Chương 236 - 238
Chương 236: Lễ vật của nhị thiếu gia, vật nhỏ lại ngủ bất tỉnh?
Sau khi trở về sân của mình nhị thiếu gia liền như người mất hồn mất vía.
Thời điểm Ngũ thị ở bên cạnh hầu hạ hắn dùng cơm, liên tục thấy hắn nhìn chằm chằm đôi đũa đến ngẩn người.
"Nhị gia đang suy nghĩ cái gì?" Ngũ thị hỏi.
Nhị thiếu gia liền đem chuyện hôn sự của Tần Thiệu Du kể ra.
"Đối phương là quan võ thất phẩm." Nhị thiếu gia cười nhạo nói: "Hắn cũng xứng lấy biểu muội của ta."
Ngũ thị có chút ngoài ý muốn: "Việc kết thân này là do ai an bài?"
"Đại ca ta." Nhị thiếu gia rầu rĩ không vui: "Sau khi xuất giá biểu muội sẽ ở lại kinh thành, người ngoài nếu nghe được người Thanh Hầu phủ chúng ta gả cho một quan võ phẩm thấp như thế, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng hay sao."
Ngũ thị tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát hắn, nhị thiếu gia lại phiền chán đẩy ra, một mình vào trong phòng.
Tâm phúc hầu hạ bên người nhị thiếu gia nhìn ra hắn đang có tâm sự, liền đi qua nói nhỏ: "Nhị gia, việc hôn nhân này là do Thế tử giúp đỡ tác hợp, nếu ngài không hài lòng không bằng đến nói với lão Hầu gia một tiếng... Tiểu thư phủ chúng ta sao có thể gả cho loại người như thế được, sau này nhị gia người làm sao còn mặt mũi gặp người nữa."
"Phụ thân hắn sợ là sẽ không quản việc này." Nhị thiếu gia do dự nói.
Lão Hầu gia kiêng kị nhất chính là Thanh Mặc Nhan, hắn làm sao dễ dàng đi quản chuyện này.
"Đúng rồi." Nhị thiếu gia đột nhiên ngồi thẳng lên: "Ngươi nói... Không bằng ta cưới biểu muội thì thế nào?"
Tâm phúc cười trừ nói: "Kia chính là phúc khí của biểu tiểu thư."
Nhị thiếu gia càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng: "Cứ như vậy cô mẫu cũng không cần lo lắng biểu muội gả đi sẽ bị người bắt nạt nữa, đều là người trong nhà, cô mẫu chắc chắn sẽ rất vui."
Hắn nhảy dựng lên vui sướng, cuối cùng lấy từ ngăn tủ ra một cái hộp gấm.
Dùng tay áo lau chùi cẩn thận mặt trên của hộp, hắn đem hộp mở ra, bên trong là một đôi vòng tay được làm từ vàng ròng.
Đây là vật mấy ngày trước hắn lấy từ chỗ Ngũ thị ra, nguyên bản nói là muốn tìm một công việc khác, chuẩn bị trước để dùng.
"Ngươi đi, đưa thứ này cho biểu muội, cứ nói là ta tặng." Nhị thiếu gia nói.
"Còn muốn tiểu nhân truyền lời gì nữa không?" Tâm phúc hỏi.
Nhị gia suy nghĩ, lắc đầu nói: " Trước đừng nói thêm gì cả, chuyện này vẫn chưa hoàn thành, miễn cho bị đại ca phát hiện."
Hắn có tâm tư khác, sợ bị Thanh Mặc Nhan phát hiện sẽ không thể giải thích.
Khi tâm phúc của nhị thiếu gia đến sân của Tần Thiệu Du, Tần Thiệu Du đang ở trong phòng nói chuyện cùng với Như Tiểu Lam.
Cô mẫu đem tờ danh sách của hồi môn đến, lần này tới kinh thành, các nàng mang theo không ít đồ vật, nhưng vẫn phải thêm vào một chút nữa cho đủ.
Như Tiểu Lam ngồi ở trên giường đất, hai chân rũ xuống, tò mò nhìn nha hoàn trong phòng bận tới bận lui.
"Không cần mấy thứ này." Tần Thiệu Du chỉ vào mấy thứ trong tờ danh sách nói: "Gia cảnh Úy Tử Ngang không được tốt, nên sính lễ hắn đưa qua sẽ không nhiều lắm, đồ cưới của ta cũng không nên quá nhiều sẽ tốt hơn."
Nha hoàn cười nói: "Tiểu thư chưa gì đã đau lòng cho cô gia."
Tần Thiệu Du đỏ mặt: "Ngươi nha đầu chết tiệt kia, xem ta có xé miệng ngươi không!"
Như Tiểu Lăm cắn hạt dưa, cười hì hì xem náo nhiệt.
"Đúng rồi, tại sao hôm nay biểu ca không phái người đến gọi ngươi về?" Tần Thiệu Du cố ý chuyển đề tài, hỏi Như Tiểu Lam một câu.
"Thanh Mặc Nhan đi ra ngoài làm việc." Như Tiểu Lam phun vỏ hạt dưa từ trong miệng ra.
Kỳ thực Thanh Mặc Nhan muốn đi đến điền trang ngoài thành, bọn họ phải theo chân Trường Hận đi tìm Trường Nguyên lão tiên sinh một thời gian, nhưng lại không muốn đem việc này báo lên quan trên, cho nên mới phải ở lại điền trang ngoài thành vài ngày, sau đó mới từ nơi đó rời đi.
Vì vậy phải chuẩn bị tốt mọi thứ trước, hơn nữa cũng sắp đến những ngày mừng năm mới, Thanh Mặc Nhan để xe ngựa nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, còn mua vào không ít quần áo mùa đông.
"Tiểu thư, nhị gia phái người tới." Ngoài cửa truyền đến tiếng thông bẩm của nha hoàn.
Lỗ tai Như Tiểu Lam lập tức dựng đứng lên, nhị thiếu gia cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn phái người tới đây làm cái gì?
Từ bên ngoài tiến vào một gã sai vặt, cười trừ nói: "Nhị gia bảo tiểu nhân tới tặng đồ."
Nói xong đưa lên một hộp gấm.
Nha hoàn bên người Tần Thiệu Du đi qua nhận lấy cái hộp.
Tần Thiệu Du tò mò mở hộp ra, Như Tiểu Lam vươn cổ qua nhìn nhìn.
Thấy trong hộp là một đôi vòng tay được làm từ vàng ròng.
Tần Thiệu Du mờ mịt nhìn gã sai vặt: "Đây là... Ý gì?"
Gã sai vặt cười nói: "Nhị gia chúng ta không có ý gì khác, biểu tiểu thư thích là được, tiểu nhân xin phép cáo lui."
Nói xong hành lễ, lui ra.
Tần Thiệu Du vốn định gọi đối phương lại, nhưng gã sai vặt kia lại đi quá nhanh, chờ đến khi nha hoàn của nàng đuổi ra đến cửa, đối phương đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
"Vô sự hiến ân cần, không phải gian tức đạo (*)." Như Tiểu Lam nói thầm một câu, thanh âm không lớn, Tần Thiệu Du lại nghe thấy rõ rành mạch, nàng không khỏi nhìn Như Tiểu Lam nhiều hơn một chút.
(*)Vô sự hiến ân cần, không phải gian tức đạo: không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm
"Nhị thiếu gia đưa thứ này tới quả thực có chút không thích hợp với lễ nghi." Nha hoàn ở một bên nói.
Tần Thiệu Du đóng hộp lại, giao cho nha hoàn: "Đem vật này đưa đến chỗ mẫu thân đi."
Nha hoàn tiếp nhận hộp, đúng lúc này Huyền Ngọc bước vào sân.
"Như cô nương, Thế tử đã trở lại, bảo thuộc hạ đến đón ngài về."
"Xem đi, biểu ca lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ ta đem người của hắn kéo đi mất." Tần Thiệu Du trêu ghẹo nhéo nhéo mặt Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam đi theo Huyền Ngọc trở về, đem việc nhị thiếu gia tặng đồ nói cho Thanh Mặc Nhan nghe.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lập tức thay đổi, đi ra cửa gọi Huyền Ngọc lại đây, thấp giọng phân phó một hồi.
Như Tiểu Lam rõ ràng cảm giác được Thanh Mặc Nhan có chút tức giận, tuy rằng hắn nhìn qua không khác mấy so với bình thường, nhưng với sự hiểu biết của nàng về hắn, hắn càng tỏ ra đạm mạc bình tĩnh, trong lòng lại càng chứa nhiều chuyện.
Như Tiểu Lam không biết Thanh Mặc Nhan an bài thế nào, bởi vì ngày hôm sau nàng đã theo hắn rời khỏi Hầu phủ, đi đến điền trang ngoài thành.
Thanh Mặc Nhan với Hầu gia không hợp nhau, trong kinh thành ai cũng biết điều này, cho nên tết nhất Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi thành mọi người cũng không mấy để ý đến.
Ở trong điền trang một đêm, sáng sớm hôm sau, Trường Hận cũng đã đến đây.
Thanh Mặc Nhan chuẩn bị bốn chiếc xe ngựa, Huyền Ngọc chọn ra bốn mươi tử sĩ thân thủ tốt nhất, ăn mặc giống như hộ vệ cưỡi ngựa đi theo bảo hộ.
Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới, Sử Đại Thiên cư nhiên cũng tới đây.
Nàng không thể không than thở, Thanh Mặc Nhan quả là rất biết cách dùng người.
Đoàn xe lặng lẽ rời khỏi điền trang, đi về phía bắc.
Trong xe, Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan mở bản đồ ra, liên tục chỉ trỏ.
Như Tiểu Lam ôm túi sưởi, híp mắt, chỉ chốc lát sau đã lăn ra ngủ ở trong xe.
Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, bởi vì là mấy ngày cuối năm, trên đường cơ hồ cũng không có thương lữ hay người đi đường, cho nên một đường này có thể xưng là thuận lợi bay nhanh mà đi.
Buổi sáng hôm nay, không trung xuất hiện vài bông tuyết.
Bắt đầu chỉ là vài bông tuyết nhỏ, đến giữa trưa, tuyết càng rơi càng nhiều, sau đó đến ngay cả đường cũng không thấy rõ nữa.
"Còn xa lắm không?" Thanh Mặc Nhan ở trong xe hỏi.
"Phía trước không xa có một tòa thành nhỏ, đi qua tòa thành kia sẽ đến đường núi phía sau." Huyền Ngọc ở bên ngoài trả lời nói, áo choàng trên người hắn đã bị tuyết nhuộm thành màu trắng.
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang ngủ trên đùi hắn, tuy rằng đi đường có chút buồn tẻ, nhưng thời gian nàng ngủ cũng quá lâu rồi đi.
Thanh Mặc Nhan không khỏi có chút lo lắng.
Cũng may lần này có Trường Hận đi cùng bọn họ, tìm nàng đến xem thử, Trường Hận lại nói thân thể Như Tiểu Lam không có vấn đề gì.
Hắn cũng không có biện pháp, đành phải để im cho nàng ngủ.
Đến ngày hôm sau, hắn phát hiện ngay cả khi ăn cơm nàng cũng không tỉnh lại, dù cho cố gắng gọi ra sao, nàng cũng vẫn mơ mơ màng màng, vừa ăn vừa ngủ.
Thanh Mặc Nhan không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi nàng từ mèo hương hóa thành hình người.
Lúc đó, bộ dáng của nàng cũng mơ mơ màng màng như vậy, đến ngay ăn cơm cũng có thể lăn ra ngủ ở trên mâm.
Chương 237: Thiếu khanh phải nhẫn nhịn, người tình ta nguyện ăn vào mới thoải mái.
Đội ngũ của Thanh Mặc Nhan tiến vào thành nhỏ.
Hai tên tử sĩ đi theo Sử Đại Thiên vào thành trước, thuê một tòa tiểu viện.
Vì Như Tiểu Lam đang ở trong tình trạng này nên Thanh Mặc Nhan không dám nghỉ ngơi ở khách điếm.
Nhìn tiểu viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trường Hận tán dương khen Sử Đại Thiên một câu: "Thực không nhìn ra, ngươi làm việc cũng không đến nỗi nào."
Sử Đại Thiên chân chó nói: "Chủ yếu là nhờ Thế tử ra tay hào phóng."
Lời này thực ra cũng không phải là giả, chỉ cần chịu bỏ tiền, muốn tìm dạng địa phương nào mà chẳng được.
Thanh Mặc Nhan sai người dọn dẹp phòng một phen, lúc này mới đem Như Tiểu Lam đang ngủ như bùn mềm quấn vào trong chăn.
Đêm hôm đó Như Tiểu Lam đột nhiên sốt cao, cả người nóng không khác gì bếp lò nhỏ.
Nửa đêm Thanh Mặc Nhan gọi Trường Hận tới.
Trường Hận cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, bởi vì dọc theo đường đi Như Tiểu Lam luôn ngủ say, căn bản không thể nào đột nhiên sinh bệnh được.
"Xem qua mạch tượng không có vấn đề gì." Trường Hận bất đắc dĩ nói.
"Chẳng lẽ lại giống như lần trước?" Thanh Mặc Nhan cau mày.
"Lần trước?"
Thanh Mặc Nhan kể qua chuyện Như Tiểu Lam trưởng thành, Trường Hận nghe xong trầm tư mất nửa ngày, sau đó cũng không dám đưa thuốc lung tung, chỉ có thể bảo Thanh Mặc Nhan chú ý quan sát.
Trời gần sáng, Như Tiểu Lam lúc này mới hạ sốt, thân thể cuộn thành một đoàn, theo bản năng dựa đến gần Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan càng thêm tin tưởng đây là quá trình nàng trưởng thành, vì thế phân phó đám người Huyền Ngọc ở lại thành nghỉ ngơi thêm một ngày.
Như Tiểu Lam liên tục ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau, hai buổi tối liên tiếp Thanh Mặc Nhan đều không dám ngủ, luôn lo lắng, cách một lúc lại duỗi tay ra thử sờ nàng.
Thời điểm ánh sáng trắng mông lung tỏa ra, cơn buồn ngủ của Thanh Mặc Nhan không thấy đâu nữa, hắn chậm rãi tiến lại gần nàng.
Thân thể đang cuộn tròn của Như Tiểu Lam lại lớn thêm một vòng.
Cánh tay và chân trở lên thon dài hơn, rốt cuộc không còn cảm giác toàn là thịt nữa, bất quá gương mặt kia vẫn mũm mĩm như xưa.
Như Tiểu Lam chậm rãi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen trắng rõ ràng, dọa nàng suýt nữa nhảy dựng lên.
"Thanh Mặc Nhan?" Nàng mơ hồ nói: "Ngươi đang nhìn cái gì?" Há mồm, phát hiện giọng nói bản thân có chút thay đổi.
Thiên a!
Như Tiểu Lam ngồi bật dậy, mái tóc thật dài buông xõa xuống, che mất khuôn mặt nàng.
Tóc lại mọc dài thêm, quả nhiên là... Cúi đầu nhìn toàn thân, ngây người.
Y phục của ta!
Như Tiểu Lam vèo một cái chui vào trong chăn.
Thanh Mặc Nhan, hỗn đản nhà ngươi! Y phục của ta đâu!
Khóe mắt Thanh Mặc Nhan tràn ra ý cười nồng đậm, ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng tựa như bầu trời đêm sâu không lường được.
Như Tiểu Lam chợt cảm thấy có một bàn tay to đang thò vào trong chăn, bàn tay đó dừng ở trên cánh tay nàng, chậm rãi di chuyển lên bả vai nàng, cuối cùng nhéo nhéo sau cổ nàng, tháo cái vòng trên cổ nàng ra.
Từ sau lần nàng đột nhiên lớn lên, Thanh Mặc Nhan đã sai người sửa lại vòng cổ để có thể điều chỉnh lớn nhỏ.
Sau khi điều chỉnh xong hắn lại đeo lên cổ nàng, khi tầm mắt lướt qua hai khối đá ngũ sắc, ánh mắt liền tối lại.
Như Tiểu Lam có chút đắc ý, rốt cuộc nàng cũng đã trưởng thành.
Ha ha ha, nàng đã là người lớn, cuối cùng cũng không bị gia hỏa này ôm tới ôm lui nữa.
Di? Vì sao sau khi Thanh Mặc Nhan giúp nàng đeo vòng cổ xong lại không lấy tay ra, bàn tay còn trượt xuống lưng nàng...
"Ngươi mau lấy tay ra." Nàng khẩn trương nói.
Bàn tay Thanh Mặc dừng ở nơi gần thắt lưng nàng, ngón tay hoạt động qua lại theo sống lưng nàng.
"Mới lớn lên đã cảm thấy đủ lông đủ cánh?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất mang theo tia lửa.
Trong lòng Như Tiểu Lam vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
"Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy, chúng ta hiện tại vẫn đang ở bên ngoài."
"Nói như vậy chỉ cần trở về là được?" Thanh Mặc Nhan nheo mắt, bàn tay to một lần nữa trượt từ trên sống lưng nàng xuống.
Như Tiểu Lam nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời hắn thế nào.
Thanh Mặc Nhan cũng đã tính toán ở trong lòng, nếu trái cây đã chín, mạnh mẽ nuốt xuống cũng không phải là cách, lại nói nếu dọa đến vật nhỏ, khiến nàng sinh ra tâm lý sợ hãi với chuyện này cũng không tốt.
Loại chuyện này vẫn nên để ngươi tình ta nguyện mới có tư vị.
Thanh Mặc Nhan một đường vuốt ve phần lưng bóng loáng của nàng, đem ngọn nửa nơi đáy mắt ẩn giấu đi.
Như Tiểu Lam khẩn trương lui người thành một đoàn, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn có hành động gì khác, bàn tay to tuy rằng chiếm tiện nghi nhưng vẫn biết điểm dừng, không làm ra hành động khiến nàng cảm thấy bất an.
Một lúc sau, nàng phát hiện Thanh Mặc Nhan bất động.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hắn đang gối lên cánh tay chính mình, tay còn lại khoác lên eo nàng, nhắm hai mắt lại.
Ngủ rồi?
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn mạnh mẽ ép buộc, nàng thật sự không biết nên ứng phó thế nào.
Như vậy cũng tốt, đỡ đi cảm giác ngại ngùng.
Buổi sáng thời điểm rời giường, ánh mắt của đám người Huyền Ngọc thường xuyên dừng ở trên người Như Tiểu Lam.
Sử Đại Thiên càng khoa trương hơn há to miệng, đến ngay cả cuống họng cũng có thể nhìn thấy.
"Một đám nhàn rỗi không có việc gì làm?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Trường Hận ho nhẹ vài cái, mọi người đều đồng loạt rời tầm mắt thật nhanh.
Thanh Mặc Nhan cầm chủy thủ, cắt bớt phần tóc mới mọc của Như Tiểu Lam, bằng không sẽ quét tới cả trên mặt đất.
Như Tiểu Lam nhìn chính mình trong gương, miệng bất mãn nói thầm: "Xem ra đời này ta vô duyên với mỹ nhân rồi."
Thanh Mặc Nhan kéo nhẹ tóc nàng: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Tuy nói không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng bộ dáng nàng lớn lên cũng không phải là kém.
Như Tiểu Lam lắc lắc đầu, nhìn Thanh Mặc Nhan qua mặt gương, ngoắc ngón tay.
Thanh Mặc Nhan cúi người lại gần: "Làm sao?"
"Hư... Đừng nói chuyện." Như Tiểu Lam dán lên mặt hắn, hít vào một hơi thật sâu.
"Làm gì?" Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn hình ảnh hai người kề sát vào mặt nhau ở trong gương.
"Để ta hấp thu hương khí của ngươi, cướp đi mỹ mạo của ngươi." Như Tiểu Lam nhắm mắt lại nói.
Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy có yêu quái không ăn thịt người, chỉ muốn đoạt đi mỹ mạo."
Như Tiểu Lam trợn trắng mắt, ai bảo bộ dáng của hắn đẹp đến thế làm gì.
Thật không công bằng.
Mọi người ở lại trong thành nhỏ thêm một ngày.
Chạng vạng tối, Trường Hận đi dạo về nói buổi tối trong thành có pháo hoa làm từ sắt.
"Pháo hoa làm từ sắt là cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
"Ngươi chưa từng thấy qua?"
Như Tiểu Lam bẹp miệng, vô nghĩa, nàng mới sống ở thế giới này được bao lâu.
"Thanh Mặc Nhan, buổi tối chúng ta đi xem pháo hoa làm từ sắt có được không?" Như Tiểu Lam vui vẻ chạy vào phòng xin chỉ thị.
Nguyên bản Thanh Mặc Nhan không muốn để cho nàng đi, buổi tối ở bên ngoài không quá an toàn, ngày mai bọn họ còn phải rời khỏi thành.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan suy nghĩ, sau đó gọi Huyền Ngọc tiến vào.
Huyền Ngọc dẫn theo mười tên tử sĩ đi ra ngoài trước.
Như Tiểu Lam gấp muốn chết, không ngừng thúc giục: "Trường Hận nói nếu đến muộn sẽ không có chỗ."
Thanh Mặc Nhan lại không chút hoang mang, mắt thấy sắp đến giờ mới thay y phục, mang theo Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đi xem pháo hoa làm từ sắt.
Chương 238: Cưỡi lên cao, dì cả đến bất ngờ.
Trên bãi đất trống nằm giữa thành nhỏ có dựng một túp lều tứ giác cao lớn, trên đỉnh lều là một tầng cây liễu, lều được dựng bởi một cây cột cao to.
Như Tiểu Lam thấy mới lạ, liên tục hỏi cái này cái kia.
Trường Hận chỉ vào pháo trên cột nói: "Đó là thiết màu, kỹ thuật của ai tốt hơn sẽ đánh được pháo kia tóe ra tia lửa, gọi là trung màu, kia chính là một chuyện cực kỳ vinh quang, sẽ được thưởng tiền."
Như Tiểu Lam hưng trí bừng bừng, có thể là do bọn họ tới muộn, phía trước đã không còn thừa chỗ tốt nào cả, đám người tầng tầng lớp lớp, bọn họ chỉ có thể đứng ở ngoài.
Như Tiểu Lam kiễng mũi chân, ở sau đám người nhảy dựng liên tục.
Trường Hận nhìn Thanh Mặc Nhan, muốn nói lại thôi.
Nàng biết đám người Huyền Ngọc đã sớm tìm được chỗ tốt ở phía trước, bất quá Thanh Mặc Nhan lúc này vẫn chưa mở miệng, nàng cảm thấy vẫn không nên tìm phiền toái sẽ tốt hơn.
"Ta đến nơi khác tìm xem có chỗ hay không." Trường Hận nói với Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ: "Thật nhiều người, biết thế tới sớm hơn thì tốt rồi."
Trường Hận không dám đem chuyện đám người Huyền Ngọc ở phía trước nói ra, chỉ có thể ậm ừ, rồi tự mình đi đến chỗ khác.
Bên người Thanh Mặc Nhan đứng năm tên tử sĩ, bọn họ bất động thanh sắc ngăn trở Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam với những người xung quanh.
Như Tiểu Lam đang vô cùng cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới điểm này.
Cách lều pháo hoa không xa là lò luyện, Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn: "Sắp bắt đầu rồi."
"Làm sao ngươi biết?" Như Tiểu Lam dù có cố nhảy dựng lên cũng vẫn không nhìn thấy được.
Thanh Mặc Nhan không nói tiếp, đột nhiên trên đỉnh lều bắn ra vô số tia lửa sắt màu vàng, tia lửa sắt gặp phải cành liễu, liền tản ra bốn phía, châm lửa vào pháo hoa trên đỉnh lều.
Trong lúc nhất thời, đỉnh lều nổ tung ra một tầng khói lửa xán lạn, bay thẳng lên bầu trời đêm.
Như Tiểu Lam nhảy lại nhảy, nàng chỉ có thể nhìn thấy một nửa pháo hoa.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm một nơi thật cao.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nàng.
Như Tiểu Lam ngẩn người.
Cả ngày hôm nay nàng luôn tận lực làm ra bộ dáng người lớn trước mặt hắn, không ngồi lên đùi hắn, cũng không cho hắn cơ hội ôm tới ôm lui, chính là sợ hắn sẽ có suy nghĩ không an phận.
Không ngờ tới hắn lại thừa dịp này để xuống tay...
"Muốn ngồi lên không?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu nói bên tai nàng.
Ngồi lên?
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, chỉ chỉ lên bả vai của mình.
Sự kinh ngạc trong ánh mắt đám tử sĩ xung quanh không thua kém gì Như Tiểu Lam.
"Thật sự có thể ngồi lên?" Như Tiểu Lam nhìn thấy trong đám đông có không ít người lớn đang để con mình ngồi lên vai.
Vị trí nơi đó rất cao, nhất định có thể xem được rõ ràng.
Nhưng mà như vậy... Thật sự có thể sao, thân phận của Thanh Mặc Nhan...
Không đợi nàng cự tuyệt, Thanh Mặc Nhan đã ngồi xuống, cầm lấy hai tay nàng đặt lên đầu vai mình.
Như Tiểu Lam cắn cắn môi, không nghĩ nữa, ngồi lên trên vai hắn.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng đứng lên.
Oa, hảo cao!
Như Tiểu Lam cảm giác giống như chính mình đột nhiên được đưa lên không trung, từ trên cao nhìn xuống đám người.
Pháo hoa làm từ sắt ở trước mắt vô cùng đẹp đẽ. Đám người vui đùa ầm ĩ, tiểu hài tử huy động cánh tay hoan hô... Một màn lại một màn, giống như sự tồn tại hư ảo.
Khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy mấy đứa trẻ ngồi trên vai người lớn, nàng từng vô số lần ảo tưởng qua chuyện này cũng sẽ xảy ra ở trên người mình.
Như Tiểu Lam ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, đôi mắt như ngọc phỉ thúy nổi lên một tầng hơi nước.
"Thấy được không?" Phía dưới truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam dùng sức chớp chớp mắt, bức lui hơi nước nơi đáy mắt xuống.
"Ân!"
"Đẹp không?"
"Đẹp, đẹp hơn pháo hoa ở thế giới kia của ta nhiều." Như Tiểu Lam thốt ra.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được nhíu mi, nói đẹp sao trên mặt nàng lại có biểu cảm kia, còn nữa "thế giới kia" mà nàng nói là chuyện như thế nào.
Hắt rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà xung quanh lại có quá nhiều người, hắn chỉ có thể duy trì trầm mặc.
Thẳng đến khi pháo hoa làm từ sắt kết thúc, đám người mới bắt đầu tan đi, Như Tiểu Lam đột nhiên cúi người ôm lấy đầu hắn.
"Thanh Mặc Nhan, cám ơn ngươi." Hôn một cái lên trán hắn.
Thanh Mặc Nhan run rẩy khóe môi, hắn rất muốn cười, nhưng lại không muốn để nàng phát hiện, bằng không nàng nhất định sẽ càng thêm đắc ý.
"Này tính là tạ lễ sao?" Thanh Mặc Nhan khinh thường hừ một tiếng: "Quá không có thành ý."
Như Tiểu Lam cười hì hì ôm đầu hắn không chịu xuống dưới: "Vậy ngươi nói xem, như thế nào mới là có thành ý, lấy thân báo đáp?"
Bàn tay to của Thanh Mặc Nhan dừng ở trên đùi nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Xúc cảm cũng không tệ lắm.
Như Tiểu Lam nhịn không được cười rộ lên: "Mau dừng lại, hảo ngứa..."
"Ngươi sớm đã là người của ta, còn muốn hứa cho ai?"
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút: "Một ngày nào đó nếu ngươi có thể đến thế giới kia của ta, ta sẽ lại gả cho ngươi một lần nữa."
Lại là "thế giới kia".
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, đang muốn hỏi cho rõ ràng, chợt thấy toàn thân Như Tiểu Lam căng cứng lại.
"Chúng ta đi về trước." Thanh Mặc Nhan ngồi xổm xuống.
Như Tiểu Lam vẫn cứ ôm chặt lấy đầu hắn không chịu buông tay, cả người giống như một con gấu trúc.
Đây là có ý gì?
Đến ngay cả đám tử sĩ phía sau cũng đều mờ mịt khó hiểu.
Như cô nương đây là ngồi quen không muốn xuống dưới, muốn ăn vạ trên người Thiếu khanh sao?
Như Tiểu Lam ngồi trên vai Thanh Mặc Nhan, lúc này đến ngay cả suy nghĩ muốn chết nàng cũng có.
Bụng đau từng đợt, một nguồn nhiệt lưu không ngừng chảy xuống dưới...
Trời xanh a, ngươi đây là muốn quậy cái gì a. Sao có thể xui xẻo đến thế, tại sao lại tới ngay lúc này a, này không phải là đang chơi ta sao!
Loại cảm giác này ở hiện đại, hàng tháng nàng đều có thể cảm nhận được, nhưng mà ở thế giới này, vẫn là lần đầu tiên.
"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan không hiểu hỏi.
"Thanh Mặc Nhan... Ngươi có thể cứ như thế... Mang ta về không?" Như Tiểu Lam quyết tâm, dứt khoát kéo dày da mặt bằng bất cứ giá nào.
Đám người Huyền Ngọc cùng Trường Hận lúc này cũng đã tìm đến đây, khi nhìn thấy Như Tiểu Lam ở trên người Thanh Mặc Nhan không chịu xuống dưới tất cả đều kinh ngạc không thôi.
"Tiểu Lam sao vậy, không thoải mái sao?" Trường Hận chú ý thấy sắc mặt Như Tiểu Lam trắng bệch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Thanh Mặc Nhan nghe xong liền muốn bỏ nàng xuống.
Như Tiểu Lam lại gắt gao ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay: "Ta không sao, mang ta về nhanh lên..."
Sao nàng dám xuống dưới, kiện áo choàng Thanh Mặc Nhan mặc nhất định đã bị nàng làm dơ rồi đi.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mọi người nhìn thấy vết máu trên cổ áo Thanh Mặc Nhan... Dù cho da mặt Như Tiểu Lam có dày đến đâu cũng không bình tĩnh được nữa.
May mà thân thể Như Tiểu Lam cực nhẹ, Thanh Mặc Nhan theo lời mang nàng về chỗ ở.
Thẳng đến khi vào trong phòng nàng mới xuống khỏi người Thanh Mặc Nhan, vụng trộm liếc nhìn cổ áo phía sau hắn.
Quả nhiên dơ, đỏ hồng một đám.
Thiên a! Vẻ mặt Như Tiểu Lam như đưa đám: "Đừng gọi Trường Hận vào đây."
"Để nàng xem giúp ngươi một chút, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không." Thanh Mặc Nhan chưa thấy nàng hồ nháo như vậy bao giờ, trước kia dù tính nàng có chút bướng bỉnh cũng sẽ không gây rối vô cớ, chuyện giống hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Đặt nàng lên giường xong liền muốn gọi Trường Hận tiến vào.
Như Tiểu Lam gấp gáp túm lấy tay áo hắn: "Đừng gọi Trường Hận, ta không bị bệnh, ta chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Như Tiểu Lam hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
"Người thân ta đến thăm."
Vẻ mặt Thanh Mặc Nhan mờ mịt: "Người thân, ở đâu?"
"Dì cả ta đến thăm, ngươi tự nhìn cổ áo đi... Rồi sẽ biết..." Như Tiểu Lam chui đầu vào trong chăn, đem đầu che lại kín mít.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip