Chương 194 - 196

Chương 194: Đêm khuya truyền chỉ, mẹ đẻ được phong làm nhất phẩm phu nhân.

Trở lại Hầu phủ, Như Tiểu Lam đang nghĩ tới đi tắm một cái thoải mái dễ chịu, rồi sau đó ngủ một giấc thật đẹp, chợt thấy Thanh Mặc Nhan từ trong phòng tắm bước ra, cư nhiên đã thay đổi một thân quan phục sạch sẽ.

Hơn nửa đêm, sao hắn lại ăn mặc thế này?

Phát giác ánh mắt khó hiểu của nàng, Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Lát nữa trong cung sẽ ban thánh chỉ xuống, ta còn phải đi tiếp chỉ."

Lúc này Như Tiểu Lam mới nhớ tới ở trong cung Thái hậu, Hoàng đế nói là muốn ban thưởng cho hắn.

Tuy rằng lúc đó hắn đã cự tuyệt, bất quá sau đó Hoàng đế lại gọi hắn ra, hai người nói chuyện một lúc.

"Ngươi nói với Hoàng đế muốn được ban thưởng cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi.

Thanh Mặc Nhan mặc xong quan phục cũng không lập tức rời đi, mà là im lặng ngồi ở ghế tựa, nhàn nhã uống trà.

"Không có gì."

Ngoài miệng nói không có gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn lại giống như đang rất chờ mong, chẳng qua loại chờ mong cùng sốt ruột này chỉ có Như Tiểu Lam mới cảm nhận được.

"Ta cũng phải đi sao?" Nàng hỏi.

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng cong lên: "Đúng."

Như Tiểu Lam vội vàng nhảy dựng lên: "Ta cũng nên thay y phục đi, ta mặc gì mới tốt đây?"

Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang, đứng dậy mở tủ ra, chọn một bộ y phục cho nàng: "Liền mặc bộ này đi."

Đó là một kiện áo gấm đỏ rực, ở trên thêu hỉ thước nháo xuân.

Như Tiểu Lam nhìn bộ y phục kia, kiểu dáng lóa mắt như thế... Thật sự được sao?

Đúng lúc này, trong viện truyền đến tiếng hạ nhân thông bẩm: "Người trong cung tới, thỉnh thế tử đến tiền viện tiếp chỉ."

Thanh Mặc Nhan nhanh nhẹn giúp Như Tiểu Lam thay y phục, hai người đi đến tiền viện.

Hơn nửa đêm còn có người trong cung tới truyền chỉ, đã sớm kinh động từ trên xuống dưới Hầu phủ.

Lão Hầu gia cũng thay qua loa quan phục, mang theo quản gia trong phủ vội vàng chạy tới.

Nhị thiếu gia bị kinh hách ốm đau nằm liệt giường, Hầu gia thử hết mọi biện pháp cũng không thể làm hắn xuống giường cùng đi tới tiền viện được.

Thái giám từ trong cung đến hiển nhiên có quen biết với Thanh Mặc Nhan, gặp mặt liền nói chuyện vài câu.

Thanh Mặc Nhan như trước lạnh mặt, nhưng cũng không làm chậm trễ đối phương, sai người đưa hồng bao thưởng cho thái giám.

Lão Hầu gia nhìn hồng bao thật dày kia, khóe mắt giật giật.

Trong phủ hắn đang khó khăn, tiểu tử này ra tay cũng thật hào phóng.

"Muộn như thế... Thật vất vả cho công công." Lão Hầu gia cũng đi lại gần góp lời.

Tình huống hơn nửa đêm tới tuyên chỉ thế này cũng không nhiều lắm, khó tránh khỏi khiến lòng người ta cảm thấy bất an, không yên ổn nổi.

"Không biết thánh chỉ này là cho ai?" Lão Hầu gia thăm dò nói.

Thái giám cười cười: "Xin chúc mừng Hầu gia."

Trong lòng Hầu gia không khỏi kích động.

Nghe ý tứ này thánh chỉ hẳn là cho hắn đi, hơn nữa thái giám còn hướng hắn chúc mừng, chắc hẳn là chuyện tốt.

Nhĩ tới thảm cảnh bây giờ của Hầu phủ, trong lòng Hầu gia không khỏi dâng lên vô hạn kỳ vọng.

Chỉ cần Hoàng đế đề bạt hắn một lần nữa, cho dù chỉ để hắn làm công việc chạy vặt, hắn cũng nguyện ý đánh khuôn mặt già này đi.

"Thời gian không còn sớm." Thái giám nhìn lên trời: "Chúng ta còn phải về báo cáo kết quả với Hoàng thượng, người đã đến đông đủ?"

Thanh Mặc Nhan không hé răng, Hầu gia xấu hổ hướng thái giám chắp tay: "Nhị tử đột nhiên mắc bệnh nặng, không xuống giường được, không thể tiếp chỉ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."

"Nga? Bệnh nặng như thế, chẳng lẽ Thiếu khanh không mời Thái y trong cung tới sao?" Thái giám thuận miệng hỏi một câu.

"Không đáng ngại, nhị đệ ta chẳng qua bị cảnh tra tấn ở nhà tù Đại lý tự dọa sợ, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

Thái giám nâng mắt lên, lại không hỏi tiếp.

Tra tấn ở nhà tù Đại lý tự có dạng gì, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi, người bình thường nhìn thấy đừng nói là bị dọa đến bệnh, chính là dọa đến điên cũng bình thường.

Lập tức, thái giám giơ lên tờ thánh chỉ, tiếng nói the thé vang lên: "Thánh thượng có chỉ..."

Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất.

Như Tiểu Lam theo sát bên người Thanh Mặc Nhan, cũng làm bộ làm tịch quỳ xuống.

Thân thể Thanh Mặc Nhan che nàng hơn phân nửa, cho nên lúc này không ai chú ý tới nha đầu giảo hoạt kia đang giả vờ quỳ, đến đầu gối còn chưa chạm đất, hơn nữa phía dưới đã có quần áo che đậy, hoàn toàn nhìn không ra.

Nội dung thánh chỉ dùng từ tương đối tối nghĩa khó hiểu, nàng chống lỗ tai lên nghe nửa ngày, miễn cưỡng nghe hiểu được một ít.

Nguyên lai Hoàng đế hạ chỉ, phong mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan Lục thị lên làm nhất phẩm phu nhân.

Không khí trong viện một thoáng ngưng trụ.

Lão Hầu gia quỳ ở nơi đó, toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh mét.

Thái giám tuyên thánh chỉ xong, ngạo mạn nâng mặt: "Thanh Hầu gia, mau tới tiếp chỉ."

Không tiếp chỉ tương đương với kháng chỉ, là tội chết phải rơi đầu.

Nếu không phải có hạ nhân bên người nâng đỡ, lão Hầu ra suýt nữa đã không đứng dậy được, thật vất vả mới đứng lên, đi đến trước mặt thái giám, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, mở miệng tạ ơn, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn.

Như Tiểu Lam nhấp miệng nhỏ, tránh sau lưng Thanh Mặc Nhan xem náo nhiệt.

Bộ dáng lão Hầu gia nhìn thế nào cũng không giống đang cao hứng, thánh chỉ phong phu nhân hắn làm nhất phẩm, đây chính là chuyện tốt, người khác có cầu cũng không được vinh quang, nhưng mà việc này tới Thanh Hầu phủ, lại giống như là đang khóc tang, đen mặt.

"Thanh Hầu gia, Hoàng thượng khẩu dụ, muốn chúng ta tận mắt chứng kiến Thanh Mặc Nhan đến từ đường dập đầu mấy cái với mẫu thân hắn, xong xuôi mới có thể trở về phục mệnh."

Thân thể lão Hầu gia hoảng lên, suýt nữa té năn trên đất.

"Đến... Đến từ đường?"

Trong từ đường thờ phụng bài vị liệt tông Thanh Hầu phủ, phàm là người trong phủ được xưng là chủ tử, đều sẽ có bài vị, đương nhiên, những tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng sẽ không được hưởng đãi ngộ này.

Thái giám đứng ở nơi đó nhìn lão Hầu gia, hai bên rơi vào thế giằng co.

Cuối cùng, vẫn là Thanh Mặc Nhan đánh vỡ trầm mặc: "Chẳng lẽ phụ thân muốn kháng chỉ?"

Cơ mặt lão Hầu gia run rẩy, tựa hồ như muốn mắng chửi người, nhưng thái giám còn ở trước mặt, hắn không dám.

"Đã là khẩu dụ của Hoàng thượng, vậy mời công công đi theo ta." Hầu gia đau vạn phần vẫn phải làm ra tư thế mời người.

Người được phép đi vào từ đường không nhiều lắm, thân phận Ngũ thị căn bản không đủ tư cách, cho nên cuối cùng đi đến từ đường chỉ có thái giám, Thanh Mặc Nhan cùng lão Hầu gia mấy người bọn họ.

Lão Hầu gia nhìn lướt qua Như Tiểu Lam, lạnh lùng nói: "Người ngoài liền không cần theo vào đi?"

Không đợi Thanh Mặc Nhan mở miệng, Như Tiểu Lam đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt ống tay Thanh Mặc Nhan: "Ta lưu lại để bảo vệ Thanh Mặc Nhan, miễn cho ngươi khi dễ hắn!"

Nghe xong lời này, thái giám liền cười ra tiếng: "Khó trách đến ngay cả Hoàng thượng cũng yêu thích Như cô nương, quả nhiên là cái biết đau người."

Khóe miệng lão Hầu gia run rẩy, nghe thái giám nói thế, hắn thật không có cách nào đi trách cử Như Tiểu Lam nữa, đến ngay cả Hoàng thượng cũng thích người, ngươi dựa vào cái gì đi chỉ trích.

Quản gia trong phủ mở cửa từ đường, mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Thanh Mặc Nhan bước chân chậm nửa nhịp, cố ý dừng ở phía sau.

Như Tiểu Lam nhấc góc váy đang chuẩn bị gian nan vượt qua ngạch cửa cao kia, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to.

Ngẩng đầu, thấy Thanh Mặc Nhan đứng đó nhìn xuống nàng, ánh mắt trong trẻo, tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm.

Ngay tại lúc nàng đưa tay nhỏ bé tới, để Thanh Mặc Nhan tùy ý ôm nàng đi qua cửa, nàng nghe thấy hắn nói nhỏ: "Con dâu hẳn là muốn gặp mẹ chồng đi."

Chương 195: Tế bái sao lại nhìn giống như bái đường.

Sau khi Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam vào từ đường liền buông tay ra, tay áo dài buông xuống, che lấp bàn tay đang nắm chặt tay nhỏ bé của nàng.

Cả đầu Như Tiểu Lam đều bị câu nói kia nhét đầy.

Con... Con dâu muốn gặp mẹ chồng...

Thanh Mặc Nhan, hắn nghiêm túc sao?

Mọi người đi vào từ đường, thái giám nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Thiếu khanh, thời gian không còn sớm, mau chút hành lễ, chúng ta cũng phải về phục mệnh với Hoàng thượng."

Thanh Mặc Nhan đứng im không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua các bài vị trên bàn thờ, nói một câu: "Nơi này không có bài vị mẫu thân ta."

Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai mọi người còn kinh động hơn cả tiếng sấm sét.

Bài vị mẫu thân Thanh Mặc Nhan cư nhiên không được cung phụng ở trong từ đường, này chẳng phải biểu lộ nàng không được Thanh Hầu phủ công nhận là chính thất phu nhân?

Thái giám chuyển hướng đến lão Hầu gia: "Thanh Hầu gia, ngài nên cho chúng ta lời giải thích đi?"

Thái dương lão Hầu gia nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt lặng yên nhìn về phía quản gia.

Quản gia cắn chặt răng, phịch một cái quỳ xuống đất: "Đều là lỗi của lão nô, lúc trước quét dọn từ đường, lão nô vô ý làm nghiêng bàn thờ, khiến bài vị Lục phu nhân rơi vào chậu than..."

Không đợi Thanh Mặc Nhan mở miệng, lão Hầu gia đã tức giận quát: "Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm, gây ra chuyện như vậy vì sao không sớm nói ra!"

"Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết." Quản gia quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, không lâu sau, trán đã đụng đến chảy máu.

Lão Hầu gia nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan cùng thái giám ai cũng không lên tiếng, quản gia chỉ có thể tiếp tục dập đầu.

Thanh âm đầu va chạm với mặt đất vang lên trong đêm khuya.

Lão Hầu gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhan, ngươi xem..."

"Nô tài làm việc không trung thực còn giữ lại làm gì." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Người tới, kéo hắn ra ngoài đánh chết, miễn cho hắn đụng đến chết làm ô uế mặt đất."

Quản gia run rẩy, hắn đi ra gánh tội thay cũng là bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng dù cho phải ăn chút đau khổ, lão Hầu gia cũng sẽ vì hắn làm lụng vất vả trong phủ nhiều năm mà bảo vệ tính mạng cho hắn, không nghĩ tới một câu của Thanh Mặc Nhan đã định cho hắn tội chết.

"Hầu gia! Hầu gia!" Huyền Ngọc dẫn người vào kéo quản gia ra ngoài, hai chân quản gia đạp loạn, ôm lấy cửa không chịu buông ra: "Hầu gia xin hãy cứu lão nô, lão nô ở trong phủ nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao, ngài để cho lão nô một con đường sống đi!"

Thanh Mặc Nhan không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Huyền Ngọc: "Còn sững sờ ở đấy làm cái gì, nô tài này làm hỏng ý chỉ của Hoàng thượng, chẳng lẽ cho rằng mình còn có thể sống tiếp sao?"

Trên tay Huyền Ngọc dùng sức, chỉ nghe "rắc" một tiếng, xương cằm quản gia đã bị vặn lệch, hắn mở miệng cũng chỉ có thể ô ô vài tiếng rồi không kêu được câu nào nữa, bị người ta kéo ra ngoài như kéo một con chó chết.

Cơ mặt lão Hầu gia nhảy loạn, Như Tiểu Lam cảm thấy tròng mắt hắn sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Thái giám nói: "Dù cho bài vị Lục thị bị hư hỏng, chúng ta cũng không thể trở về phục mệnh như thế được."

Lão Hầu gia phải căng da đầu liên tục nói phải, vội vàng sai người đi làm một cái bài vị mới cung phụng ở trên bàn thờ.

Có người để đệm bồ đoàn ở trước bàn thờ.

Thanh Mặc Nhan cất bước tiến lên, nhưng tay hắn còn túm lấy Như Tiểu Lam, cho nên khi đang mơ mơ hồ hồ, Như Tiểu Lam đã bị hắn kéo đến trước bàn thờ.

Thanh Mặc Nhan dẫn dắt, Như Tiểu Lam liền đứng ở trước đệm bồ đoàn.

"Lam Lam, cùng quỳ lạy mẹ đẻ với ta." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía nàng.

Lam Lam...

Xưng hô này, nàng vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không được nghe ai gọi nàng như vậy nữa.

Trừ bỏ ông nội ra, cho tới bây giờ chưa từng có ai đem nàng để ở trong lòng, sau khi ông nội tạ thế (Từ giã cõi đời), nàng sinh trưởng giống như cỏ dại, không tìm thấy phương hướng, đã vậy thúc phụ còn thường xuyên ép nàng, muốn cướp hết gia sản của ông nội từ trên tay nàng.

Vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn có nơi để dựa vào.

Đôi mắt giống như phỉ thúy chứa đầy giọt nước nhỏ vụn, Như Tiểu Lam chớp mắt to, không muốn để hơi nước che đi tầm mắt.

Thanh Mặc Nhan trực tiếp quỳ gối xuống đất, Như Tiểu Lam ngoan ngoãn quỳ cùng hắn trên đệm bồ đoàn, lúc này đây, nàng không lười biếng, mà là thực lòng quỳ lạy.

Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang thành kính quỳ trước bàn thờ, hô hấp lão Hầu gia càng thêm trầm trọng.

Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan chợt lóe lên ý cười thả lỏng, mang theo nha đầu mặc cẩm y đỏ thẫm cùng bái ba cái đại lễ về phía bài vị Lục thị.

Khi Thanh Mặc Nhan đứng dậy trực tiếp ôm Như Tiểu Lam lên, động tác thuần thục mà vô cùng thân thiết.

Lão Hầu gia cảm thấy bản thân rốt cuộc duy trì không nổi, hắn vất vả chống đỡ đến khi thái giám rời đi, lúc này mới được tôi tớ nâng đỡ trở về.

Tôi tớ buông màn xuống, thổi tắt nến.

Lão Hầu gia lâm vào trong bóng đêm vô biên.

Chính là, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên ánh mắt trong suốt như hồ nước của phụ nhân.

Không có thân phận, không có địa vị, nghe nói là từ Tề quốc xa xôi chạy nạn tới Dạ Hạ quốc.

Vốn tưởng rằng hắn nhặt được bảo bối, không nghĩ tới nàng đã sớm mang thai nghiệt chủng.

Sau khi chết còn được phong làm nhất phẩm phu nhân.

Chỉ cần nghĩ tới ngày sau bài vị của nàng được quang minh chính đại đặt trong từ đường, lão Hầu gia liền cảm thấy cả người khó chịu.

Nghiệt chủng!

Lão Hầu gia thở dốc thật sâu, trằn trọc khó ngủ.

Bất quá dù cho trong lòng hắn có hận, có giận, nhưng vẫn biết hiện tại Hầu phủ phải dựa vào ai để giữ thể diện.

Hôm sau khi Như Tiểu Lam đi đến Bạch Hạc học viện, vẫn là do Thanh Mặc Nhan ôm lên núi.

Dọc theo đường đi, nàng che mặt nhỏ không hở một điểm.

Tối hôm qua khi bị Thanh Mặc Nhan nắm trở về, nàng vốn tưởng rằng tinh thần hắn sẽ sa sút, không nghĩ tới hắn lại còn hứng trí kéo nàng đi tắm nước ấm.

Rồi còn mệnh lệnh nàng giúp hắn lau khô tóc, kết quả chờ đến khi bọn họ đi ngủ, trời đã gần sáng.

Thanh Mặc Nhan làm việc quanh năm, dù cho trắng đen đảo điên cũng sẽ không thấy buồn ngủ, nhưng mà nàng lại không được như vậy, há miệng nhỏ không ngừng ngáp, một đôi mắt mèo nước mắt lưng tròng.

Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ ngồi xuống, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng vào nàng.

"Ai khi dễ ngươi?"

"... Trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra.. Còn có thể là ai..." Trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, Như Tiểu Lam hàm hồ đáp một câu.

"Hắn sao lại khi dễ ngươi?" Biểu cảm Vu Tĩnh Kỳ có chút nghiêm túc.

Như Tiểu Lam không chú ý tới lời này của nàng mang cho người khác bao nhiêu hiểu lầm: "Còn có thể thế nào, tam bồi."

"Tam bồi là cái gì?"

"Bồi tắm bồi ngủ... A... Buồn ngủ quá." Nàng lại ngáp to một cái, lời nói sau đó đã bị nàng nuốt trở vào.

Sắc mặt Vu Tĩnh Kỳ có chút trắng bệch: "Ngươi không phải dưỡng nữ của Thanh Mặc Nhan sao?"

"Ai nói?"

"Không phải hắn nhận nuôi ngươi sao?" Vu Tĩnh Kỳ cũng không biết chính mình bị làm sao, trước kia hắn sẽ không hỏi đông hỏi tây về loại chuyện này, nhưng mà nhìn tiểu nha đầu mơ hồ kia, hắn lại nhịn không được muốn biết mọi thứ liên quan đến nàng, nhưng cũng không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng.

"Đúng vậy, nhưng hắn cũng không muốn ta làm nghĩa nữ của hắn... Dù sao ta cũng không sống được bao nhiêu năm..." Nói đến sau, đến ngay cả nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, đầu để trên mặt bàn, hô hô ngủ.

Chương 196: Hù chết vi sư, tiếng đàn ma tính như thế.

Trong học đường, tiếng đàn chầm chậm.

Tiêu Sa Lai gõ quạt xuống, đánh vào trên cây đàn của Vu Tĩnh Kỳ.

"Tranh..." một tiếng, đàn Vu Tĩnh Kỳ lệch âm.

"Đây là lần thứ ba ngươi thất thần." Khuôn mặt Tiêu Sa Lai mang theo mỉm cười, trong mắt lại mang theo tia cảnh cáo: "Nếu còn có lần sau, ngươi để đàn lên trên đầu rồi ra ngoài cửa đứng cho ta!"

Vu Tĩnh Kỳ rũ mắt, không nói một lời.

Hắn cũng không muốn thất thần, nhưng mà cả đầu hắn đều là câu nói kia của Như Tiểu Lam: Dù sao ta cũng không sống được bao nhiêu năm...

Thừa dịp Tiêu Sa Lai xoay người ra chỗ khác, Vu Tĩnh Kỳ liền liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.

Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đều ghé vào trên cây đàn của nàng, đang ngủ say.

Vu Tĩnh Kỳ duỗi tay sờ ngực chính mình, Thái hậu đưa cho hắn một khối bài hộ mệnh, để ở trong túi gấm nho nhỏ, bảo hắn đeo lên cổ, nói là Như Tiểu Lam tự tay chế ra, có thể ở thời điểm nguy hiểm bảo hộ hắn.

Nha đầu này rốt cuộc là người như nào, vì sao lại làm lòng hắn lo lắng đến thế.

Vu Tĩnh Kỳ lại lần nữa khảy lệch âm, ánh mắt sắc bén của Tiêu Sa Lai nhìn qua.

Như Tiểu Lam ngáp một cái, thanh tỉnh chút, duỗi tay ra khảy đàn.

Tuy rằng nàng không hiểu đàn cổ, nhưng mà nghe nhiều ngày như thế, vẫn là có chút cảm giác, ít nhất có thể tìm được đa số âm điệu.

Nhưng mà chút điểm cầm kỹ nhỏ này của nàng ở trong đám người, tựa như một con vịt đen lẫn vào đàn thiên nga trắng muốt.

Tiêu Sa Lai nắm chặt cây quạt trong tay: "Như Tiểu Lam, ngươi không mệt sao?"

"Vừa ngủ một giấc, đỡ hơn rồi." Như Tiểu Lam cười hì hì: "Đa tạ Tiêu tiên sinh quan tâm."

Tiêu Sa Lai cười xán lạn, trong phòng học lập tức rơi vào mảnh tĩnh mịch.

Ai nấy đều thấy được, giờ phút này Tiêu tiên sinh cười xán lạn bao nhiêu, nội tâm hắn càng cuồng dã bấy nhiêu.

Nếu không phải vì hắn không tàn nhẫn bằng Đại lý tự Thiếu khanh, lo lắng tương lai mình sẽ không có phần mộ, hắn thật muốn lập tức đá văng nha đầu này ra ngoài.

Như Tiểu Lam khảy đàn, từng chút từng chút, cực kỳ nghiêm túc.

"Ngươi đây là đàn sao?" Tiêu Sa Lai cười khinh thường.

"Không hẳn là vậy... Mấy ngày nay ta có phổ được một bài nhạc, không bằng ta đàn cho Tiêu tiên sinh nghe một chút?" Như Tiểu Lam mở to đôi mắt hồn nhiên.

Tiêu Sa Lai suýt nữa bị sặc.

Phổ nhạc? Nàng cho rằng nàng là ai?

Tiêu Sa Lai cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng quạt xếp gõ lên mặt bàn, nói với mọi người: "Như Tiểu Lam nói nàng viết được một khúc nhạc, không bằng hiện tại để nàng đàn cho chúng ta nghe như thế nào?"

Tiêu tiên sinh đã nói như thế, đám học sinh cũng không ai dám phản bác, chỉ có thể nói được.

Vu Tĩnh Kỳ lo lắng nhìn về phía Như Tiểu Lam, thấp giọng trách cứ: "Ngươi muốn tiếp tục ở lại học viện thì đừng có nháo!"

Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: "Ngươi một chút cũng không tin ta."

Vu Tĩnh Kỳ không khỏi nghẹn họng.

Hắn quả thực chưa từng tin tưởng qua nàng, bất quá cái này cũng không thể trách hắn, nha đầu không đáng tin cậy như thế, ai dám tin.

Như Tiểu Lam đắc ý ngẩng cao đầu: "Các ngươi phải nghe cho kỹ, ta còn kết hợp với hát nữa a."

Tiêu Sa Lai khoanh tay, con ngươi mị hoặc khép hờ, chỉ có mấy học sinh ở gần hắn mới nghe thấy từ trong mũi hắn phát ra tiếng hừ lạnh.

Như Tiểu Lam thử đàn trước, thanh âm đơn điệu mà trúc trắc.

Tiêu Sa Lai cười càng thêm khinh thường.

Rốt cuộc, Như Tiểu Lam tìm đúng âm, ngón tay khảy trên đàn cổ, miệng hát lên: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau, một con không có đầu, một con không có đuôi. Thật là kỳ quái, thật là kỳ quái..."

"Lạch cạch!" Quạt xếp trên tay Tiêu Sa Lai rơi xuống đất.

Cây quạt bật nhẹ trên mặt đất, tựa như người sắp chết đang cố giãy giụa, rồi sau đó ngã xuống, không nhúc nhích nữa.

Trong phòng học, tĩnh lặng cực kỳ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Như Tiểu Lam, tiếng đàn, phảng phất như tiếng đá vỡ vụn không ngừng truyền đến tai mọi người.

"Đi, đi..."

Vu Tĩnh Kỳ tựa như choáng váng ngồi ngốc ở chỗ kia, bên tai chỉ còn lại tiếng hát mang theo ma tính: "Hai con hổ... Hai con hổ..."

Tiêu Sa Lai mỉm cười, chậm rãi giơ lên khuôn mặt quyến rũ động lòng người, hướng lên không trung, sau đó, thẳng tắp ngã về phía sau.

Té xỉu.

"Tiêu tiên sinh!"

"Tiêu tiên sinh, ngài phải cố chịu đựng!"

"Tiêu tiên sinh, ngài mau tỉnh..."

Nhóm học sinh loạn thành một đoàn, ba chân bốn cẳng tiến đến nâng Tiêu Sa Lai lên, vừa vỗ vỗ ngực hắn, vừa đấm đánh sau lưng.

Qua hồi lâu, Tiêu Sa Lai mới nhíu mày, mở mắt ra.

"Tiên sinh, rốt cuộc ngài đã tỉnh." Một danh học sinh thân thiết nói.

Tiêu Sa Lai nâng mắt lên, u buồn nhìn bốn phía xung quanh, mở miệng nói: "Vừa rồi vi sư gặp ác mộng, có người đàn một khúc nhạc rất đáng sợ."

"Tiêu tiên sinh, ngài không có nằm mơ." Vu Tĩnh Kỳ tiến lên nói.

"Tiêu tiên sinh, ta hát như thế nào?" Như Tiểu Lam vươn đầu ra: "Hai con hổ, hai con hổ..."

Tiêu Sa Lai hướng ánh mắt về phía trước, nói một câu: "Vi sư lại choáng váng." Ngã trở lại xuống đất.

"Mau đưa Tiêu tiên sinh đến Tàng thư lâu." Vu Tĩnh Kỳ đề nghị.

Mấy người nâng Tiêu Sa Lai lên, rời phòng học.

Không có tiên sinh giáo tập, nhóm học sinh rất nhanh cũng tan rã, đồng loạt rời khỏi phòng học.

Vu Tĩnh Kỳ thừa dịp người xung quanh không chú ý, một phen túm lấy Như Tiểu Lam, lôi nàng đi.

"Ai... Ai? Ngươi muốn đi đâu?" Như Tiểu Lam khí lực không bằng hắn, chỉ có thể bị hắn kéo đi.

Đi đến chỗ không người, Vu Tĩnh Kỳ lúc này mới buông tay ra.

"Như Tiểu Lam ngươi đừng náo loạn nữa có được không." Vu Tĩnh Kỳ quả thực không biết nên biểu đạt tâm tình của bản thân như thế nào: "Từ khi ngươi đến học viện, liền không có một ngày thái bình qua, coi như ta cầu xin ngươi, có thể có một chút bộ dáng của nữ hài tử hay không."

Như Tiểu Lam không cho là đúng: "Vì sao ta phải có bộ dáng nữ hài tử?"

Vu Tĩnh Kỳ đen mặt, chỉ vào nàng: "Ngươi nhìn ngươi xem, có điểm nào giống với tiểu thư khuê các."

"Ta vốn dĩ là dã hài tử không cha không mẹ, cho tới bây giờ cũng không phải tiểu thư khuê các gì." Như Tiểu Lam trợn trừng mắt, trong lúc không cẩn thận, nàng đem sự thật nói ra.

Nhưng mà Vu Tĩnh Kỳ lại hiểu sai, hắn nhớ tới Thái hậu đã từng nói đến thân thế của Như Tiểu Lam.

Từ nhỏ phụ mẫu đã bị con rối đứng đầu giết chết, còn không phải là dã hài tử sao.

"Ta... Ta không có ý này." Vu Tĩnh Kỳ chỉ cảm thấy đầu lưỡi như bị đóng băng, nháy mắt không còn nhanh nhẹn.

"Ta tới học viện chỉ là để giúp Thanh Mặc Nhan tra án, ngươi không cần chê ta phiền, chờ vụ án kết thúc tự ta sẽ rời khỏi."

Nơi phá án này, chính là cầu nàng cũng không đến đâu.

Cái gì mà học đàn, mỗi ngày không phải luyện chữ thì cũng vẽ tranh, phiền chết đi được.

"Rời khỏi, ngươi muốn đi đâu?" Vu Tĩnh Kỳ lập tức nhớ tới câu nói khi nàng ngủ gà ngủ gật.

"Như Tiểu Lam, ngươi nói thật với ta, ngươi nói cái kia... Ngươi sống không được bao nhiêu năm... Là có ý gì?" Vu Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.

"Ngươi hỏi cái này a." Như Tiểu Lam không để ý nói: "Ta chỉ có mười ba, mười bốn năm thọ hạn, cho nên chờ ngươi tới ba mươi, ta đã sớm không còn nữa."

Một trận gió lạnh thổi qua, ngưng kết ở trong lòng Vu Tĩnh Kỳ, nụ hoa còn chưa kịp nở đã bị đóng băng, rơi vào trong bóng tối...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip