7. Cô gái kì lạ
Đột nhiên có thứ gì đó chạm nhẹ vào miệng anh ta. Một cái gì đó hơi mềm và tròn. Thoang thoảng mùi thảo mộc quen thuộc.
Cassis dễ dàng nhận ra thứ mà cô gái đưa đến.
Đây là một viên thuốc được làm bằng cách thanh lọc và tập trung các chất dinh dưỡng mà con người cần tiêu thụ, ăn một viên thuốc có thể tồn tại trong khoảng ba ngày mà không cần bữa ăn.
Vì vậy, Cassis cũng đã chuẩn bị nó trước khi đến đường biên giới.
Có lẽ cô gái đã nhìn thấy cái bát nằm lăn lóc dưới sàn ngục giam.
Dường như chưa có ý định giết ngay lập tức nên Agriche mang cho anh ta cơm mỗi ngày một lần.
Tuy nhiên, đó là những thứ thực phẩm không rõ nguồn gốc, giống như rác rưởi, chỉ cần ngửi thôi là cảm giác ghê tởm sẽ muốn nôn thốc hết ra ngoài
Hơn nữa, Cassis thậm chí còn không có ý định ăn những gì Agriche đã cho, ngay cả khi chúng mang đến những món sơn hào hải vị.
" Tại sao ta phải tin và ăn những gì ngươi cho?"
Anh ta vẫn sẽ như vậy, ngay cả khi đó là được tặng bởi cô gái. Cassis thậm chí không tin bất cứ ai trước mặt mình. Tất nhiên, thái độ của cô gái có phần kì lạ bởi cô nói rằng mình không muốn anh ta chết…….
Nhưng rõ ràng, anh ta vẫn không đủ tin tưởng vào cô gái để ăn những gì được đưa ra trước mặt mình. Nhất là anh ta vẫn không biết thân phận của người trước mặt.
Trước sự từ chối của Cassis, cô gái im lặng trong giây lát.
"Phải không? Vậy thì ta đành chịu vậy”.
Khoảnh khắc tiếp theo, với cảm giác tràn ngập nghi ngờ với người trước mặt, Cassis nhận ra điều gì đó và nhanh chóng mở miệng.
“Đợi đã……!”
Bốp!
Nhưng đã muộn rồi.
"Ugh!"
Cassis rên rỉ, cảm thấy cơn đau xuyên thấu bụng, giống như cú đánh nhận từ lần đầu tiên gặp cô gái. Tuy nhiên, lần này anh không ngất xỉu ngay, có lẽ do thể trạng tốt hơn lần trước so với thời gian anh ta bị đầu độc.
Cô gái hơi khó xử trước thực tế này.
"Chậc, hình như lần này hơi nhẹ tay so với lần trước."
“Bây giờ còn nói được điều ấy…….”
"Vậy ta phải xin lỗi trước, ta sẽ đánh ngươi một lần nữa."
Ngay sau đó, trên phần bụng anh ta cảm nhận rõ một lực đạo mang nhiều phần sức mạnh hơn trước cơn đau cũng kinh khủng hơn.
Thật là khốn nạn mà....
Lần này Cassis rốt cuộc cũng bị đánh cho bất tỉnh.
* * *
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Cassis không còn lựa chọn nào khác ngoài phản ứng với cô gái mà anh bắt gặp sau khi tỉnh lại.
Anh ta vừa giận vừa không biết phải làm sao trước người con gái tùy ý động chạm tay chân mạnh bạo như vậy với mình. Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gái làm điều này.
"Ngươi nói ghét ăn những gì ta đưa cho. Nên không thể làm gì khác được ”.
Cô gái hướng về anh nói bằng một giọng điệu có phần bất đắc dĩ trong khi anh còn đang trợn mắt và gầm gừ với cô.
Tuy nhiên, rõ ràng thái độ thương tiếc ấy chỉ vì cách nói của cô, còn nội dung thì không hề biểu đạt được điều ấy.
"Dù vậy cũng không nên đánh người ta ngất chứ?"
"Vậy thì từ bây giờ ngươi có muốn ăn một cách bình yên không?"
Mặc cho Cassis nhìn chằm chằm về phía trước, cô gái không hề nhúc nhích.
“Chà, ta thích sự thận trọng. Thật tuyệt khi biết ngươi nghi ngờ bất kỳ ai có ý định tiếp cận mình với mục đích cá nhân. Trong tương lai, đừng lấy bất cứ thứ gì khác ngoài thứ ta cho ngươi. Thực tế, không có ai trong ngôi nhà này quan tâm ngươi với mục đích tốt đẹp như ta đâu. "
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Cassis thực sự không thể hiểu thấu được cô gái này.
Cảm giác từ trong giọng nói thì hẳn vẫn còn trẻ tuổi, và hình dáng phản chiếu trong tầm nhìn mờ ảo dường như là của một người cùng độ tuổi hoặc trẻ hơn một chút.
Nhưng những gì cô gái đã và đang làm hoặc nói nằm ngoài phạm vi anh ta tưởng tượng.
Cô gái đã khiến anh ngất xỉu hai lần, nhưng kết quả là những gì cô ấy đưa cho anh đều chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng thành thật mà nói, trạng thái cơ thể anh đang dần trở nên thoải mái hơn trước.
Bên cạnh đó, cô gái đã nói một điều khiến anh bận tâm. Động tác của cô khi kiểm tra vết thương của anh rất cẩn thận và nhẹ nhàng, không giống như những lần ra tay làm anh ta ngất xỉu.
Vì vậy, Cassis vẫn chưa thể xác nhận được cô gái này là ai. Cassis im lặng và nhìn chằm chằm vào cô gái.
Tất nhiên, anh ta vẫn không thể thấy bất cứ điều gì. Nhưng bằng cách này, anh ấy như có thể đọc bầu không khí của người trước mặt anh ta hoặc ý định đằng sau cô gái.
Cô gái cũng lặng lẽ chờ đợi mà không làm phiền. Cassis suy nghĩ về điều gì đó khi quan sát cô.
Sau một lúc, Cassis từ từ mở miệng.
“Nói cho tôi biết cô đã cho tôi ăn gì khác nữa. Mùi thuốc vẫn còn trong miệng tôi ”.
“Thuốc giảm đau và thuốc kháng sinh. Vết thương có thể nhìn thấy dễ bị chú ý, vì vậy chưa thể chữa trị chúng ngay được. Chỉ cần kiên nhẫn đợi thuốc tan hết, nó sẽ khiến ngươi thoải mái hơn. ”
"Cô làm thế nào?"
Cô gái trả lời câu hỏi đầu tiên ngay lập tức, nhưng dường như không có ý định trả lời câu thứ hai.
"Cô là…."
Cassis tò mò về danh tính của cô gái một lần nữa, nhưng không nói thêm điều gì khác, nghĩ rằng dù sao cô ấy cũng sẽ không nói.
"Cô có nghĩ rằng tôi có thể sống sót và thoát khỏi đây không?"
Nhưng ngay cả khi bản thân anh ta hỏi như vậy, Cassis đã biết rõ câu trả lời.
"Lant Agriche hẳn mang ý định muốn giết tôi."
Trừ khi anh ta là một tên ngốc, nếu không anh ta vẫn có thể biết rõ được ý định của Land Agriche, người đã công khai bắt cóc và giam giữ anh ở đây.
Cho dù đây là màn khiêu khích mang tính chính trị chống lại người Fedelian, hay một sự tức giận đơn thuần về xích mích đang diễn ra với Fedelians, hoặc cả hai. Trong trường hợp nào thì Agriche cũng sẽ không có ý định để Cassis sống sót và trở về.
Nếu anh ta sống sót và rời khỏi Agriche, đó sẽ là mầm mống của một cuộc xung đột.
Fedelian không bao giờ có thể tha thứ cho Agriche vì đã tấn công họ trước, và Cassis cũng sẽ chẳng thể nén nổi nỗi nhục nhã này.
"Ai nói vậy?"
Cô gái hỏi với giọng hơi khó chịu. Anh còn có thể cảm nhận được sự chống đối từ lời nói ấy.
"Lant Agriche."
“…….”
Cô gái im lặng trước câu trả lời quá mức thẳng thắn của Cassis. Và cũng không thể hiểu được sự im lặng đó biểu tượng cho điều gì. Cassis bỗng nổi lên sự tò mò về biểu cảm cô gái ngay bây giờ.
Lúc sau, một giọng nói khẽ khàng lại truyền vào tai anh.
“Ngươi sẽ không chết. Bởi vì ta…."
Nhưng cô gái đã không nói hết câu.
Trong nhà tù lại im lặng, chỉ còn tiếng thở thật nhẹ của hai con người bên tai.
Một tiếng động yếu ớt chợt từ xa vọng lại. Dường như đã xảy ra vụ việc gì đó, bên ngoài có vẻ hơi ồn ào khác thường.
Cô gái nghe thấy thanh âm, giống như cảm giác được điều gì sắp đến, cô không khỏi quay đầu lại.
Phút sau, cô gái tiến lại gần anh hơn một chút.
"Ăn cái này."
Còn chưa kịp nhận ra là thuốc gì, viên thuốc đã nhanh chóng đến bên miệng anh.
Cassis nhìn xuống khuôn mặt phía trước mình, khuôn mặt lại gần hơn trước. Tầm nhìn trở nên sáng hơn hôm qua, nhưng vẫn còn mờ nhạt.
Thoạt liếc qua, cảm giác như đôi mắt họ đang âm thầm giao nhau trong không trung.
Ngay sau đó, môi của Cassis từ từ mở ra.
Lần đầu tiên, anh ta uống thuốc được đưa cho anh ta mà không nói bất cứ điều gì. Thuốc tan ngay khi vừa cho vào miệng nên không khó nuốt nếu không có nước.
Cô gái không đi thẳng ra ngoài mà vẫn đứng trước mặt anh.
Lần này, cô không rời khỏi đây ngay mà còn xem xét tình trạng của anh. Phải chăng có liên quan đến tình trạng hỗn loạn bên ngoài mà họ nghe thấy cách đây không lâu?
Cassis nâng cao năm giác quan của mình, tiếp nhận một cách nhạy cảm mọi kích thích xung quanh, và mở miệng lần nữa.
"Hãy cho tôi biết tên của cô là gì."
Cô gái không trả lời câu hỏi cô là ai, vậy có ổn không nếu anh ta chỉ hỏi mỗi tên của cô.
Tuy nhiên, không có câu trả lời nào đến từ cô gái.
Khi Cassis dự định bỏ cuộc, một giọng nói thì thầm mềm mại vang ngay bên tai anh ta.
"Roxana."
Roxana.
Đó là tên của bình minh đến khi bức màn đêm đen bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip