Chương 149 - 151
Chương 149: Xin miễn ý tốt, Thanh Thủy trại mời.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở lại Thạch Phường trấn đã là sau nửa đêm.
Trong nhà một mảnh yên tĩnh.
Thay y phục, vào nội thất.
Như Tiểu Lam cuộn tròn người ở trên giường, chăn sớm đã bị ném đến nơi đâu.
Khi Thanh Mặc Nhan nằm xuống, Như Tiểu Lam phảng phất như cảm nhận được nhiệt lượng ở bên cạnh, liền nằm xịch về phía hắn, chui vào trong lòng hắn.
Kéo chăn lên che khuất hai người, Thanh Mặc Nhan nhắm mắt lại, cảm thụ vật nhỏ ấm áp trong lòng.
Ngày hôm sau, thời điểm đang dùng bữa sáng bỗng thấy Sử Đại Thiên kích động chạy đến đây.
"Đêm qua Hùng chưởng quầy của hiệu thuốc Từ đã xảy ra chuyện, tên này không biết tại sao lại uống nhiều rượu rồi tự mình đánh xe ra khỏi trấn, kết quả là bị dã thú cắn chết."
Như Tiểu Lam và cơm vào miệng, ngẩng đầu lên tò mò nhìn Sử Đại Thiên.
"Công tử đang dùng cơm, ngươi không thể nói chuyện khác sao?" Huyền Ngọc tức giận nói.
Sử Đại Thiên giật mình, cười hắc hắc: "Chuyện khác ta đã hỏi thăm qua, chỉ sợ là phải làm công tử thất vọng rồi."
Thanh Mặc Nhan buông đũa, liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam còn đang hăng hái chiến đấu với bát cơm.
"Ra ngoài nói."
Sử Đại Thiên vui vẻ đi theo Thanh Mặc Nhan ra bên ngoài.
"Rất khó hỏi ra được những tin tức liên quan đến Độc phu nhân." Sử Đại Thiên tiếc nuối nói: "Nàng đã ở Thạch Phường trấn rất nhiều năm, nhưng lại rất ít khi xuất đầu lộ diện, có người nói năm nay nàng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng nàng nhìn qua lại giống như thiếu phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia... Dáng người kia..."
Sử Đại Thiên nói đến nước miếng tung bay, hai tay còn không ngừng múa may miêu tả.
Huyền Ngọc ho khan.
Lúc này Sử Đại Thiên mới bừng tỉnh lại, cuống quít bày ra bộ dáng đứng đắn: "Cho nên không hỏi được chuyện liên quan đến nàng ở Thạch Phường trấn, công tử nếu muốn biết chuyện của nàng thì nên đến hỏi người Thanh Thủy trại, hoặc là những sơn trại khác xung quanh biết đâu họ lại biết cũng nên."
"Những sơn trại kia có trước cả Thạch Phường trấn đi?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Vâng, sau đó Độc phu nhân mới xuất hiện, từ khi có nàng Thạch Phường trấn mới trở nên thịnh vượng, có nàng bảo hộ, thị trấn mới không bị dã thú xâm hại... Chẳng qua có chút chuyện kỳ quái..." Sử Đại Thiên gãi đầu.
"Có gì kỳ quái?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía hắn.
"Những nữ hài tử gần mười tuổi ở trong trấn đặc biệt dễ xảy ra chuyện không may, thường xuyên kỳ kỳ quái quái không thấy tăm hơi đâu, nhiều năm trôi qua, các hộ gia đình trong trấn đều nghĩ cách dọn đi, nữ tử sót lại càng ngày càng ít, đây còn là nơi núi cao thâm sâu, có nhiều nam tử thậm chí không lấy được nương tử, cho nên khi mọi người nhìn thấy nữ tử từ nơi khác đến nếu có thể cướp liền cướp... Đương nhiên, người của Thanh công tử, cho thêm lá gan chúng ta cũng không dám..."
Sử Đại Thiên cười hắc hắc, sắc mặt Thanh Mặc Nhan lại trở nên ngưng trọng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm giòn tan của Như Tiểu Lam, nghe như là đang nói chuyện với ai đó.
Thanh Mặc Nhan nhìn Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lập tức đẩy cửa đi ra, chỉ thấy Thái Nghĩa Minh mang theo một gã sai vặt đang đứng ở trong sân, khóe miệng mỉm cười cúi đầu nói chuyện cùng với Như Tiểu Lam.
"Đây là tặng ta?" Như Tiểu Lam cầm một cái hộp gấm trong tay, tò mò đánh giá.
Trong hộp gấm là một đôi trâm ngọc, cây trâm được chạm khắc hình bươm bướm, tuy không thể nói là giá trị liên thành, nhưng thủ công tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.
Như Tiểu Lam vuốt trâm cài, trên mặt lại không vui sướng như Thái Nghĩa Minh tưởng tượng
"Như cô nương không thích sao?" Thái Nghĩa Minh kinh ngạc nói.
Ở trong ấn tượng của hắn, phàm là nữ tử, thì đều thích đồ trang sức.
Mỗi lần hắn trở về, muội muội trong phủ cùng với mấy thiếp thấp sau hậu viện của hắn, bất luận hắn mang đến trang sức gì các nàng đều sẽ lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Cúi đầu đánh giá biểu tình trên mặt Như Tiểu Lam, bỗng có một cỗ xạ hương lướt qua trước mặt hắn.
Hắn ngẩn người.
Từ trên mặt đối phương, hắn có thể nhìn ra được nàng không hề dùng qua son phấn, hơn nữa trên người nàng cũng không đeo túi thơm.
Hắn không nghĩ ra được mùi hương này xuất phát từ đâu ra, đến lại gần thêm chút, phảng phất như mùi hương này phát ra từ chính cơ thể nàng, từ trên tóc trên mặt, từ trên nàn da, ngay cả trong hơi thở... Tất cả đều bí mật mang theo loại mùi hương này.
Trong nháy mắt, Thái Nghĩa Minh không khỏi lâm vào trong hoảng hốt.
"Thái Nghĩa Minh?" Thanh âm giòn tan kéo hắn quay lại hiện thực.
Đây là lần đầu tiên hắn bị một nha đầu hơn mười tuổi hô thẳng tục danh.
"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Như Tiểu Lam chớp động mắt to: "Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy là thất lễ a." Nàng oán giận, thái độ thành thật.
Thái Nghĩa Minh nhịn không được cười ra tiếng: "Như cô nương nói đúng, là ta thất lễ."
Như Tiểu Lam nâng hộp gấm đưa qua.
"Sao vậy, ngươi không thích?" Thái Nghĩa Minh khó hiểu hỏi.
Như Tiểu Lam lắc đầu: "Không phải, ta rất thích, nhưng mà ta không thể nhận đồ của ngươi." Nàng mạnh mẽ nhét hộp gỗ vào trong lòng Thái Nghĩa Minh.
"Kia vì sao..."
"Thanh Mặc Nhan không thích ta nhận đồ của người khác." Như Tiểu Lam thè lưỡi với hắn, xoay người chạy đi.
Thái Nghĩa Minh cầm hộp gấm đứng ở nơi đó, mùi xạ hương tỏa ra khắp nơi, theo nàng rời xa mà dần dần phai nhạt, giống như muốn lôi cả tâm hắn theo.
Khi hắn còn đang ngẩn người, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc: "Công tử nhà ta mời Thái công tử vào trong nói chuyện."
Thái Nghĩa Minh vội thu lại suy nghĩ, đi theo Huyền Ngọc vào phòng.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở trên hộp gấm trong lòng Thái Nghĩa Minh đầu tiên.
"Thái công tử tới để tặng quà?"
Thái Nghĩa Minh mỉm cười: "Bất quá chỉ là vài món đồ nho nhỏ, vốn tưởng rằng Như cô nương sẽ thích, ai ngờ nàng lại nói là ngươi không cho nàng nhận."
"Không sai." Thanh Mặc Nhan cong môi, không chút nào che giấu thừa nhận: "Trừ bỏ những thứ ta đưa cho nàng ra, ta không cho phép nàng nhận quà của người khác."
"Vì sao?" Vẻ mặt Thái Nghĩa Minh kinh ngạc: "Ta cũng không có ý gì khác."
"Nha đầu kia tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng vì một chút ơn huệ mà bị người ta lừa gạt, cho nên ta phải phòng bị từ sớm."
Lời này đúng lý hợp tình, không chỉ Thái Nghĩa Minh, ngay cả Sử Đại Thiên còn chưa rời đi cũng tỏ ra kinh sợ.
Rõ ràng chính là bá đạo, nhưng khi những lời này được nói ra từ trong miệng Thanh Mặc Nhan, lại làm cho người ta phải tiếp nhận một cách tự nhiên.
Thái Nghĩa Minh xấu hổ cười cười, đặt hộp gấm lên bàn.
Đối phương đã nói đến thế, nếu hắn còn cố tình tặng sẽ thành ra là có tâm ý khác.
"Không biết Thái công tử tới đây là có việc gì?" Thanh Mặc Nhan thẳng thắn hỏi.
Thái Nghĩa Minh lấy ra một thẻ bài gỗ nhỏ, để lên trên bàn: "Đây là thiệp mời của Thanh Thủy trại, lần trước ngươi cứu người của bọn họ, trại chủ muốn mời ngươi đến tham gia lễ tế thần dược."
Thanh Mặc Nhan cầm thẻ gỗ lên nhìn nhìn: "Tế thần dược vào ngày nào?"
"Ngày mai." Thái Nghĩa Minh vừa đứng lên vừa nói: "Hôm đó ta cũng sẽ đi, nếu Thanh công tử cũng có ý định đến đó, vậy chúng ta sẽ cùng đồng hành."
Thanh Mặc Nhan gật đầu, này xem như là đồng ý.
Thái Nghĩa Minh liền chắp tay cáo từ.
Sau khi rời khỏi sân, Thái Nghĩa Minh nghe thấy tiếng chó sủa phía xa, ở giữa, còn kèm theo tiếng cười thanh thúy của nữ hài tử, ngân vang giống như chuông bạc, theo gió thu truyền đi khắp nơi.
Chương 150: Bùa hóa rượu, bị bắn một tên.
Thanh Thủy trại.
Trước khi Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đến nơi, trại chủ đã sớm dẫn người chờ bọn họ ở ngoài cửa.
"Thanh công tử là khách quý của chúng ta, người đến, mang rượu tới!"
Trại chủ vừa dứt lời, đã có người nâng đến hai cái bình lớn.
Như Tiểu Lam chú ý tới, Thái Nghĩa Minh đứng ở một bên bỗng nhăn lông mày lại, hơi có hàm xúc bất đắc dĩ.
Rượu này... Có gì không ổn sao?
Như Tiểu Lam đưa mũi lại gần.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay ra chặn nàng lại.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Thanh Mặc Nhan sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhất thời nàng bị giật mình: "Ngươi cho là ta muốn uống rượu này?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Không đúng hay sao?" Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng.
Dù cho khinh thường người cũng không thể quang minh chính đại như thế đi, tâm hồn nho nhỏ phải chịu cả ngàn điểm thương tổn.
Như Tiểu Lam bẹp miệng.
Trại chủ tự mình lấy bát rượu qua, có người mở bình ra rót rượu vào trong bát.
Mùi rượu nồng đậm phiêu tán tỏa ra, mang theo hương thơm say lòng người.
Như Tiểu Lam chú ý thấy Thái Nghĩa Minh vụng trộm nhét một phiến lá cây dược liệu vào miệng.
Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh lần lượt nhận lấy bát rượu, dựa theo quy củ địa phương, khách quý đến trại, mỗi người bắt buộc phải uống bốn bát lớn.
Sau khi Thanh Mặc Nhan uống xong bát đầu tiên, Như Tiểu Lam liền lại gần nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ta cũng phải uống sao?"
Thanh Mặc Nhan lườm nàng một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ." Nói xong hắn buông bát xuống, cầm bát tiếp theo lên.
Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới ở trước mặt Thanh Mặc Nhan có những tám bát rượu.
Nàng cả kinh, chẳng lẽ Thanh Mặc Nhan định uống thay nàng?
Quay đầu lại nhìn Thái Nghĩa Minh bên kia, trước khi uống rượu, hắn đều lặng lẽ nhét thứ gì đó vào trong miệng.
Như Tiểu Lam lùi về phía sau gọi hỏi Sử Đại Thiên: "Rượu này mạnh lắm sao?"
Sử Đại Thiên gật đầu: "Rượu Thanh Thủy trại có tiếng ở chỗ chúng ta, chúng được ủ dưới đất nhiều năm, chỉ khi có khách nhân tôn quý nhất đến tham gia lễ tế dược thần thì chúng mới được mang ra, người nào uống xong không say mới là nam nhân chân chính..."
Sau đó Sử Đại Thiên nói những gì Như Tiểu Lam cũng không nghe được nữa, nàng lấy một lá bùa ra, lặng lẽ kết ấn: "Hóa!"
Lập tức lá bùa hóa thành tro tàn.
Như Tiểu Lam trở lại bên người Thanh Mặc Nhan, lúc hắn chuẩn bị cầm bát rượu thứ ba lên, nàng liền đến trước một bước cầm lấy cái bát kia.
Thanh Mặc Nhan ngẩn người.
Như Tiểu Lam cười tủm tỉm nói: "Ta bưng lên giúp ngươi, dù sao ngươi cũng đã uống thay ta."
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, coi như là việc bình thường, nên không quá để ý, tiếp nhận bát rượu trong tay nàng.
Khi hắn uống xong ngụm thứ nhất, liền ngây ngẩn cả người.
Đây đâu phải là rượu mạnh, này rõ ràng chính là nước mới đúng.
Hắn hướng ánh mắt kinh ngạc về phía nàng.
Như Tiểu Lam vẫn luôn cười hì hì, trên trán vô hình hiện ra mấy chữ "cầu khen ngợi".
Thanh Mặc Nhan híp mắt, đem số rượu còn sót lại trong bát uống một hơi cạn sạch.
Mấy chén kế tiếp đều qua tay Như Tiểu Lam, cho nên khi rượu mạnh đến tay Thanh Mặc Nhan, tất cả đều đã được chuyển hóa thành nước.
Một phen kính rượu xong, Thanh Mặc Nhan ở bên này vẫn khí định thần nhàn, Thái Nghĩa Minh thì ngược lại mới uống xong bốn bát mặt đã đỏ cả lên, liên tục than thở rượu mạnh.
Trại chủ mời mọi người vào trong trại, tôn sùng như thượng khách.
Tế dược thần là ngày hội của dân bản xứ ở đây, không gì khác hơn là để cầu xin cho dược liệu năm sau được phong phú, cũng là dịp để nhóm nam tử trong trại thể hiện thân thủ.
Số lượng nữ tử trong trại rất ít, cho nên nhóm thanh niên đều phải cố hết sức bô bày ra thực lực của chính mình.
Như Tiểu Lam ngồi ở vị trí cao trên đài, thò đầu tò mò nhìn xuống dưới.
Nữ tử ở đây nhiều nhất chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, có mấy người còn ăn mặc như phụ nhân.
Sử Đại Thiên làm tùy tùng cho Thanh Mặc Nhan bên này, thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cho đám người Huyền Ngọc nghe về tập tục dân bản xứ ở đây.
"Các nàng phần lớn đều là quả phụ, nữ tử ở đây muộn nhất là mười lăm tuổi đã có hôn phối, hơn nữa trước mười lăm tuổi họ đều sẽ mặc trang phục của nam tử, để cầu bình an lớn lên."
"Là để phòng ngừa việc mất tích ly kỳ mà ngươi đã nói sao?" Thanh Mặc Nhan thuận miệng hỏi.
"Không sai! Thanh công tử quả là anh minh, một lần đã đoán trúng!" Sử Đại Thiên không coi ai ra gì vuốt mông ngựa.
Đám người Huyền Ngọc đồng loạt liếc mắt.
Như Tiểu Lam mở to mắt tò mò nhìn cả trai lẫn gái đang cao hứng phấn trấn ở phía dưới, trong một góc khuất, có một thiếu niên thanh tú đang nắm trên tay một cây cung nhỏ.
Ở trong hoạt động hiến tế bọn hắn phải bắn tên lên cây dược liệu, cho nên đầu mũi tên không phải thứ gì quá sắc bén, mà chỉ là mũi tên gỗ được vót nhọn ở đầu.
Ánh mắt thiếu niên dừng ở trên người Thanh Mặc Nhan, hồi lâu vẫn không hề rời đi.
"A Nhiễm, ngươi đang nhìn cái gì?" Một thiếu niên khác lại gần, nhìn qua bọn họ cùng lắm mới chỉ mười hai, mười ba tuổi là cùng, hoạt động hiến tế ở đây căn bản là không đến lượt bọn họ lên sân khấu.
"Người kia... Chính là quý nhân cứu Phùng Toàn Sơn từ trong Loạn Thạch cốc ra?" A Nhiễm nâng tay chỉ về phía Thanh Mặc Nhan.
"Đúng vậy, nghe nói dọc theo đường đi bọn họ giỏi vô cùng, người dẫn đường chính là nữ hài tử kia."
Ánh mắt A Nhiễm dừng trên người Như Tiểu Lam.
"Nhìn qua nàng hẳn là còn nhỏ hơn chúng ta đi, Thanh công tử gan cũng thật lớn, dám mang theo nàng đến nơi này, cũng không sợ gặp phải chuyện không may sao." Thiếu niên bên cạnh thở dài: "Vẫn là do hắn có bản lĩnh, có thể bảo hộ tốt tiểu phu nhân của mình."
"Tiểu phu nhân?" A Nhiễm khinh thường cười nhạo: "Nhỏ như thế..."
"Ngươi đừng thấy nàng còn nhỏ tuổi, Thanh công tử thế nhưng rất sủng nàng, nghe nói vì nàng Thanh công tử đã đắc tội với cả Hùng chưởng quầy trong Thạch Phường trấn, còn nháo đến tận chỗ Độc phu nhân a."
Sắc mặt A Nhiễm đại biến: "Cái gì? Độc phu nhân đi tìm Thanh công tử?"
"Đúng vậy, A Nhiễm ngươi mỗi ngày đều không ra khỏi trại, cho nên cái gì cũng không biết, mấy hôm trước khi Hùng chưởng quầy ra ngoài, đã không may bị rơi vào động lợn rừng, đến sương cốt cũng không còn..."
A Nhiễm nhấp môi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Mặc Nhan mang theo tia nóng bỏng không rõ.
Thiếu niên bên cạnh không nhận ra sự khác thường của hắn, tiếp tục nói chuyện: "Thanh công tử cũng thật lợi hại, trước kia những người từng gặp qua Độc phu nhân không bị dọa đến phát điên thì cũng chạy cả đêm để thoát thân, nào có thể ở Thạch Phường trấn sống an ổn như thế, xem ra hắn cũng có chút thủ đoạn, bằng không cũng không có khả năng bảo hộ được tiểu phu nhân của hắn."
A Nhiễm nhìn Như Tiểu Lam, chậm rãi nâng cung tên lên.
Như Tiểu Lam đang chuyên chú xem biểu diễn, chợt cảm nhận được một đạo gió mạnh đang lao đến.
Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc cơ hồ đều đồng loạt ra tay.
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam, Huyền Ngọc trực tiếp sử dụng kiếm đánh bay mũi tên gỗ kia.
Hết thảy sự việc phát sinh quá đột ngột, chờ đến khi mọi người hồi phục tinh thần, trại chủ đã nhìn về phía dưới đài quát to một tiếng: "Là ai bắn tên!"
Vừa rứt lời, từ trong đám người đi ra một thiếu niên thanh tú, quỳ xuống đất nhận lỗi: "Phụ thân, là lỗi của hài nhi, vừa rồi chỉ thử bắn tên gỗ, không ngờ lại trượt tay, suýt nữa làm khách quý bị thương, thỉnh phụ thân trách phạt."
Khi mọi người nhìn thấy thiếu niên này tất cả đều lắp bắp kinh hãi.
"A Nhiễm, sao lại là ngươi..."
Theo sát phía sau A Nhiễm, là thiếu niên vừa rồi, thần sắc kinh hoảng quỳ xuống đất nói: "Trại chủ, vừa rồi đều là lỗi của ta, khiến A Nhiễm thất thần, suýt nữa làm khách quý bị thương."
Trại chủ hung hăng trừng mắt nhìn hai thiếu niên, cúi đầu với Thanh Mặc Nhan áy náy nói: "A Nhiễm bướng bỉnh, xin nhận lỗi với Thanh công tử."
"Hắn là con ngươi?" Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam lên trên đùi, chậm rãi vuốt ve tóc của nàng, giống như đang trấn an động vật nhỏ.
"Là... Là hài tử của ta." Ngữ khí trại chủ dừng một chút, gật đầu thừa nhận: "Theo quy củ chỗ chúng ta, mạo phạm khách quý, thì hắn phải đích thân đi đến quỳ xuống rồi kính rượu với ngài."
Chương 151: Không cho phép nhúc nhích, đó là Thiếu Khanh của ta!
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn A Nhiễm bưng bát rượu lớn đi đến, quỳ gối trên bậc thang.
Bát rượu kia hẳn là to bằng cả mặt nàng đi.
"Này... Thật sự phải uống sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan hơi mím, chau mày lại.
Trại chủ áy náy nói: "Đây là quy củ chỗ chúng ta, rượu bồi tội không được để người khác uống thay."
Như Tiểu Lam nhìn bát rượu to, nếu thật sự phải uống, sợ là trực tiếp say đến chết đi.
Đây là cái quy củ chó má gì, là cố ý hại người thì có!
Thái Nghĩa Minh lặng lẽ lại gần, đưa cho Thanh Mặc Nhan vài miếng lá cây dược liệu.
"Thật sự không được, bảo Như cô nương ăn thứ này đi."
Thanh Mặc Nhan nhìn vài miếng lá cây kia, không nói tiếp.
Như Tiểu Lam muốn dùng biện pháp của nàng hóa rượu thành nước, chẳng qua bây giờ có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào nàng, cho nên nàng mới không có cách nào thực hiện được.
Duỗi tay kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng, Thanh Mặc Nhan quay đầu nói với trại chủ: "Mũi tên vừa rồi cũng không gây thương tổn đến nàng, vậy nên rượu bồi tội này cứ miễn đi, tửu lượng của Tiểu Lam không tốt, nếu thật sự để nàng uống chỉ sợ sẽ náo loạn cả nơi này lên."
Trại chủ khó xử nhìn A Nhiễm đang quỳ chỗ bậc thang.
Vẻ mặt A Nhiễm nghiêm túc: "Thanh công tử, đây là lỗi của ta, ta sẽ không thoái thác trách nhiệm, ở trong trại chúng ta, dù cho là nữ tử bình thường, cũng hiểu được lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm."
Nghe xong lời này, Thanh Mặc Nhan nhíu mày liên tục.
Hắn cảm thấy như đối phương đang cố ý gây khó dễ cho Như Tiểu Lam.
Ở lúc hắn cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt này, thì thiếu niên kia đồng thời cũng đang đánh giá hắn.
Ánh mắt trong trẻo không chút nào lùi bước nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt còn mang theo một tia nóng bỏng khó hiểu.
Ánh mắt như vậy... Khiến hắn cảm thấy không vui.
Hắn có thể kết luận, thiếu niên này đang dự mưu, tuy rằng hiện tại hắn vẫn chưa biết tâm tư của đối phương, nhưng mà rất rõ ràng, hắn đang cố ý muốn ép Như Tiểu Lam phải uống bát rượu lớn kia.
Như Tiểu Lam bị hắn ôm ở trong lòng, nhân cơ hội lấy lá bùa ra, ở sau sự che lấp của ống tay áo hắn âm thầm kết ấn.
"Hóa!" Lá bùa biến mất ở trong tay nàng.
"Nếu đã là quy củ, chúng ta cũng không thể là ngoại lệ." Nàng ngầu đầu lên cười xinh đẹp với Thanh Mặc Nhan, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng tinh.
Thanh Mặc Nhan biết nàng đã chuẩn bị tốt, liền buông nàng ra.
Như Tiểu Lam đi đến trước mặt A Nhiễm, duỗi tay tiếp nhận bát rượu.
"Khách quý cẩn thận, nếu để rượu này đổ ra ngoài thì sẽ không may mắn." A Nhiễm khẽ nhắc nhở.
Cái gì mà không may mắn, rõ ràng là ngươi sợ ta đổ bát rượu này đi để quỵt nợ thì có.
Hai tay nhỏ bé Như Tiểu Lam nâng bát rượu lớn lên, cố ý nhăn mặt lại: "Ta sẽ uống, ngươi cũng đừng quỳ nữa, kỹ thuật bắn tên không bằng người ta cũng không phải chuyện gì quá mất mặt, sau này chăm chỉ luyện tập là được."
Nàng ngược lại còn an ủi đối phương.
Không riêng gì trại chủ, đến ngay cả người trong Thanh Thủy trại cũng đều thay đổi sắc mặt, không ít người thậm chí còn cúi đầu xuống, như là đang nhịn cười.
Khuôn mặt A Nhiễm trắng bệch như mất máu.
"Tài bắn cung của A Nhiễm rất lợi hại, ngươi đừng có mà nói bậy!" Đột nhiên có một thiếu niên lao ra, căm giận bất bình thay A Nhiễm.
Như Tiểu Lam chớp mắt, nghiêm túc nói: "Nguyên lại ở nơi này của các ngươi, tài bắn cung như vậy đã được tính là lợi hại nhất... Thật có lỗi, ta không biết... Nguyên lai là như vậy..."
Thiếu niên kia trắng mặt, còn muốn đi giải thích thêm, đã bị người lớn bên cạnh kéo ra
Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
Vật nhỏ tuy rằng nhìn qua dễ bắt nạt, nhưng lại không hề yếu đuối.
Những người muốn chỉnh nàng chắc cũng không biết trong người tiểu nha đầu nhỏ bé kia là một con quỷ nghịch ngợm.
Hắn tựa hồ thấy được một con mèo hương đang giương nanh múa vuốt, dựng lông, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy giảo hoạt.
Trại chủ xấu hổ: "Đều do tiểu nhi vô tri vô ngữ, Thanh công tử đừng trách, rượu này..."
Như Tiểu Lam mỉm cười với trại chủ: "Ta sẽ uống, ngươi yên tâm."
Nói xong cúi đầu bắt đầu uống rượu.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh nhìn, Thái Nghĩa Minh bất tri bất giác đứng dậy, trong tay vẫn đang nắm mấy phiến lá cây dược liệu.
Rượu mạnh như thế, đến ngay cả hắn uống vào còn choáng váng cả một buổi sáng, Như Tiểu Lam còn nhỏ như vậy... Thật không biết khi uống xong nàng sẽ như thế nào.
Uống hết bát rượu, Như Tiểu Lam che bụng tròn vo ợ một cái no nê.
Thanh Mặc Nhan kéo nàng đến gần, dùng tay giúp nàng xoa xoa bụng.
"Không chống đỡ được..." Như Tiểu Lam nhăn mặt: "Giả trang rồi rút lui."
Thanh Mặc Nhan biết bát rượu kia đã bị nàng biến thành nước, cho nên mới không lo lắng, nhưng vẫn phải có đủ mặt mũi, tức thì hỏi trại chủ xem nơi nghỉ ở đâu, rồi mang Theo Như Tiểu Lam thối lui.
Như Tiểu Lam được Thanh Mặc Nhan nắm tay đi xuống bậc thang.
Dưới bậc thang tụ họp không ít người, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá Như Tiểu Lam, uống rượu mạnh như thế, bọn họ vốn tưởng nàng sẽ say ngay lập tức, không nghĩ tới nhìn nàng vẫn rất ổn, căn bản là không giống với người say rượu.
"Như cô nương quả nhiên là có bản lĩnh."
"Nếu không có bản lĩnh nàng dám dẫn đường đi đến Loạn Thạch cốc sao..."
Mọi người thấp giọng nghị luận.
A Nhiễm gắt gao nắm chặt nắm tay.
Thiếu niên sau lưng liền nói với hắn: "A Nhiễm ngươi đừng buồn, Như cô nương toàn nói lung tung, nàng còn nhỏ tuổi, căn bản không biết thế nào mới là tài bắn cung lợi hại nhất."
Khóe môi A Nhiễm run lên: "Lợi hại thì cũng đâu làm được gì, ta cũng chỉ là nữ tử..."
"Nữ tử thì sao, ngươi là người có thân thủ tốt nhất trong trại, chờ đến khi ngươi trưởng thành nhất định có rất nhiều người muốn cướp cưới ngươi." Thiếu niên hưng phấn nói: "Đến ngay cả ta cũng rất thích A Nhiễm... Tuy rằng ta biết ta không có bản lĩnh lấy được ngươi..."
Cướp cưới nàng?
Trong lòng A Nhiễm cười lạnh.
Ở Thạch Phường trấn này, chỉ cần là nữ nhân đủ tuổi gả ra ngoài, sẽ cò người đến tranh đoạt.
Nàng mới không muốn đợi ở đây đâu, nàng muốn rời khỏi đây, đi xa, tự do tự tại.
Bất quá phụ thân sẽ không cho phép nàng rời đi, nếu nàng muốn rời khỏi Thạch Phường trấn, chỉ có thể gả cho người xứ khác.
Nhưng bình thường những người từ nơi khác đến đây nàng lại không nhìn trúng một ai cả.
Hiện tại, cuối cùng cũng xuất hiện một người khiến nàng cảm thấy có hứng thú, hơn nữa nhìn ra được hắn cũng có đủ thực lực, bộ dáng lớn lên cũng không tệ.
Chỉ là... Nữ hài tử ở bên người hắn kia thật vướng víu.
Tiểu phu nhân?
Còn nhỏ tuổi như thế, nàng có thể hiểu được cái gì.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi, A Nhiễm đột nhiên "ai nha" một tiếng, người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ nàng bị thiếu niên phía sau đẩy.
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam lại.
Mắt thấy A Nhiễm sắp té ngã, trong lúc vô ý còn duỗi tay về phía Thanh Mặc Nhan...
Trong nháy mắt này, Như Tiểu Lam thấy được điểm nóng trong mắt A Nhiễm.
Trong đầu nàng đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm: Người này... Hình như là nữ tử.
Không biết có phải do động vật trời sinh nhạy bén hay không, nàng ý thức được người này muốn kéo lên quan hệ với Thanh Mặc Nhan.
Nàng không biết nguyên nhân là gì, chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại không được thoải mái.
Thanh Mặc Nhan là của nàng, nàng mới không để cho người khác chạm vào đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip