Chương 19: Mộng Xuân
Tiếp theo là Trần Khởi My được Nguyễn Văn Khánh đưa về ngôi biệt thự của anh theo ý muốn, rất nhanh sau, xe Nguyễn Văn Khánh dừng trước một ngôi biệt thự xa hoa.
Biệt thự theo tông màu tối, một màu đen huyền, khắp nơi nhưng nó lại không đáng sợ như tông màu của nó. Trên trần nhà cũng như các nơi ngoài sân, đặc biệt là sân trà ở cạnh cây cỗ thụ kia được lắp rất nhiều đèn loại vừa kiểu nhỏ màu vàng nhạt, tạo một không khí dịu dàng của nắng..
Ấm áp!
Ngôi biệt thự xa hoa này bừng sáng như một lâu đài hoành tráng lệ. Khí chất tôn lên vẻ đẹp của biệt thự một cách tao nhã. Nhưng..đối với cô thì có lẽ..
Hơi sợ thì phải!! ^0^
Trần Khởi My hai gò má đỏ ửng vì rượu , vừa vào đến phòng khách biệt thự của Nguyễn Văn Khánh thì chạy ngay đến quầy rượu thượng hạng của Nguyễn Văn Khánh, lục lọi gì đó .
Nguyễn Văn Khánh nhìn theo bóng lưng mỏng manh kia thì không khỏi nheo mày. Anh cứ đứng phía của mà không có ý định bước lại gần cô.
Cứ vậy mà dõi theo chờ đợi.
Từng phút từng giây trôi qua, anh thấy cô quay mặt lại nhìn về phía anh, nở nụ cười mê hoặc khiến yết hầu anh rung nhè nhẹ!
Cô thật biết cách giết người mà.
Anh bước lên dần dần muốn tiến lại phía Trần Khởi My, một bước , hai bước, ba bước,...
" bụp "
Nghe tiếng động lạ khiến anh không khỏi nhíu mày
Tiếng động này? Quen lắm nhỉ!
Bước thứ tư, bước thứ năm, bước thứ sáu, ...
" bụp "
Tiếng động lại làm anh khó hiểu, chuyện gì vậy?
Anh lắc đầu khó hiểu rồi bước thêm bước thứ bảy, bước thứ tám rồi lại bước thứ chín,...
" bụp "
" bụp "
"Bụp "
" Bụp "
" Bụp "
" Bụp "
Nghe tiếng động đó vang vọng lên không ngừng thì Nguyễn Văn Khánh anh cũng hiểu đã vấn đề nằm đâu.
Anh vội bước nhanh đến chỗ của Trần Khởi My, điều khiến anh không thể ngờ là rượu thượng hạng của anh bay đi một cách vô cớ, chẳng có nguyên do.
Anh nhìn " hung thủ " một cách không ngờ, Nguyễn Văn Khánh đưa tay lên đỡ trán rồi thở dài.
Anh cũng đã hiểu nguyên do tụi kia không dám để Trần Khởi My say rồi.
Nguyễn Văn Khánh bước đến cầm lấy chai rượu năm 1989 đặt lại ở quầy rồi bế Trần Khởi My rồi đi theo lối đi đến phòng ngủ chính. Trần Khởi My mở đôi mắt to tròn, trong suốt kia ra nhìn anh, có lẽ là đang bất ngờ nên mọi động tác của cô đều dừng lại.
Gương mặt đỏ vì men rượu của cô lại đỏ hơn gấp bội, mím môi dựa vào lòng ngực rắn chắc của Nguyễn Văn Khánh , cô không thể không bối rối.
Nguyễn Văn Khánh bế cô, Nguyễn Văn Khánh bế cô kìa!!!
Tim cô không khỏi đập mạnh, như thể muốn rớt ra ngoài. Trần Khởi My đưa tay đặt ở ngực trái, trong lòng không khỏi cầu nguyện.
Tim ơi đừng rớt nha tim!! Xin mày cả đấy!
Đi đến cửa phòng ngủ chính, Nguyễn Văn Khánh đẩy cửa bước vào, đặt Trần Khởi My xuống giường rồi đắp chăn lại cho cô rồi có ý định rời đi.
Không rời chắc là anh phạm tội mất.
Trần Khởi My bị tách ra khỏi lòng ngực rắn chắc kia thì cơn buồn ngủ lại ập vào mặt cô. Thấy anh có ý định rời đi, Trần Khởi My nhanh chóng đưa tay ra nắm anh lại khiến Nguyễn Văn Khánh vô cùng bất ngờ.
Trần Khởi My ôm lấy thắt lưng anh, như muốn tìm một chỗ dựa để dựa dẫm. Hơi ấm của anh làm cô rất thoải mái, cơn đau đầu của cô cũng tiêu giảm đi vài phần. Nhắm mắt lại theo bản năng, cô ôm lấy anh thật chặt.
Nguyễn Văn Khánh cảm thấy thật khó chịu nhưng lý trí anh không cho phép anh làm điều đó. Trần Khởi My vẫn còn là một cô bé đơn thuần không hiểu nhiều thứ như anh. Sao anh có thể phá hoại cô như thế được chứ?!
Anh cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân mình. Nhẹ nhàng đặt Trần Khởi My lại ngay ngắn rồi gỡ đôi tay mịn màng của cô ra khỏi thắt lưng mình rồi đặt đôi tay của cô vào chăn, rời khỏi phòng ngủ. Trước khi đi, Nguyễn Văn Khánh đưa tay tắt đèn, chỉnh lại đèn ngủ tối một chút để khiến Trần Khởi My dễ chịu hơn.
Khi có được bộ đồ ngủ, Trần Khởi My thoải mái mà ngủ tiếp. Nguyễn Văn Khánh ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ mái tóc đang che gương mặt của Trần Khởi My.
Ánh đèn ngủ nhè nhẹ, tôn lên gương mặt trắng mịn của Trần Khởi My trong bóng tối. Hàng lông mi rung rẩy nhẹ, đôi môi anh đào mím nhẹ thu hút ánh mắt của người nhìn.
Không kiềm lòng được, Nguyễn Văn Khánh đưa đôi môi của mình đặt lên đôi môi đỏ hồng của cô. Mùi hương này không phải của son môi mà là của tự nhiên, rất thơm và ngọt. Anh ham muốn mút lấy đôi môi ấy không muốn rời.
Trần Khởi My rên nhẹ trong cơn mê ngủ khiến chiếc lưỡi của Nguyễn Văn Khánh có cơ hội luồn vào trong truy tìm chiếc lưỡi thơm tho kia. Lưỡi của anh luồn lách vào tách hàm răng kia ra, luồn vào sâu hơn để tận hưởng hương thơm này.
Trong giấc mơ của Trần Khởi My, cô cảm nhận được Nguyễn Văn Khánh đang hôn mình, rất nhẹ nhàng khiến cô thấy rất dễ chịu . Một phần cô cũng muốn tránh né nhưng dù sau cũng chỉ là mơ nên cứ thử xem sao!
Anh cảm thấy cô đang đáp trả mình thì anh càng hăng hái hơn mà liếm mút đôi môi kia. Khi cô đáp trả lại khiến anh càng hăng hái hơn, đôi tay cũng bắt đầu ôm lấy cô mà vuốt ve. Đôi tay Trần Khởi My ôm lấy cổ của anh, như muốn nói lên một điều là tình nguyện cho anh, khiến đầu óc anh cũng mơ hồ theo.
Anh dời đôi môi xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, ngậm lấy mút thật mạnh khiến cổ cô hiện lên một đấu hôn đỏ thẫm. Cô rên nhẹ khiến anh càng thêm kích thích. Tay anh bắt đầu luồng vào trong áo cô mà vuốt ve khiến cô khó chịu rên rỉ. Anh di dời đôi môi của mình xuống thêm một chút mà hôn lên bộ ngực đầy đặn kia.
Bỗng dưng anh dừng động tác tiếp theo lại, ngẩn đầu nhìn cô gái đang khó chịu phía dưới thân thể mình. Trong lòng anh xuất hiện cảm giác tội lỗi vô cùng, anh đã tự nói với bản thân mình rồi vậy mà bây giờ anh lại làm chuyện có lỗi với cô như thế.
Ngồi dậy, anh chỉnh chu lại quần áo cho cô, ngồi đấy thêm chút nữa rồi mới đi vào phòng tắm mà dội nước lạnh.
Trần Khởi My cảm thấy trống trãi cả người, cảm thấy khó chịu nói không thành lời, cô cảm thấy rất nóng nhưng không thể làm gì khác. Lại chìm đắm vào giấc mơ của mình, nơi đó có cô và cả anh.
..............................
Sáng hôm sau, khi Trần Khởi My thức dậy thì lập tức ôm lấy đầu của mình. Đầu của cô đau như muốn nổ tung, đầu cô sao lại đau như vậy nhỉ?
Đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng được mở ra, phía sau cánh cửa đó là một người đàn ông bước vào, vẫn lại phong cách thường ngày của anh nhưng hôm nay anh mặc màu trắng nha!!
Trông đẹp trai vô cùng!!
- Anh Khánh!! Sao anh...em???_Trần Khởi My bối rối như thế nào thì anh lên tiếng
- Hôm qua em say rượu, nên tôi đưa em về nhà của tôi! Em vào làm vệ sinh cá nhân đi rồi thay đồ trong phòng tắm đi rồi xuống ăn sáng! Tôi đưa em đi làm!
Nói xong, Nguyễn Văn Khánh đóng của phòng lại, Trần Khởi My xấu hổ không thôi
Cô biết, khi cô say rươu sẽ làm ra chuyện gì mà!
Trần Khởi My mau chóng bước xuống giường đi vào phòng tắm. Xong việc rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, Trần Khởi My hốt hoảng không thôi.
Đồ của cô? Là ai thay??
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy nhanh đến phòng ăn. Khi bước tới phòng ăn thì cô thấy một bàn dồ ăn chuẩn bị sẵn tên bàn, món cô thích không nha!! Còn Nguyễn Văn Khánh thì đang ngồi xem tờ vắt chéo chân phải lên chân trái, chậm rãi đọc báo.
- Anh Khánh! Đồ của em...?_Trần Khởi My khó hiểu nhìn Nguyễn Văn Khánh
- Là do quản gia thay cho em. Yên tâm đi_Nguyễn Văn Khánh trả lời
Trần Khởi My gãi đầu cười, " ồ " một chữ rồi quay người lên phòng.
- Ngồi xuống ăn sáng đi! Tí thay đồ!
Đi được vài bước thì nghe giọng của Nguyễn Văn Khánh vang lên khiến Trần Khởi My dừng bước quay đầu lại.
- À dạ!
Trần Khởi My cười trừ rồi ngồi xuống
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo một cách sợ hãi. Khong ai nói với ai dù chỉ một câu cả. Mỗi người mang theo một tâm trạng khác nhau .
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nguyễn Văn Khánh lái motor chở Trần Khởi My đến tập đoàn Nguyễn Thị.
____________. END CHƯƠNG 19 .________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip