rong. Dọa Thời Khanh Khanh giật mình, y cắn răng, rút tay ra, không có mặc quần, liền nửa người dưới trần trụi đi đến bên cửa sổ, dâm thủy theo bắp đùi chảy xuống. Bỗng chợt y có một cử chỉ điên rồ đi tới bên cửa sổ, đem rèm cửa sổ kéo ra khe nhỏ, lén lén lút lút đi ra ngoài nhìn. Một người ở trong nhà đối diện đi ra, là một thụ quân gọi lại người bán hàng rong.
"Bán hàng, ngươi qua đây ta xem một chút, có hàng mới gì không?"
"Thật đúng lúc nha! Hôm qua ta mới lấy nhiều hàng mới nằm trong cái rương ba tầng này, ngài chậm rãi chọn." Người bán hàng rong kia là một công quân cường tráng, bởi vì khí trời nóng bức, đã cởi áo, để ở trên bờ vai, phía dưới mặc một chiếc quần mỏng nhẹ, có màu trắng dường như có chút trong suốt, mơ hồ có thể thấy bên trong quần lót màu đen phồng lên .
Hàng này lang quần có chút ý tứ, nói là vì mát mẻ mặc chính là băng tàm tơ tằm, nhưng loại này thường làm rộng thùng thình, hắn cái này cũng không nhiên, mút tương đối theo bên mình, càng lộ ra phía dưới kia một đoàn.
Thời Khanh Khanh thực ra biết cái người bán hàng rong này. Người này ngày thường khiêng hàng rương đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán, thỉnh thoảng gặp phải thụ quân ở nhà một mình lại xuân tâm nhộn nhạo, sẽ đi vào lén lút lăn lộn một hồi, rất là dâm đãng. Ở đây lại càng vắng vẻ, lúc Thời Khanh Khanh biết đến chuyện này, gã đã lăn lộn giường chiếu không ít với thụ quân các nhà hàng xóm.
Gã cũng từng gõ cửa nhà Khanh Khanh. Thực ra chuyện lúc nào Khanh Khanh cũng nhớ không được, mỗi lần đối mặt với nửa người trên lỏa lồ kia, y liền hận không thể đem người kéo vào làm tình một lần. Bất quá y từ nhỏ đến lớn được dạy về trinh tiết rất quan trọng nên y không thể làm được chuyện như vậy, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cự tuyệt. Người bán hàng rong bị cự tuyệt mấy lần, thời điểm đi qua nơi này gã lại đàng hoàng không ít, dù sao chuyện này nếu muốn không bị phát hiện, vẫn phải là ngươi tình ta nguyện. Có thể ai cũng không biết Thời Khanh Khanh có lửa nóng trong lòng, hắn không có cách nào khác minh mục trương đảm cùng nam nhân giảng hoà, cũng chỉ có thể có ý dâm ở trong lòng, trước kia bao nhiêu lần tự mình an ủi, y cũng muốn cùng người bán hàng rong làm tình rất nhiều lần, hôm nay tuy rằng trong đầu đầy hình ảnh của tiểu thúc. Y cùng tiểu thúc đến cho cùng thì khoảng cách quá xa không thể với tới được , không sánh bằng thân thể khỏe mạnh linh hoạt gần trong gang tấc.
Y một tay vịn bệ cửa sổ, khom người về phía trước, tiến đến khe hở trên rèm cửa sổ, con mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bộ vị căng phồng của người bán hàng rong, ngón tay nhịn không được từ phía sau tiến vào trong tiểu huyệt.
"Ô ô... Ân..." Thời Khanh Khanh nhìn chuyên chú, mỗi lần người bán hàng rong có động tác khác, chỗ đó vừa chuyển động là y nhịn không được đưa ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vách thịt bên trong tao huyệt.
Hảo lớn... Cứng quá... Ân...
Thời Khanh Khanh trực tiếp đem ba ngón tay chọc đến điểm mẫn cảm trong tao huyệt, mãnh liệt trừu cắm qua lại, khoái cảm dần dần lan tràn đi lên, kích thích khóe mắt y đều đỏ.
Nếu như... Nếu như cái đó đâm vào tao huyệt ... A... Ừ... So với, so với Dương Hữu Vi còn muốn lớn hơn... Ừ...
Cặp mông tròn trắng mịn nhịn không được vểnh lên, bày ra tư thế đón nhận bị thao, lắc lư qua lại, hơn nữa càng lúc càng nhanh, ngón tay cũng chọc càng ngày càng sâu, nhưng bên trong cũng vẫn như cũ trống rỗng, y lại bỏ thêm một ngón tay, dùng bốn ngón tay thao bản thân.
A a... Thật thoải mái... Ân... Người bán hàng rong... Người bán hàng rong... Sáp ta... Ân a... Hắc...
Thời Khanh Khanh nhìn không thấy vẻ mặt của mình, bởi vậy cũng không biết bản thân hôm nay đến cùng dâm đãng thành cái gì hình dạng. Khóe mắt y đỏ lên, ánh mắt tan rả, miệng đều không kép lại được, nước bọt đều theo khóe miệng chảy ra, cái lưỡi nộn đỏ mềm mại từ trong miệng vươn ra liền ở trong không khí rung động, giống như đang liếm láp cái gì, tràn đầy khát cầu.
Y đứng không vững nữa, theo bệ cửa sổ trợt xuống, quỳ ở trên mặt đất, thậm chí nhịn không được đem dương vật phía trước cọ sát vào tường, ở trên mặt tường thô ráp ma sát qua lại, lưu lại một từng vết ẩm ướt, cũng chỉ có con mắt còn thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm nửa người dưới của người bán hàng rong bên ngoài.
Sáp ta... A... Lại sáp ta... Không được, ta không được... Ta đã muốn bắn... A... Muốn bắn!
Thân thể trắng noãn co quắp một trận, y cắn chặt môi dưới mới có thể kềm chế bản thân kêu dâm thành tiếng, cả người trợt ngã trên mặt đất, co rút cuộn thành một đoàn, phía dưới "Phốc phốc" phun bắn ra rất nhiều nước. Thẳng đến hơn nữa ngày sau, run rẩy mới dừng lại, y nghỉ ngơi một hồi, rồi cứng gắng chống thân thể mềm yếu đứng lên mặc xong quần áo, lại ngồi ở trên giường ổn định hơi thở hổn hển hồi lâu, khuôn mặt xuân tình mới chậm rãi chìm xuống.
Bên ngoài, Dương Sơn mang theo mắt kính nhìn thấu nhìn vào trong phòng đến ngốc lăng.
Hắn biết vị chị dâu này của mình đã lâu không có trải qua ân ái, lại không nghĩ rằng vậy mà đói khát thành như vậy.
Bất quá đây đối với hắn là phi thường có lợi, dù sao nếu như chị dâu là loại người thanh cao, vậy coi như không có cách nào khác hạ thủ.
"Như vậy đã không có cách hạ thủ?" Hệ thống bỗng nhiên mở miệng trào phúng hắn, "Vậy nếu là ngài bị phân cho 'hệ thống công lược những người vợ lãnh cảm' , chẳng phải là một cái nhiệm vụ cũng không hoàn thành được?"
Dương Sơn líu lưỡi, "Còn có hệ thống như vậy?"
Hệ thống nói, "Đương nhiên là có, hơn nữa hiện tại đã tìm được kí chủ rồi, cùng một thế giới với ngày với ngài, xuyên tới một thế giới khác."
Dương Sơn lộ ra vẻ mặt đồng tình, mặc niệm trong lòng: "Anh bạn, chúc ngươi may mắn."(๑•̀ㅂ•́)و
Hệ thống khinh bỉ nói " Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ so với ngài còn tốt hơn, hiện tại đang công lược đối tượng thứ ba, người nên cần đồng tình chính là ngài nha." (゜-゜)
"Ta thao, cái người này sao lại mạnh mẽ, lợi hại như vậy chứ?" Dương Sơn rốt cục cũng có chút cảm giác cấp bách, dự định mau chóng bắt đầu hành động.
"Cốc cốc cốc"Cửa bị gõ, Thời Khanh Khanh sửng sốt một chút, nhanh chóng sửa sang dung nhan bản thân, đi tới bên cửa giương giọng hỏi "Là ai vậy?" Thời Khanh Khanh mới mở rộng cửa, đã bị người ngoài cửa làm càng hoảng sợ, "Dương.... Dương Sơn?"
Dương Sơn lộ ra một nụ cười rạng rỡ "Chị dâu, là ta."
Lúc trước Thời Khanh Khanh có ý dâm với Dương Sơn, lúc này thấy hắn có một chút không được tự nhiên, bất quá vẫn là nhiệt tình mời hắn vào nhà "Mau vào, ngươi làm sao lại đến đây?"
Dương Sơn rảo bước tiến vào cửa, đứng ở đại sảnh đánh giá gian phòng, sau đó nhìn về phía Thời Khanh Khanh lộ ra một một nụ cười ngượng ngùng "Chị dâu, ta phạm sai lầm bị mẫu thân đuổi ra ngoài, hôm nay không chỗ ở, liền nghĩ đến đại ca nên mới tới đây, có thể để cho ta ở nhờ hai ngày, chờ hai ngày nữa mẫu thân hết giận, ta lập tức đi ngay."
"Cái này..." Thời Khanh Khanh có chút khó khăn nói "Đại ca ngươi đi về Dương gia, hiện đang không có ở nhà..."
"Lẽ nào đại ca không ở, chị dâu liền không muốn thu lưu ta sao?" Dương Sơn lộ ra vẻ mặt bị tổn thương.
"Không phải.... không phải, " Thời Khanh Khanh nhanh chóng lắc đầu, "Chỉ là... Chỉ là sợ đại ca ngươi hiểu lầm..."
Dương Sơn tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, liền vội vàng nói "Nguyên lai chị dâu là lo lắng cái này, chị dâu xin yên tâm, thời điểm ta tới nơi này không ai thấy, hơn nữa hai ngày này ta cũng sẽ không ra khỏi nhà, sẽ không có người biết ta ở chỗ này, chờ đại ca trở về thì ta đã đi."
Cái này càng giống như yêu đương vụng trộm !
Có thể Thời Khanh Khanh bởi vì có một suy nghĩ mờ ám mà không cự tuyệt nữa, chỉ là lại xác định một lần, "Thật không có người thấy?"
Dương Sơn trong lòng cười thầm, sắc mặt vẫn là một mảnh thành khẩn "Thật không có người thấy, ta một đường tìm tới được, còn kỳ quái làm sao một người cũng không có chứ, nơi này thật là đủ cô quạnh, bất quá cũng an tĩnh, chị dâu thật là có ánh mắt tốt."
Bị đối phương thổi một chút, Thời Khanh Khanh cười ngại ngùng "Ta cũng có suy nghĩ ở đây an tĩnh."
Dương Sơn sờ sờ bụng, "Chị dâu, ở đây có gì ăn không? Cơm thừa cũng được, ta sáng sớm hôm nay tới đây, còn chưa ăn cơm nữa."
"Có, có, ta đi làm cho ngươi, ngươi ở nơi này chờ một chút." Y đối Dương Sơn rất có hảo cảm, đối với hắn nở nụ cười ôn nhu, phải đi nấu cơm.
Chờ Thời Khanh Khanh bưng cơm trở về, vừa nhìn Dương Sơn, thiếu chút nữa không đem đĩa thức ăn quăng xuống đất hết, chỉ thấy nam nhân kia ngồi ở trên giường mình, trên tay cầm khăn vải vừa lau dâm thủy của y, đặt ở cái mũi ngửi!
Thời Khanh Khanh trong lòng "Đằng" một cổ lửa đã thức dậy, không phải là lửa giận, mà là dục hỏa!
Khuôn mặt y đỏ bừng, run run một chút, nhanh chóng che giấu sự thất thố của mình, y vội vội vàng vàng đem đĩa để lên bàn, liền tiến lên, một tay lấy lại khăn vải từ tay Dương Sơn , giấu đầu hở đuôi giấu lắp bắp nói "Dương....Dương Sơn... ngươi ở đây làm cái gì?"
Dương Sơn nghi hoặc nhìn hắn, "Chị dâu, ngươi làm sao vậy?" Trong lòng lại cười muốn nở hoa.
"Không....không cái gì....chính là..... chính là ngươi cầm cái kia làm cái gì..." Thời Khanh Khanh chột dạ ngay cả nói chuyện cũng gập ghềnh.
"A, cái này khăn vải a, ta thấy nó bị ném ở bên giường, mặt trên còn bị ẩm ướt, không biết là lau qua cái gì, ta đã ngửi ngửi, làm sao ? Cái khăn vải này là làm cái gì?"
Thời Khanh Khanh mặt đỏ muốn nhỏ máu "Không....
không làm cái gì... Chính là....
chính là dùng lau mồ hôi..."
"A, là như vậy a, ta xem cái này đều ướt đẫm, xem ra chị dâu mới vừa ra không ít 'Mồ hôi' ." Dương Sơn giả vờ ngây thơ trả lời, làm cho Thời Khanh Khanh như muốn trốn, cảm thấy nguyên nhân rất là xấu hổ, y liền vội vàng xoay người, "Mau tới dùng cơm đi, đều làm xong."
Dương Sơn buông tha y, cũng thật đói bụng, ngồi xuống ghế lang thôn hổ yết* ăn một hơi sạch trơn. Thời Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới hai ngày trượng phu không về, bản thân sẽ cùng tiểu thúc có thân hình cường tráng khêu gợi ở chung một phòng, trong lòng nhịn không được có chút nhộn nhạo, có chút chờ mong lại có chút sợ, quả thực ngũ vị tạp trần, cũng không biết nên làm sao cho phải.
lang thôn hổ yết*: ăn ngấu nghiến
Dương Sơn ăn rất thống khoái, hắn đã nghĩ tới nên làm cái gì rồi. Nguyên bản hắn vẫn muốn dùng dâm cổ, thế nhưng sau khi nhìn một màn kia, hắn lại thay đổi ý nghĩ, hắn muốn cho chị dâu thanh cao này phải yêu thương nhung nhớ hắn, rồi sẽ bị hắn thao sướng mà khóc, đó mới là thật thoải mái. Chỉ là có chút hao tốn thời gian, bất quá không có việc gì, hiện tại cũng không có công lược đối tượng khác, dù sao cũng không vội, tất cả đợi buổi tối sẽ thấy rất thú vị nha.
Qua một buổi, Thời Khanh Khanh đều đứng ngồi không yên, thật sự là có thể tiểu thúc đã mệt mỏi, nên thái độ đối với hắn vẫn luôn là thân cận lại không có lạnh nhạt. Trong lúc vô tình sẽ có vài hành động thân mật cũng làm cho dục hỏa đốt người, bản thân y liền đối Dương Sơn có nhớ nhung, chỗ nào chịu được cái này. Y có ý dâm qua không ít người, tự mình an ủi, còn chưa từng có suy nghĩ cùng hắn đơn độc ở chung, điều này làm cho chân tay y luống cuống.
Bất quá buổi tối rốt cục đã tới, hai người không ở chung một phòng, điều này làm cho y ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà y không có phát hiện y thả lỏng quá sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip