65. Phá huỷ (2)

"Ngươi vội vàng đi đâu vậy?"

Jin, một trong những người hầu ở Agriche run rẩy trước giọng nói truyền đến từ phía sau.

Khi cô ta quay lại, hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt cô ta.

"Tiểu, tiểu thư Roxana."

Cô ta lắp bắp. Tuy nhiên, không có gì bất thường khi nói lắp trước mặt Roxana, vì đó là điều mà những người khác đã luôn gặp phải.

Khi Jin quá hoảng sợ mà vấp ngã, Roxana hơi nghiêng đầu.

"Mọi người làm đều được triệu tập trong tòa nhà phụ, vì sao bây giờ cô không ở đó?"

"Chuyện, chuyện đó......Tôi đang không được khỏe cho lắm......."

"Vậy à?"

"Vâng, vâng ạ..."

Sắc mặt Jin trắng bệch. Thậm chí còn xuất hiện mồ hôi, dường như cô ta thực sự không khỏe.

Roxana gật đầu như thể cô đã biết điều đó.

"Vậy thì tốt hơn ngươi nên nghỉ ngơi một chút."

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cô ta.

Jin thu mình lại, vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối Roxana.

Nhưng Roxana không quay đi ngay mà tiến lại gần cô ta.

"Khi ngươi thức dậy, mọi thứ sẽ kết thúc, vì thế ngươi không phải lo lắng về bất cứ điều gì đâu."

Cô ta thậm chí không thể hỏi câu nói đó có ý nghĩa gì.

"Do đó, hãy nhắm mắt lại một cách thoải mái."

Một nụ cười dường như tan vào ánh mắt của người phụ nữ. Cảm giác chạm nhẹ vào má cô ta giống như đang trong một giấc mơ. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ người trước mặt khiến đầu cô ta choáng váng.

Trí nhớ của Jin đã bị cắt đứt khi khuôn mặt xinh đẹp tiến đến gần và khiến trái tim cô ta co thắt lại.

* * *

"Liệu có nên nói rằng việc này xứng đáng với vị trí một người cha cho đến phút cuối cùng không nhỉ."

Roxana nở nụ cười với một lá thư nhàu nhĩ trên tay.

Chắc hẳn ông ta không còn thời gian để liên lạc với người khác, nhưng vẫn cố gắng cho người khác biết được thông tin về sự biến mất khác thường của mình.

Điều đó có nghĩa là ông ta đã luôn chuẩn bị tối thiểu cho tình huống khẩn cấp?

Hơn nữa, đó không phải là những người hầu bình thường mà Land thường sử dụng hay những người hầu luôn ở bên cạnh ông ta, mà là một người hầu ẩn giấu bản thân kín đáo, người mà thậm chí không thể biết liệu anh ta có ở trong biệt thự hay không.

Những người thể hiện lòng trung thành mù quáng của họ với Land đã bị loại bỏ, vì vậy điều đáng nói ở đây là việc một người không có cảm giác tồn tại như vậy đã không phản bội lại ông ta.

Việc này đã xảy ra khi cô không đề phòng.

Ánh mắt lạnh lùng của Roxana rơi xuống người đàn ông đang nằm dưới chân mình. Ngay khi chạm mặt Roxana, anh ta đã bất tỉnh.

Trong thực tế, Land đã không để con gái Roxana của mình lăn lộn quyến rũ những người đàn ông khác như trong tiểu thuyết.

Chính xác hơn điều đó là không thể.

Lý do là toàn thân Roxana như một liều thuốc độc chết người. Bởi vì cô đã tiêu thụ đều đặn một lượng lớn chất độc khi trở thành chủ nhân của con bướm độc.

Vì vậy khi một người không có khả năng miễn dịch với chất độc ở chung bầu khí gần cô rất có thể bị mất trí khi xuất hiện các triệu chứng ngộ độc như bây giờ.

Tất nhiên nhờ sự huấn luyện, cô có thể thu nạp một phần chất độc trong cơ thể mình, nhưng đó là khi cô không còn cách nào khác.

Trái ngược với nụ hôn của Sylvia trong tiểu thuyết sẽ chữa lành vết thương, nụ hôn của Roxana có thể giết chết một người.

"Nhân tiện thì lại là Bertium."

Roxana nghiêng đầu.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã biết Land  muốn xây dựng hợp tác với Bertium, nhưng liệu đó có phải là một mối quan hệ tốt đến mức có thể mượn được quân đội trong tình huống này?

Ít nhất thì rõ ràng là Land đã nghĩ như vậy.

Nếu như thế, điều đó có nghĩa là đã có một liên hệ bí mật mà người khác không biết được kết nối giữa hai gia tộc. Cũng có nghĩa là Land đã cho Bertium một cái gì đó ít nhất là đủ để có thể yêu cầu giúp đỡ trong tình hình này.

Tuy nhiên thì ông ta đã nghi ngờ Bertium về việc của Cassis tại cuộc họp hòa giải không phải sao?

Nhưng cũng không vô lý khi Land không hoàn toàn tin vào tất cả những lời thốt ra từ miệng cô, vì ông ta vốn vẫn luôn có tính nghi ngờ như vậy.

Sau khi suy nghĩ về điều đó một lúc, Roxana tạm ngừng suy nghĩ về mối quan hệ giữa Agriche và Bertium.

Đó là bởi vì hiện tại nghĩ chuyện này cũng vô dụng.

Dù sao thì Bertium gửi quân đến thì đã muộn.

Hơn nữa Roxana đang cảm thấy rất phiền vì tất cả những chuyện này.

"Chị."

Jeremy bỗng xuất hiện ở cuối hành lang.
Cậu ta bước tới gần cô trong khi Roxana đang cầm lá thư.

Cái nhìn của Jeremy sượt qua người đàn ông đang nằm trên sàn.

"Emily đang ở đâu mà lại để chị một mình chứ?"

"Chị đã gửi cô ấy đến chỗ mẹ chị."

Trước câu trả lời của Roxana, Jeremy lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt cô.

Đôi mắt của Jeremy chìm trong bóng tối.

"Chị ơi, em đã làm xong những gì chị nhờ em rồi ạ."

Không giống như khi cậu ta đối mặt với Land trong phòng thẩm phán trước đó, Jeremy cảm thấy hơi khẩn trương.

Cậu ta sẵn sàng làm theo mọi mệnh lệnh của Roxana.

Cậu ta không hài lòng với việc Deon xui xẻo bám theo Roxana, nhưng theo mong muốn của cô, Jeremy chưa bao giờ gây gổ với Deon trong ba năm qua.

Không giống như lúc trước, cậu ta cảm thấy mình sẽ không thua Deon, nhưng Roxana không muốn có một cuộc đánh nhau nào, vì vậy cậu ta đã thu lại tâm trạng khó chịu của mình và thể hiện ra thái độ hợp tác hoà hợp.

Lần cuối cùng cậu ta tự hành động theo ý mình là khi cậu ta cố tình đặt món đồ chơi Cassis của Roxana vào nguy hiểm ba năm trước.

Giờ đây, Jeremy muốn trở thành một người thực sự có ích cho Roxana và tự hào đứng bên cô.

Vì vậy, bất cứ điều gì cô mong muốn trở thành sự thật đều là mong muốn của cậu ta. Và do đó, nếu Roxana muốn có Agriche, cậu ta sẽ biến nó trở thành sự thật. Nếu cô muốn khiến Land chết một cách thảm hại, cậu ta sẵn sàng xung phong làm việc đó.

Nhưng những gì Roxana yêu cầu với Jeremy sau khi hạ được Land có phần kỳ lạ.

Nó giống như...

Như thể Agriche không phải là mục đích ngay từ đầu.......

"Tốt lắm. Một việc cuối cùng, em có thể đưa người này trở lại chỗ đang tập trung người làm không? "

Roxana nói một cách nhẹ nhàng, như thể không biết những suy nghĩ trong đầu của Jeremy.

Vì vậy, Jeremy ép xuống những nghi ngờ và lo lắng đã sắp dâng trào thành lời.

"Vâng, em sẽ."

Dù sao, cậu ta sẽ làm theo bất cứ điều Roxana muốn.

Jeremy nhấc người đàn ông bị ngã trên sàn lên và đi đến khu nhà phụ nơi những người làm việc đang được triệu tập.

Roxana nhìn theo bóng lưng của Jeremy và quay đi ngay sau khi cậu ta hoàn toàn khuất bóng.

Cô đốt bức thư với ngọn lửa của chiếc giá nến treo trên tường rồi đặt mảnh giấy vẫn còn bốc lửa lên tấm rèm treo trên cửa sổ bên cạnh.

Phụt.

Những ngọn lửa bập bùng nhanh chóng lan vào lớp vải dày.

Roxana nhìn ngọn lửa đang dần lan rộng với khuôn mặt vô cảm.

Đúng lúc này, chuông báo động cho việc có những kẻ đột nhập vang lên ở hành lang. Từ xa, một tiếng động lớn ập đến.

Tuy nhiên, bước chân của Roxana không hề dừng lại.

Những con bướm nhận lệnh bay rải rác khắp dinh thự.

Sau lưng cô, ngọn lửa càng lúc càng lớn, lan rộng khắp mọi nơi như cánh cổng địa ngục.

Như mọi khi, để có thể sống sót tại Agriche là tùy thuộc vào mỗi người.

* * *

Vào cuối tháng đầu tiên của năm mới, gia tộc Lam Pedelian đã vượt qua cánh cổng của gia tộc Hắc Agriche.

Âm thanh của sự va chạm của vũ khí và áo giáp phá vỡ sự im lặng của màn đêm và xuyên qua gió đông lạnh giá.

Pedelian tung ra một cuộc tấn công dữ dội từ mọi hướng, bao quanh Agriche không một kẽ hở.

Agriche không thể phản ứng nhanh trước cuộc tấn công bất ngờ này. Bởi vì họ đang bối rối trước cuộc đấu tranh nội bộ, hệ quả của việc không nhận được chỉ thị phù hợp từ phía trên là rất lớn.

Cassis ra lệnh loại bỏ những vật cản phía trước.

"Đừng đuổi những kẻ bỏ chạy! Việc truy tìm Land Agriche là ưu tiên hàng đầu của chúng ta! "

Những người không mang theo vũ khí và những người bỏ chạy sẽ không bị tấn công. Bởi vì mục đích của họ không phải là tiêu diệt những người ở Agriche.

Ai đó đã mở cánh cửa trại nuôi quái vật giữa lúc hỗn loạn, bên trong Agriche hiện tại bao gồm cả những con quái vật và con người, đã sớm trở thành một mớ hỗn độn.

Cassis tiến lên không dừng lại một lần nào và xóa sạch mọi thứ cản đường phía trước.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh hướng đến tòa nhà đang chìm trong ngọn lửa không ngừng lan ra.

Cassis biết ai đang ở đó.

Lần này là sự kiên nhẫn và lịch sự lớn nhất mà anh từng thể hiện ra, rằng anh đã không xâm nhập và tấn công lâu đài ngay lập tức, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Ngay cả khi Agriche đầu hàng, Cassis cũng sẽ không dừng lại.

Chắc chắn mong muốn thoát khỏi nơi này của người đang trong ngọn lửa đó cũng giống như những người khác ở đây.

Gahh!

Con quái vật bị tấn công từ phía trước rơi từ trên xuống dưới như muốn xé toạc không khí.

Cassis lạnh lùng mở miệng, nhìn xuống những người Agriche đang run rẩy vì mang trong mình dòng máu ác quỷ.

"Land Agriche đang ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip